Tử Thời vội vã xuống lầu hệt như chạy trốn, chui vào phía sau xe, tay cô vuốt vuốt trái tim đang nhảy thình thịch, rất lâu không nói lời nào.
Tài xế Lý quay đầu ra phía sau lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không có, không có việc gì,” một lúc sau Tử Thời mới trả lời, ánh mắt linh hoạt trở lại một chút, cô thở dốc một hơi nói: “Chú Lý, chúng ta trở về thôi.”
Tài xế Lý nói xong, đang muốn lái xe đi, chợt cửa xe ghế lái phụ tự động mở ra, ngay sau đó một bóng dáng cao lớn ngồi xuống.
Tài xế Lý đang muốn hét lớn làm cái gì vậy! Nhưng nhìn kĩ lại, kinh ngạc—“Đại thiếu gia?!”
Vẻ mặt Thịnh đại thiếu gia vô cùng lạnh lùng gật đầu với ông một cái, “Thuận đường đưa tôi tới Thịnh thị một chút.”
Tài xế Lý theo bản năng vâng dạ liên tiếp, vội vàng lái xe đi, nhưng mà xe vừa đi ông cảm thấy có cái gì đó không đúng—đám người giúp việc ở nhà cũ kia không muốn sống nữa sao? Đại thiếu gia ra khỏi nhà thế mà không lấy xe đưa đón?
Nhưng mà cũng không đúng, từ bệnh viện này đi ra ngoài là một con đường riêng rất dài, lái xe ra đến lối đi bộ cũng đã mất hơn mười phút đồng hồ, Đại thiếu gia không có xe chẳng nhẽ khi vào là đi bộ?
Nghĩ thế nào đi nữa thì chuyện này cũng có điều kì lạ.
Tài xế Lý thỉnh thoảng liếc tới một cái, dĩ nhiên Thịnh Thừa Quang phát hiện ra, không vui hỏi: “Thế nào?”
Tài xế Lý còn chưa trả lời, rõ ràng người ngồi trên ghế phía sau đã giật giật, đúng là lúc nói chuyện Thịnh Thừa Quang quét mắt một cái qua kính chiếu hậu, nhưng khi cô ngẩng đầu lên phát hiện không phải nói chuyện với mình, hoảng sợ lại cúi đầu xuống…..Cúi đầu thật thấp, như sắp chạm xuống cả chỗ ngồi.
Bên này tài xế Lý cười làm lành: “Đại thiếu gia, nếu không tôi đậu xuống phía trước, ngài đổi xuống ngồi phía sau đi?”
Nguyên tắc là không để Đại thiếu gia ngồi trước mặt, mặc dù không biết Đại thiếu gia đối với Tử Thời tiểu thư là thái độ gì, nhưng bên nhà cũ đã phái mấy người bọn họ tới chăm sóc, mà Đại thiếu gia luôn luôn chăm nom nhà cũ bên kia, vậy cũng sẽ không làm khó Tử Thời tiểu thư chứ?
“Không cần,” mắt Thịnh đại thiếu gia cố tình nhìn chăm chú vào đường phía trước, sắc mặt lạnh lùng tàn bạo như trời đông giá rét , “Phía sau không có người sao.”
Người ngồi phía sau kia….càng cúi đầu xuống thêm co lại thành một cục.
Tài xế Lý phát hiện vẻ mặt Đại thiếu gia bây giờ không thể đơn giản dùng hai chữ “Khó coi” để hình dung.
Xem ra Đại thiếu gia rất ghét Tử Thời tiểu thư…..trở về phải nói với chị Vương một tiếng, sau này cố gắng đừng để hai người này chạm mặt, giống như lúc này đây Tử Thời tiểu thư bị dọa sợ……
Lái xe rất lâu mới tới cao ốc của Thịnh thị. Dọc theo đường đi Thịnh Thừa Quang cũng không nói chuyện, nhưng không hiểu sao sắc mặt càng ngày càng khó coi, tài xế Lý sợ hãi lái nhanh hơn.
