“Rất tốt.” Một lúc lâu sau Thịnh Thừa Quang nói, lạnh mặt ngồi dậy.
Một tay Tử Thời níu lấy áo ngủ bị anh kéo hỏng, trốn vào trong chăn quấn chặt lấy thân mình. Thịnh Thừa Quang nhìn thấy dáng vẻ cô giống như hận không thể rúc luôn cả mặt vào chăn, trong lòng khó chịu, cười lạnh nói: “Thế nào? Bây giờ biết sợ anh?”
Tử Thời giương mắt nhìn anh, do dự một lúc, cố gắng di chuyển bọc chăn về bên cạnh anh—rầm cô lăn một vòng, sau đó cả người lẫn chăn chạm vào trên đùi anh.
Thịnh Thừa Quang rên một tiếng, Tử Thời xấu hổ rúc đầu vào trong chăn, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài, sợ hãi nhìn sắc mặt anh.
Quả thật Thịnh Thừa Quang không biết nên thể hiện biểu cảm gì mới đúng, vẻ mặt âm tình bất định nhìn cô chằm chằm rất lâu, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc rối bời trên mặt cô.
“Cái đó…..” Tử Thời muốn chủ động nói gì đó, liền nhẹ giọng nói: “Cần em làm gì không? Bệnh của cậu ấy?”
Sắc mặt Thịnh Thừa Quang bỗng nhiên lạnh đi, giọng nói trở nên nhàn nhạt: “Nếu như cần, anh đã tự mình làm từ sớm rồi.”
Mặc dù anh nói rất đúng, nhưng người quấn trong chăn nghe được vẫn rùng mình một cái. Thịnh Thừa Quang thấy được, nhớ lại cô vừa mới sốt cao do sợ anh……Giọng nói anh dịu đi một chút nói: “Trước mắt chỉ có thể thử phẫu thuật cấy ghép tế bào một lần.” Dừng một chút, âm thanh thấp xuống, nói: “Cho nên chúng ta phải nhanh chóng có đứa bé.”
“Ừ.” Tử Thời phối hợp gật đầu, “Ngày đó anh đã nói.”
Cô cứ bình tĩnh nhắc tới ngày đó như vậy, làm Thịnh Thừa Quang rất không thoải mái trong lòng.
Thực ra nếu không có Diệp Kỳ Viễn đột nhiên xuất hiện, anh sẽ không đưa cô đi xem Tề Quang sớm như vậy, để cho cô hiểu rõ mọi việc.
Trước đây không biết bao nhiêu lần nghĩ tới cảnh tượng này khi chưa tiếp cận cô, mỗi lần nghĩ tới là anh lại cực kì tức giận, nhưng sau này đến gần cô rồi…Cô thật sự là quá ngốc, hơn nữa không có gì cả, anh có ác ý thương tổn cũng không thực hiện được, trước tiên anh chỉ có thể cho cô từng chút một.
Anh nghĩ kĩ chỉ cho cho cô một chút, lại không ngờ rằng đã cho tới tận hôm nay. Bây giờ đã như vậy: không ngại nấu kĩ, băm nhỏ thức ăn không chán, còn bưng đến tận giường đút tận miệng cô, hay chỉ vì cô ăn không được ngon mà trong lòng nổi cáu, trong đầu không tự chủ được bắt đầu nghĩ đến đổi cái gì cho cô ăn cô mới bằng lòng ăn thêm vài miếng? (Thê nô rồi anh ^^)
Tất nhiên Thịnh Thừa Quang biết những gì đã xảy ra không phải là anh quyến rũ.
Cho nên trong lòng anh không thoải mái: anh đã như thế, tại sao cô còn bình tĩnh như vậy?
Anh im lặng, Tử Thời thăm dò sắc mặt để nói chuyện, thấy vẻ mặt anh lúc chợt dịu dàng lúc chợt tức giận, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, vừa như tức giận vừa không cam lòng…..Cô không hiểu, đành phải vắt hết óc lấy lòng: “Em không quan trọng…..Anh nói cho em biết phải làm như thế nào là tốt.”
