Lúc này, thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, đống Bạo Tạc Phù của Mục cũng đã kích hoạt hết, rất nhanh đã đem cái đống đổ nát này oanh tạc, san phẳng hết thảy, chỉ còn lại một vùng hoang phế.
Trong lớp bụi mịt mù cùng làn sương màu tím…
“Khụ… Khụ… Khụ…” Nguyên lão ở một bên ho lên mấy cái.
Mặc dù lá Bạo Tạc Phù của Mục được kích hoạt quá bất ngờ, khiến cho Nguyên lão không kịp phản ứng, đâm ra liền bị thương.
Nhưng mà, Nguyên lão dù sao cũng là Phong Hào Đấu La hàng thật giá thật, mặc dù bị thương, nhưng lão vẫn chưa có chết, vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh.
Lúc này, đám bụi kia cũng đã dần dần tan biến, để lộ ra một đống phế tích khổng lồ, bên trên đó còn có vài thân ảnh đang nằm lăn lóc, máu me be bét, mặc dù vẫn còn hơi thở, nhưng vô cùng yếu ớt, sợ rằng nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ mất đi tính mạng.
Nhìn thấy Thiên Đạo Lưu đang nằm hôn mê bất tỉnh trên đống đổ nát, Nguyên lão vội vàng liền chạy lại, miệng thì kêu lớn: “Thiếu chủ, người không sao chứ?”
Mặc dù Nguyên lão hô lên rất to, nhưng Thiên Đạo Lưu bởi vì thương thế quá nặng, cho nên hắn cũng không cách nào trả lời được.
Mắt thấy tình hình không ổn, Nguyên lão vội vàng lấy trong người ra mấy gói thuốc gì đó, nhanh chóng đem bôi lên vết thương trên người của Thiên Đạo Lưu, sau đó thì dùng vải băng vết thương lại.
Cách đó không xa, bởi vì Đường Thần cũng đang hôn mê bất tỉnh, lại thêm trên người đều là vô số vết thương, chính vì vậy mà Đường Minh cũng giống như Nguyên lão cùng Thiên Đạo Lưu, đang dùng thuốc bôi lên người của Đường Thần.
Cơ mà, đó cũng chỉ là thuốc cầm máu tạm thời, còn nếu như muốn chữa lành vết thương cho hai tên thiên tài này, thì có lẽ phải đưa cho hồn sư hệ trị liệu cao cấp, may ra thì có thể trị khỏi nhanh chóng.
Bởi vì hồn sư trên Đấu La Đại Lục quá phụ thuộc vào vũ hồn, thành ra có rất ít những người nghiên cứu về y thuật, chính vì vậy mà mỗi lần bị thương, hầu hết những tên hồn sư đều nghĩ ngay đến việc tìm một tên hồn sư hệ trị liệu giúp đỡ.
Tất nhiên, Nguyên lão và Đường Minh cũng không ngoại lệ, chỉ thấy lúc này hai người trên tay đều ôm lấy một tên thanh niên, chuẩn bị phi hành để rời khỏi nơi này, tìm một tên hồn sư hệ trị liệu.
Có điều, ngay khi bọn hắn chuẩn bị phi hành, sắc mặt của hai người Nguyên lão và Đường Minh lập tức trở nên hoảng hốt, tròng mắt cũng co rút lại.
“Chuyện gì xảy ra, tại sao ta không thể thi triển hồn lực…” Cơ hồ là trong cùng một lúc, Đường Minh và Nguyên lão liền suy nghĩ giống nhau.
Trong lúc hai lão già còn đang loay hoay vận chuyển hồn lực thì…
Rống… Rống… Rống…
Grào… Grào… Grào…
Ở xung quanh, liên tục vang lên những tiếng gầm rú của vô số đầu hồn thú…
Rầm… Rầm… Rầm…
Đùng…
Một tiếng nổ lớn vang lên…
Chỉ thấy ở đằng sau, một đầu hồn thú thuộc loài trâu đã tông nát tảng đá kia…
Bò… Bò… Bò…
Tiếp đó, đầu hồn thú này lại rống lên mấy tiếng, đôi mắt thì chuyển sang màu đỏ, vô số tia máu liền xuất hiện, sau đó thì lao thẳng về phía đám người Nguyên lão và Đường Minh, nhìn bộ dáng rất là điên cuồng.
