Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

chương 16: lầu trên lầu dưới…

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày nay Diệp Vĩ Gia đang tìm phòng trọ, được Cao Nam giới thiệu cho một chỗ, phòng rất được, một phòng ngủ, một phòng bếp, đã có một ít đồ đạc, vị trí rất được, giá cả phải chăng.

Nhân dịp cuối tuần, Diệp Vĩ Gia kéo Cao Nam đến giúp cậu chuyển nhà, Cao Nam nói là có việc không thể tới, Diệp Vĩ Gia liền gọi điện thoại nhờ Mộ Phi. Mộ Phi hình như còn đang ngủ, bị Diệp Vĩ Gia gào thét bên tai, lập tức nói nửa giờ nữa sẽ tới.

“Đồ đạc của cậu cũng không nhiều a.” – Mộ Phi giúp cậu chuyển đồ lên xe.

“Có anh tới hỗ trợ, đương nhiên là không nhiều lắm.” – Diệp Vĩ Gia liếc mắt.

Mộ Phi thở dài: “Đại ân nhân a, khó khăn lắm mới có cuối tuần được nghỉ ngơi, cư nhiên lại bị cậu kéo đến làm lái xe, thật sự là hành người ta a.”

Diệp Vĩ Gia vỗ vai gã: “Tổng giám đốc, ngài vất vả rồi, trưa này ta mời ngài ăn cơm.”

Mộ Phi cười nói: “Tốt! Ăn cơm xong chúng ta cùng làm một số chuyện khác đi!”

Diệp Vĩ Gia cả giận nói: “Thế thì anh đi ra chỗ mát mà ngồi.”

“Không phải bảo tôi tới chuyển đồ sao? Sao lại đuổi người đi? Thế những thứ này có chuyển không?”

“Chuyển, đương nhiên là chuyển!” – Diệp Vĩ Gia không khách khí chui vào trong xe.

Mộ Phi cười cười cũng vào xe.

Suốt một tháng qua, Mộ Phi thường đến tìm Diệp Vĩ Gia đi ăn cơm uống rượu, vì thế hai người ngày càng thân thiết hơn, thế nên mới phát hiện họ có nhiều sở thích giống nhau, thế là thành bằng hữu. Mà Diệp Vĩ Gia cũng dần quên đi sự tình ngày xưa.

Diệp Vĩ Gia cảm thấy Mộ Phi chẳng qua chỉ là người khẩu phật tâm xà mà thôi, ngoài miệng thì nói là bồi thường chuyện tình, nhưng cũng không có hành vi quá phận với cậu.

Cho nên Diệp Vĩ Gia cũng không để tâm nhiều nữa, cũng đi theo gã, cùng nháo.

Cuối cùng thì Mộ Phi cũng biết tại sao Diệp Vĩ Gia muốn gã đến hỗ trợ chuyển nhà.

Khu phòng Diệp Vĩ Gia ở là khu căn hộ đã cũ, không có thang máy, mà Diệp Vĩ Gia lại ở tầng tám, mang theo một đống bao lớn bao nhỏ lên đến tầng tám cũng khiến Mộ Phi mệt chết.

Mộ Phi cả người tê liệt đổ xuống sô pha, thở phì phò nói: “Tôi biết vì sao cậu lại tìm tôi rồi, bình thường cậu luôn xem tôi không vừa mắt, cho nên nhân cơ hội này muốn mưu sát tôi đúng không?”

Diệp Vĩ Gia đưa cho gã một chai nước khoáng, ngồi xuống bên cạnh: “Anh bình thường không chịu rèn luyện thân thể, mới đi có mấy tầng mà đã mệt như thế, thật không có tiền đồ.”

Mộ Phi ừng ực tu chai nước, đợi cho hơi thở ổn định trở lại liền nói: “Công ty bao nhiêu việc như vậy thời gian đâu mà rèn luyện.”

“Tòa nhà Mộ Thị cao như thế, phòng tổng giám đốc lại ở tầng hai mươi, anh có thể mỗi ngày leo thang bộ lên.” – Diệp Vĩ Gia cười.

Mộ Phi sợ hãi kêu: “Thế thì giết tôi đi!”

Diệp Vĩ Gia nghỉ ngơi trong chốc lát, liền bắt tay vào dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, sửa sang lại phòng, đến lúc quay lại phòng khách, đã thấy Mộ Phi tựa vào sô pha, đang ngủ.

