Đấu La Đại Lục, tại một vùng đất ở phía Nam…
Vù… Vù… Vù…
Bởi vì nơi này nằm ở phía Nam của Đấu La Đại Lục, cho nên khí hậu lúc nào cũng nóng bức, cơ hồ là quanh năm cũng chỉ có mỗi một mùa, chính vì vậy mà khu quanh đây đều đã biến thành sa mạc, chỉ có mỗi gió và cát.
Có điều, khu vực này còn tập trung rất nhiều các ngọn núi lửa, trong số đó phần lớn đều đang hoạt động, chính vì vậy mà quanh năm, khu vực này luôn chìm trong biển tro của vô số núi lửa.
Đúng vào lúc này, trên nền trời màu xám đen, một vệt sáng màu tím liền xuất hiện, nó bay rất nhanh, nhanh đến nỗi còn để lại phía sau rất nhiều tàn ảnh.
Không sai, vệt sáng này chính là Mục cùng với Thanh Lôi Kiếm đang điên cuồng phi hành.
Sở dĩ Mục lại đến cái nơi người người đều tránh né này là bởi vì… hắn muốn tạo một cái động phủ rồi nhanh chóng tiến hành bế quan ở nơi này.
Về phần lý do thì rất đơn giản…
Thứ nhất, vùng núi lửa này nằm ở phía Nam của Đấu La Đại Lục, cho nên nó cách rất xa so với Cực Bắc Chi Địa, cũng như là Sát Lục Chi Đô, theo như suy nghĩ của Mục thì khoảng cách xa như thế này thì cái thần niệm kia của Tu La Thần cũng sẽ chẳng thể nào tìm đến hắn được.
Quả thực, cái suy nghĩ này của Mục đã đúng…
Về phần lý do thứ hai thì nơi này rất vắng người, chỉ có hồn thú sinh sống, chính vì vậy mà nếu bế quan tại nơi này thì sẽ ít bị làm phiền, tránh việc bị người khác phá đám như đám người Đường Minh và Đường Phi trước kia.
Quay trở lại hiện tại, rất nhanh, Mục đã tìm được một nơi thích hợp để tạo động phủ.
Nơi đó là một ngọn núi lửa đã chết, cơ hồ là không còn bất kỳ nguy hiểm gì…
Ở trên không trung, Mục liền lấy ra Nhật Nguyệt Song Kiếm, hai tay kết thành ấn, tiếp đó thì đánh ra vô số pháp quyết, miệng thì hô lên: “Nhật Nguyệt Tề Huy!!!”
Lời vừa ra, hai thanh cự kiếm ở phía sau Mục liền phát sáng, sau đó thì hóa thành hai cái hư ảnh mặt trời và mặt trăng, treo lơ lửng ở trên không trung.
“Đi!!!” Mục hô lên.
Nương theo sự điểu khiển của Mục, hai cái hư ảnh mặt trời và mặt trăng kia liền lao xuống, đánh thẳng vào cái sườn núi của ngọn núi lửa kia.
Rầm… Rầm… Rầm…
Vô số tiếng nổ cực lớn vang lên, kéo theo đó là một chấn động cực mạnh lan ra khắp ngọn núi lửa, cuối cùng là một lớp bụi mịt mù bốc lên.
Phanh…
Ở trên không trung, sau khi đã đánh ra một kích kia, Mục liền đem linh lực của bản thân phóng ra bên ngoài, tạo thành một đợt sóng linh lực cực mạnh, đem đám bụi kia hất văng đi nơi khác.
Sau khi đám bụi kia biến mất, ở ngay trên sườn núi của ngọn núi lửa đã chết, một cái hang động đã được hình thành, mặc dù lúc này có vô số tảng đá lớn chặn đường, nhưng không gian bên trong quả thực rất rộng, rất thích hợp để Mục bế quan.