Đối với kiến thức của bản thân, Nguyên lão và Đường Minh tự nhiên biết con hồn thú kia là gì, chỉ thấy hai lão già liền đồng thanh hô lên: “Kim Văn Ngưu, tu vi vạn năm…”
Đúng vậy, đây chính là một con hồn thú vạn năm hàng thật giá thật.
Nếu như Nguyên lão và Đường Minh vẫn còn có thể sử dụng hồn lực thì con hồn thú này, bọn hắn cũng chẳng để vào mắt, tùy tiện một cái hồn kỹ là có thể đem nó giết chết.
Thế nhưng, bây giờ lại khác, hai lão già Phong Hào Đấu La này đã trúng phải độc dược của Mục, chính vì vậy mà hiện tại, bọn hắn không có cách nào sử dụng vũ hồn cũng như là hồn lực, thành ra tình thế lúc này là vô cùng nguy hiểm.
“Đi mau!” Nguyên lão hô lên một tiếng.
Sau một tiếng kinh hô, Nguyên lão liền ôm Thiên Đạo Lưu vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh chạy đi, nhanh chóng biến mất trong cánh rừng rậm rạp.
Ở phía sau, Đường Minh cũng lập tức chạy theo, đem Đường Thần vác trên vai, nhanh chóng cũng đã biến mất khỏi khu vực này.
Tinh La Sâm Lâm, ở một nơi khác…
Phía trên một cành cây của một gốc đại thụ…
“Ồ, độc tính đã bắt đầu phát huy rồi sao…??” Mục thầm nói.
Tiếp đó, Mục liền thu hồi thần thức, hai mắt lập tức liền đảo qua xung quanh, sau đó thì trực tiếp đứng dậy.
“Các ngươi cứ việc tận hưởng lễ vật của ta đi!”
Nói rồi, Mục liền triệu hồi ra Thanh Lôi Kiếm, tiếp đó thì leo lên kiện pháp bảo này, nhanh chóng rời khỏi nơi này, dù sao thì thương thế của hắn vẫn còn, cần phải tìm một nơi an tĩnh để tiếp tục chữa trị.
Lại nói một chút về phần lễ vật kia của Mục…
Bởi vì đã trải nửa năm chữa thương, mặc dù thương thế vẫn còn đó, nhưng phần lớn đều đã hồi phục, chính vì vậy mà Mục đã có thể dừng việc chữa thương lại đã quan sát động tĩnh xung quanh.
Mục là một kẻ tu luyện Huyết Chiếu Kinh, tự nhiên hắn biết khi chữa thương mà sử dụng máu tươi thì sẽ gây ra một động tĩnh không hề nhỏ, cộng thêm kinh nghiệm lúc trước bị đám người Đường Minh, Đường Phi quấy phá mấy năm về trước, cùng với việc bản thân không có bố trí trận pháp bảo vệ, chính vì vậy mà cứ qua nửa ngày, Mục phải đem thần thức thả ra xung quanh, quan sát động tĩnh.
Và tất nhiên, chuyện gì đến cũng sẽ đến… chính là hai tên Đường Thần và Thiên Đạo Lưu đã chú ý đến cái hang động của hắn, thậm chí bọn hắn còn kéo Phong Hào Đấu La ra, ý định đem Mục giết chết.
Đối với những kẻ muốn giết bản thân, Mục tự nhiên là sẽ không lưu thủ, nhưng do hắn đang bị thương, cộng thêm đối phương có Phong Hào Đấu La, chính vì vậy mà hắn đành phải để lại lễ vật cho đám người kia.