Xe dừng phía dưới cao ốc Thịnh thị khí thế hoành tráng, người ngồi bên tài xế ngừng một chút—Tử Thời ở trong góc lén lút nhìn, quai hàm anh giật giật, hình như đang cắn chặt hàm răng…..Sau đó anh đẩy cửa xuống xe, một câu nói để lại cũng không có.
Anh rời đi, không khí bên trong xe bỗng nhiên nhẹ xuống, ruốt cuộc Tử Thời có thể ngẩng đầu lên. Từ trong cửa xe nhìn bóng lưng của anh, nhìn anh đi vào, có hai người chạy chậm tới mở cửa cho anh, anh sải bước đi, tất cả mọi người đều dừng lại hướng tới anh cúi đầu chào, Tử Thời nhìn thấy khẩu hình miệng của những người đó khi phát âm, cung kính gọi anh “Thịnh tổng”, mà anh khí thế hăng hái, anh dũng vô song, chưa từng quay đầu lại…..Anh nên như vậy, Thịnh Thừa Quang, Tử Thời khen ngợi trong lòng.
Ngón tay cách một lớp áo đè lấy Ngọc Hoàn, trong lòng Tử Thời cảm thấy vô cùng kiên định cùng tự hào, về phần còn có một chút—cảm xúc âm ỷ khác…...Không sao, cô thì không quan trọng.
“Đi thôi, chú Lý.” Nhìn anh đi đến khi không còn thấy bóng dáng, Tử Thời nhỏ giọng lưu luyến nói.
Tử Thời đang khen ngợi cái người khí thế hăng hái, anh dũng vô song, chưa từng quay đầu kia, thực ra hai tháng nay loay hoay bận rộn đến phát điên.
Tác phong làm việc của anh là tay trắng xây dựng sự nghiệp, một người một ngựa sảng khoái tung hoành trên phố Wall, Thịnh thị này anh không có ý định sẽ thừa kế, nên chưa từng dính qua tay, để bây giờ giữa đường nhận chức chủ tịch vội vội vàng vàng , thực sự rất không thích ứng, tính tình anh chính là như vậy, bên ngoài nhìn vào có vẻ rất thoải mái nhẹ nhàng, trên thực tế thì một ngày chỉ có thể ngủ ba tiếng đồng hồ, mười mấy giờ liên tục không nghỉ ngơi đề xem các bản báo cáo của năm trước.
Có lẽ nguyên nhân do thiếu ngủ trầm trọng, nên gần đây tính khí anh trở nên thường xuyên nóng nảy không ngừng, mỗi ngày đều lặng lẽ cảm thấy ngày mai nhất định sẽ phát điên, nhưng qua mỗi ngày lại yên lặng chịu đựng.
Họa vô đơn chí (liên tiếp chịu khổ, hết việc này đến việc khác) thêm nữa là, còn có một Tạ Gia Thụ đi theo bên cạnh anh.
Kế hoạch công bố giải trừ hôn ước vốn định làm mấy ngày nay, việc này sẽ làm nhà họ Thịnh bị kinh sợ, nhưng để trấn an Thịnh Minh Hoa, anh tuyên bố sẽ trở lại giúp Thịnh thị một tay. Nhưng tình huống bây giờ, anh trở về Thịnh thị là chuyện phải làm, thậm chí anh còn phải đề phòng người nhà họ Thịnh thừa dịp Thịnh Minh Hoa suy yếu mà làm phản, anh không thể nhắc đến chuyện giải trừ hôn ước, vì ngồi vững vàng ở vị trí này, vì để cho Thịnh Minh Hoa an tâm ở cữ, thậm chí anh còn cần Tạ thị làm chỗ dựa.
Cho nên anh chỉ có thể đi gặp Tạ Gia Vân thương lượng hoãn lại việc giải trừ hôn ước.
Lúc ấy Tạ Gia Vân cười như gió xuân, một câu từ chối làm khó cũng không có, nhưng mà đem Tạ Gia Thụ giao cho anh.
