Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phùng Chính Anh đương nhiên biết ba mình đau lòng con trai nhỏ, thiên vị mình, ba người là mẹ, anh cả và anh hai đều đã có sự nghiệp của chính mình.
Chỉ có anh ta vừa mới tốt nghiệp, không có nơi ổn định. Về phần ông Phùng, tuổi tác đã cao, một năm thì phải tới nửa năm nằm bệnh viện, còn có thể chống cự được bao lâu thì không ai biết.
Đối với ông Phùng mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông ta cũng hiểu được, con nhà giàu không phải dễ dàng làm được, huống chi Phùng Chính Anh có tính cách không dám hạ thủ với người khác.
Mười hai giờ khuya, chị Nguyệt về biệt thự, người đầy mùi rượu, tự rót cho mình một ly nước, trong đầu đều là lời nói của Lục Tam Phong.
Chuyện này cô ta không thể không suy nghĩ. Biệt thự này là thuê, chiếc xe kia cũng là mượn, trong tay cô ta không có bao nhiêu tiền, chẳng qua có phong cách ăn mặc tốt, khí chất mạnh mới tạo cho người ta một cảm giác bà chủ rộng rãi.
Điện thoại trên bàn vang lên, chị Nguyệt nhận cuộc gọi: “Aida, đã hơn nửa đêm rồi.”
“Anh, tối nay đi đến chỗ em. Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm ồ ồ của đàn ông, giống như mang theo vài phần men say, quát: “Thu dọn giường chiếu một chút, chờ!”
“Vừa lúc em có chuyện muốn nói với anh, không phải anh vừa uống rượu đấy chứ?” Chị Nguyệt hỏi.
“Mới vừa chơi xong, đừng hỏi nhiều như vậy” Nói xong ngắt điện thoại. Chị Nguyệt đứng lên bắt đầu thay quần áo. Nửa tiếng, một chiếc xe dừng ở cửa, một người đàn ông ục ịch từ trong xe đi ra, tầm bốn mươi tuổi, bụng to, ngoại hình hơi xấu xí, đẩy cửa ra lên tầng.
Hơn mười phút sau, chị Nguyệt tựa vào đầu giường châm một điếu thuốc, đẩy người đàn ông bên cạnh một chút, làm nũng nói: “Sếp Triệu, anh đừng ngủ, em có việc muốn nói với anh.”
“Có chuyện gì ngày mai nói, tắt đèn ngủ đi. Sếp Triệu không kiên nhẫn nói.
“Ngày mai anh đi rồi. Hôm nay em gặp một người, là ông chủ từ phía nam tới, có nợ nần với Bắc Cương, còn gọi tổng giám đốc Tiêu ra, tìm thật nhiều cô gái trẻ. Hiện tại nợ nần khó khăn, trong tay anh ta có món nợ sáu tỷ ba, có thể thay bằng vật liệu thép, cậu ta nguyện ý lỗ chín trăm triệu
“Ai da, anh có nghe người ta nói chuyện không vậy?”
“Nghe rồi. Hiện tại ai chả có nợ, em đừng nghe tiếng gió thì tưởng đó là tiếng mưa. Chúng ta là doanh nghiệp như thế nào, không thể có hoạt động mạnh, sẽ gặp sóng gió đó, hiểu không? Em đừng nói nữa, đi ngủ!” Sếp Triệu quát lớn hai câu.
“Đừng ngủ. Em đi theo anh lâu như vậy, cũng chưa gặp may mắn gì. Dù sao các anh cũng hợp tác với Bắc Cương, tiền kia của cậu ta biến thành nợ công, không có quan hệ gì với em. Em cũng không thể về nhà, trung gian cũng có sức lực chứ!” Chị Nguyệt lôi kéo cánh tay anh ta, nói: “Còn có thể dựa cái gì vào anh đây?”
“Ai da, em không vui à? Không vui thì thôi, đừng làm phiền anh ngủ! Sếp Triệu tức giận, nghiêng người bọc chăn tiếp tục ngủ.
Chị Nguyệt thở dài, trong lòng hiểu được, nếu mình nói chuyện này vào mười phút trước, ông ta nhất định sẽ đáp ứng! Mẹ nó, thất sách rồi!
Sáng sớm hôm sau, sếp Triệu ngoan ngoãn đáp ứng rồi, chuyện này giao cho ông ta.
Chín giờ sáng, Lục Tam Phong rửa mặt xong nhìn thời gian, cầm danh thiếp trong tay, gọi cho chị Nguyệt.
“Ai vậy?” Trong thanh âm của chị Nguyệt mang theo vài phần kệch cỡm.
“Chị Nguyệt, là tôi, người ngày hôm qua đi nhầm phòng đó. Không phải cô nói sáng hôm sau gọi điện cho cô sao?” Lục Tam Phong hỏi.