Diệp Vĩ Gia đoán tên này tối qua chắc lại đi ra ngoài lêu lổng, hôm nay lại bị cậu kêu đến đây, mà hôm nay lại là ngày nóng, thật đúng là không dễ dàng.

Phòng khách không có điều hòa, Diệp Vĩ Gia đem quạt chuyển đến hướng Mộ Phi, chân mày đang nhíu của gã dần dần mở ra, trên trán có thể thấy một tầng mồ hôi.

Diệp Vĩ Gia bận rộn đem tất cả các phòng quét sạch một lần, sau khi quét xong thì người ám đầy bụi bặm, mồ hôi khiến áo dính vào người, khó chịu, liền vào WC tắm rửa một cái, khi đi ra thì Mộ Phi cũng đã tỉnh.

“Anh cũng nhàn hạ quá đấy.” – Diệp Vĩ Gia nói.

Mộ Phi cười: “Bị cậu phát hiện rồi.”

“Mười hai giờ đến nơi rồi, đi ăn cơm thôi, anh muốn ăn gì?” – Diệp Vĩ Gia hỏi.

“Cá sốt chua ngọt.” – Vừa rồi khi ngủ Mộ Phi mơ thấy cá sốt chua ngọt, cho nên khi Diệp Vĩ Gia hỏi, gã liền thốt ra.

Hai người đi xuống lầu, gặp phải người quen.

Diệp Vĩ Gia ngẩng đầu kêu lên: “Cao Nam, sao ngươi lại ở đây?”

Cao Nam nhẹ nhàng cười: “Đến giúp đỡ.”

Cao Nam vừa nói xong, Mộ Hàn từ trong nhà bước ra, Diệp Vĩ Gia giật mình, sao Mộ Hàn lại ở đây?

Mộ Phi cười bí hiểm: “Có ý tứ, có ý tứ.”

Diệp Vĩ Gia nghe gã nói những lời này xong lại cảm thấy lưng phát lạnh, một trận âm phong (là gió âm phủ ý, nhưng mà không tìm được từ nào nên đành để nguyên vậy) nổi lên.

“Chúng ta định đi ăn cơm, có muốn đi cùng không?” – Người nói là Mộ Phi, giờ phút này gã đã lấy lại nụ cười tỏa nắng như xưa.

“Tốt!” – Là Cao Nam trả lời, hắn thản nhiên cười, nhìn rất tao nhã.

Vì thế hai người đi ăn cơm liền biến thành bốn người hẹn nhau đi ăn cơm.

Buổi tối, Diệp Vĩ Gia nằm lăn lộn trên giường không ngủ được, cũng không biết có phải do lạ giường hay không, cư nhiên lại bị mất ngủ.

Cậu lấy di động, gọi cho Mộ Phi, đầu dây kia nhanh chóng có người nghe máy.

“Sao chưa gì đã nhớ tôi vậy? Buổi sáng vừa mới gặp nhau a! Cái này là muốn tôi sao?” – Đầu dây truyền đến thanh âm sung sướng của Mộ Phi.

Diệp Vĩ Gia treo máy, ba giây sau liền gọi lại, mắng: “Ngươi động kinh a!”

Mộ Phi cười: “Tôi cũng đang vắng vẻ tịch mịch đây. Mộ Hàn không biết nghĩ gì tự dưng chuyển ra ngoài.”

“Thôi đi, anh càng nói càng thấy ghê tởm.”

“Nói tôi ghê tởm, vậy cậu gọi điện tới đây tìm người ghê tởm có chuyện gì?”

Diệp Vĩ Gia nhìn trần nhà, trong chốc lát nhẹ giọng nói: “Tôi như là bị mất ngủ, không thể ngủ được.”

Mộ Phi xì một tiếng, bật cười: “Mất ngủ, từ này có ý tứ nha, nghĩ cái gì mà mất ngủ?”

“Không biết, chính là không ngủ được.”

“Mộ Hàn không phải ở dưới lầu sao? Xuống tìm nó mà tâm sự.”

“Không đi, muộn rồi, y đã ngủ rồi cũng nên.”

“Giờ mới có mười hai giờ, vẫn còn sớm, y chưa ngủ đâu.”

Diệp Vĩ Gia do dự trong chốc lát, vẫn hỏi: “Tại sao y lại chạy ra ngoài thuê phòng vậy? Các ngươi cãi nhau a?”

