Ông đi ra bên ngoài, tài xế còn chưa tới, nhớ tới việc Thịnh Minh Hoa sắp xếp mình nghỉ trưa ở nơi này rồi hãy trở về, Triệu Hoài Chương đứng trong sân một lát, quyết định quay lại nhìn cô một chút.
Ông lại đi vào, trông thấy gì thím đang dọn dẹp bàn ăn, không thấy Tử Thời, ông đi một vòng tìm ở dưới này, sau đó đi lên lầu tìm thì thấy cô ở trong phòng của mình.
Cửa phòng không khoá, ông đẩy cửa đi vào, trông thấy hình bóng một cô gái đang lung lay ngồi ôm gối khóc bên cửa sổ.
Gương mặt nhỏ tựa vào đầu gối của mình, kinh ngạc, im lặng chảy nước mắt.
Phảng phất trong nháy mắt Triệu Hoài Chương giống như bị đánh mạnh một cái trong suốt hơn hai mươi năm qua, đau không thở nổi.
Ông bình tĩnh chờ cô ổn định bình thường trở lại một chút, đứng trước mặt cô, giọng nói có chút khàn khàn hỏi: “Tại sao khóc? Tại sao?”
Cô không chịu nói, ông vẫn hỏi, lặp đi lặp lại, rất kiên nhẫn.
Cuối cùng Tử Thời tựa đầu vào cánh tay, giọng nói run run, nói: “Anh ấy sẽ tốt, rất tốt…..Phải không?”
“Người nào cơ?”
“…..Thịnh Thừa Quang.”
Sau khi con rời đi, từ bây giờ cả đời anh ấy sẽ thuận lợi, có đúng hay không?
Anh ấy sẽ đi trên con đường bằng phẳng đầy ánh sáng, vĩnh viễn hăng hái, có phải hay không?
Lúc đêm đến con nhớ nhung anh ấy, anh ấy sẽ không biết đúng không?
Cô nằm ở đó, tóc phủ xuống trên vai, Triệu Hoài Chương không biết nên nói gì, chỉ có thể vươn tay vuốt ve nhẹ nhàng trên đầu cô.
Cô có một mái tóc dài rất đẹp, đen nhánh mềm mại, không phải thừa hưởng của ông.
“Nếu như con muốn biết, con phải tự mình hỏi cậu ấy,” Triệu Hoài Chương ôn hoà nói: “Chuyện tình cảm là của hai người, có lúc giữa hai người người này chưa hẳn đã biết suy nghĩ trong lòng đối phương. Trên đời này có những chuyện vĩnh viễn không có câu trả lời chính xác, cũng không ai có thể giải đáp hộ con. Con phải dũng cảm, đối mặt với thế giới này, đối mặt với chính con, đều phải vô cùng dũng cảm mới được.”
Lần đầu tiên ông nói với cô nhiều lời như thế.
Tử Thời ngẩng đầu lên, mắt ướt nhẹp, mờ mịt, kinh ngạc, cái hiểu cái không.
“Tiên sinh, tài xế đã lái xe tới.” Lúc này gì thím ở ngoài cửa nói.
Triệu Hoài Chương thu lại cánh tay từ mái tóc dài mượt của cô gái, cười cười với cô rồi mới đứng dậy rời đi.
Triệu Hoài Chương vừa rời khỏi biệt thự, bên kia trợ lý của Thịnh Minh Hoa liền nói cho bà.
Thịnh Minh Hoa đang dùng cơm, Thịnh Thừa Quang ngồi bên cạnh, sau khi nghe trợ lý báo lại thì nhìn anh một cái, Thịnh Thừa Quang đang ăn canh, ngón tay vững vàng một giọt cũng không bị văng ra.
“Biết rồi.” Bà giao phó với trợ lý: “Đi gọi thầy dạy xoa bóp đến đây.”
