Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

chương 12: gặp nhau chung đường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bốn năm hôm nay không thấy Mộ Hàn xuất hiện.

Ban đầu Diệp Vĩ Gia cảm thấy kỳ quái, sau đó quen dần, không gặp cũng tốt.

Bởi vì chuyện hôm đó nên quan hệ của cậu với Lâm Phỉ Phỉ cũng tốt lên không ít, ít nhất Lâm Phỉ Phỉ gặp cậu sẽ không làm như không thấy.

“Buổi tối đi ăn không?” – Cao Nam hỏi Diệp Vĩ Gia.

Diệp Vĩ Gia thu thập đồ đạc, hỏi hắn: “Chỉ có hai chúng ta thôi à?”

Cao Nam cười: “Ngươi muốn gọi bằng hữu cũng không sao? Càng đông càng vui.”

Diệp Vĩ Gia gật gật đầu: “Đúng vậy, hai người ăn thì chán lắm, để ta gọi điện kêu hai tên đồng học đến đây.”

Cao Nam gật đầu đáp ứng, Diệp Vĩ Gia gọi điện về ký túc, Dư Phàm cùng Từ Bân đều có việc, chỉ có Lâm Vũ rảnh rỗi nên đến, hai người hẹn địa điểm gặp nhau.

Diệp Vĩ Gia cùng Cao Nam ra khỏi công ty, liền thấy Lâm Phỉ Phỉ đứng một mình, Diệp Vĩ Gia nghĩ là nên qua mời nàng đi ăn cơm cũng tốt.

Cậu suy nghĩ một lát, liền đi qua, nhìn Lâm Phỉ Phỉ cười ngượng ngùng: “Mỹ nhân, đang đợi người sao?”

Nàng chắc chắn đang chờ Mộ Hàn, quan hệ của bọn họ gần đây, tốt lên không ít, nhưng là Diệp Vĩ Gia vẫn không biết mở miệng nói chuyện như thế nào.

Sáng hôm đó tỉnh lại, ngoài ý muốn thấy Diệp Vĩ Gia, đây là điều Lâm Phỉ Phỉ không hề nghĩ tới.

Khi đó Diệp Vĩ Gia ngủ ở giường bên cạnh, Mộ Hàn ngủ trên sô pha, loại sự tình này quả có chút kỳ quái, một người là bạn trai cũ, một người là bạn trai hiện tại, đang ở cùng nhau, lại có thể yên bình như vậy.

Diệp Vĩ Gia lúc tỉnh dậy liền cười cười chào hỏi nàng, mà quan hệ giữa Mộ Hàn với Diệp Vĩ Gia thoạt nhìn dịu đi hơn, giống như không hề có hận thù gì hết, mà ý nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Phỉ Phỉ lúc này chính là có phải Diệp Vĩ Gia đã nghĩ thông rồi không? Dù sao về phương diện này nam nhân cũng có vẻ rộng rãi hơn, bọn họ không cầm được thì buông, ngày đó cậu ta đánh Mộ Hàn chẳng qua chỉ là không chấp nhận chuyện chia tay mà thôi, sau chắc đã nghĩ thông rồi.

Lâm Phỉ Phỉ nhìn Diệp Vĩ Gia, suy nghĩ trong chốc lát, cười nói: “Ta đang đợi Mộ Hàn.”

Sau hôm đó, Diệp Vĩ Gia cũng hiểu được nhiều thứ, không phải muốn buông tay mà là trước tiên phải làm co quan hệ hiện tại giữa cậu và Lâm Phỉ Phỉ dịu bớt, nếu vẫn tiếp tục cứng rắn, sợ là không có cơ hội đem Lâm Phỉ Phỉ trở về bên cạnh, lấy lùi làm tiến, đó mới là thượng sách.

Diệp Vĩ Gia chỉ chỉ Cao Nam: “Ta cùng Cao Nam chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, nếu không phiền thì nàng đi cùng luôn, càng đông càng vui.”

Lâm Phỉ Phỉ vốn định cự tuyệt, nhưng lại thấy có người đi cùng, liền nói: “Được thôi.”

Diệp Vĩ Gia cả kinh, quay đầu nhìn thấy Mộ Hàn đang đi tới, vẻ mặt tươi cười đến bên người Lâm Phỉ Phỉ, nhẹ nhàng nắm tay nàng. Lâm Phỉ Phỉ cười dịu dàng nhìn y.

Nhìn thấy thế ai cũng bảo hai người đó xứng đôi, Diệp Vĩ Gia tuy không thừa nhận, nhưng sự thực nó là thế.

“Dù sao cũng là ăn cơm thôi, không bằng đi chung với bọn họ đi.” – Mộ Hàn nói với Lâm Phỉ Phỉ.

Lâm Phỉ Phỉ thấy y nói vậy, cũng không phản đối, cười đáp ứng: “Hảo.”

Mấy người tới nhà hàng đã hẹn, vị trí đã được Cao Nam hẹn trước.

Khi Lâm Vũ tới, mọi người đã an vị, hắn cười cười chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh Diệp Vĩ Gia.

