Nứa thế kỷ trước, chính tại đây, trong khoảnh rừng hồ dương mà anh đang đứng, đã từng xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện ly kỳ khủng khiếp, rồi cuối cùng là dân tới việc toàn đội thám hiểm tan tác. Hạn Hải Mật Thành cũng càng lúc càng gần hơn, và có thêm biết bao điều bí ẩn không thể lý giải, khiến cho biết bao người vì nó mà ngày đêm trăn trở!
Ba người đứng trên tảng đá đen thảo luận hồi lâu, rồi cũng phải đi đến kết luận, dù không chuẩn bị trước. Trong lòng Đường Phong bồng dâng trào một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này thôi thúc anh bắt đầu tán thành với suy đoán ban nãy của Lương Viện, lẽ nào người đàn bà đeo mặt nạ đó đúng thật là u hồn của hoàng hậu Một Tạng? Nếu không thì còn ai ăn mặc như vậy xuất hiện trên sa mạc Gobi không một bóng người, dưới ánh mặt trời thiêu đốt hừng hực. Đường Phong ngồi bệt xuống
tảng đá, chậm rãi nói: “Biết đâu... biết đâu tất cả những gì chúng ta nhìn thấy ban nãy chỉ là ảo giác!”
“Ảo giác? Làm sao là ảo giác được!” - Hàn Giang truy vấn.
Nhưng Đường Phong không vội trả lời câu hỏi của Hàn Giang, anh đứng dậy, rồi lại nhìn ra vùng sa mạc Gobi, sau đó chỉ về hướng mà anh cho rằns đó là Thiên Hộ Trấn, cũng chính là hướng đông bắc, và nói: “Vấn đề hiện giờ của chúng ta là đã đi quá xa rồi, cách xa tuyến đường ban đầu!”
“Đúng vậy! Đã không còn trông thấy Thiên Hộ Trấn nữa rồi.” - Lương Viện lấy tay che trán, ưu tư nói.
“Sợ gì! Không phải chúng ta có kim chỉ nam và la bàn điện tử sao?” - Ngược lại, Hàn Giang không bận tâm lắm.
ở cái nơi quái quỷ này mà anh vẫn còn tin tưởng kim chỉ nam và la bàn điện tử ư?” - Đường Phong lấy kim chỉ nam ra, rồi quệt giọt mồ hôi: “Xời, kim chỉ nam hiện giờ đang chỉ lung tung cả lên rồi!”
“Ồ!” - Hàn Giang cầm lấy kim chỉ nam xem. quả nhiên ở đây nó đã không chính xác.
“Có khi nào ở đây, nhất là trên tảng đá này, có từ trườne rất lớn nên dẫn tới việc kim chỉ nam mất tác dụng?” - Lương Viện đột nhiên nói.
“Có lẽ vậy, cấu tạo địa chất ở đây rất đặc biệt.” - Đường Phong nói xong liền lấy máy dò GPS ra, nhưng trên đó trống trơn: “Tất cả đều mất tác dụng rồi.”
Đường Phong cảm thấy ớn lạnh, đây là sa mạc mênh mông vô bờ bến, nếu như mất đi phương hướng thì sẽ đồng nghĩa với việc tử thần đang đến.
Ánh mắt Đường Phong càng lúc càng đáng sợ, anh trợn mắt lên, nhìn Hàn Giang và Lương Viện. Hàn Giang cũng không biết phải làm thế nào, nhưng đúng lúc này, hình như Đường Phong đã nghĩ ra điều gì đó, nên quay người men theo những bậc thang đá đi xuống. Hàn Giang và Lương Viện cũng đi xuống theo. Đường Phong quay trở lại bên cạnh “con lừa dũng mãnh”, mở cửa xe rồi tìm mấy tấm ảnh của kệ tranh ngọc từ trong ba lô ra. Anh nhìn ảnh, chăm chú hồi lâu, và mắt bỗng sáng lên: "Hóa ra là như vậy!”
“Anh phát hiện thấy gì vậy?” - Hàn Giang và Lương Viện thúc giục.
“Hai người có còn nhớ trước khi chúng ta xuất phát, chúng ta đã phân tích bản đồ cổ Tây Hạ và bản đồ tuyến đường của Misha. Trên bản đồ của Misha đã đánh dấu bốn địa danh: Cửu Lý Bảo, Lang Oa, Thiên Hộ Trấn. Nguyệt Nhi Tuyền, còn trên bản đồ co Tây Hạ cũng đánh dấu bốn địa danh trên tuyến đường phía đông nam Hạn Hải Mật Thành. Lúc đầu, tôi cho rằng bốn địa danh Tây Hạ cổ đó chắc là tương ứng với bổn địa danh trên bản đo tuyến đường của Misha, nhưng tôi nhìn mãi, ngoài địa danh Cửu Lý Bảo có thể đối chiếu ra, ba địa danh còn lại vần không thể đối chiếu được. Hơn nữa, rõ ràng là hai tuyến đường khác xa nhau, từ Cửu Lý Bảo đi tiếp vào sâu trong sa mạc Gobi, tuyến đường của
Misha hình như ở phía bắc của tuyến đường trên bản đồ
cổ. Hiện giờ chúng ta đã biết: tuyến đường của Misha
càng gần với tuyến đường sau triều nhà Nguyên hơn, còn tuyến đường trên bản đồ cổ, chắc là tuyến đường từ thời kỳ đầu của Tây Hạ.”
Đường Phong giải thích một hồi, Lương Viện mụ mị hết đầu óc, nghe mà chẳng hiểu gì; nhưng Hàn Giang lại hiểu ý Đường Phong: “Có phải cậu muốn nói ở đây chính là một địa danh nào dó trên tuyến đường của bản đồ cổ!”
Đường Phong gật gù: “Không sai, hai người có còn nhớ địa danh mà tôi hỏi ông chủ khách sạn không?”
“Hắc Thạch?” - Mắt Hàn Giang sáng lên.
“Đúng! Chính là Hắc Thạch. Ban nãy tôi đã kiểm tra lại ảnh của kệ tranh ngọc, trước đây, ngoài Cửu Lý Bảo ra, ba chỗ đánh dấu còn lại thì tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vị trí tương ứng của chúng. Ban nãy tôi đã kiêm tra kĩ lại bán đồ Tây Hạ cổ, Hắc Thạch là điểm thứ hai ở phía đông nam Hạn Hải Mật Thành, cũng chính là địa danh thứ ba sau khi tiến vào sa mạc. Vậy thì địa danh Hắc Thạch này sẽ ở đâu đây?”
“Chính... là chỉ chỗ này rồi!” - Hàn Giang cũng bán tín bán nghi nói.
“ừm, nếu như tôi đoán không lầm thì sau khi chúng ta ra khỏi Thiên Hộ Trấn, chắc là đã tiến thẳng về hướng đông nam, bởi vậy Hắc Thạch tương ứng với tuyến đường
trên bản đô của Misha, vừa vặn năm ở hướng đông nam của Thiên Hộ Trấn, vị trí tương đương với vị trí đánh dấu trên bản đồ cổ." - Đường Phong khẳng định.
