Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc trước khi Lục Tam Phong phát hiện số tiền này thì cũng có tập hợp các thành viên cao tầng đến văn phòng mở cuộc họp. Bây giờ phải kê khai tiền mặt, ai cũng phải làm, dù có là toàn bộ thu nhập cá nhân cũng phải khai ra hết.
Bởi vì một khi đã mất tiền thì muốn lấy lại là rất khó, đừng nói đến các doanh nghiệp tư nhân, có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước, như Gree cũng bị nợ nần kéo chân vào đầu thập niên chín mươi vậy.
Sau đó, mới đến việc nhận nhiệm vụ đi Thủy Phi xử lý chuyện nợ nần.
Chỉ cần bạn dám bỏ công thì sẽ có người dám lấy hàng, còn tiền hả? Chờ đi, không biết có bao nhiêu công ty bị thứ nợ nần này làm cho phá sản rồi.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng là lý tưởng nhất để công ty có lợi nhuận.
Lục Tam Phong tự mình đi xử lý khoản tiền này, là vì sợ những đại lý tiêu thụ khác biết. Người ta vừa nhìn là thấy bạn đang giúp người ngoài, mà tôi chính là người nhà đây, bạn lại không giúp, vậy có phải hơi kỳ không?
Ngay khi vừa khai trương, vô số người sẽ mặt dày dùng mọi cách tới mượn tiền, cần phải kịp thời ngăn cản, nhất là với công ty thiếu tiền như điện tử Thủy Hoàn.
Đối với vấn đề tiền bạc của công ty, Lục Tam Phong đã nghĩ rất rõ ràng, tôi thiếu tiền anh thì được, nhưng người khác thiếu tiền tôi, không được!
Trước khi lên đường, Lục Tam Phong ghé thăm khu nhà máy mới, rồi gặp Hà Gia Nhạc một lần để nhắc ngay mặt việc nhanh chóng chuyển chín tỷ qua, nhưng Hà Gia Nhạc tỏ vẻ, tài chính hiện tại đang khá bận rộn, phải chờ thêm chút thời gian.
Lục Tam Phong quan sát các nhà máy trong khu công nghiệp, Hà Gia Nhạc đã thúc đẩy đồng thời các ngành liên quan đến VCD, nhất là nguyên liệu của CD, chế tạo CD, linh kiện của VCD, linh kiện điện tử, một số dụng cụ bảo trì thiết bị điện tử các loại.
Thông qua VCD Báo Vàng, ông ta đã thu hút được một nhóm các xí nghiệp cỡ vừa.Với sự đi lên của điện tử Thủy Hoàn, hào quang trên đầu của Hoàng Hữu Danh đã dần dời qua đầu Hà Gia Nhạc rồi.
Bây giờ Hà Gia Nhạc gặp Lục Tam Phong thì mặt mày đều vui vẻ, thậm chí lúc lên xe cũng để Lục Tam Phong lên trước, hai người khách sáo với nhau một lúc lâu.
Khu nhà máy mới đã hoàn toàn khôi phục mô hình sản xuất ba lớp kiểu mẫu. Lục Tam Phong muốn tập trung vào giám sát chất lượng sản phẩm, sản xuất an toàn, doanh nghiệp văn hóa và quản lý toàn diện các yếu tố.
Hai ngày sau, Lục Tam Phong cầm trong tay hợp đồng đã ký lúc đầu, hóa đơn và các tài liệu khác, dự định đi máy bay đến Quảng Ninh. Lần này đi chỉ có hai người là Lục Tam Phong và Phùng Chính Anh.
Một ngày trước khi xuất phát, Trương Phượng Tiên ngồi trong phòng làm việc nhìn Phùng Chính Anh rồi đùa rằng, chút tiền đầu tư này của ba cậu thật đáng giá, người ta đi đâu cậu đi đó, thiếu điều cầm tay chỉ việc luôn.
Nghĩ đến vùng Đông Bắc thì sẽ nghĩ đến điều gì chứ?
Vấn đề này, nếu hỏi người trẻ tuổi ở hai mươi năm sau, thì bọn họ sẽ trả lời rằng phát sóng trực tiếp, nhạc rap, tình huynh đệ, hào sảng các thứ. Nhưng Đông Bắc hiện tại, chính là viên ngọc sáng của phương Bắc.
Đối với Đông Bắc bây giờ, ngoài sự giàu có ra thì nhiều người còn ca ngợi Đông Bắc về ấn tượng đất lành chim đậu. Nào là anh cả của ngành công nghiệp trong nước, nơi tập trung của các công ty nhà nước lớn, nơi hội tụ của các trường học chất lượng, cũng là khu vực thi hành nghiêm khắc nhất chính sách sinh sản.