Hắn khẽ kéo tay Diệp Vĩ Gia, thấp giọng hỏi: “Sao bọn họ cũng đến đây?”

Diệp Vĩ Gia nhìn hắn cười giảo hoạt: “Đến cũng đã đến rồi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu muốn thành công, trước tiên phải làm bằng hữu với y, biết nhược điểm của y sau đó mới tiêu diệt.

Lâm Vũ lạnh cả người: “Sao ngươi có thể nghĩ ra cách này?”

Thời gian trước Diệp Vĩ Gia không hề có thái độ này, cậu thậm chí còn muốn thuê du côn đánh Mộ Hàn một trận, dù sao cũng xả mối hận bị cướp bạn gái, khẩu khí kia chắc trong lòng vẫn không thể tiêu được.

Chính là thái độ hôm nay xoay chuyển quá nhanh, nhưng động cơ thì không đổi.

Diệp Vĩ Gia cười cười, không nói nhiều.

Lâm Vũ nhìn Mộ Hàn ngồi đối diện giúp Lâm Phỉ Phỉ lau bát đũa, cười ôn hòa, than nhẹ một tiếng: “Lão Tam, nên buông tay thôi, không cần chấp nhất như vậy.”

Diệp Vĩ Gia vẫn cười như cũ. Lâm Vũ không nói gì, uống một ngụm nước.

Mấy người ăn cơm, nói chuyện phiếm.

Lúc đó có một người đẩy cửa vào, một nam nhân một thân đồ đen, khuôn mặt tuấn lãng không kìm được tươi cười, nhìn qua chỗ năm người đang ngồi, nụ cười chợt tắt, rồi lại nở trên môi.

“Vừa nghe quản lý nói ngươi ở đây, ta không tin, không nghĩ tới là ngươi ở đây thật.” – Mộ Phi đi đến bên trái Mộ Hàn, không chút khách khí kéo ghế ngồi xuống.

Mộ Hàn ghét cái bộ dáng lúc này của gã, nhưng không thể làm gì, kêu một tiếng: “Đại ca.”

Mộ Phi cầm chén trước mặt Mộ Hàn, uống một ngụm trà lài, cười nói: “Ngươi thật rỗi rãi a, chả bù cho ta công việc ngập đầu, thế mà ngươi không đến công ty giúp đỡ ta một chút.”

“Ta cái gì cũng không rõ, không giúp được gì!” – Mộ Hàn chậm rãi nói.

Mộ Phi cười: “Làm rồi sẽ quen, không ai ngay từ đầu đều biết phải làm gì.”

Mộ Hàn cười cười, gắp cho Lâm Phỉ Phỉ món cá nàng thích, trong mắt lộ vẻ ôn nhu.

“Chậc chậc, thật là săn sóc a!” – Mộ Phi trêu ghẹo.

Quay đầu liền thấy ánh mắt Diệp Vĩ Gia nhìn gã, Mộ Phi híp mắt cười cười, Diệp Vĩ Gia thấy liền hạ mắt, tránh ánh mắt của gã.

Ngày đó đến công ty, cậu chỉ biết cái người tình một đêm kia là ca ca của tình địch, chính là không nghĩ tới lại nhanh chóng gặp gã như vậy. Mỗi lần thấy gã, cậu lại nhớ đến chuyện tình đêm đó, làm cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Mộ Phi không chút để ý, kỳ thật lần trước hắn đã cho người thông tri cậu ta trượt, không ngờ đệ đệ mình lại ra mặt, xin cho cậu ta vào làm ở bộ phận nghiên cứu, không biết là có ý tứ gì.

Bên trái Diệp Vĩ Gia là Lâm Vũ, bên phải là Cao Nam.

Mộ Phi đầu tiên là nhìn Diệp Vĩ Gia, sau đó, ánh mắt liền hướng về phía Cao Nam. Cao Nam đang thản nhiên uống trà, thần sắc Mộ Phi đột nhiên thay đổi, nụ cười trên mặt rõ ràng là ảm đạm một chút, Cao Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nở nụ cười.

Mộ Phi cười hỏi hắn: “Về khi nào thế? Sao không báo cho mọi người một tiếng?”

Cao Nam đặt chén xuống, nhìn thẳng vào gã: “Hai tháng trước, về nước là chuyện sớm hay muộn thôi, sau khi về lại có nhiều việc phải xử lý nên không liên hệ.”

“Cũng đúng, đi cũng không nói tiếng nào, trở về cũng không cần phải nói.” – Mộ Phi thản nhiên nói, nụ cười đạm mạc mang theo một tia châm chọc.

Cao Nam mỉm cười không nói gì, Mộ Phi bị hắn làm cho có chút phiền toái, lạnh lùng nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí vốn đang tốt, đột nhiên trở nên quỷ dị, dần dần càng im lặng. Diệp Vĩ Gia cảm thấy khó chịu, ngồi ở đó như là bị giày vò vậy, thật vất vả ăn cơm. Ra ngoài khách sạn, liền thở phào nhẹ nhõm.

Truyện Chữ Hay