Hàn Giang khẽ gật đầu: “ừm, trừ khi đầu óc chúng ta đều choáng váng, nếu không thì sự phán đoán của cậu là đúng. Từ khi ra khỏi Thiên Hộ Trấn, chúng ta đều chỉ đi về hướng đôna nam.”
“Còn nữa, trên bậc thang đá của tảng đá đen, rõ ràng là do con người đục đẽo nên; hơn nữa, tôi cũng có thể đoán định rằng thang đá được đục vào thời kỳ Tây Hạ. Ban nãy chúng ta vẫn còn thắc mắc rằng: tại sao lại có người đục đẽo những bậc cầu thang trên đá ở nơi sâu thẳm trong sa mạc Gobi này? Giờ thì tôi đã hiếu ra rồi, thời Tây Hạ ở đây chính là chốt giao thông quan trọng dẫn tới Hạn Hải Mật Thành, thậm chí dẫn tới cao nguyên Mông Cổ. Bởi vậy, naười Đảng Hạng đã tận dụng tạo hóa thiên nhiên ở đây, rồi cải tạo thêm, đục thành những bậc thang đá.” - Tư duy của Đường Phong bỗng trở nên rõ ràng.
“Nhưng tại sao những người Đảng Hạng lại đục những bậc thang đá này nhỉ?’’ - Lương Viện hỏi.
“Có lẽ là dùng để quan sát tầm xa, giống như những tòa tháp quan sát, cũng có thể...” - Đường Phong ngẫm nghĩ: “Cũng có thể là vì mục đích tôn giáo! Mọi người nghĩ mà xem, những thương nhân, mục dân, quân đội, quý tộc đã từng đi qua đây, khi họ đã gian khổ vượt qua sa mac, mệt mỏi rã rời, đói khát chịu đựng, thì đột nhiên
trông thấy ở đây mọc ra một tảng đá màu đen khổng lồ, vậy tâm trạng sẽ thế nào đây?”
“Giống như kiến trúc đánh dấu địa danh?” - Hàn Giang nói xen vào.
“Đúng, anh có thể giải thích như vậy, địa danh đánh dấu, cột mốc, tất cả mọi người đều dành cho tảng đá màu đen khổng lồ nàv ý nghĩa tượng trưng đặc biệt như vậy!”
“Giống như điện thờ, nơi linh thiêng?” - Lương Viện hỏi ngược lại.
“Ùm, em cũng có thể hiểu như vậy, anh nghĩ rằng lúc đó tất cả những người đi qua đây đều kính cấn lễ bái tảng đá màu đen khổng lồ này, thành kính quỳ gối, cầu khấn thần linh phù hộ, phù hộ cho họ bình an ra khỏi sa mạc Gobi. Sau đó, họ sẽ cẩn thận ngồi dưới tảng đá uông nước, nghỉ ngơi, sau đó lại kính cẩn rời khỏi đây, tiêp tục lên đường.” - Lúc này, dường như một bức tranh về hành trình của những thương nhân cổ đại đang dần mở ra trước mắt Đường Phong.
Ai ngờ, Đường Phong vừa dứt lời, Lương Viện bỗng kêu lên: “Sao rồi, ban nãy em nói không sai phải không. Tảng đá này là nơi linh thiêng nên... nên chúng ta đã trông thấy hoàng hậu Một Tạng, bà đã hiện hồn rồi!
Ban nãy chúng ta đã truy đuổi kịch liệt, khiến hoàng hậu Một Tạng tức giận., vậy là bà đã châm lửa cháy trên sa mạc Gobi, chặn đứng chúng ta ở bên ngoài!”
Lương Viện nói vậy khiến Đường Phong giật thót tim, anh trông thấy đôi mắt trong veo của Lương Viện lúc này hình như đang có hai quả cầu lửa rực cháy
Hàn Giang cười nhạo câu nói của Lương Viện: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cô xem nhiều phim Hollywood quá rồi phải không. Cái gì mà hoàng hậu Một Tạng phẫn nộ, hiện hồn, vậy tại sao không thiêu cháy luôn chúng ta đi?” "Anh cứ nói đi. anh mà nói tiếp những câu như vậy lập tức lửa địa ngục sẽ rơi xuống đầu chúng ta!” - Lương Viện chỉ Hàn Giane nói như thật.
“Mẹ ơi, tôi sợ quá cơ, ban nãy là lửa sa mạc Gobi, giờ đã lại đổi thành lửa địa ngục rồi, lửa của hoàng hậu Một Tạng nhiều thật đấy!” - Lương Viện không dễ mà hù dọa được Hàn Giang.
“Anh không tin thì thôi, cứ chờ xem!” - Lương Viện tức tối nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc này, Đường Phong bỗng phát hiện thấy không hiểu ở đâu ra, một đám mây đen từ chân trời bay tới, bao trùm không trung của Hắc Thạch, che lấp mặt trời. Đường Phong giật mình, ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen: “Thế... thể này là thế nào? Lẽ nào trên sa mạc lại sắp có mưa?”
Hàn Giang cũng ngạc nhiên: "‘Đúng vậy, ban nãy trời vẫn còn trong xanh, sao bây giờ lại…
"Đó là bời vì anh đã khiến linh hồn của hoàng hậu Một Tạng tức giận!” - Lương Viện nghiêm túc nói nhỏ. Hàn Giang không buồn để ý câu nói của Lương Viện, anh nhìn lên đám mây đen trên đỉnh đầu, nhìn rất
lâu, dù không có giọt mưa rào rớt xuống, nhưng đám mây đen cũng không có dấu hiệu gì là sẽ bay đi chỗ khác.
“Đúng là một nơi quái dị!” - Hàn Giang lẩm bẩm.
“Tôi nghĩ càng đi tiếp, những nơi quái dị sẽ càng nhiều hơn đấy!” - Đường Phong nói.
Hàn Giang định thần lại, châm chọc Đường Phong:
“Tôi bảo rồi, Đường Phong, cậu phải để ý cho kĩ đại tiếu thư nhà cậu, tôi vốn vô thần, đừng có gieo rắc tư tưởng mê tín trong đội ngũ!"
“Đội trưởng Hàn, anh biết rồi đấy, trước đây tôi cũng là người vô thần, nhưng hiện giờ chúng ta đang ở nơi kỳ dị thể này, hãy đừng nói gì tới việc vô thân vội! - Đường Phong vừa nói, vừa ngước nhìn lên đám mây đen đang càng lúc càng thấp.
Cả đám mây bao trùm sa mạc Gobi, Đường Phong tập thing nhìn ra xa, phía chân trời, mây đen và sa mạc Gobi đã hòa làm một; mây đen trên đầu càng lúc càng thấp, dường như muốn đè lên tảng đá đen.
Hàn Giang cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng ba nsưòi đều bị một cảm giảc khủng hoảng bao trùm. Mãi lâu sau, Đường Phong mới cất những tấm ảnh đi, và chậm rãi nói: “Lương Viện nói không phải là không có lý, ở một số nơi trên thế giới đã từng xảy ra chuyện tương tự.
Ví dụ như một sô hang núi, khi có người đi qua, có thể nghe thấv giọng giục ngựa của người cổ đại, nhìn thấy những cảnh tượng thời cổ đại: bởi vì trong những hang núi đó có ẩn chứa một nguồn nam châm khổng lồ, nên đã dẫn tới việc trong hang đá có cả công năng như máy ghi âm. đề rồi đến tận mấy trăm năm sau, trong một môi trường khí hậu đặc biệt, những người đi vào trong hang núi có thể nghe thấy, nhìn thấy cảnh tượng năm nào.”