Đây là muốn anh lót đường cho Gia Thụ—anh vào làm chủ Thịnh thị thành công, Gia Thụ đi theo anh chính là khai quốc công thần, đám người nhà họ Tạ kia tự nhiên sẽ không còn đánh giá thấp Gia Thụ.
Mà dưới tình huống như bây giờ, anh nhất định phải tiếp nhận.
Tạ Gia Vân……Đúng là càng ngày càng tiến bộ, tâm tư càng ngày càng ác độc.
Tự mình làm bậy thì không thể sống, anh chỉ có thể kéo Tạ Gia Thụ mỡ lợn này tiến vào cái bình giết chóc Thịnh thị. Cũng may quý bà Thịnh Minh Hoa đã xây dựng thế lực nhiều năm, anh lại là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Thịnh, lúc tiếp nhận mặc dù khổ cực nhưng coi như thuận lợi.
Mùa bông liễu tung bay đầy khắp thành phố, Thịnh thị dưới sự quản lý của anh đã hoạt động bình thường.
Trong thời gian này mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng thực ra thì anh có gọi một cuộc điện thoại cho Tử Thời, đó là một đêm thức trắng, là lúc màn đêm tối tăm nhất trước bình minh, là lúc espresso cũng không chống đỡ nổi, anh bật tất cả các bóng đèn trong nhà vẫn cảm thấy bóng tối, thực sự không kiểm soát được bản thân, anh gọi điện thoại cho cô.
(Espresso: là một loại cà phê có nguồn gốc từ Ý. Loại cà phê này rất mạnh.)
Lúc ấy điện thoại reo rất lâu, lúc bắt máy âm thanh cô rất do dự: “……Alo?”
Trong nháy mắt đột nhiên Thịnh Thừa Quang tức giận, bởi vì giọng của cô rất tỉnh táo—cô lại thức đêm rồi.
“Thịnh Thừa Quang?” Cô nhẹ giọng gọi anh.
Cả tên cả họ ba chữ, trái tim Thịnh Thừa Quang giống như bị một bàn tay dịu dàng xoa bóp, ngay lập tức khó chịu trong lòng bị chà xát.
Được rồi, thực ra thì cũng không phải anh tức giận cô thức đêm.
Anh nói: “Mấy ngày nay quá bận rộn, quên nói cho em biết một tiếng : > sắp lên sóng rồi, phản ứng rất tốt.”
Nhiều tiền đập vào như vậy, lại là hạng mục do hai nhà Thịnh thị và Tạ thị cùng hợp tác, dĩ nhiên các nhà đài truyền hình tranh cướp mua bản quyền, hưởng ứng đương nhiên rất tốt.
Một câu nói nhảm mà thôi.
Nhưng mà Tử Thời không hiểu, “À” một tiếng, “Thế thì tốt.”
Cô không nói thêm gì nữa, một lúc lâu Thịnh Thừa Quang không nhịn được, âm thanh thật thấp trong cổ họng tràn ra ngoài, nói: “Gần đây có khỏe hay không?”
Tử Thời bị âm thanh trầm thấp này làm kinh ngạc, trái tim bỗng nhiên tê dại không nói nên lời.
Cô im lặng, anh liền cho rằng cô không còn lời nào để nói.
Màn đêm trước lúc bình minh so với espresso còn khổ sở hơn. Anh không cam lòng, cố chấp hỏi lại một câu: “Gần đây khỏe không?”
Ở đầu bên kia điện thoại Tử Thời ôm ngực, trả lời khó khăn: “……Em tốt lắm.”
Giọng nói của cô không lưu loát, Thịnh Thừa Quang hết sức chăm chú như vậy, làm sao có thể không phát hiện ra? Ngay lập tức nhận định cô đang nói dối.
Cho nên sau đó trong lòng anh hòa hoãn lại rất nhiều.
Sau này anh đã từng âm thầm buồn cười mình: Mày là cậu bé hai mươi tuổi sao? Tại sao lại có thể hi vọng cô ấy sống không tốt đây? Chuyện suy bụng ta ra bụng người như vậy, không nên dùng vào việc này.