Từ sau năm , các thành phố phía Nam bắt đầu mua bán theo đường biển, tiền đầu tư từ nước ngoài dần dần được rót vào, GDP đầu người cũng bắt đầu vượt qua vùng Đông Bắc, cho nên đây chính là thời kì huy hoàng sau cùng của người anh cả này. Mỗi một người Đông Bắc khi tới bất kì thành phố nào cũng sẽ tự hào dùng giọng địa phương nói về quê hương của chính mình.
Sau năm , các doanh nghiệp nhà nước cải cách dần đi vào sâu hơn. Trừ một số doanh nghiệp nhà nước vô cùng quan trọng ở lại, những công ty khác bắt đầu cuống quýt thay đổi, nỗi đau bắt đầu xuất hiện. Cũng ngay lúc này, dân số xuất hiện chảy máu chất xám, các thành phố phía Nam bắt đầu vùng lên, những người lao động bị mất việc cũng đi về phía Nam tìm đường sống.
Làn sóng nhập cư nổ ra. Trong khoảng thời gian này, đồng tiền quốc nội bị mất giá, cộng thêm tình hình thế giới cũng không yên bình, vật giả lại tăng vọt. Do đó, tiền lương ở các công ty phía Nam bởi vì quá nhiều nhân công mà lại ít đi so với trước đó.
Một nhóm rất nhiều các nguồn vốn nước ngoài đã thấy được cái lợi của nguồn nhân công giá rẻ. Cộng thêm cả việc hoàn thành nâng cao trình độ công nghiệp, bước đầu hoàn thiện cơ sở hạ tầng, bước đầu hình thành các ngành công nghiệp hỗ trợ. Các nguồn vốn nước ngoài đã dời ngành công nghiệp truyền thống với mật độ sản xuất công nghiệp cao từ bốn con rồng của quốc giá đến các thành phố ven biển, tiến lên ôm trọn một nhóm những người lao động bị mất việc, tạo thành một vòng tuần hoàn tốt trong thị trường lao động.
Đứng ở hai năm sau nhìn lại thời điểm bây giờ thì giống như tất cả đều là do nguồn vốn nước ngoài đem lại vậy, chỉ cần mạnh dạn đón nhận thôi. Nếu không có cách mạng công nghiệp lần đầu tiên, thì những công ty có vốn nước ngoài sẽ không được như vậy!
Trong đất nước này thì mỗi người một bước, đều là những bước chân bước ra ngoài. Khi hoa thơm nở rộ sẽ hấp dẫn bướm bay tới. Con bướm hải mật xong thì lại quay đầu lại bảo hoa nở là nhờ có nó, thật sự là trơ trẽn cực kỳ!
Lúc ngồi trên máy bay, suy nghĩ của Lục Tam Phong có chút rồi ren, đành tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Phùng Chính Anh ngồi bên cạnh thì đưa mắt nhìn ra bên ngoài, anh ta đã nghe ba mình nói nhiều về vùng Đông Bắc, nhưng anh chỉ biết nơi đó lạnh, còn những thứ khác cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Ông Phùng chỉ nói cho anh ta rằng năm đó bởi vì chiến tranh loạn lạc nên tổ tiên mới rời bỏ quê hương, một đường nam tiến.
Không ngờ mấy hệ sau lại chuyển đến Sông Hương, cũng coi như dời chỗ ở.
Giá rét vẫn còn trong không khí ở Quảng Ninh vào những tuần giữa tháng tư thế này. Khi máy bay giảm tốc đáp đất, Lục Tam Phong còn nhìn thấy phía đất hoang xa xa ngoài kia còn tuyết đọng.
Phùng Chính Anh tò mò nhìn ra ngoài rồi quay đầu nói với Lục Tam Phong: “Anh Phong, trông lạnh quá à!”
“Chắc là gần không độ thôi, tạm được.” Lục Tam Phong tùy tiện nói.
“Anh Phong, em phát hiện mỗi lần em đi công tác đều là đi khoang bình dân, có chút không thoải mái. Khoang thương gia cũng có tổn bao nhiêu tiền đâu.” Phùng Chính Anh vừa nhúc nhích cơ thể vừa nói
“Thiệt là tệ quá đi, hơi bị nhiều tật xấu đấy. Anh có biết rằng có rất nhiều người bây giờ, đừng nói là đi máy bay, đến cả cái máy bay ra sao còn chưa từng được nhìn thấy cơ” Lục Tam Phong tức giận nói: “Ở tuổi của anh ấy, chín mươi chín phần trăm người chỉ có một quan hệ với máy bay thôi.”
"Cái gì cơ?”
“Rạn nứt!” Lục Tam Phong tháo dây an toàn ra: “Xuống máy bay!”