Tiếp đó, Mục ý niệm chợt động, Nhật Nguyệt Song Kiếm liền từ đống đất đá bay lên, hóa thành hai luồng ánh sáng, phân biệt là hai màu lam đỏ, rất nhanh đã chui vào trên mu bàn tay của hắn.
Nhìn lấy cái động phủ mà bản thân vừa tạo ra, Mục lập tức hạ Thanh Lôi Kiếm xuống, bắt đầu tiến vào bên trong để dọn dẹp, chuẩn bị cho việc bế quan sau này…
Thế là, Mục lại mất tháng thời gian để bố trí một cái trận pháp bảo vệ xung quanh…
Sau khi đã hoàn thành hết thảy, Mục liền dùng trận pháp để ngụy trang cái động phủ trở thành một cái sườn núi, tiếp đó thì hắn không hề quan tâm đến bên ngoài nữa, đóng cửa bế quan…
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã năm trôi qua…
năm, đối với một tên tu sĩ như Mục thì đây chỉ là một thời gian rất ngắn, chớp mắt là đã trôi qua.
Mặc dù là thế, nhưng trong suốt năm bế quan này, Mục cũng thu được rất nhiều thứ tốt.
Đầu tiên thì phải kể đến Nhật Nguyệt Thần Quyết.
Trong thời gian Mục ở bên trong Sát Lục Chi Đô, bởi vì nơi đó không có mặt trời và mặt trăng, cho nên mặc dù Huyết Chiếu Kinh đã đột phá được tầng , nhưng Nhật Nguyệt Thần Quyết vẫn dừng lại ở tầng , căn bản là không hề tiến triển.
Có điều, trong năm bế quan khổ tu qua, không phụ lòng kỳ vọng của Mục, Nhật Nguyệt Thần Quyết đã đột phá được tầng thứ , ngang bằng so với Huyết Chiếu Kinh, thực lực của hắn vì thế mà cũng tăng mạnh.
Nhưng mà, nếu như thực lực tăng lên quá nhanh thì cũng không tốt, có thể sẽ dẫn tới căn cơ bất ổn, về sau sẽ gây ra hậu quả khôn lường, chính vì vậy mà sau khi đã đột phá được tầng của Nhật Nguyệt Thần Quyết, Mục đã dừng tu luyện lại, bắt đầu chuyển sang tập trung cho việc khác.
Về phần việc mà Mục tập trung làm thì… chính là tu sửa mấy kiện pháp khí đã bị hỏng.
Không sai, ngoại trừ Thanh Quy Thuẫn đã nổ tan tành ra thì Mục còn có kiện pháp khí đã bị hỏng, kiện đang có dấu hiệu hư hại.
Chính vì vậy mà sau khi dừng việc tu luyện lại, Mục liền đem tinh lực tập trung vào mấy món pháp khí này, nhanh chóng sửa chữa hết thảy.
Quay trở lại hiện tại, bên trong động phủ…
Mục lúc này chính là đang ngồi sửa chữa Ti Tuyến…
“Hô, xong rồi!”
Sau một tiếng cảm thán, Mục liền dừng vận chuyển linh lực trong cơ thể, sau đó thì đưa mắt nhìn cái kiện đỉnh cấp pháp khí trong tay, trong lòng hài lòng không thôi.
Trải qua thời gian mấy cái hô hấp, Mục liền đem Ti Tuyết thu vào trong túi trữ vật, thầm nghĩ: “Mặc dù là đã sửa chữa hoàn tất, nhưng nếu như lấy thực lực của ta hiện tại thì căn bản là không cần dùng đến, mà nếu có dùng thì mấy kiện pháp khí này e rằng là sẽ hỏng thêm một lần nữa, đến lúc đó thì càng khó sửa chữa…”
“Đúng là bỏ thì thương mà vương thì tội à…” Mục thở ra một hơi, suy nghĩ.