Nhưng mà anh được câu nói phát ra khó khăn kia an ủi, cuộc sống sau này tuy vẫn thiếu ngủ, nhưng không còn chịu đựng khó khăn nữa, liền cố định mỗi ngày mắng Tạ Gia Thụ ba lần thành hai ngày năm lần.
Cho tới hôm nay, người bên bệnh viện báo Tề Quang gọi điện thoại cho cô, anh nghĩ thầm anh chỉ muốn đi thăm Tề Quang, gặp phải người nào ở nơi nào đó đều là đúng dịp mà thôi…..Hơn nữa chỉ liếc mắt nhìn mà thôi, liếc mắt nhìn ruốt cuộc cô có sống tốt hay không.
Sau đó anh nhìn thấy rồi.
Đúng là anh suy bụng ta ra bụng người rồi, không phải cô nói dối, thật sự cô sống vô cùng tốt.
Tốt hơn cả lúc ở bên cạnh anh.
Tốt đến mức trốn tránh anh, giống như sợ rằng chỉ cần đến gần anh cuộc sống sẽ trở lại như trước kia.
Giống như anh dùng chia tay đổi lấy cuộc sống hiện tại của cô, việc làm chính xác cỡ nào, sự đúng đắn như vậy vẫn nên tiếp tục thôi.
Thịnh Thừa Quang cảm giác tim gan mình đau dữ dội.
Sải bước trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, anh lập tức cho người đưa báo cáo của cô đi vào—mặc dù rất yên tâm đối với cô của mình, nhưng vì lý do an toàn, anh vẫn cho người của mình quan sát cô ở bên kia.
Nhìn từ trên báo cáo, quả thực phu nhân Thịnh Minh Hoa cho người chăm sóc cô rất tốt, ăn, mặc, ở, đi lại không có việc gì không làm tỉ mỉ chu đáo. Trong báo cáo còn nhắc đến việc Tử Thời khéo léo nhu thuận, dần dần hai thím đã muốn xem cô là con gái của mình để chăm sóc, thím Lục đan cho Tử Thời một cái áo lông cừu màu đỏ dưa hấu hở cổ, thím Vương vào thời gian nghỉ phép muốn mời Tử Thời đến nhà thím ấy làm khách, con trai Tiểu Vương nhà thím ấy vừa lên đại học cùng với Tử Thời rất hợp ý nhau, gần đây Tử Thời đều đến lớp của Tiểu Vương nghe giảng.
Trong báo cáo có rất nhiều hình ảnh, phần lớn đều là hình cô ở nhà: lơ đãng ngồi trên cửa sổ tầng hai phơi nắng, học tưới hoa cùng chú Lý ở trong sân, đưa thứ gì đó đến nhà họ Diệp hàng xóm…..Còn có một tấm hình là cô cùng với con trai nhà thím Vương: khuôn mặt Tiểu Vương đồng học có chút ngây thơ dĩ nhiên không anh tuấn bức người bằng anh, nhưng tinh thần hào quang phấn chấn của cậu trai trẻ vừa tuổi hai mươi cùng với phong cách khuôn mặt không liên quan với nhau, Tử Thời đi ở bên người cậu ta mặc bộ váy liền áo màu trắng, mép váy xếp bèo công chúa cực kỳ xinh đẹp, mái tóc mềm mại đen bóng phủ xuống vai đơn giản, cô cầm trong tay áo khoác lông cừu màu đỏ tươi hở cổ, Tiểu Vương đồng học xách túi của cô, hai người sóng vai đi trong sân trường, hiệu quả chụp ảnh giống hệt như áp-phích của phim thần tượng tuổi trẻ.
Mệt mỏi mà Thịnh Thừa Quang chất chứa hơn hai tháng nay toàn bộ nảy lên, trước mắt một mảnh sao bay tán loạn.
“Chụp những thứ này…..Tại sao không sớm báo cáo cho tôi?!” cảm xúc trong âm thanh của Thịnh tổng tràn đầy gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Cấp dưới đang báo cáo việc này với anh rất oan ức: “Là ngài nói không muốn xem…..”
