"Điện hạ, người đã trở thành hoàng hậu được một thời gian rồi, vì vậy thần nghĩ người nên tổ chức một bữa tiệc trà," Raphaella nói.
"À, một bữa tiệc trà," Patrizia lẩm bẩm. Đó không phải là một nghĩa vụ và cũng không phải là một sự kiện chính thức, nhưng theo phong tục, tân hoàng hậu sẽ mời các nữ quý tộc và tổ chức tiệc trà, một nghi lễ nhằm thiết lập quyền lực của mình.
Tất nhiên, vì Rosemond gần đây đã được phong là nam tước phu nhân (nữ nam tước) nên cô ta là một trong những người được mời. Một lý do khác khiến Patrizia mời cô ta là vì nếu không, Rosemond sẽ chạy đến khóc lóc với Hoàng đế và cho rằng Hoàng hậu đang bắt nạt cô ta. Sau đó, Hoàng đế sẽ đối đầu với Patrizia một lần nữa và đối đầu với cô về cách đối xử với tình nhân của mình.
Patrizia lắc cái đầu đau nhức của mình. Cô không muốn sớm nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.
"Ta sẽ tổ chức bữa tiệc. Có phải Phu nhân Bringstone đã gợi ý điều đó không?" Patrizia hỏi. Nữ hầu tước Bringstone là mẹ của Raphaella.
Người hiệp sĩ gật đầu. "Hôm qua bà ấy nói rằng Nữ công tước Vasi đã đến gặp bà ấy. Thần cho rằng đó là lúc chủ đề này được đưa ra a."
"Đúng... các hoàng hậu trước đây đều đã làm điều đó, và sẽ thật kỳ lạ nếu không làm theo tiền lệ."
"Thần biết người không thích loại công việc đó, Lizzie. Nhưng thời điểm bây giờ là lý tưởng nên thần hy vọng người sẽ suy nghĩ về nó."
"Ta sẽ làm." Nhìn chung, các quý tộc có xu hướng ủng hộ hoàng hậu hơn là nam tước. Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ, như Nữ công tước Ephreney...
"Mirya, ngươi viết thiệp mời và nói rằng tuần sau sẽ có một bữa tiệc trà do hoàng hậu tổ chức."
Patrizia càng trì hoãn lâu thì càng có vẻ như hoàng hậu đang hắt hủi các nữ quý tộc. Ngay cả khi Patrizia giành được sự ủng hộ sau này, cô ấy sẽ không cho phép dù chỉ một chút ghét bỏ nếu cô ấy có thể thay đổi nó.
Mirya nhìn Patrizia với vẻ mặt lo lắng. "Điện hạ...còn Nam tước phu nhân Phelps thì sao?"
"Gửi cho cô ta một thiệp mời. Ta không muốn nhìn thấy mặt Hoàng đế về vấn đề này," Patrizia nói với giọng không chút lo lắng, nhưng Mirya cảm thấy có chút buồn bã.
"Vâng, thưa bệ hạ," Mirya trả lời.
*
Vì đây là sự kiện đầu tiên của Patrizia mà cô chủ trì cùng giới quý tộc nên cô đã nỗ lực hết mình để biến bữa tiệc trở nên hoàn hảo nhất có thể. Cô ấy sẽ không cho phép một sai sót nào làm hỏng buổi họp mặt. Quan trọng hơn, Rosemond sẽ có mặt ở đó và Patrizia càng cảm thấy quyết tâm hơn. Nếu Patrizia có thể xây dựng sự hoà hiếu với giới quý tộc, vị trí của cô có thể được đảm bảo. Tất nhiên, điều đó sẽ không dễ xảy ra, nhưng cô có rất ít thứ để mất và có thể đạt được mọi thứ.
"Điện hạ, khi nào thần sẽ tặng quà cho khách?"
"Đưa nó cho họ vào cuối bữa tiệc. Ta sẽ ra hiệu cho ngươi làm như vậy," Patrizia hướng dẫn.