“Đúng vậy. ban nãy kim chỉ nam và la bàn điện tử của chúng ta cũng đã mất tác dụng, cho thấy ở đây có hiện tượng từ trường dị thường, rồi còn cả môi trường đặc biệt, khí hậu kỳ dị ơ đây, đều có thể dẫn tới..." - Lương Viện nói tới dây. đột nhiên lại hét toáng lên: “Mẹ ơi! Không phải chúng ta đã xuyên qua thời gian rồi chứ?” “Xuyên qua thời gian? Ý em nói là chúng ta đã trở về thời cồ đại, trở về Tây Hạ?” - Đường Phong giật mình nhìn Lương Viện, rồi lại nhìn xung quanh. Môi trường quái dị và khí hậu ở đây, đã khiến tất cả mọi người đều không thể không nghi ngờ về phán đoán trước đó của mình. Đường Phong nhìn cảnh tượng xung quanh Hắc Thạch, nhất thời cũng không thể phân biệt được mình đang ở giữa thế kỷ XXI hay đã trở về thời Tây Hạ?
Mãi một lúc sau, Đường Phong mới ra sức lắc đầu, “Không! Lương Viện, chắc chắn là em xem quá nhiều tiểu thuyết rồi. Anh khôna tin là chúng ta đã quay về thời cổ đại, chúng ta vần đang ở thế kỷ XXI. Anh vẫn tin vào khoa học, nếu người đàn bà đeo mặt nạ đó đúne là hoàng hậu Một Tạng, thì chỉ có thể là kết quả của từ trường, môi trường và khí hậu cùng gây nên.”
“Từ trường... môi trường... khí hậu...” - Hàn Giang cũng trở nên nghi ngờ: “Nếu nói như vậy thì ban nãy chúng ta đã nhìn thấy hoàng hậu Một Tạng của gần mấy nghìn năm trước?”
“Anh không biết, nhưng vẫn còn một khả năng khác, chính là chúng ta đang ở trong môi trường địa chất, khí hậu đặc biệt, nên đã nảy sinh ảo giác!” - Đường Phong nói.
“Ảo giác? Lẽ nào đó khỗng phải là người thật sao?"
- Trong lòng Hàn Giang tuy cũng bắt đầu hoài nghi quan điểm ban đầu của mình, nhưng anh vẫn cố cưỡng để kéo mình trở lại: “Mặc kệ là ảo giác hay cảnh tượng năm đó tái hiện, hoặc là hoàng hậu Một Tạng hiên linh; Đường Phong, cậu có cảm thây bà hoàng hậu Một Tạng đó cân gì phải đeo một cái mặt nạ như thế xuất hiện để gặp chúng ta không?”
Một câu hỏi của Hàn Giang khiến Đường Phong và Lương Viện đều không thể trả lời. Hàn Giang lại ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời vẫn chưa có biểu hiện gì là sẽ chuyển biến tốt: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây thôi!"
“Nhưng bây giờ chúng ta nên đi theo hướng nào?
Trở lại Thiên Hộ Trấn, hay là đi thẳng tới mục tiêu tiếp theo - Nguyệt Nhi Tuyền?” - Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
“Chúng ta đã cách xa Thiên Hộ Trấn như vậy rồi, tôi thấy không nhất thiết phải quay lại Thiên Hộ Trấn nữa, nhưng… - Hàn Giang cũng trở nên do dự, "Nhưng ở đây cách Nguyệt Nhi Tuyền còn bao xa? Hơn nữa, Nguyệt Nhi Tuyền ở hướng nào?”
"Nếu như từ đâv tới Nguyệt Nhi Tuyền, tôi không biết còn bao xa. phương hướng cũng chi đoán dại khái. - Nói xong Đường Phong chỉ về phía mà anh cho là đúng. "Nếu tôi đoán không nhầm thì là hướng này, hướng bắc chếch về phía tây."
Ba người bàn bạc xong, Hàn Giang lại lái xe quanh Hắc Thạch một vòng, anh vẫn chưa cam chịu. Kẻ thứ năm bí ẩn mai phục trong Thiên Hộ Trấn, giết hại Triệu Vĩnh là ai đây? Từ Nhân Vũ? Xác khô? Hay là u hồn của hoàng hậu Một Tạng?”
Nhưng anh đi một vòng cũng không phát hiện thấy có gì khác thường. Hàn Giang đỗ xe lại. Anh lại nhớ tới Triệu Vĩnh, thi thể của Triệu Vĩnh vẫn còn nằm trên vọng gác ở cổng thành Thiên Hộ Trấn: “Người anh em đợi tôi tôi sẽ đưa cậu về.”
Hàn Giang dường như rít qua kẽ răng từng từ từng từ một, nhưng hiện giờ bản thân anh cũng không biết mình có thể bình an trở về hay không.
Hàn Giang không nghĩ ngợi nhiều, anh khởi động lại "con lừa dũng mãnh", tiến thẳng về phía Đường Phong chỉ. Lúc xe rời khỏi Hắc Thạch, Lương Viện cứ quay lại nhìn mãi Hắc Thạch khổng lồ đang xa dần. Đường Phong quay đầu lại, phát hiện Lương Viện đang nhìn chằm chằm Hắc Thạch, anh cười đau khổ và nói:
“Không phải em lại trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ đấy chứ?__
Lương Viện thất vọng lắc lắc đầu: ‘Đâu có! Bà ấy biến mất thật rồi!"
“Đường Phong, tôi vẫn còn một chuyện mãi chưa hiểu nổi, vì ở đây đã là một cột mốc tốt như vậy rồi, chỉ phương hướng cho những đoàn thương nhân, vậy thì tại sao sau này lại bở đi không dùng nữa?" - Hàn Giang đang lái xe bỗng hỏi.
“Điều này...’" - Đường Phone hơi chần chừ, “con lừa dũns mãnh” leo lên một con dốc, xe tiếp tục đi về hướng tây bắc. ở đây giờ đã khône còn là vùng sa mạc Gobi xung quanh Hắc Thạch ban nãy nữa.
Đường Phona không tiếp tục trả lời câu hỏi ban nãy của Hàn Giang, mà chuyển ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe. “Sao thế. cậu đang nhìn gì thế?" - Hàn Giang hỏi.
“Câu trả lời của anh có lẽ ở bên ngoài cửa sổ!” - Đưòng Phong bỗng bình thản nói.
“Bên ngoài cửa sổ?” - Hàn Giang chạy xe chậm lại.
"Nhìn thấy chưa? Chỗ trũng bên cạnh chúng ta, năm đó chắc là một cái hồ rất lớn, nhưng sau đó cạn nước, hơn nữa. xem ra đã cạn từ nhiều năm trước rồi.”
- Đường Phong chỉ một vùng sa mạc rộng lớn khô hạn
bên ngoài, nói.
‘Nếu nói như vậy thì Hắc Thạch bị lãng quên là do vấn đề nguồn nước?” - Hàn Giang nói.