Hắn là người của Thịnh Thừa Quang, tất nhiên biết đó là phụ nữ của Thịnh tổng, nhưng mà lúc trước hắn nhiều lần đều muốn báo cáo việc này, nhưng mà khuôn mặt cao thâm của Thịnh tổng mệt mỏi nói: Cô ấy tốt không? Vậy được rồi.
Lúc đó hắn trả lời rất tốt, cũng đúng là vị kia…..rất tốt mà……
Không khí trong phòng làm việc căng thẳng giống như cây kim và khinh khí cầu cách nhau một cm, chỉ cần chạm vào liền nổ, may mắn ngay lúc này Tạ Gia Thụ nhảy vào, Thịnh Thừa Quang xoa xoa huyệt thái dương nói với cấp dưới: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Người nọ chạy ngay lập tức hệt như bị chó đuổi, Tạ Gia Thụ tò mò liếc mắt nhìn, ló đầu tới thêm chút nữa thì thấy, trên bàn Thịnh Thừa Quang tất cả đều là hình của Tử Thời, nhất thời Tạ đại thiếu nổi giận: “Anh và chị em hòa thuận rồi! Thế mà vẫn còn nghĩ tới con gấu kia!”
“Trong nhiệm vụ chị cậu giao cho cậu hẳn là không có việc nhìn chằm chằm cuộc sống riêng tư của anh chứ?” hai tay Thịnh Thừa Quang chống ở trên trán ấn ấn, âm thanh rất thấp lạnh nhạt hỏi.
Tạ Gia Thụ hừ nặng nề một tiếng, mỗi một sợi trên mái tóc quăn tao nhã xinh đẹp đều lộ ra sự mất hứng, vung tay ném một sấp tài liệu lên bàn.
“Là gì đây?” Bây giờ Thịnh Thừa Quang nhìn đến cặp tài liệu đều tăng vọt tức giận, tuyệt đối không muốn mở ra.
Tạ Gia Thụ nói đến việc này lại vui vẻ: “Không phải là Tề Quang sắp phẫu thuật sao? Em làm cho cậu ấy bữa party để lấy thêm can đảm một chút!”
Gần đây trạng thái của Tề Quang không tốt lắm, đúng là cũng cần buông thả một chút, Thịnh Thừa Quang gật đầu.
“Chị em bảo mời một số người của nhà họ Tạ—anh xem chị của em đối với anh thật tốt! Cho nên anh nhất định phải tự mình đến mời chị của em, thêm nữa ở party hai người phải ân ân ái ái, làm người bên cạnh ghen chết, biết không?” Tạ Gia Thụ dặn dò nghiêm túc.
Thịnh Thừa Quang buông tay ra, lui người dựa vào sau ghế, dùng ánh mắt “ruốt cuộc loại người ngu ngốc như cậu tại sao có tư cách đi theo bên cạnh tôi” nhìn người trước mặt, “Ghen chết người bên cạnh. “sát” nghĩa là “rất, vô cùng”. Ước ao ghen tỵ mà thôi, không có chết người ở đây.”
( “Tiện sát bàng nhân”= “làm người khác vô cùng ghen tỵ ao ước” từ “sát” ở đây nghĩa là “rất , vô cùng”, nhưng Tạ đại thiếu của chúng ta dùng từ “sát” với nghĩa là “chết” nói thành “ghen chết người bên cạnh”. Đấy là theo mình hiểu. Bạn nào biết rõ hơn chỉ mình với nhé ^.^)
Tạ Gia Thụ chà xát mái tóc quăn xinh đẹp của mình, gương mặt đẹp trai đỏ lên, chỉ là gắng gượng chống cự chứ không chịu nhận sai.
“Tóc mọc dài thì kiến thức ngắn, cổ nhân thật đúng đắn không phải anh lừa gạt.” lão sư Thịnh anh tuấn hất cằm lên hướng tới cửa, “Cậu có thể biến.”
“…..” Tạ đại thiếu hết sức bực bội oan ức chảy nước mắt : “ừng ực…..”