Cô nhìn xuống chiếc váy trắng cô đang mặc. Nó trang nhã và giàu chi tiết, không thể nói là đơn giản. Cô cảm thấy nhẹ nhõm và chạm vào tóc mình để kiểm tra. Cho dù cô có giả vờ thành thục và điềm tĩnh thì cô cũng chỉ mới mười chín tuổi.
*
Patrizia không phải là người thích giao tiếp xã hội, không giống như chị gái Petronilla của cô, người có thể dễ dàng nói chuyện với người lạ và mời họ khiêu vũ cùng mình. Ngay cả Patrizia cũng chỉ làm quen với Raphaella sau khi Petronilla giới thiệu họ.
Patrizia không nhất thiết phải mô tả bản thân là người thụ động, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia vào điều gì đó khiến cô không thoải mái. Tuy nhiên, đây là về sự sống còn. Nếu cô phàn nàn thì có lẽ cô sẽ gục xuống và chết.
"Cảm ơn vì đã đến," cô chào một vị khách.
"Chúc mừng ngài đã trở thành chủ nhân của cung điện, thưa điện hạ. Ta ước gì ta có thể đến thăm người sớm hơn," Nữ công tước Vasi trả lời.
Patrizia nở một nụ cười nhẹ trước lời nói của cô. "Tập hợp như thế này sẽ dễ dàng hơn. Đúng hơn là lẽ ra ta nên sắp xếp việc này sớm hơn." Cô nhấp một ngụm trà rồi liếc về phía lối vào. Rosemond không thấy đâu nữa. Cô ta không đến à?
"Thần không thấy Nữ nam tước Phelps," một phụ nữ nhận xét, và tâm trạng thay đổi. Một số liếc nhìn Patrizia, và những người khác có vẻ thích thú với vở kịch tiềm năng này.
"Làm sao cô ta có thể tham dự được? Tôi sẽ không thể lộ mặt nếu tôi là cô ta", một phụ nữ khác nói.
Chỉ mới hơn một tháng kể từ khi Patrizia lên ngôi hoàng hậu. Cô và hoàng đế vẫn được coi là vợ chồng mới cưới, và hoàng đế đã chính thức phong cho tình nhân của mình một tước hiệu. Chuyện này không phải là chưa từng có nhưng nó không tạo nên hình ảnh cặp đôi lý tưởng. Không thể phủ nhận rằng điều này, dù cố ý hay không, đã làm giảm quyền lực của Patrizia với tư cách là tân hoàng hậu.
"Việc cô ta trở nên xấc xược thế này—"
"Thần xin lỗi vì đã đến muộn," một giọng nói cắt ngang.
Mọi người đều hướng mắt về phía người mới đến. Rosemond, chính là cô ta, và Patrizia vẫn nhìn chằm chằm vào người vợ lẽ khi cô ta bước vào phòng. Chiếc váy trắng đơn giản của cô trông thật xinh đẹp với khuôn mặt nhợt nhạt. Cô đến gần chiếc bàn nơi Patrizia và một số quý cô, quý bà đang ngồi và cúi chào một cách duyên dáng.
"Xin chào. Thần là Rosemond Mary la Phelps."
"Xin chào, Nữ nam tước," một người phụ nữ nói với vẻ mặt hờn dỗi. Sự hiện diện của Rosemond không được những vị khách khác chào đón cho lắm. Những người vợ của các quý tộc cấp cao sẽ coi thường cô ta vì lai lịch của cô ta, trong khi những người ở cấp thấp hơn sẽ cảm thấy ghen tị vì cô ta là vợ lẽ của Hoàng đế, mặc dù họ có cùng địa vị quý tộc hoặc tương tự. Trong mọi trường hợp đối với Patrizia, Rosemond càng có nhiều kẻ thù thì càng tốt.