‘Nguồn nước có ỉẽ chỉ là một phần, còn thông qua những tài liệu mà hiện giờ chúng ta nắm được, thì tuyến đường thông tới Hạn Hải Mật Thành từ cuối thời kỳ Tây Hạ hoặc đầu triều Nguyên, từng được cải tạo một lần, nguồn nước là một nhân tố, chiến loạn cũna có khả năng là một nhân tố cốt lõi.”
Đường Phong phân tích xong, thì thấy họ đã tiến vào một vùng biển cát, sa mạc trải dài miên man, dẫn thẳne tới chân trời; nhìn tiếp phía sau. Hắc Thạch đã mất hút khỏi tầm mắt, nhưng trời vẫn âm u.
Đường Phong cũng không biết họ đã vượt qua bao nhiêu đồi cát, cảnh vật bên ngoài giống nhau như lột đã khiến anh cảm thấy buồn ngủ. Hàn Giang bỗng đập mạnh anh một cái: “Cậu hay thật đấy, sắp ngủ sật rồi sao?” “Phí lời, anh lái xe, tôi chỉ phụ trách dẫn đường, hiện giờ tôi hết việc rồi, tôi không ngủ thì làm gì?” - Ngược lại Đường Phong nói rất hùng hồn.
"‘Cậu phụ trách dẫn đường, vậy cậu nhìn xem hướng cậu chỉ có đúng không vậy. Chúng ta đã rời khỏi Hắc Thạch hơn một tiếng đồng hồ rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Nguyệt Nhi Tuyền đâu cả!”
Đường Phong lại kiểm tra kim chỉ nam và la bàn điện tử: "Phương hướng không sai, là hướng mà tôi phán đoán - phía bắc chếch tây...”
Đường Phong vẫn đang nói, đột nhiên bỗng cảm thấy thân xe lắc mạnh một cái, rồi “con lừa dũng mãnh" đột ngột bất động! “Tiêu rồi, ‘con lừa dũng mãnh" mệt quá hỏng rồi!” - Đường Phong giật mình kêu lên.
Lương Viện cũng lo lắng: “Nếu hỏng ở chỗ này thì đúng là toi thật rồi, phía trước không thấy thôn xóm, phía sau không thấv quán trọ... đừng xảy ra chuyện, đừng hởng, thượng đế phù hộ, Phật tô phù hộ, ngài Quan Vũ phù hộ, các ngài hãy cùng phù hộ ‘con lừa dũng mãnh’ đừng xảy ra chuyện gì.”
Hàn Giang cố gắng trấn tĩnh, khởi động lại “con lừa dũng mãnh’" nhưng nó không hề phản ứng, Hàn Giang đập mạnh vô lăng một cái hét lên: “Chết tiệt!”
“Thử lại xem! Chúng ta sắp tới Nguyệt Nhi Tuyền rồi!
Hàn Giang đã thử lại mấy lần liên tục, nhưng "‘con lừa dũng mãnh” vẫn không thể khởi động được. Rồi đúng lúc Hàn Giang tuyệt vọng, “con lừa dũng mãnh” lại bất thần nổ máy, nhưng bất luận Hàn Giang cố găng thế nào, “con lừa dũng mãnh"’ vẫn kêu ầm ĩ, cát bụi bắn tung tóe nhưng nó vẫn không thế tiến lên.
“Mẹ ơi! Sao em lại thấy ‘con lừa dũng mãnh’ như đang lún xuống nhỉ...” - Lương Viện ngồi phía sau là người đầu tiên cảm nhận thấy xe đang lún xuống.
Đường Phong cũng cảm thấy điều đó, Hàn Giang không dám tiếp tục khởi động xe, đành tắt máy, tức tối chửi: “Mẹ kiếp, đúng là lún xuống dưới thật rồi!”
“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” - Lương Viện hỏi. “Phía sau có hai cái xẻng sắt, đại tiểu thư, cô cũng lao động chút đi, cô và Đường Phong mỗi người một cái xuống dưới đào cát!”
"Đào cát?” - Khuê các như Lương Viện nào đã từng làm qua việc này, nhưng hiện siờ hết cách, cô đành phải cầm xẻng nhảy xuống xe.
Đường Phong cũng nhảy xuống xe, phát hiện họ đang ờ trên đỉnh của một núi cát. cũng chính là trên lưng tê giác sa mạc” - như mọi người thường nói. Đây là nơi dề bị lún xe nhất, bởi vậy phái đặc biệt cấn thận. Đường Phong và Lương Viện gắng sức lao động gần hai chục phút, còn Hàn Giang lại ngồi trên ghế lái hút thuốc lá. chỉ huy họ: “Được rồi, ổn ổn rồi đấy. hai anh chị ra đằng sau đẩy xe đi, tôi khởi động đây!"
Lương Viện chu môi tỏ ý không muốn làm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nên đành ngoan ngoãn cùng Đường Phong đứng sau “con lừa dùng mãnh”. Hàn Giana; khởi độna lại "con lừa dũng mãnh”, Đường Phong và Lương Viện đứng sau đẩy mạnh. Bánh xe sau quay tít làm cát bắn tung lên khắp mặt mũi, quần áo Đường Phong vả Lương Viện, nhưng may mà "con iưa dùng mãnh” đã lao xuống khỏi "lưng tê giác”. Hàn Giang dừng xe lại, đợi Đường Phong và Lương Viện lên xe rồi mới nhân ga, lao về phía một núi cát cao to tiếp theo.
Ngọn núi cát trước mặt vừa cao vừa to, may mà Hàn Giang tay lái lụa nên đã khéo léo vượt qua ngọn núi này, rồi một vùng cát bằng phẳng lại xuất hiện trước mặt họ. “Có lẽ chúng ta sắp đến rồi!” - Đường Phong ngước nhìn trời, mây đen vẫn bao trùm trên đỉnh đầu, nhưng lúc này không giống cảm giác như mây đen đang đè trên đỉnh đầu ở Hắc Thạch nữa.
“Trời cũng sắp tối rồi, tôi nghĩ Nguyệt Nhi Tuyền chắc là nằm quanh đây thôi!” - Hàn Giang nhìn ra ngoài cửa sổ, anh phát hiện môi trường ở đây không còn khắc nghiệt như lúc nãy, phía trước chỉ có một đồi cát thấp, nhỏ.
“Con lừa dũng mãnh’" vượt qua một đồi cát thấp, phía trước bồng xuất hiện một vài cái cây. “Cây! Ở đó có cây!” - Từ khi tiến vào sa mạc, bây giờ mới nhìn thấy cây xanh khiển Đường Phong và Lương Viện đều ngạc nhiên kêu lên.
Đường Phong ra sức dụi dụi mắt, anh không hề hoa mắt, là cây, phía trước cách họ mấy cây số, trên sa mạc Gobi hoang vu bỗng xuất hiện một khoảnn rừng nhỏ, có khoảng bảy tám chục cây xanh ở đó.
‘‘Đó không phải là ảo giác hay hình ảnh phản chiếu đấy chứ? Những cái cây đó... sao lại cổ quái vậy!” - Hàn Giang bán tín bán nghi lái về phía khoảnh rừng đó.