Trong lúc Mục đang suy nghĩ nên làm thế nào với mấy kiện pháp khí kia, thì hắn đột nhiên lại chú ý đến động tĩnh của đám Huyết Trùng bên trong Phệ Huyết Châu…
Chỉ thấy Mục nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ: “Cũng phải, cũng đã năm trôi qua rồi, cái đống trứng kia có lẽ cũng đã nở ra rồi…”
Đúng vậy, năm trước, Mục đã đem vô số sát khí dùng để ngưng tụ Sát Thần Lĩnh Vực dung nhập vào bên trong Phệ Huyết Châu, khiến cho vô số con Huyết Trùng trở nên hung tợn, cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng thì chỉ còn con sống sót, sau đó thì đẻ ra hơn quả trứng, tiếp đó thì liền chết đi.
Nếu như là trước kia, lúc mà Mục không có Phệ Huyết Châu, đừng nói là năm, thậm chí là năm thì đống trứng đó cũng chưa chắc đã nở ra, mà nếu có nở ra thì tỉ lệ Huyết Trùng tiến giai cũng không cao, sợ rằng sẽ không có một con.
“Không biết sẽ có bao nhiêu con tiến hóa lên Nhất Giai…” Mục thầm nghĩ.
Rất nhanh, Mục ý niệm chợt động, Phệ Huyết Châu liền từ trong cơ thể của hắn chui ra, sau đó thì bay lơ lửng ở giữa không trung, toàn thân tỏa ra một khí tức cực kỳ quỷ dị.
Chỉ thấy Mục nhanh chóng đem thần thức chui vào Phệ Huyết Châu, ngay lập tức, mọi cảnh tượng bên trong kiện pháp bảo này liền hiện lên trong đầu hắn…
Đây là một cái đảo nhỏ giữa biển máu vô tận, bên trên đảo có rất nhiều viên ngọc hình bầu dục màu trắng đục, số lượng đã vượt quá , đây chính là đống trứng mà đám Huyết Trùng đời trước để lại.
Rắc… Rắc… Rắc…
Rất nhanh, cái trứng đầu tiên đã nở ra, một con Huyết Trùng liền chui ra…
Chỉ thấy con Huyết Trùng này căn bản cũng không khác là mấy so với đám Huyết Trùng đời trước, đều có một màu đỏ như máu, toàn thân được bọc bởi một lớp vỏ dày, trước miệng thì có hai cặp răng cực kỳ sắc nhọn…
Thế nhưng, nếu như nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện ra điểm bất đồng…
Chỉ thấy ở phần bụng của con Huyết Trùng vừa nở ra này, có một vệt màu đen, kéo dài ra hai bên, trong vô cùng quỷ dị.
Không sai, con Huyết Trùng này đã tiến hóa lên Nhất Giai, cái vệt đen dưới bụng của nó chính là minh chứng xác thực nhất.
“Xem ra đống sát khí kia của Sát Lục Chi Đô cũng không có uổng phí…” Ở bên ngoài, Mục thầm suy nghĩ.
Trong Huyết Chiếu Kinh, Huyết Trùng tổng cộng có cấp độ, yếu nhất là Nhất Giai, mạnh nhất là Cửu Giai, và mỗi lần tiến giai thì thực lực của Huyết Trùng sẽ càng mạnh, sức sống càng thêm mãnh liệt, cơ hồ là rất khó để giết chết.
Trong tu tiên giới, từng có một người đã nuôi dưỡng được con Huyết Trùng Cửu Giai, và chỉ bằng một con Huyết Trùng đó, người này đã xưng bá một phương, vô số thế lực cực kỳ kiêng kỵ, thậm chí cường giả Độ Kiếp Kỳ cũng không dám vọng động.
Bá đạo là vậy, cho nên việc tiến giai của Huyết Trùng là vô cùng gian nan, Mục ở kiếp trước cũng chỉ bồi dưỡng được khoảng con Huyết Trùng Ngũ Giai mà thôi, muốn tiến thêm nữa thì quả thực là vô cùng khó khăn…
“Không biết trong số hơn quả trứng này, sẽ có bao nhiêu con có thể tiến lên Nhất Giai???” Mục thầm nghĩ.
.