Đầu tiên thì chính là hơn tấm Bạo Tạc Phù, mặc dù số lượng này không thể thương tổn đến Phong Hào Đấu La, nhưng nó lại có thể là một đòn trí mạng đối với hai tên thiên tài sắp tấn thăng Hồn Thánh như Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Kế tiếp đó chính là Tán Linh Đan, đây là một loại độc không mùi, không màu, không vị, kẻ nào một khi trúng phải loại độc dược này, thì trong vòng ngày, cho dù có làm cách nào đi nữa thì cũng không thể vận chuyển linh lực, hoặc là hồn lực đối với hồn sư.
Nhưng do Mục có trộn vào đó bột từ Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn, chính vì vậy mà độc tính của Tán Linh Đan được nâng thêm một tầng, vũ hồn của những kẻ trúng phải cũng không thể triệu hoán ra được.
Lễ vật cuối cùng mà Mục để lại mặc dù không phải là độc dược nhưng công dụng còn kinh khủng hơn cả độc dược, gọi là Dụ Yêu Hương, tác dụng thì giống như tên gọi, chính là một loại hương thơm có màu tím, có tác dụng dẫn dụ yêu thú cũng như là hồn thú ở khu vực xung quanh.
Tất nhiên thì Mục cũng đã trộn vào trong đó Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn, thành ra mới có chuyện một đầu hồn thú có tu vi vạn năm như Kim Văn Ngưu cũng bị mất đi lý trí, điên cuồng lao đến đám người Nguyên lão và Đường Minh.
tên hồn sư, trong đó có tên đã hôn mê bất tỉnh, tính mạng bị đe dọa nghiêm trọng, tên còn lại thì không thể sử dụng vũ hồn cũng như là hồn lực, lại thêm việc bị vô số hồn thú đuổi giết… tình cảnh như vậy, sợ rằng khó mà sống sót nổi.
Kỳ thực, Mục có ý định lợi dụng tình cảnh này mà sẽ ra tay giết hết đám người này, nhưng khi nghĩ lại bản thân vẫn đang bị thương, mà đối phương có tận tên Phong Hào Đấu La, mặc dù không thể triệu hoán ra vũ hồn, nhưng thực lực thì không thể xem thường…
Chính vì vậy, mà Mục đành quyết định cứ mặc kệ bọn hắn, để cho đám hồn thú điên cuồng kia chơi chết bọn hắn, dù sao thì để mà chuẩn bị cái lễ vật này, Mục đã tốn nửa gốc Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn cùng vô số dược liệu khác, thành ra bản thân cũng không nên mạo hiểm làm gì.Vài ngày sau…
Tại bìa rừng của Tinh La Sâm Lâm…
Nơi này mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ có hồn qua lại, nhưng chung quy là vẫn vắng người.
Đúng vào lúc này…
“Hộc… Hộc… Hộc…”
Từ bên trong Tinh La Sâm Lâm, có hai thân ảnh liền điên cuồng chạy ra, miệng thì thở hồng hộc, cả người thì đầy vết thương, nhìn bộ dáng phải nói là vô cùng thảm.
“Tốt rồi, đã chạy ra khỏi Tinh La Sâm Lâm rồi, đám hồn thú kia căn bản là không thể đuổi tới.
” Một tên nam tử tóc vàng liền nói.
“Thế thì tốt, ta và ngươi tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức, sau đó thì quay về, bẩm báo việc này lại với tông chủ.
” Tên nam tử còn lại mở miệng.
“Cứ như vậy mà làm…” Nam tử tóc vàng kia trả lời lại.
Không sai, hai người này chính là Đường Thần cùng với Thiên Đạo Lưu.
Vài ngày trước, do bị quá nhiều hồn thú vây công, Nguyên lão và Đường Minh vì để cho hai người này chạy trốn mà đã không tiếc hy sinh bản thân, chặn đứng đám hồn thú lại.
Kết quả thì không cần nghĩ cũng biết, mặc dù hai lão già này là Phong Hào Đấu La, nhưng trong tình trạng không có vũ hồn cũng như là hồn lực, sống sót là điều không thể.
.