Sau khi biết người ở đầu kia điện thoại là Lục Tam Phong, thanh âm cô ta vội vàng trở nên đứng đắn, nói: “Chuyện này tôi đã tìm người hỏi thử, bàn bạc không tốt lắm. Cậu có thể giảm một chút không?”
“Chị Nguyệt, thật sự không thể giảm nữa. Chín trăm triệu không ít, chuyện mua bán này khiến tôi rất mệt mỏi rồi, hiện giờ chỉ mong tiền vốn về lại thôi.” Lục Tam Phong bắt đầu kể khổ, nhưng cũng không đến mức tuyệt tình. Anh nói rằng nếu sự việc thành công thì có thể gửi chị Nguyệt một bao lì xì ba mươi triệu hoặc sáu mươi triệu.
“Hai người chúng ta cũng có duyên, chuyện này chị giúp cậu. Hôm nay buổi tối ra ngoài ăn một bữa cơm, cậu mang theo công nợ, được chứ?” “Không thành vấn đề, tôi mời khách!”
Sau khi ngắt điện thoại, Lục Tam Phong thầm hô một tiếng, chuyện này thú vị rồi đây. Anh lấy hợp đồng ra, mới mở cửa đã đụng phải Phùng Chính Anh.
"Anh Phong, anh làm gì vậy?” Phùng Chính Anh hỏi.
“Làm cái hợp đồng giả, anh ở trong phòng chơi đi, tôi đi xử lý. Lục Tam Phong khoát tay nói.
Làm giả?
Cái này nên học hỏi!
“Tôi cũng đi!” Phùng Chính Anh vội vàng đi theo.
Bọn họ tìm được một văn phòng công chứng ở trong thành phố. Lục Tam Phong dựa theo hợp đồng này, làm một cái hợp đồng chín trăm triệu khác, đóng dấu giả lên. Nếu đây là giao dịch nghiêm túc thì chuyện này chính là hành vi gian lận hợp đồng.
Mấu chốt chính là Lục Tam Phong bịa chuyện, chị Nguyệt không dám nói gì, người sau lưng anh lại càng không dám để lộ ra. Tiền hàng năm tỷ tư, tiền thật năm tỷ tư, nghe đã thấy thật nhiều tiền rồi.
Chuẩn bị tốt những thứ này xong, anh tìm một cái túi bỏ hợp đồng vào, Phùng Chính Anh đứng ở một bên nhìn anh cẩn thận như thế, nói: “Anh Phong, cầm về là được rồi, không cần phải như vậy chứ.”
“Rất nhiều chuyện đều thua ở trên chi tiết nhỏ, phải làm đến mức không có khả năng xấu xảy ra trong cả vạn khả năng.” Lục Tam Phong cầm lấy túi, lái xe trở về.
Mới vừa quay về khách sạn đã thấy tổng giám đốc Hác ngồi chờ ở đại sảnh.
Khi nhìn thấy Lục Tam Phong, ông ta thật kích động. Sau khi đến đây phát hiện hai người họ không ở, trái tim của tổng giám đốc Hác vọt lên tận cổ họng.
Trong lòng ông ta cần nhắc, hai tên nhóc này không phải chạy rồi chứ? “Cậu đi đâu vậy?” Tổng giám đốc Hác chào đón, nhìn chằm chằm túi to trong tay Lục Tam Phong, hỏi: “Mua đồ gì vậy?”
“Tôi đi ra ngoài mua mấy đôi tất ấy mà, lúc tới đây quên mang theo” Lục Tam Phong giương khuôn mặt mang ý cười ra, chuyển hướng đề tài hỏi: “Tối hôm qua tổng giám đốc Tiêu vừa lòng không?”
“Vừa lòng, tiền của cậu đã về đúng chỗ chưa?” Tổng giám đốc Hác truy hỏi.
“Tối hôm qua sau khi về thì tôi đã gọi điện thoại suốt đêm, không thành vấn đề. Tiền đã đến ngân hàng rồi, tổng giám đốc Hạc thật sự có ân lớn với tôi.” Lục Tam Phong rất kích động kéo tay ông ta: “Có thời gian thì đi về phía nam, người em trai này sẽ chiêu đãi anh long trọng, anh yên tâm đi!”