“Không! Không phải là ảo giác, càng không phải là hình ảnh phản chiếu, tôi đã trông thấy rõ rồi, đó là hồ dương, rừng hồ dương, điều này trùng họp với hồi ức của Makarov, hai người quên rồi sao?” - Đường Phong vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Rừng hồ dương? Tôi thấy toàn là những cây kỳ quái!” - Lúc này Hàn Giang cũne tin rang họ thực sự đã tới trước một rừng cây.
‘Anh chưa từng, nghe nói ràng hồ dương sống một nghìn năm, chết một nghìn năm, đứng một nghìn năm sao?” - Đường Phong hãm hở bước xuống xe.
“Nói như vậy thì hồ dương có tới tận ba nghìn năm tuổi thọ?” - Hàn Giang cũng xuống xe, đi vào rừng hồ dương, nhưng nhìn thế nào anh vẫn cảm giác những cây hồ dương này hình thù kỳ dị, có những thân cây đã khô cong queo, giống như đã chết cách đây nhiều năm, nhưng vẫn đứng sừng sững tại đây.
"Đây chính là nơi mà đội thám hiểm năm đó cắm trại trước đêm xảy ra chuyện?-" - Lương Viện có phần kích động: “Vậy đây là nơi mà ông nội em đã từng đến?” “Đúng, chính là nơi này. Nhưng cát vàng đã nhấn chìm mọi thứ. giống như những sinh mệnh đó chưa từng tới đây vậy!” - Đường Phong cũng bồi hồi.
“Thôi đi. hai người đừng có trữ tình nữa, ngược lại giờ tôi lại nhớ tới Makarov, ông ấy là người duy nhất trong đội thám hiểm, không, không chỉ là trong đội thám hiếm, mà là người duy nhất còn sống sót trong những người năm đó. Trừ khi... trừ khi vẫn còn ai đó mà chúng ta không biết; bởi vậy tôi nghĩ, nếu lão Mã ở
đây thì tốt quá!” - Trước mắt Hàn Giang hiện lên hình dáng của Makarov, khuôn mặt xinh đẹp của Yelena cũng hiện lên theo.
“Hài, những gì cần nói thì lão Mã cũng đã nói hết rồi, kể cả ông ấy có tới đây thì sao chứ? Tôi thấy anh đang nhớ Yelena đó!” - Đường Phong cười, nói.
“Vớ vẩn! Lão Mã quay trở lại chốn xưa. không biết chừng lại nhớ ra manh mối gì đó!’’ - Hàn Giang phản bác lại.
"‘Đừng quên đây là nơi đau lòng của lão Mã! Ngoài việc lấy nước mắt của bác ấy ra thì tôi nghĩ bác ấy chẩng nhớ lại được gỉ đâu!”
“Được rồi, không tranh cãi với cậu nữa, trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta sẽ cắm trại trong rừng hồ dương”.
“Cắm trại kiểu gì đây? Leu thì bị bão cát thổi bay mất rồi!” - Đường Phong nói không chút hòa khí.
Hàn Giang nhìn một vòng xung quanh rừng hồ dương không rộng lắm, rồi lại nhìn Lương Viện, dặn dò: “Tôi thấy như vậy nhé, đêm nay Lương Viện ngủ trên xe, tôi và Đường Phong ngủ trong rừng hồ dương”.
“Ngủ trên đất?”
“Cậu quên rồi à, lều mất rồi nhưng chúng ta vẫn còn hai tấm đệm chống thấm và hai chiếc túi ngủ, đủ cho hai người.”
“Ngủ túi ngủ tôi không ý kiến gì, nhưng ngủ ở cái nơi quái quỷ này tôi sợ lắm, mấy chục oan hồn trong đội thám hiểm bao nhiêu năm như vậy chưa trông thấy người, lần này chắc chắn sẽ phải bắt sống người đấy”.
“Sợ cái quái gì chứ! Bao nhiêu là xác khô ở Thiên Hộ Trấn cậu cũng gặp rồi, vậy mà còn sợ mấy chục oan hồn ớ đây sao? Nếu cậu mà gặp oan hồn của đội thám hiểm thật thì làm ơn hởi họ là năm đó họ đã xảy ra chuyện gì? Sau đó lại phát sinh ra chuyện gì? Để chúng ta đỡ mất công!” - Hàn Giang trêu chọc.
“Tôi có nhìn thấy họ thật không dám hỏi, nếu hỏi thì anh đi mà hỏi. Đêm nay tôi ở cạnh anh, nếu có chuyện gì thì anh cũng không chạy thoát được đâu!" - Đường Phong lôi đệm chống thấm và túi ngủ ra, đặt túi ngủ của mình ngay sát cạnh túi ngủ của Hàn Giang.‘Lần này cậu không chê tôi buổi đêm ngáy to à?” ‘Không dám!”
“Tốt, chúng ta vẫn giống như hôm qua. tôi trực nửa đêm trước, cậu trực nửa đêm sau.”
Hàn Giang sắp xếp xong xuôi, ba người mới nhớ ra cả ngày chưa ăn gì, "con lừa dũng mãnh” cũng sắp cạn xăng rồi. Ba người ăn vội ăn vàng những thực phẩm mang theo, Đường Phong liền chui vào túi ngủ, Hàn Giang đi đồ xăng cho “con lừa dũng mãnh”. Đường Phong nằm suy nghĩ lại, rồi lại lấy tấm ảnh bản đồ cố vẽ bức thư của Misha ra.
Đường Phong bật đèn pin chăm chú xem lại tấm bản đồ cổ, ngoài Hắc Thạch hôm nay đã xác định được
ra, còn mấy địa danh khác đánh dấu trên bản đồ cổ thì Đường Phong vẫn không biết chúng là chỗ nào.
Đường Phong đặc biệt chú ý tới mấy địa danh phía dưới Hắc Thạch, cũng chính là địa danh gần Hạn Hải Mật Thành nhất, nhưng Đường Phong vắt kiệt óc cũng không hiếu hai chữ Tây Hạ đó nghĩa là gì, và rốt cuộc là chỉ chỗ nào. Dịch theo nghĩa mặt chữ, thì hai chữ Tây Hạ đó, chữ thứ nhất rõ ràng là chữ “Nam” nhưng chữ Tây Hạ thứ hai anh lại không biết. Trước khi xuất phát, Đường Phong đã đọc qua rất nhiều tài liệu, nhưng do thời gian cấp bách nên mãi vẫn chưa tìm ra được nghĩa của từ này. Do không biết nghĩa của từ thứ hai, nên Đường Phong cũng không thể phán đoán tính chất của từ “Nam” thứ nhất là từ chỉ vị trí hay chỉ là từ ghép của một danh từ địa danh nào đó? Đườne Phong thật sự không hiểu. Nằm ngẫm nghĩ mãi, trước mắt Đường Phong bồng hiện lên hình dáng của giáo sư La, nếu như lúc này mà được thỉnh giáo giáo sư La thì tốt quá, tiếc là... không biết sau này có còn cơ hội được đích thân thỉnh giáo giáo sư nữa không.