Vừa xuống khỏi máy bay, không khí lạnh đã ùa vào trong mặt. Dù trước khi đi đã chuẩn bị đầy đủ quần áo, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thích ứng kip.
Hai công ty thiếu nợ đều là hai công ty sắt thép cả, một cái là Bắc Cương, một cái là Bản Cương. Các công ty con của hai công ty này đã mua một lô TV để phát cho các nhân viên nội bộ, đây được coi là một loại ưu đãi.
Vì trước khi tới đã báo cho nhân viên của công ty bất động sản Bắc Cương nên khi vừa ra khỏi sân bay thì đã có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đứng sẵn ở cửa đón khách, trong tay cầm một tấm bảng viết chào mừng đoàn chủ tịch điện tử Thủy Hoàn “Xin chào!” Lục Tam Phong đi tới, nói.
Đối phương quan sát Lục Tam Phong rồi hỏi: “Cậu là tổng giám đốc Lục sao?”
"Đúng vậy, anh tới đón chúng tôi phải không?” Lục Tam Phong nói với anh ta: “Hay là lên xe trước đã, ngoài này hơi lạnh.”
"Ái chà, cậu đây thật là trẻ quá đi đó, tí nữa tôi còn tưởng là nhìn nhầm nữa cơ. Ban nãy có nhìn thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mà cứ tưởng là cậu đấy. Mời mời mời, mau lên xe đi, không khí chỗ chúng tôi lạnh lắm!”
Đối phương vô cùng nhiệt tình, nói cũng rất nhiều. Nói đến chuyện sau khi lên xe, vừa đi vừa nhìn thì thấy nơi này đã dần hoàn thiện hoàn thiện các công trình công cộng, cơ sở vật chất của thành phố, cơ sở hạ tầng, rồi đèn đường, vành đai xanh,... Cũng được quy hoạch hợp lý, gọn gàng. So với các thành phố nhỏ khác thì tựa như hai thế giới vậy.
“Các cậu đến đây để lo chuyện tiền nong à?” Tài xế quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn hai người Lục Tam Phong.
“Đúng vậy, chúng tôi hy vọng có thể có một cuộc thương lượng ổn thỏa với quý công ty.” Phùng Chính Anh khách sáo nói.
“Công ty của cậu là gì chứ, chúng tôi là một đơn vị đây. Cho nên tôi muốn nói với các cậu, không ổn đâu. Vào năm ngoái, có rất nhiều đơn vị bị chửi mắng đến không sống nổi, anh đòi tiền tôi, tôi đòi tiền anh, thậm chí còn đánh nhau nữa!” Người tài xế nói một cách nghiêm trọng.
“Đánh nhau?” Phùng Chính Anh đầy kinh ngạc nhìn Lục Tam Phong, hỏi: “Còn đánh nhau á?”
“Thì chính là đánh nhau thôi chứ sao.”
“Hiện tại các đơn vị cũng khó khăn, hiệu quả và lợi ích không ổn lắm. Mấy năm trước đã không giàu rồi, rất nhiều người đều ăn cơm thiết từ nhà máy, tôi nói thật, đều bị bệnh cả, hơn mười ngàn người cơ. Tôi nói những người này mà bị bệnh, thì mỗi tháng có thể lấy được bao nhiêu tiền lương, tốn bao nhiêu chi phí? Tôi có biết một người anh em kia, mới đi làm theo ca một tháng thôi mà từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại luôn. Mãi sau đó mới biết, người ta đã dọn ra con phố phía Bắc mở một tiệm thịt nướng rồi.”
Tài xế nói ra hết những vấn đề linh tinh phiền phức ở đơn vị, bây giờ ăn cơm nhà máy cũng đã có cái giá rõ ràng, đi làm hai năm, khi về tiêu được ít tiền rồi lại vào lại.
Mà bỏ thêm một chút tiền nữa tìm phòng khám xin hẹn khám bệnh thì không phải đi làm, cả đời sống an nhàn, về già có lương hưu.
“Vậy anh có nghĩ tới việc một ngày nào đó nếu đơn vị sụp đổ không? Hoặc là cắt giảm nhân sự!” Lục Tam Phong hỏi.
“Sao có thể chứ? Đơn vị là của nhà nước, ăn cơm của nhà nước. Có nhiều người cứ kêu la là sẽ sụp đổ, nhưng không thể nào sụp đổ được đâu. nếu vậy thì bao nhiêu người thất nghiệp, xã hội sẽ rối loạn ngay.” Tài xế nói chắc như đinh đóng cột
Lục Tam Phong nghe thấy ý kiến này thì chỉ cười cười, lời nói của người này đại diện cho suy nghĩ chân chính