"Mời ngồi, Nữ nam tước," Patrizia mỉm cười nói. Vì chỗ ngồi được sắp xếp theo cấp bậc nên Rosemond đương nhiên ngồi ở vị trí xa nhất so với Patrizia. Hơn nữa, có thể an toàn khi cho rằng cô ta ngồi ở phía bên kia vì cô ta còn trẻ và là một nữ nam tước mới được phong tước vị. Patrizia cảm thấy an ủi đôi chút trước sự thật này. Nếu Rosemond ở bên cạnh khi cô ấy uống trà, cô ta thậm chí sẽ không cảm nhận được trà ngay cả khi nó đưa đưa lên mũi.
"Người đang nói về cái gì vậy?" Rosemond nói.
"Ồ, không có gì nhiều," Raphaella ngây thơ mỉm cười. Hôm nay cô đến không phải với tư cách là một hiệp sĩ mà là một quý cô. "Chúng tôi đang nói về cô đó."
"Ta sao?"
"Đúng," Raphaella nói cộc lốc, và khóe miệng nhếch lên khi cô lén lút trách móc Rosemond. "Ta không mong đợi cô sẽ đến. Tất nhiên là thế rồi."
"Sao cô có thể?"
"Đúng, nếu ta là cô thì ta sẽ không đến."
"Tại sao?" Rosemond vẫn kiên trì.
Nụ cười rạng rỡ của Raphaella trái ngược với lời nói của cô. "Ta sẽ xấu hổ. Nếu ta mang theo thứ đó bên mình thì ta đã không đến."
"..."
Rosemond không hề nao núng trước sự lên án của cô. Trong khi đó, Patrizia cho rằng Rosemond nên được khen ngợi vì khả năng quản lý cảm xúc của cô ta.
Một người phụ nữ khác lên tiếng. "Ta cũng vậy. Nếu ta có chút xấu hổ nào thì ta sẽ không ở bên cạnh Hoàng đế trong một năm khi ngài ấy chưa có hoàng hậu."
"..."
Căn phòng trở nên khó chịu với Rosemond. Chuyện này sẽ không xảy ra công khai như vậy nếu cô ta là một nữ quý tộc cấp cao hơn, nhưng đáng tiếc cô ấy chỉ là một nữ nam tước. Rosemond ngồi bất động một lúc lâu khi lắng nghe lời hành nhục mình, trước khi cuối cùng cô mở miệng.
"Ta không biết mình đã làm sai điều gì cả."
"Cái gì?"
"Như cô đã nói, ta đã ở bên Bệ hạ được một năm khi ngài ấy chưa có hoàng hậu. Ta không tin điều đó là sai." Miệng Rosemond giãn ra thành một nụ cười gượng gạo. Patrizia rùng mình khi nhìn vào khuôn mặt của cô ta. Đó là một cái nhìn đáng sợ.
"Ta không trực tiếp làm tổn hại gì đến Bệ hạ, nên xin đừng đổ lỗi cho ta quá nhiều. Ta hy vọng rằng Hoàng đế cũng sẽ ưu ái cho điện hạ. Ngài ấy tìm kiếm ta mỗi đêm, cơ thể và cằm ta mệt mỏi nhiều lắm".
"..."
Những lời chế nhạo tinh vi đã không bị bỏ qua. Patrizia nở một nụ cười cứng nhắc, còn Rosemond tiếp tục với giọng dịu dàng. "Tất nhiên, đó không phải là điều ta muốn, nhưng...ta sẽ nói điều đó một cách cởi mở hơn. Như ta đã nói, ta cũng có lương tâm, ta rất đau lòng nếu Hoàng hậu phải sống cuộc sống cô độc xa chồng ".
"..."
Những vị khách khác tỏ ra khó chịu trước lời nói của cô ta. Họ phải biết. Hoàng đế yêu tình nhân và không quan tâm đến hoàng hậu.
Patrizia mở miệng định nói điều gì đó với Rosemond thì có người bước vào phòng.
"Nam tước phu nhân Phelps."
Patrizia giật mình trước giọng nói quen thuộc.