Đường Phong suy nghĩ miên man, cất ảnh tấm bản đồ cổ đi rồi lại giở bức thư của Misha ra. Tấm bản đồ đó Đường Phong đã thuộc lòng, ánh mắt anh tập trung lên bức thư của Misha. Anh đọc lại từ đầu đến cuối một lượt, trong phần miêu tả Nguyệt Nhi Tuyền, Misha viết thế này: ""Đến giờ tôi vẫn nhớ cái nơi đáng sợ đó, âm thanh đáng sợ đó và cả bão cát đêm khiến ai ai cũng phải suy
sụp. Tôi không muốn nhớ lại nhiều nữa, bởi đó là nỗi đau khổ lớn nhất trong đời tôi, nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống và cuộc đời tôi.”
Chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủi như vậy mà Đường Phong đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Hàn Giang và Lương Viện cũng đọc lâu rồi, mấy dòng chữ đó không hề tiết lộ bất cứ thứ gì có giá trị so với hồi ức của Makarov, thậm chí còn không tường tận bằng hồi ức của Makarov. Bởi vậy, mặc dù Misha kể về Nguyệt Nhi Tuyền rẩt đáng sợ, nhưng khi Đường Phong đọc những dòng này thì lại chẳng hề cảm thấy sự hoảng sợ nào đặc biệt. Đường Phong nhủ thầm trong lòng: "Misha ơi! Chỉ một câu rằng ông không muốn nhớ lại tiếp nữa, mà tôi phải tổn bao công sức; nói thẳng ra, nói luôn ra những chuyện năm đó thì có phải không nhiễu sự như bây giờ không, cũng không bao nhiêu người phải bỏ mạng như vậy!”
Nhưng mọi chuyện không có giả sử, những chuyện đã qua giờ đã trở thành lịch sử. Đường Phong nhìn những cành hồ dương trên đầu, rồi lại dỏng tai nghe ngóng nhưng chẳng có âm thanh kỳ dị nào cả. Đường Phong bỗng cảm thấy, việc có thể ngủ một đêm trong rừng hồ dương quả là một trải nghiệm hiếm có trong đời. Nghĩ tới đây. Đường Phong cảm thấy mí mắt bất đầu nặng trĩu, dù sao cũng cả một ngày chưa chợp mắt, lại đi cả một ngày đường, rồi còn thêm hoảng sợ khiến anh mệt mỏi
rã rời, mà nửa đêm sau còn phải canh gác. Anh thấy Hàn Giang vẫn đang đổ xăng, mặc kệ anh ấy, Đường Phong chuẩn bị đi ngủ. Nhưng khi anh gấp ba tờ giấy lại, bỗng phát hiện giấv thư có gì đó khác thường.
Bức thư đang bị ánh đèn pin chiếu thẳng vào,
Đường Phong sừng sờ nhìn mặt sau bức thư. Lúc này,
Hàn Giang.bỗng hét toáng lên: “Cậu muốn ngủ thì ngủ ngay đi, đừng có lãng phí pin nữa!”
Đường Phong không buồn để ý, anh ra sức dụi mắt, rồi tnở lại bức thư. Anh phát hiện mặt sau tờ giấy thứ hai có chữ thấp thoáng hiện lên. Đường Phong không dám tin vào mắt mình, lại lật tờ giấy lại đế so sánh, không, không phải là vết chữ của mặt trước in ra mặt sau, mà mặt sau quả thực có chữ, nhưng Đường Phong không thế nhìn rõ những vết chữ ở mặt sau tờ giấy.
Đường Phong ngây người ra. Hàn Giang lại hét lên: “Cậu làm cái gì ở đó vậy, không dùng đèn pin thì tắt nó đi!”
Đèn pin? Câu nói của Hàn Giang đã thức tỉnh Đường Phong, anh vội vàng lấy đèn pin soi lên bức thư; cùng với ánh sáng chói lóa của đèn pin, nhữne vết chữ ở mặt sau bức thư dần dần hiện lên rõ nét. Đường Phong mừng rỡ hét lên: “Hai người mau tới đây, mặt sau bức thư của Misha vẫn còn chữ!”
Hàn Giang vừa đổ đầy xăng cho “con lừa dũng mãnh” xong, nghe thấy vậy liền vội vàng cùng Lương Viện chạy tới. Đường Phong liền đọc to từng câu từng chữ phía sau bức thư lên:
Lương thân mến, hãy cho phép tôi dùng cách này để kể với anh về một chuyện quan trọng. Đây là một cách viết bí mật đặc biệt, do tôi học được từ một đặc công KGB. Bởi vì tôi bắt buộc phải trốn tránh một số nguy hiểm và kiểm soát, nên tôi cũng không chắc anh bên đó có an toàn hay không, bởi vậy tôi không thể không dùng phương pháp này để kể với anh chuvện nàyv được.
Tôi muốn kể với anh về một chuyện lạ đã xảy ra trong đêm, trước khi đội thám hiểm xảy ra chuyện. Địa điểm đáng sợ, âm thanh đáng sợ và cả bão cát trong đêm đen, đây chính là những nguyên nhân dân đến sự tan tác của đội thám hiểm. Nhưng tôi lại luôn cho rằng: đó là một tai nạn do con người gây ra, điều này tôi nghĩ chắc anh cũng dự cảm thấy. Ngày cuối cùng trong rừng hồ dương, hai thùng nước sinh hoạt lớn chúng ta mang theo đã bị ai đó đô sạch. Đó là những thùng nước cuối cùng chúng ta có, và chỗ chúng ta ở lại là nơi không thể tìm thấy một nguồn nước nào, dù nó có một cái tên đẹp đẽ với ý nghĩa mỉa mai: Nguyệt Nhi Tuyền.
Đêm hôm đó, vì quá mệt mỏi nên tôi đã đi ngủ sớm, nhưng đến nửa đêm, tôi bị một âm thanh quái dị làm tỉnh giấc. Tôi vốn là người ngủ rất thính, chỉ cần có
tiếng động nhẹ là sẽ tỉnh ngay. Sau khi tỉnh dậy, tôi đã giật mình phát hiện ra có một người đang đứng trước giường tôi, đó là một người Trung Quốc, thậm chí tôi còn nhớ như in, người đó mặc một bộ quần áo ka ki kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính. Tôi giật bắn mình, bởi vì những người trong lều của chúng ta đều là học giả, chuyên gia nước tôi, nếu không được họ cho phép, thì người ngoài sao cỏ thể nửa đêm chui vào trong lều của chúng tôi? Mà nhất lại là người Trung Quốc.
Theo phản xạ, tôi tướng rằng người đó vào nhầm lều, nhưng người đó lấy tay ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi ra ngoài. Tôi chẳng hiểu gì cả, cộng thêm âm thanh quái dị đó, nên tôi càng tưởng đã xảy ra chuyện, liền theo người đó ra ngoài lều. Bên ngoài rừng hồ dương còn có một người Trung Quốc đứng đó, người đó mặc áo ghi lê, đeo kính đen, dựa lưng vào một thân cây. Hai người này vào thẳng vấn đề, trực tiếp ãề nghị tôi rằng: rất mong tôi hợp tác với hai người họ, từ bỏ đoàn thám hiểm, đơn độc hành động, tìm kiếm kho báu của Hạn Hải Mật Thành!
Đề nghị của họ khiến tôi giật mình, từ trước tới nay tôi chưa từng muốn chiếm đoạt bất cứ một báu vật nào.