Trợ lý tránh đi, Thịnh Minh Hoa quay đầu hỏi người đang không ngừng ăn canh nguyên cả bữa cơm: “Cháu sao vậy? Canh hôm nay ngon cực kỳ sao? Cháu ăn bát thứ ba rồi.”
“Không tệ ạ.” Thế mà Thịnh Thừa Quang khen một câu.
Thịnh Minh Hoa có chút kinh ngạc. Bà vội vàng trở về, đầu bếp vẫn hay dùng chiều nay mới đến, đầu bếp của Thịnh gia vội vàng chuẩn bị vài món không hợp khẩu vị lắm, chim bồ câu hầm cách thuỷ với táo đỏ và cẩu kỷ, cẩu kỷ quá nhiều, táo đỏ quá ngọt, độ lửa cũng thiếu một chút……Thịnh Thừa Quang luôn luôn bắt bẻ mùi vị, hơn nữa từ nhỏ anh vẫn không thích canh chim bồ câu!
(Cẩu kỷ, táo đỏ là hai vị thuốc trong đông y)
Thịnh Minh Hoa nhớ tới lúc trước nổi điên gào thét với anh, trên lưng run lên, gắp cho anh một miếng cá trong đĩa trước mặt, suy nghĩ một chút còn nói: “Cô cũng là mới biết người bên kia chăm sóc không tận tâm, lần này cô đưa tới hai gì thím, đều là người bên cạnh cô, sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều, không có việc gì mà phải không yên lòng.”
Thịnh Thừa Quang lại múc thêm một chén canh, giọng nói bình tĩnh: “Nếu có thể, phiền toái cô đưa cô ấy vào hộ khẩu.”
“…..Cô ấy không có vào hộ khẩu sao?” Thịnh Minh Hoa cũng kinh ngạc.
“Không có.” Thịnh Thừa Quang uống canh từ từ, “Ngay cả họ cũng không có.”
Đầy tớ làm việc, khó tránh khỏi việc đoán ý của người trên, theo bọn họ nghĩ dạng đàn ông ăn cơm mềm(ăn bám vợ, nhờ vợ) lại có thể có tiểu tam, còn sinh ra đứa bé, nuôi sống đứa bé này còn cho nhà lớn ở, cho tiền tiêu không hết, còn phải như thế nào nữa?
Về phần Thịnh Minh Hoa, Thịnh thị có nhiều việc cần bà xử lý, thời gian còn lại không nhiều nên đương nhiên bà muốn dùng tất cả thời gian để nhớ thương Tề Quang của bà.
Nhưng mà thậm chí họ cũng không có…..Thịnh Minh Hoa thở dài, “Cô sẽ cho người làm cho cô ấy cái hộ khẩu. Tên….chờ dượng của cháu về đã.”
“Nuôi cô ấy lớn đến như vậy là Thịnh gia chúng ta, tại sao phải hỏi dượng? Dượng chưa từng trông nom cô ấy.” Thịnh Thừa Quang để chén canh xuống, vẫy vẫy ngón tay nóng đỏ, “Đứa bé là Thịnh gia chúng ta nuôi lớn, đương nhiên phải họ Thịnh. Cô ấy gọi là Tử Thời, vậy liền đặt Thịnh Tử Thời đi.”
Thịnh Minh Hoa chuẩn bị nổi giận, nhưng mà thứ nhất phải chú ý đứa bé trong bụng, thứ hai Thịnh Thừa Quang thoải mái chia tay như vậy, tất nhiên bà phải hạ xuống một hai phần…..Không thể làm gì khác hơn đành trầm mặc cam chịu.
Vừa vặn lúc này Triệu Hoài Chương trở lại, trước cửa truyền đến tiếng chào “Tiên sinh đã về”, Thịnh Thừa Quang đẩy chén đi lên lầu.
“Cháu không ăn cơm à?” Thịnh Minh Hoa nhìn anh một chút thức ăn cũng không động, vội vàng gọi anh.
“Cháu ăn rất ngon, bảo bọn họ buổi tối lại làm canh này.”