Thịnh Thừa Quang lạnh lùng hơi cong môi một cái: “Em cần phải phối hợp với anh, ân ái, mang thai.”
Anh nói cũng quá…..Trần trụi đi.
Tử Thời không lên tiếng.
Dáng vẻ cô thẹn thùng làm trong lòng anh dễ chịu hơn nhiều, cố ý cau mày lạnh lùng hỏi cô: “Em còn có vấn đề gì sao?”
“…..Không có.”
Nhưng anh vừa mới đứng lên, cô liền mở miệng yếu ớt hỏi: “Có thể lấy giúp em một cái áo ngủ lại đây được không?”
Thịnh Thừa Quang nghĩ lại vừa rồi lúc xé quần áo cô, trong lòng nóng lên, xoay người đến tủ treo quần áo lấy một cái, giơ tay ném cho cô.
Sau đó anh tới cầm bát hoành thánh đã nguội để nơi tủ đầu giường đi ra ngoài, lúc đi tới cửa nghe được giọng cô hỏi lại rất nhỏ: “Còn có một chuyện này?”
“…..Nói.”
“Chính là…..>, nếu không phải là em vẽ, anh vẫn sẽ chọn nó sao? Anh thật sự cảm thấy nó đáng yêu sao?” Cô càng hỏi, càng cảm thấy lo lắng.
Thịnh Thừa Quang mở cửa đi ra ngoài, giọng nói vô cùng chân thật: “Anh không bao giờ làm việc vô nghĩa.”
Ban đêm Tử Thời ngủ không được ngon, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm thấy tay anh sờ trên trán cô, cô nhẹ nhàng “Hả?” một tiếng, cái tay kia dừng một lúc, dứt khoát kéo cô tới, ôm vào trong ngực anh ngủ.
Thực ra mấy ngày nay Thịnh Thừa Quang đều không được nghỉ ngơi tốt, ôm cô vào trong ngực, không cần phải lo lắng nửa đêm cô phát sốt mà không biết, như vậy anh ngủ sẽ an ổn hơn nhiều.
Cho đến khi Tử Thời thức dậy vào sáng hôm sau, anh đã chuẩn bị xong, muốn đi ra ngoài, thấy cô từ trong phòng ngủ đi ra, anh vừa mặc áo khoác ngoài vừa dặn dò cô nói: “Cháo trong bình giữ nhiệt để trên bàn, có hai quả trứng luộc trong nồi ở phòng bếp, em ăn sáng đi, sau đó về thu dọn một ít đồ đạc chuyển qua đây— nhớ nói rõ một tiếng với người ở cùng em chỗ đó, biết chưa?”
Tử Thời vâng dạ. Ăn sáng xong liền trở về biệt thự của cô, thu dọn mấy thứ, cô nói với thím rằng năm nay sẽ không trở lại, thím cũng chỉ gật đầu một cái rồi ra mở cửa.
Tử Thời kéo va li hành lí sang nhà bên cạnh, chào tạm biệt bà Diệp.
Diệp gia không nhiều thế hệ truyền thừa bằng Tạ gia và Thịnh gia, vì thế nhân khẩu cũng đơn giản, ba Diệp giao công ty cho con trai quản lí, mang theo vợ đi chu du khắp thế giới, hàng năm Diệp gia chỉ có Diệp Kỳ Viễn và bà nội Diệp ở. Từ nhỏ Diệp Kỳ Viễn đã thể hiện là người đàn ông nóng tính, rất ghét Tử Thời, nhưng mà bà nội Diệp lại thích cô gái nhỏ này, khi còn nhỏ cách hàng rào giữa hai nhà dạy cô nói chuyện, sau cô lớn hơn một chút thì cho cô đi học mẫu giáo.
“Cháu muốn đi đâu vậy?” bà nội Diệp hỏi cô.
Tử Thời sợ bà nội nhìn ra ánh mắt đang đỏ lên của cô, cúi người nhìn lên đầu gối mình, “Trong lòng cháu rất thích một người, cháu muốn dọn về ở chung với người đó.”