Ngược lại, tôi hỏi họ tại sao lại chọn tôi; họ nói rằng do đã điều tra tình hình trong đội thám hiểm, biết tôi là học giả trẻ đang nghiên cứu lịch sử Trung Quốc, đặc biệt là lịch sử, văn tự Tây Hạ, nên muốn kéo tôi nhập hội. Lúc đó tôi đã từ chối ngay, cái gã đeo kính đen đó hình như rất tức giận; tôi thấy trên hông hắn có dắt súng, lúc đó
tôi rất sợ hãi, muốn hét lên nhưng không dám hét. Tôi nghĩ rằng ban đêm trong doanh trại sẽ có người canh gác, nhưng tôi lại không trông thấy ai, lẽ nào đều bị họ mua chuộc hết rồi? Đúng lúc này; Makarov chui từ trong lều ra, nhưng anh ấy ở cách chỗ tôi rất xa. Sau đó gã mặc đồ Tôn Trung Sơn lại rất khách sáo với tôi, hắn nói rằng nếu không muốn hợp tác cũng không sao, nhưng mong tôi không được nói chuyện này ra ngoài và tôi đã đồng ý.
Chuyện sau đó chắc anh cũng đã biết, ngày hôm sau nước sạch đã bị ai đó đổ hết, ba người Trung Quốc canh gác ban đêm cũng mất tích. Tôi đắn đo mãi, cuối cùng cũng không dám nói ra chuyện xảy ra ban đêm, bởi vì cái gã đeo kính đen đã uy hiếp tôi. Nhưng quan trọng hơn, chúng ta là một phần của đội thám hiểm liên hợp, lại đang ở Trung Quốc, lúc đó tôi thiếu lòng tin với các đồng chí Trung Quốc, tôi không biết trong số họ ai đáng tin cậy, ai có vấn đề nên...
Mục đích tôi viết thư này, là mong anh có thê điều tra về hai người đó ở Trung Quốc. Nếu như do sự hèn nhát của tôi đã dẫn tới đội thám hiểm gặp nạn, thì cả đời này tôi sống cũng không yên, nhưng tôi mong rằng không phải như vậy! Tôi chỉ có thể cung cấp cho anh những tình hình này, bởi vì đến hai gã đó có phải là người của đội thám hiểm hay không, thì tôi cũng không biết Anh cũng đã biết rồi đấy, chúng tôi nhìn các anh
cũng giống như các anh nhìn chúng tôi, toàn nhầm lẫn.
Hai người đó xưng là người của đội tháảm hiểm, ăn mặc
cũng không khác gì chúng ta, nhưng ngày hôm sau, tôi
đã đi tìm kiếm hai người đó trong đội thám hiểm, nhưng mãi vẫn không thấy. Trước đó, tôi cũng không có ấn tượng gì về hai người này, bởi vậy tôi thực sự không thể xác định được thân phận thật sự của họ.
Chúc sức khỏe! Misha
Đọc xong thư của Misha, Đường Phong, Hàn Giang và Lương Viện đều bất ngờ. Mãi lâu sau. Đường Phong mới lẩm bẩm: “Cuối cùng Misha cũng chịu mở miệng rồi!”
“Đúng vậy, về cơ bản đều trùng hợp với những hồi ức trước đây của Makarov!” - Hàn Giang ngạc nhiên nói.
“Em không thể tưởng tượng nổi ông nội đã bất ngờ thế nào khi đọc bức thư này!” - Lương Viện lắc đầu, không tin.
‘‘Bức thư này cất giấu rất nhiều tin tức quan trọng đối với chúng ta!” - Đường Phong nói.
“Đúng vậy! Rất quan trọng với tất cả mọi người, chính vì vậv nên Misha đã phải dùng cách viết bí mật đặc biệt này!” - Hàn Giang nói tới đây, bỗng nhớ ra gì đó,
“Nói tới cách viết bí mật, ngay từ đầu thư Misha đã nói Rằng ông học được cách viết này từ một đặc công KGB, chỉ một câu nói đơn giản như vậy thôi, nhưng cũng rất đáng để nghiền ngẫm!”
‘"Đúng vậy, chúng ta đã biết, sau đó Misha được KGB bảo vệ nghiêm ngặt trong một thời gian dài, trong năm thất lạc đó, khôns biết chừng Brainin. Isakov, Stechkin một trong những người này lại dạy Misha cách viết bí mật này cũng nên. Giống như lúc trong Cung điện mùa đông, Misha từng nói rằng ông đã học được kỹ thuật chặn tín hiệu từ đặc công KGB.” - Đường Phong lập tức liên tưởng tới rất nhiều chuyện trước đây. Hàn Giang lại lắc đầu: “Tổ chức KGB nghiêm ngặt, theo yêu cầu thì đặc công không được tiếp xúc quá thân mật với đối tượng được giám sát bảo vệ.”
‘"Bởi vậy điều này mới càng khả nghi!” – Đường Phong thấy Hàn Giang dường như chìm trong suy tư, một lúc sau anh mới nói tiếp: “Xem tiếp đoạn thứ hai. thông tin quan trọng nhất mà Misha tiết lộ chính là nằm ở đây: Nguyệt Nhi Tuyền lúc đó không có lấy một nguồn nước, còn nước mà họ mang theo lại bị ai đó đổ mất khiến ông luôn nghi ngờ rằng đội thám hiểm gặp nạn là do con người gây họa!’"
“Nhưng hình như tôi nhớ là Makarov từng kể rằng, một chuyên gia địa chất Trung Quốc trong đội thám hiểm lúc đó từng nói rằng, trước đó ông ta đã khảo sát qua dọc vùngg này, nhớ là ở đây có nguồn nước!” - Hàn Giang hồi tưởng lại.
“Có khả năng là nguồn nước của Nguyệt Nhi Tuyền vừa mới cạn khô trước đó!” - Đường Phong suy đoán.
“Lẽ nào trong sa mạc hiện giờ đến một nguồn nước cũng không có sao?” - Lương Viện than thở.
Đường Phong xua tay và tiếp tục nói: “Được rồi, chúng ta tạm thời không quan tâm tới nguồn nước nữa, hãy xem tiếp bức chư của Misha, những gì ghi chép trong đoạn , , phía sau, cơ bản trùng hợp với hồi ức của Makarov, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết mà lão Mã chưa từng nhắc tới. Ví dụ như tình hình của hai người đó, lúc Makarov nhớ lại, ông chỉ nói là trông thấy Misha hình như đang tranh cãi với hai đồng chí Trung Quôc!”.
“Tính cảnh giác của lão Mã cũng kém thật đấy!"’ - Lương Viện bĩu bĩu môi.
“Thì giống như Misha đã nói trons thư: ‘Anh cũng biết rồi đấy, chúng tôi nhìn các anh cũng giống như các anh nhìn chúng tôi, toàn nhầm lẫn". Người phương Tây nhìn chúng ta không phân biệt được tướng mạo, thường tưởng ràng người Trung Quốc, người Nhật Bản, người Hàn Quốc đều giống nhau, còn chúng ta nhìn họ cũng vậy thôi! Điều này cũng không lạ, huống hồ lão Mã lúc đó chỉ là một anh lính trẻ mới nhập ngũ, kém xa đại tá KGB bây giờ!” - Đường Phong giai thích.
