Trong máy bay mini, Thần Ngọc lẩm bẩm nói:
- Không biết cái truyền thuyết ngọc rồng kia là thật hay giả nữa. Nếu là thật hẳn là nhà bọn họ đã độc bá toàn Địa Cầu rồi, hoặc là ước trường sinh bất tử, vĩnh cữu không già.
Chợt, hắn nghĩ tới vị phu nhân của tập đoàn Capsule, mẹ của Bulma. Bà ta ăn mặc như thiếu nữ, hơn nữa còn rất trẻ, vó thể nói là nhìn giống chị Bulma hơn mẹ của cô ấy.
Nghĩ đến đây hắn âm thầm kích động. Không lẽ bọn họ từng có được ngọc rồng, hơn nữa còn ước cho phu nhân kia trẻ mãi không già? Phải biết cha Bulma tiến sĩ Bref kia tuổi tác nhìn qua đã ngoài rồi.
Bay được gần nửa ngày, Thần Ngọc bỗng dừng lại, sau đó hắn tế ra trung phẩm linh khí, thu lại máy bay mini vào giới chỉ rồi đạp kiếm mà đi.
Vừa rồi trong thần thức của hắn, một tràng cảnh đánh nhau xuất hiện. Hắn cảm thấy rất hứng thú, vì thế mới làm ra động tác này.
Ban đầu hắn cứ tưởng thế giới này không có cao thủ gì, không nghĩ ra vẫn có những thứ hay ho như vậy.
Để cẩn thận hơn, hắn ẩn nấp tu vi của mình, dừng lại ở nơi xa xa mà quan sát.
Lúc này tại nơi cách Thần Ngọc không xa, có ba nam tử đang có một trận chiến, lại là hai đánh một, vậy mà hai kẻ kia đều rơi vào hạ phong.
Thần Ngọc nhìn qua bọn hắn thì có chút nhíu mày, sau đó lại có chút kinh sợ.
Ba gã kia hắn đúng là không cảm nhận được tu vi gì, bất quá thực lực bọn hắn phát tán ra không thua kém gì luyện khí sơ, trung kỳ.
Điều làm hắn sợ hãi đó là, xét về thân thể, thể chất, bọn hắn chỉ có thân thể của võ giả hậu thiên cảnh mà thôi. Nhưng những kẻ này lại có thể bay được, những tuyệt chiêu bọn hắn đánh ra, hắn cảm giác ẩn chứa lực lượng rất lớn.
Hiện tại bọn hắn còn yếu, những tuyệt kĩ này còn không có phát uy bao nhiêu. Nhưng với con mắt già đời của một đời Tiên Đế hắn, nếu như những kẻ này phát triển cái vài trăm năm, mang mấy cái tuyệt chiêu này đến Tiên Giới, hắn dám khẳng định, những tên này có thể đánh ngang tay, thậm chí là mạnh hơn mấy tên thiên tài, thậm chí mấy lão quái vật ở Tiên Giới.
Hắn bắt đầu nổi lòng yêu tài, muốn thu phục hết ba tên kia lại làm người của mình, sau này giết trở lại Tiên Giới.
Bất quá hắn lại lắc đầu một cái, nhớ tới một màn kia, hắn bị cả tông môn phản bội, hắn đúng là không có tâm tư thu thuộc hạ nữa rồi. Hắn không biết sau này mình còn gặp phải cảnh tượng vậy nữa không.
Đúng lúc này, kết quả trận đánh kia làm hắn sợ ngây người.
Chỉ gặp tên có vẻ không giống nhân tộc kia, hắn có màu da xanh xao, tụ tập nguồn năng lượng trên đầu ngón tay, sau đó quát:
- Makankosappo.
Lúc này một tia năng lượng được hắn phóng ra, xuyên qua người hai tên còn lại.
Sở dĩ là hai tên, đó là một trong hai đồng bọn của tên mặt xanh da xanh này ôm tên địch nhân, đồng quy vu tận.
- Thật không nghĩ tới tên em trai ngu dốt của ta lại muốn đồng quy vu tận.
Tên đeo chiếc máy kì lạ màu xanh kia ngã xuống, khàn khàn lên tiếng.
Lúc này tên da xanh đi qua nhìn hắn một cái rồi nói:
- Songoku sẽ sớm được hồi sinh thôi. Ở nơi này có một cái gọi là ngọc rồng, bất kì điều ước gì đều thành hiện thực, kẻ cả hồi sinh người chết.
