Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sếp Triệu tức giận đập bàn, lừa người cả một đời kết quả lại bị người ta chơi lại?
Nếu như là liên hệ xí nghiệp có hợp tác thì anh ta có thể chơi đùa Lục Tam Phong, nhưng mà cả đời này điện tử và công nghiệp quân sự không thể bổ sung cho nhau
Sếp Triệu nuốt không trôi cục tức khi bị một người trẻ tuổi chơi đùa, anh ta cầm điện thoại lên phân phó cho cấp dưới: “Đến khách sạn chặn Lục Tam Phong lại cho tôi.”
Chị Nguyệt kích động không ngủ được, cô ta biết tối nay sẽ thanh toán với bên Bắc Cương sau đó sẽ làm theo lịch trình, nếu nhanh thì một tuần là có tiền còn nếu chậm thì phải ba đến năm tháng.
Nhưng mà đây đã là vịt đến bên miệng rồi, trằn trọc không ngủ được lại gọi điện cho sếp Triệu. “Thế nào rồi?” Giọng nói của chị Nguyệt hơi run.
“Đừng nhắc nữa, con mẹ nó, bị chơi rồi!” Sếp Triệu nói ngắn gọn câu chuyện.
"Chuyện gì vậy?” Chị Nguyệt giống như bị sét đánh trong đầu hoàn toàn trống rỗng, người thanh niên đó nhìn đơn thuần vậy sao tâm cơ lại sâu đến thế?
“Anh đã gọi người chặn cậu ta lại rồi, nhưng mà cậu ta có thể bày trò nhiều như vậy có khả năng đã chạy mất rồi.”
“Đi về phía Nam tìm cậu ta!” Chị Nguyệt tức giận, vốn tưởng rằng đây là một con cún đơn thuần dễ thương, kết quả vừa tháo mặt nạ xuống lại lộ ra một khuôn mặt lang sói.
Mẹ nó thế này sao có thể chấp nhận được?
Sếp Triệu nghe thấy câu này cũng chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng, đi đến phía Nam là đến địa bàn của người ta rồi thì làm gì được người ta chứ? Chỉ có thể chịu thua mà thôi!
May là chỉ nợ có năm tỷ bốn trăm triệu, cũng không sao, nếu không thì đã có chuyện lớn rồi, sếp Triệu chắc chắn sẽ không chịu nổi việc này.
Lục Tam Phong đổi sang một khách sạn gần sân bay, sau khi vào ở thì đi ngủ luôn.
Sáng sớm ngày hôm sau lên máy bay đi đến Bình Châu.
Thời tiết phía Nam cuối tháng tư đã hơn hai mươi độ, những cô gái trên đường lớn đều mặc váy ngắn, phần lớn mọi người đều mặc áo cộc tay, Lục Tam Phong vừa ra sân bay cảm giác có chút nóng nực bèn cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên để mát mẻ hơn.
Khoảng thời gian trước gần như phải ngừng sản xuất, những con người ở trước cửa nhà máy cũng lờ đờ uể oải, lần này trở về bảo vệ đứng ngoài cửa cũng uy nghiêm cả nhà máy tỏa ra một sức Sông Hương về phía trước.
Một xí nghiệp có tiền hay không, có phát triển hay không thực ra chỉ cần nhìn vào trạng thái tinh thần của nhân viên là có thể đoán ra được, nếu như nhân viên của xí nghiệp như được tiêm máu gà thì không cần hỏi cũng biết phát triển rất tốt, lợi nhuận đầy đủ, lương cũng rất cao.
Lục Tam Phong xuống xe, những người đi qua liên tục chào hỏi, Lục Tam Phong đáp lại vài câu rồi đi lên trên tầng, trên người đổ mồ hôi nhễ nhại nên anh đi tắm, sau đó thay một bộ quần áo mùa hè, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.
Cửa phòng làm việc được mở ra, Trương Phượng Tiên thò đầu vào vui mừng nói: “Về rồi à?”
“Cô có thể đừng như một đứa ngốc đứng mãi ở cửa như thế được không?”
Lục Tam Phong nhìn cô ta nói.
Trương Phượng Tiên mặc váy đồng phục chân mang giày cao gót đi vào nói: “Tiền đã vào tài khoản rồi, anh vẫn lợi hại như thế Chu tổng chạy mấy chuyến vẫn làm không xong.
"Mấy người toàn gây thêm phiền phức cho tôi không, cục diện rối rắm không hiểu được lại giao hết cho tôi.” Lục Tam Phong tiện tay lấy một tập tài liệu lật ra nhìn vài cái đã không có tâm trạng xử lý.