“À…..Lúc trước Diệp Kỳ Viễn có nói với ta, cháu có bạn trai,” Bà Diệp vuốt vướt tóc cô, “Tử Thời, cháu ở chung với anh ta cho tốt, đừng lo lắng gì cả, duyên phận giữa người với người là do trời định, nếu không có duyên, không dài lâu được; nếu có duyên sẽ là cả đời, chạy không thoát.”
“Dạ, cháu hiểu ạ.” Tử Thời đứng bên cạnh bà, tâm tình cực kì bình tĩnh.
Nói một lúc lâu, cô vội chào tạm biệt bà nội ra ngoài, phát hiện Diệp Kỳ Viễn đã trở về, áo khoác ngoài cầm trong tay, đang đứng trước cửa vẻ mặt không kiên nhẫn chờ cô.
“Tôi đưa cô đi.” Thấy cô cuối cùng cũng đi ra, giọng nói anh không tốt lắm ra lệnh.
Trên đường Tử Thời hỏi Diệp Kỳ Viễn: “Anh Kỳ Viễn, anh cũng đã biết trước sao?”
“Biết cái gì? Thịnh Thừa Quang?” Diệp Kỳ Viễn hừ một tiếng, “Ngày đó tôi bảo cô xuống xe, là cô nhất định đòi đi cùng anh ta.”
Tử Thời im lặng.
Rốt cuộc trong lòng Diệp Kỳ Viễn cũng xấu hổ, im lặng một lúc lâu, nói cho cô biết: “Thịnh Thừa Quang có một vị hôn thê, lúc hai người bọn họ còn chưa ở trong bụng mẹ trưởng bối hai nhà đã định ra hôn sự rồi, nghe nói khi đó Thịnh gia gặp nạn, Tạ gia ra tay giúp đỡ, cho nên ước định đời này nhất định phải có một hôn sự.”
“Em biết…..Chị của Tạ Gia Thụ.”
“Đúng, em trai cô ấy gọi là Tạ Gia Thụ— mẹ kiếp nếu tên nhóc kia là con gái thì tốt, dù sao cũng chỉ cần có hai người kết hôn là được.” Diệp Kỳ Viễn cau mày nói nhỏ.
Tử Thời với anh coi như cũng là thanh mai trúc mã, vừa nghe đã cảm thấy giọng nói anh khác thường, quay đầu lại hai mắt lấp lánh nhìn anh.
Diệp Kỳ Viễn bị cô nhìn đến phiền não, nghĩ thầm cũng nên nói cho cô hiểu: “Tạ Gia Vân là bạn gái thời đại học của tôi.”
“ …..Anh nói là: Chị của Tạ Gia Thụ là bạn gái anh?” Lần này Tử Thời giật mình.
“Đã từng. Sau đó tôi với cô ấy tính tình không hợp, lúc tốt nghiệp đại học đã chia tay.”
Tử Thời không tin nổi: “Nhưng mà không phải họ đã đính hôn từ rất sớm sao?Tại sao chị ấy còn có thể cùng anh…..?!”
Diệp Kỳ Viễn khó chịu, giọng nói thô lỗ: “Không phải Thịnh Thừa Quang cũng ngủ với cô sao?!”
Cô lại im lặng. Một lúc sau chỉ vào cái cửa nhỏ đang sáng đèn trước mặt, “Đến rồi, tự em đi vào thôi.”
Nha đầu nay ngu ngốc hết thuốc chữa rồi, cho dù Diệp Kỳ Viến đưa vũ khí vào trong tay cô, không biết chừng có thể đâm ngược lại chính cô bị thương, anh nghĩ như vậy liền tức giận dễ sợ, lúc quay đầu xe bánh xe mài trên mặt đất phát ra tiếng xèo xèo chói tai.Có lẽ là Diệp Kỳ Viễn gây ra tiếng động quá lớn, lúc ăn cơm tối Thịnh Thừa Quang hỏi Tử Thời: “Hôm nay Diệp Kỳ Viễn đưa em về?”