Nghe được lời này, trong đầu Thần Ngọc ong ong vài tiếng, hắn bây giờ chỉ có hai chữ ngọc rồng trong đầu.
Thế mà bọn trước mắt này lại biết đến ngọc rồng. Hắn có cần tiến lên xử lý tên kia, sau đó moi tin tức ngọc rồng từ hắn ta không.
Nhưng hắn còn đang đắn đo suy nghĩ thì lại có một chiếc máy bay mini đáp xuống, một trong số người đi ra từ nó là người mà hắn đang đi tìm, là một nữ tử có mái tóc ngắn màu xanh, đúng là Bulma.
Lúc này, hắn làm ra một quyết định rất nhanh, tốc độ mau lẹ, rời xa nơi đây. Sau đó hắn lấy ra máy bay kia, ngồi vào đó rồi lao hướng bọn Bulma.
Nhưng khi hắn đáp xuống, ở nơi đây chỉ còn Bulma và gã đầu trọc đi theo cô ta.
Hắn cũng không thèm để ý, bước xuống máy bay rồi lại gần nói:
- Bulma, chào cô. Mấy người đang làm gì ở đây vậy?
Thấy Thần Ngọc tới, tên trọc kia có chút cảnh giác, nhưng thấy Thần Ngọc nhận biết Bulma liền thở nhẹ một hơi.
Bulma gặp người tới là ai, nàng ta hơi hơi cau mày gấp giọng nói:
- Thần Ngọc, cậu tới đây làm gì?
Nhưng không đợi Thần Ngọc trả lời, tên trọc ở một bên xen vào hỏi:
- Cậu ta là ai vậy Bulma?
Bulma đáp nhẹ một câu:
- Cậu ta là nhân viên của nhà tớ.
Nghe vậy tên trọc cũng không nói gì mà đợi xem Thần Ngọc sẽ nói cái gì.
Thấy hai người cũng nói xong, Thần Ngọc lúc này mới mở miệng nói:
- Tôi nghe mẹ cậu nói cậu đến Kame House nên đi tìm cậu. Nhưng đi ngang qua đây lại gặp cậu nên đáp xuống. Mọi người đang có chuyện gì sao? Vì sao nơi này khung cảnh lại thế kia?
Hắn làm bộ không hiểu xảy ra chuyện gì nhìn liếc xung quanh.
Nghe vậy hai người Bulma lại thoáng buồn một cái sau đó Bulma nói:
- Không có gì.
Sau đó lại quay qua tên trọc nói:
- Krilin, cậu cầm lấy Radar Ngọc Rồng này đi tìm bảy viên ngọc rồng để hồi sinh Son-kun. Tôi phải về Kame House sửa lại cái máy này của người Saiyan kia.
Nghe được cái chữ ngọc rồng, Thần Ngọc hơi kích động nhưng lại cố nén nó rồi nói ra:
- Anh bạn là Krilin phải không? Hình như mọi người đang có chuyện gì phải không? Lên máy bay tôi trở anh đi tìm cái ngọc rồng kia.
Nhưng Krilin lại cười hèn mọn xua tay:
- Không cần, tôi đi một mình là được rồi. Cậu tìm Bulma có chuyện gì phải không? Vậy thì theo cô ấy về Kame House đi.
Thần Ngọc thấy vậy hơi trầm mặt, sau đó hắn tiến lại gần Krilin vỗ vỗ vai tên này, cười cười nói:
- Anh bạn cũng thật là. Vậy thì tôi để lại máy bay cho anh bạn, tôi sẽ đi máy bay với Bulma.
Sau đó hắn đi lại gần Bulma mà nhếch miệng. Vừa rồi hắn đã đánh lên người tên này một cái thần thức ấn kí. Chỉ cần hắn muốn là có thể tìm được tên này. Lúc đó ngọc rồng há không phải của mình.
Theo hắn thấy, tên này còn yếu hơn ba kẻ kia rất nhiều, đến ba kẻ kia cùng lên hắn còn chẳng sợ, huống chi tên trước mắt này. Hắn chỉ là kiêng kị thoáng cái tuyệt chiêu của người thế giới này mà thôi.
Krilin lắc đầu thoáng cái rồi nói:
- Không cần đâu.