“Tôi chưa từng rước thêm họa về cho anh đâu, gần đây phát triển rất tốt tôi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, mấy ngày trước tôi đi Thành Minh một chuyến ở với chị Hiểu Nghi mấy ngày.” Trương Phượng Tiên mặt mày hớn hở nói.
“Nhân cơ hội tôi không ở đây chạy sang ở cùng với vợ tôi, được đấy.”
“Tôi cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi mà."
Trương Phượng Tiên đang nói thì có người gõ cửa phòng, Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nói một câu mời vào, Ngụy Nhiễm Đan đẩy cửa bước vào.
“Cô ở đây à?” Lục Tam Phong hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô ta.
“Đúng lúc ở đây!” Hình như cô ta có việc, nhìn lướt qua Trương Phượng Tiên một cái rồi nói với Lục Tam Phong:
“Tổng giám đốc Lục, tôi có chút chuyện khá gấp muốn nói với anh một chút.”
Sắc mặt Trương Phượng Tiên có chút không vui nhìn sang Lục Tam Phong nói: “Có phải tôi có mặt ở đây không tiện không?”
“Lát nữa tôi sẽ tìm cô sau!” Lục Tam Phong nói.
“Công ty còn có chuyện tôi không thể biết à?” Trương Phượng Tiên tự nhiên cảm thấy hơi tủi thân, có việc gì mà Ngụy Nhiễm Đan được biết còn cô ta thì không được?
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là chuyện ở giới giải trí thôi.” Lục Tam Phong xua tay với cô ta ý muốn cô ta ra ngoài.
Trương Phượng Tiên đứng dậy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mình tự tay nâng đỡ, trong lòng cô ta hơi hối hận đi thẳng ra ngoài cửa rồi tiện tay đóng cửa lại.
“Có chuyện gì thế?” Lục Tam Phong hỏi.
“Tổng giám đốc Tô bên Sông Hương gọi điện thoại đến, tối qua cô ta gọi điện thoại cho anh mãi không có người nghe sau đó có người nói anh đã rời khỏi khách sạn.” Ngụy Nhiễm Đan ngồi xuống rồi nói tiếp: “Cô ta nói rằng cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị bắt đầu được xí nghiệp mua lại rồi nên đã kéo giá trị cổ phiếu lên.”
“Tiền trong tay cô ta mua được khá ít phần, sau khi thế chấp cho ngân hàng thì tiền vốn thế chấp được cũng ít đi, cũng không rút được nhiều tiền mặt, cổ phiếu lại tăng giá, đòn bẩy đã không thể bẩy được rồi.”
Lục Tam Phong nhíu chặt đầu mày hỏi: “Cô ta nói bây giờ tăng lên bao nhiêu rồi?”
“Cổ phiếu trong tay cô ta bây giờ có giá trị hơn sáu mươi tỷ!”
“Một đòn bẩy gấp hơn hai mươi lần, ba tỉ mà có thể tăng lên nhiều như thế cũng không dễ dàng gì.” Lục Tam Phong hỏi: “Cô ta có nói thời hạn thế chấp của ngân hàng là bao lâu không, lãi cao hay thấp?
“Cô ta nói là thời gian năm tháng, lãi không thấp nhưng không nói cụ thể bao nhiêu, cô ta muốn lấy tiền từ chỗ tập đoàn tư bản Trần thị ném vào công ty mà chúng ta thành lập rút tiền, kết quả tổng giám đốc Trần đã nghi ngờ tất cả mọi người nên cô ta không dám nói, nếu như không thể tiếp tục nâng lên, năm tháng sau cô ta sẽ hoàn toàn xong đời.” Ngụy Nhiễm Đan thuật lại nói: “Cô ta nói rằng hai người cùng đứng trên một chiếc thuyền nên mong anh sẽ ra tay giúp đỡ.
“Để tôi liên lạc với cô ta, bên công ty truyền thông làm đến đâu rồi?” Lục Tam Phong hỏi.
Bây giờ là thời đại thiếu hụt giải trí nên về mảng này vẫn khá dễ làm, chi phí lớn nhất của công ty giải trí chính là bồi dưỡng nghệ sĩ, mà Lục Tam Phong lại trực tiếp lôi kéo ngôi sao từ Sông Hương, rút người từ trong đó có thể nói là lợi nhuận ổn định không thiệt hại.
Chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, tiền vốn đầu tư đợt trước đã về rồi, hơn nữa còn có thu hoạch lớn cho chỗ đứng của xí nghiệp, ngôi sao đại diện cho nhãn hàng cũng coi như thu hoạch được kha khá tiền.