“Trong thư Misha đã nhắc tới hai gã đó, một gã mặc đồ Tôn Trung Sơn, đeo kính, một người mặc áo ghi lê, đeo kính đen. Tôi nghĩ chắc chắn hai người này
không phải là người của đội thám hiểm!” - Hàn Giang khẳng định.
“Ồ! Sao cậu biết?”
“Thứ nhất. Misha đã tự ghi chép, ngày hôm sau không trông thấy hai người đó đâu nữa, trước đó cũng không có ấn tượng gì về hai người này; thứ hai, theo như những gì tôi biết về đội thám hiếm này, tiêu chuẩn lựa chọn nhân viên tham gia đội thám hiểm của phía Trung Quốc rất cao, mà dưới bối cảnh chính trị lúc đó, người muốn một mình nuốt chửng kho báu chắc chắn phải có thế lực dứng đằng sau không thể coi thường, chắc chấn không thể là ý tưởng đột phá của một người!”
Nghe Hàn Giang phân tích xong. Đường Phong nói tiêp: “Anh nói luôn là người của Mã Xướng Quốc cho xong."’
"Đúng! Tôi nghĩ như vậy đó, trước khi chết, Stephen đã nói với chúng ta rằng, người bám đuôi đoàn thám hiểm, thừa cơ hành động chính là Mã Xướng Quốc, người đổ nước sinh hoạt của đội thám hiểm đi cũng chính là Mã Xướng Quốc, vậy thì tôi hoàn toàn có lý do để tin ràng, ý đồ lôi kéo Misha phán bội cũng chính là Mã Xướng Quốc, thậm chí một trong hai gã đó cũng chính là Mã Xướng Quốc!” - Hàn Giang, nói một tràng.
“Mặc quần áo Tôn Trung Sơn? Lại còn cả áo ghi lê?” - Đường Phong truy hỏi Hàn Giang.
Hàn Giang ngẫm nghĩ: “Tôi nghĩ, chính cái gã mặc áo ghi lê đeo kính đen có súng và hung tợn chính là Mã Xướng Quốc hồi trẻ!”
Đường Phong cũng gật gù: “Nhưng anh có đê ý thấy không, tại sao họ lại chọn Misha? Phải nhớ rằng trong đội thám hiểm có mấy chục người, chuyên gia trên các lĩnh vực, đặc biệt là tình hình của phía Nga lúc đó, Mã Xướng Quốc nắm rõ như lòng bàn tay.”
“Không phải Misha đã nói trong thư rồi đấy thôi?
Trước đó họ đã điều tra tình hình của đội thám hiểm, biết Misha là học giả trẻ nghiên cứu lịch sử Trung Quôc, đặc biệt là lịch sử Tây Hạ, bởi vậy mới đề nghị lôi kéo Misha nhập hội!”
“Nhưng họ làm cách nào để diều tra tình hình của đội thám hiểm? Ban nãy anh vừa nói tổ chức của đội thám hiểm năm đó rất chặt chẽ, hơn nữa lại luôn được bảo mật! Mã Xướng Quốc, một đặc vụ trốn chui trốn lủi của cục bảo mật, liệu ông ta biết được bao nhiêu nội tình của đội thám hiểm? Làm sao ông ta biết được Misha là học giả trẻ phía Liên Xô chuyên nghiên cún lịch sử về Tây Hạ?”
Câu hỏi của Đường Phong khiển Hàn Giang cứng họng, mãi lâu sau, Hàn Giang mời từ từ thốt ra từng từ một: “Đội... thám... hiểm... có... nội... gián!”
Câu nói của Hàn Giang khiến cả ba người đều trở nên trầm tư, mãi lâu sau, Lương Viện mới hỏi lại Hàn Giang: "Nhưng tất cả mọi người trong đội thám hiểm đều chết hết cả rồi.”
Cả Đường Phong và Hàn Giang đều cùng lúc nhìn Lương Viện, cô bị ánh mắt của hai người họ làm cho sởn cả da gà nên giận dừ hỏi: “Các anh... ý gì vậy? Hai người nghi ngờ ông nội em là nội gián?”
“Không! Ông nội cô là người bị hại!” - Hàn Giang nói.
“Vậy thì hai người nghi ngờ Makarov?" - Lương Viện hỏi lại.
“Lão Mã không những là người bị hại. mà cũng đã tôi luyện thành thép rồi!” - Đường Phong nói.
“Vậy các anh nói xem đó là ai? Không phải là Misha chứ?”
“Đương nhiên không phải là Misha, nội gián có khi cũng đã cùng đội thám hiểm bỏ mạng trên sa mạc rồi. Từ bức thư của Misha cho thấy, người đeo kính, mặc bộ Tôn Trung Sơn rất khả nghi, hình như người này rất am hiểu doanh trại, anh ta biết rõ Misha ở trong căn lều nào.’’ - Hàn Giang nói.
“Van còn một khả năng rất lớn, chính là phía Liên Xô có vấn đề!” - Đường Phong suy đoán.
“ừm, tình hình bên đó chúng ta không rõ, nội bộ của KGB còn có thể xảy ra chuyện lớn như vậy, thì đội thám hiểm càng có thể xảy ra chuyện!” - Hàn Giang gần như khẳng định lại suy đoán của Đường Phong.
“Tạm thời chúng ta không quan tâm tới tên nội gián đấy nữa, tiếp tục đọc, đoạn thứ sáu Misha đã nói về một sự thật rất nghiêm trọng của đội thám hiểm: tuy lấy danh nghĩa là đội thám hiểm liên họp, nhưng thật ra hai bên không hề hiểu rõ về nhau, cũng không tin tưởng lẫn
nhau.” - Đường Phong tiếp tục phân tích.
“Điều này cũng không kỳ lạ, Misha và đội thám
hiểm Liên Xô vốn dĩ là muốn đơn phương tới nghiên
cứu. Tuy gọi là đội thám hiểm liên hợp, nghe có vẻ to tát, nhưng thực ra chỉ là tạm thời tập hợp, lắp ghép lại, mọi
người đều khồng hiểu nhau, cũng không tin tưởng đối
phương. Đây cũng có thể là một trong những lý do sau
này đội thám hiểm bị tan rã.” - Hàn Giang nói.
Đường Phong gật gù: “Đoạn cuối cùng Misha đề nghị ông Lương giúp ông điều tra tung tích của hai người đàn ông đó ở Trung Quốc, rõ ràng ông Lương đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ này.”
Bức thư Đường Phong vô tình phát hiện ra đã giúp họ làm sáng tỏ được bao nhiêu vấn đề, nhưng cũng khiến họ thức trắng cả đêm. Lương Viện đã chìm trong giấc ngủ, Hàn Giang tựa vào cửa xe vừa ngủ gật vừa canh gác, Đường Phong nằm trong túi ngủ, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Nửa thế kỷ trước, chính tại đây, chính tại khu rừng hồ dương này rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện ỉy kỳ khủng khiếp, cuối cùng dẫn tới việc đội thám hiếm tan tác. Hạn Hải Mật Thành vốn càng lúc càng gần lại có biết bao nhiêu điều bí ẩn, khiến cho bao nhiêu người vì nó mà ngày đêm trăn trở.