Mộ Phi một tay cầm ly rượu, đứng ở ban công, nhìn về phía những ngọn đèn mờ ảo xa xa, cười nói: “Trong lòng y nghĩ cái gì làm sao ta biết được?”

Diệp Vĩ Gia không nói, cảm thấy là không nên hỏi, lại nghe Mộ Phi nói tiếp: “Y thích một người, người kia lại không thích y, dù sao thì y cũng phải cố gắng một chút.”

“Ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì hết, cúp máy đây.” – Mộ Phi nói xong liền gác máy.

Diệp Vĩ Gia nghe thấy âm thanh tút tút, cảm thấy lẫn lộn.

Theo như lời Mộ Phi nói, chẳng lẽ Lâm Phỉ Phỉ không thích Mộ Hàn.

Diệp Vĩ Gia lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, cuối cùng cũng lê dép xuống lầu.

Khi Mộ Hàn mở cửa, liền thấy Diệp Vĩ Gia mặc quần dùi áo may ô đứng ngoài cửa liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Quả nhiên là anh chưa ngủ nha!” – Diệp Vĩ Gia cười nói – “Tôi không ngủ được, xuống đây tìm anh chơi game chút.”

Mộ Hàn để cậu vào phòng, Diệp Vĩ Gia nhìn lướt qua, bố cục giống phòng cậu, chính là đầy đủ tiện nghi hơn nhiều, lại rất lịch sự tao nhã.

“Tôi không chơi game.” – Mộ Hàn lấy nước đưa cho cậu.

Diệp Vĩ Gia thật ra không khách khí, liền ngồi xuống sô pha: “Hôm nay anh cũng chuyển tới sao? Thật là trùng hợp, sao lại chuyển đến đây thế? Phòng của tôi là do Cao Nam giới thiệu, chẳng lẽ anh cũng là do hắn giới thiệu đến đây?”

Mộ Hàn ngồi bên cạnh không nói chuyện, anh mặc áo ngủ ngắn tay màu xám, cả người nhìn thanh nhẹ khoan khoái, máy tính trên bàn vẫn đang bật.

Diệp Vĩ Gia cũng mang máy tính tới, đó là cái mua từ hồi học đại học, cái chính là chưa có mạng, bằng không cậu cũng chả phải xuống tìm y khi mất ngủ thế này.

“Không chơi game, vậy là anh đang làm việc nên mới chưa ngủ sao?” – Diệp Vĩ Gia liếc mắt về phía máy tính, trên màn hình là một bản số liệu phân tích gì đó.

Mộ Hàn cầm chén uống một ngụm nước, nói: “Cậu xuống đây tìm tôi là điều tôi không hề ngờ tới.”

Diệp Vĩ Gia cười cười: “Đến chính tôi cũng còn không hiểu được nữa là, mà sao anh lại chuyển đến đây?”

“Tôi ở cùng với anh trai, nói chung là cũng không tiện lắm, cậu có vẻ rất thân thiết với anh trai tôi thì phải.” – Mộ Hàn thản nhiên nói.

Trong lòng Diệp Vĩ Gia hiểu những lời này có ý tứ gì.

Trên TV đang chiếu một bộ phim cũ, vẫn là phim đen trắng, điển hình của loại phim từ thế kỷ trước.

“Bất quá nhà anh giàu như vậy, cũng không phải là bị ép đến ở chỗ này đi?” – Diệp Vĩ Gia truy vấn.

“Nơi này cũng không có gì không tốt.” – Mộ Hàn nhìn cậu.

Diệp Vĩ Gia mỉm cười: “Nhưng thật ra không được tiện nghi lắm.”

Mộ Hàn nhẹ nhàng cười cười.

“Quên đi, tôi về ngủ đây.” – Diệp Vĩ Gia than nhẹ, Mộ Hàn với Mộ Phi quả là không giống nhau, Mộ Phi là người thích ồn ào náo nhiệt, ngồi với gã cứ phải nghe gã nói luôn miệng.

Diệp Vĩ Gia lên lầu, nằm xuống giường, nhanh chóng liền ngủ.

Dưới lầu, Mộ Hàn ngồi thần người trước màn hình máy tính, có chút không thể hiểu nổi. Y không hiểu tại sao Diệp Vĩ Gia lại xuống nhà mình, chả lẽ lại muốn tìm mình chơi game? Thật khó hiểu.

Truyện Chữ Hay