Lục Tam Phong nói với Ngụy Nhiễm Đan rằng công ty truyền thông phải mở rộng sức ảnh hưởng từ từ phát triển theo hướng truyền thông tự điều hành, những kế hoạch này để cô ta làm.
Hai người nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, sau khi Ngụy Nhiễm Đan đi, Lục Tam Phong ngồi ở đó suy nghĩ một lát, Tô Ái Linh không gánh được là việc trong dự đoán của anh ta, một công ty lớn như thế không phải một đòn bẩy cao có thể nâng lên.
Tuy rằng cổ phiếu lưu thông của tập đoàn tư bản Trần thị là như nhau nhưng mà người ủng hộ tổng giám đốc Trần trong nội bộ rất nhiều, muốn khống chế một công ty như thế không chỉ cần tấn công từ ngoài mà còn cần loạn từ bên trong nữa.
Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc lâu rồi cầm điện thoại lên gọi cho Tô Ái Linh, đầu dây bên kia nhận điện thoại nói: “Tôi là quản lý đầu tư của tập đoàn tư bản Trần thị Tô Ái Linh, xin hỏi ngài là ai?"
“Tôi là Lục Tam Phong”
Tô Ái Linh sững sờ một lát nhìn ra phía ngoài cửa rồi đứng dậy đóng cửa lại cầm điện thoại nhỏ giọng nói: “Hai mươi tư tiếng vừa rồi anh đi đâu vậy? Sao tôi nhắn tin anh cũng không trả lời?”
“Máy nhắn tin đã hết pin từ lâu rồi, sếp Ngụy đã nói với tôi rồi, dù sao thì tôi cũng có thời gian năm tháng mà bây giờ tiền vốn của tôi khá eo hẹp, bây giờ là cuối tháng tư khi nào đến tháng sáu chắc là tôi có thể giúp cô!”
“Anh đang đùa với tôi đấy à? Để tôi phải đợi hai tháng ư? Tôi nói cho anh biết trong vòng năm tháng mà không trả được tiền vay ngân hàng thì ngân hàng sẽ bán hết cổ phiếu trong một lần, hơn nữa tôi còn phải gánh món nợ vô cùng lớn, đến lúc đó tất cả đều rõ ràng, tôi mà không sống được thì anh cũng đừng hòng sống tốt!” Tô Ái Linh thấp giọng nói.
“Đừng có đụng cái là đòi sống đòi chết như thế, năm tháng cơ mà, gấp gáp gì chứ, cô đừng nghĩ nhiều như thế, nếu như cô thăng chức thì cũng có chỗ tốt đối với tôi mà, bên tôi luôn dang tay chắc chắn sẽ giúp cô, tranh thủ khoảng thời gian này cô đòi thêm tổng giám đốc Trần một ít tiền đi.” Lục Tam Phong chỉ chiêu cho cô ta.
“Bây giờ ông ta đã nghi ngờ tất cả mọi người rồi, lần trước tôi yêu cầu ông ta một câu nhưng kết quả bị từ chối thẳng luôn, từ đó đến nay cũng chưa dám yêu cầu thêm nữa, bây giờ tôi phải ngày ngày đi làm để bản thân nhìn có vẻ có ích cho ông ta!”
“Buổi tối cô hầu hạ cẩn thận vào chứ chỉ dựa vào cái miệng dẻo như kẹo của cô.”
“Anh có ghê tởm không? Ông ta đã chán ngấy tôi rồi, nói nhiều như thế nhưng tôi vẫn phải nói câu nói này, dù gì chúng ta cũng đứng trên cùng một chiếc thuyền, cho dù tôi có gánh vác món nợ lớn cũng phải khiến anh vào đó ngồi cùng vì đầu tư dối trá, cúp đây!” Tôi Ái Linh nói xong cúp điện thoại.
Người phụ nữ bình thường gặp phải hoàn cảnh này đã sụp đổ từ lâu rồi nhưng mà đối với Tô Ái Linh mà nói, năng lực chịu đựng của cô ta không phải người bình thường có thể nhìn được.
Trong lòng chửi rủa Lục Tam Phong một hồi, Lục Tam Phong rõ ràng là đang trị cô ta nhưng mà cô ta không còn cách nào khác, người cô ta có thể dựa dẫm chỉ có người này thôi.
Điều kiện mà cô ta có thể trao đổi quá ít thậm chí còn ít hơn cả lúc cô ta mới bắt đầu làm việc ở nhà máy, ít nhất là lúc đó cô ta còn trẻ tuổi.