“Dạ.” Tử Thời khơi đũa trong bát cơm, xem ra không yên lòng.
“Anh ta nói gì với em vậy?”
Tử Thời ngẩng đầu một chút nhìn anh, cảm thấy vẻ mặt anh không tốt lắm, cô nhớ tới lúc anh tới đón cô suýt chút nữa thì đánh nhau với Diệp Kỳ Viễn, thận trọng nói: “Nói một ít…..một ít thôi.”
“Nói đến Tạ Gia Vân sao?” ngược lại giọng nói Thịnh Thừa Quang không có gì đặc biệt.
Bây giờ đến Tử Thời, giống như làm sai chuyện, không dám ngước mắt nhìn anh.
Một lúc lâu, gần như Thịnh Thừa Quang muốn mở miệng nói trước cho cô, thì nghe cô nhẹ nhàng nói: “Bọn họ tốt nghiệp đại học liền chia tay, Kỳ Viễn nói tính cách họ không hợp…..anh đừng nghĩ nhiều.”
Anh đừng nghĩ nhiều—đây là cô …..đang an ủi anh đừng ghen tuông?
Thịnh Thừa Quang hít một hơi thật sâu, phổi mơ hồ bi đau.
Tử Thời nhận ra được anh tức giận hơn, đầu cúi xuống càng thấp.
Thịnh Thừa Quang không còn cách nào khác, giơ tay kéo bát cơm trước mặt cô đã ăn rất lâu chỉ còn mấy hạt lại, bớt một bát nóng cho cô, chan thêm hai muỗng canh ngô hầm xương ở trên, tức giận đặt trước mặt cô: “Em ăn cơm tử tế cho anh.”
Tử Thời vội vàng cầm thìa lên, vẫn không ngẩng đầu lấy bát cơm chan canh kia ăn cho xong. Thịnh Thừa Quang ngồi đối diện cô, nghiến răng nghiến lợi nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, quả thật giận dữ vô cùng!
Trong lòng anh tức giận, khó tránh khỏi buổi tối sẽ giày vò cô để hả giận.
Tử Thời bị anh ép giống con ếch con, cặp chân bị anh anh đặt trên vai, cả người cong lên, giữa hai chân lộ ra thật cao, mặc anh khi dễ.
Toàn thân Thịnh Thừa Quang làm tư thế thích hợp , bắp thịt cả người kéo ra những đường cong xinh đẹp, cúi người đè ép cô, phía dưới dùng sức xông vào tận cùng bên trong cô, ở nơi mềm mại trắng nõn tinh tế tìm kiếm điểm khác biệt cứng rắn, chĩa vào dùng sức ma sát, lúc đầu cô còn có thể nhịn, nhịn đến mức toàn thân run rẩy, cắn chặt răng run run chịu đựng từng đợt từng đợt sóng, nhưng sau đó không tự chủ được bắt đầu nhỏ giọng kêu khóc, vô lực giãy giụa, anh mỗi lần hạ xuống một chút cô cũng nhỏ giọng thét lên rung động, dáng vẻ như sắp hỏng mất làm Thịnh Thừa Quang cảm thấy vô cùng thú vị, càng nhẫn tâm quyết hành hạ cô chết đi sống lại…..hơn nửa cái giường cũng bị làm hại.
Cuối cùng thì anh cũng không nhịn được nữa rồi, bên trong cô ấy thật sự muốn mạng người, vừa chặt vừa ấm, cũng không biết có phải do cô ấy còn ít tuổi lại chưa từng trải qua, nhạy cảm làm anh không dám tin, giống như dưỡng ra dịch mật đầy ắp, đầu ngón tay hơi chạm phải một chút cũng có thể chảy nước như bão tố. Hơn nữa càng về sau cô càng dễ dàng thất lạc mất chỗ đó sít chặt chẽ vật của anh, vừa hút vừa mút, có lúc anh tưởng chừng bị đánh đến tơi bời nhếch nhác.
Bây giờ sau khi xong việc anh có thể quang minh chính đại không xuất ra ngoài, lấp đầy cô, nằm trên lưng cô thở mất hồn.