“Tôi nói chuyện này với cậu.” Tổng giám đốc Hác kéo Lục Tam Phong sang một bên, thấp giọng nói: “Là như thế này. Món nợ của cậu ban đầu là từ công ty bất động sản, cho nên trên công nợ vẫn ghi tên của công ty bất động sản. Sau khi tiền đến đây, cậu gửi sổ sách cho tôi, anh đây cũng có chút năng lực, chuẩn bị ít quan hệ, cho cậu tiết kiệm ba mươi sáu mươi triệu cũng không thành vấn đề”
“Thật sao?” Khi Lục Tam Phong nhìn ông ta, hai mắt phát ra ánh sáng, vội vàng nói: “Anh, anh đối xử với tôi tốt quá, nghĩ biện pháp tôi tiết kiệm tiền. Tiền này tôi đã xuất ra một nửa, cảm ơn anh trai”
“Đều là người một nhà, không cần nhiều lời.” Tổng giám đốc Hác vốn chuẩn bị vài lời để nói thêm, không nghĩ rằng Lục Tam Phong lại dễ dàng tin như vậy. Trong lòng ông ta âm thầm suy nghĩ, vẫn là người trẻ tuổi dễ lừa, không trải nghiệm cuộc sống nhiều, dễ dàng tin người khác như vậy.
Khách kh êm một lúc, giữa trưa lại cùng nhau ăn cơm. Tổng giám đốc Hác thích khoe khoang, trên bàn cơm càng nói nhiều về chuyện của mình, Lục Tam Phong nhìn ông ta, không ngừng gật đầu.
Cuối cùng anh cũng kể ra ít chuyện của mình, đơn thuần như một tờ giấy trắng. Anh tốt nghiệp ở đại học Nam Định, trong nhà cũng có tiền, sau khi tốt nghiệp đi làm ở công ty của chú hai năm, sau đó tự mình mở nhà máy.
Nhưng mà phương diện tình cảm cũng đặc sắc. Những chuyện như yêu đương ở đại học, bởi vì theo đuổi bạn gái mà đánh nhau với các sinh viên khác. Anh miêu tả cuộc sống đại học của mình vô cùng chân thật, có đầu có đuôi.
Phùng Chính Anh ngồi ở một bên, trong phòng chỉ có thể thầm than: Lục Tam Phong thuận miệng bịa chuyện nhưng là người có năng lực, vô cùng cẩn thận, người bình thường sẽ không thể nghi ngờ được. Mấu chốt chính là anh nói rất nhẹ nhàng, nếu người không biết anh thì tuyệt đối tin tưởng.
“Từ cái nhìn đầu tiên lúc tôi thấy cậu, tôi đã biết cậu một đường đi thẳng, vô cùng đơn thuần!” Tổng giám đốc Hác chép miệng, giống như nhớ lại thời sinh viên. Thời sinh viên của ông ta cũng có bốn năm, khi đó cũng thật đơn thuần.
Hai người tán gẫu rất tốt. Trước khi, Lục Tam Phong thấy ông ta nhìn chằm chằm túi to của mình, mở miệng: “Tổng giám đốc Hác, nếu không anh cầm lấy đeo đi?”
“Không cần không cần!”
“Không bao nhiêu tiền đâu. Tất trắng mềm, tôi thấy chất lượng cũng rất tốt nên mua thêm mấy đôi. Tôi cho anh mấy đôi cũng được” Lục Tam Phong nói xong bắt đầu mở túi to ra.
Tổng giám đốc Hác khoát tay xong đi ra ngoài.
“Lỡ đầu ông ta đòi xem thì sao?” Phùng Chính Anh ở một bên hỏi.
“Nếu ông ta muốn, thì tôi sẽ nhìn vào bên trong, nói là lấy nhầm rồi, phải quay lại cửa hàng tất mua lại!” Lục Tam Phong cầm gói to theo, thuận miệng nói với Phùng Chính Anh: “Thứ gì càng quan trọng thì càng phải có vẻ không quan trọng. Lòng người sẽ luôn phỏng đoán với những thứ này, mấu chốt là phải biểu hiện thật tự nhiên. Chỉ cần anh nói một chỗ không thích hợp thôi, đối phương lập tức sẽ nhìn ra.”
“Vẫn cần phải có kỹ năng diễn xuất “Những thứ như diễn xuất ấy, trong cuộc sống có nhiều lắm. Gặp người anh ghét, anh cũng phải học cách cười, cho dù đó là trường hợp khiến anh không thoải mái. Đây không phải lễ hội mà không cần chào hỏi gì cả.” Lục Tam Phong đi vào thang máy, nhìn Phùng Chính Anh nói: “Chúng ta đều là diễn viên của cuộc sống”
Chạng vạng, tại nhà hàng Kim Hào Sinh, Lục Tam Phong nhìn thời gian, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại hỏi một chút thì nhân viên của phòng ăn đẩy cửa ra, chị Nguyệt vẫn giữ cách ăn mặc cao quý như vậy.
"Chào chị Nguyệt!” Lục Tam Phong đứng lên, nói khách khí.
Sếp Triệu đi đến. Lục Tam Phong nhìn thấy bộ dạng của ông ta, trong lòng thầm suy đoán người đàn ông này