Sau đó hắn vận khí, bay xa khỏi nơi đây.
Thần Ngọc tuy đã chuẩn bị tâm lí, nhưng khi thấy một con kiến hôi cũng tùy ý bay được thì cũng há mồm. Hắn quay sang nhìn Bulma hỏi:
- Hắn là thần tiên à? Sao có thể bay được vậy?
Bulma không mấy để ý nói ra:
- Đó là Vũ Không Thuật, nếu cậu thấy hứnh thú thì chút nữa đến hỏi Quỹ lão tiên sinh, có thể ông ta sẽ dạy cậu.
Nói xong, Bulma lên máy bay, bay hướng Kame House.
Thần Ngọc nghe xong có chút kích động, hắn không chút do dự đuổi theo phía sau.
Không bao lâu sau, hai người bọn họ đáp xuống một hòn đảo nhỏ giữa biển. Trên đây chỉ có một ngôi nhà, bên ngoài là chữ Kame House.
Hắn còn tưởng Kame House là cái dạng gì tiên cảnh, hóa ra lại là cái bộ dáng này.
Thần Ngọc bước vào trong, bên trong xuất hiện một người một rùa ở đó. Nhân loại kia là một lão già cũng là hói, đeo một cặp kính, tay cầm quyển tạp chí.
Thấy Bulma và Thần Ngọc, quỹ lão nghi hoặc hỏi:
- Người kia là ai? Krilin bọn họ đâu?
Bulma lúc này kể lại một chút chuyện cô ta nghe được từ gã da xanh kia, nghe xong quỹ lão giật mình nói:
- Con nói cái gì? Một năm sau hai gã đồng bọn của tên Saiyan kia đến địa cầu, hơn nữa còn mạnh hơn hắn ta?
Bulma gật gật đầu với vẻ mặt u sầu.
Đúng lúc này, Thần Ngọc bước lên mở miệng nói:
- Quy lão tiên sinh, ông có thể dạy ta Vũ Không Thuật được không?
Thấy Thần Ngọc mở lời, quy lão lúc này mới nhớ ra kẻ này, sau đó hỏi:
- Cậu là ai vậy?
Thần Ngọc trong lòng hừ lạnh một tiếng, bất quá vẫn là tươi cười trả lời:
- Tôi là Thần Ngọc, là nhân viên của công ty Capsule. Nghe nói quy lão có thể dạy tôi Vũ Không Thuật, vì vậy mạo muội đến đây làm phiền ông.
Quy lão nghe xong, làm bộ cao nhân đắc đạo nói:
- Chàng trai trẻ, ta đã không còn nhận đệ tử nữa.
Thần Ngọc nghe xong trong lòng có xúc động muốn một chiêu đập chết lão già này, hắn chỉ bảo lão dạy hắn thôi đâu nói hắn muốn nhận lão làm sư phụ, bất quá hắn cười cười, nhìn vào cuốn tạp chí trên tay lão, sau đó len lén đưa cho lão một viên đan dược nói thầm:
- Ta với quy lão giao dịch, đây là Trú Nhan Đan, nó có thể giữ lại thanh xuân hoặc đưa người dùng nó trẻ lại một hai chục năm. Nếu ngài gặp mấy cô gái trên tạp chí này, há không phải họ đã là vật trong tay quy lão sao?
Quy lão nghe xong ngây người, sau đó lộ vẻ mặt dâm dê nhìn viên đan dược. Thấy cảnh này, Thần Ngọc run nhẹ một cái, sau đó không tự chủ lui hai bước.
Mà lúc này, Bulma vừa sửa cái máy của tên Saiyan kia vừa nói:
- Quy lão dạy hắn đi. Một năm sau có hai kẻ địch mạnh xuất hiện. Bây giờ thêm một người là thêm một phần sức mạnh.
Nghe vậy, quy lão ho nhẹ một cái nghiêm túc nói:
- Được rồi. Vậy ta chỉ dạy ngươi một năm thôi. Sau đó có làm ta cũng sẽ không dạy nữa.
Thần Ngọc nghe vậy nhếch miệng khẽ ừ một tiếng. Cuối cùng hắn cũng bắt đầu học mấy cái tuyệt chiêu tại thế giới này rồi. Đế khi hắn có lại Tiên Đế tu vi, đừng nói một cái Hồng Quân, dù mười cái hắn cũng chả ngán.