"Tử Thời!" Giọng nói Diệp Kỳ Viễn nghe rất nguy hiểm, "Lập tức, ngay lập tức đi lại đây cho tôi !"
Tử Thời đối với Diệp Kỳ Viễn sợ hãi đã thành tính, nghe xong lời anh nói theo bản năng muốn rời khỏi ngực Thịnh Thừa Quang, nhưng ngay lập tức Thịnh Thừa Quang ôm cô lại, không nói lời nào bế cô vào trong xe.
"Đó là Diệp Kỳ Viễn," Tử Thời nhỏ giọng giải thích với anh, "Anh ấy ở cạnh nhà em, chúng em là hàng xóm."
"Anh biết." Thịnh Thừa Quang cài cúc áo khoác lại cho cô, hôn trên miệng cô một cái, "Em ngồi đợi đừng cử động, không phải xuống xe."
Tử Thời nhìn Thịnh Thừa Quang đóng cửa xe, đi qua, mà phía bên kia Diệp Kỳ Viễn cũng từ trên xe nhảy xuống, anh đá cánh cửa nhìn qua động tác có vẻ đang cáu giận.
Hai người đàn ông đối diện sải bước tới gần, Diệp Kỳ Viễn đưa tay kéo cổ áo Thịnh Thừa Quang, tung ra một cú đấm vừa đẹp vừa hung ác.
Thịnh Thừa Quang đưa tay ngăn cản, nhưng không có ý đánh lại.
Tử Thời tim đập rất mạnh, vội vàng xuống xe, nhưng cô vừa mới mở cửa xe, Thịnh Thừa Quang giống như có mắt ở sau lưng: "Tử Thời, trở lại."
Tử Thời do dự rồi về ngồi lại trong xe.
May là họ không còn đánh nhau nữa, chỉ thấy Thịnh Thừa Quang nói khẽ với Diệp Kỳ Viễn mấy câu, Tử Thời nhìn thấy vẻ mặt Diệp Kỳ Viễn từ hung ác chuyển thành lạnh lẽo tức giận.
Cô cố gắng vểnh tai mốn nghe một chút bọn họ nói chuyện gì, nhưng khoảng cách khá xa, âm thanh của bọn họ lại thấp, ngay cả một câu một chữ cũng không nghe thấy.
Rốt cuộc diệp Kỳ Viễn cũng buông lỏng quả đấm, không kiên nhẫn đẩy Thịnh Thừa Quang một cái, sau đó bước tới xe của Tử Thời đang ngồi.
Anh đi tới gõ cửa sổ xe thật mạnh "thùng thùng thùng", Tử Thời vội vàng hạ cửa kính xuống.
"Nghe cho kỹ, tôi chỉ hỏi cô duy nhất một lần." hình như Diệp Kỳ Viễn do dự gì đó, ánh mắt tàn nhẫn hung ác, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Bây giờ cô cùng tôi về, hay là đi cùng hắn ta?"
Đôi môi Tử Thời vừa động đậy muốn trả lời, anh lạnh lùng nói thêm: "Cô suy nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời tôi ! Nếu không hậu quả một mình cô gánh vác!"
"Tôi biết", Tử Thì nói nhẹ, chuyện này cô nghĩ vô cùng rõ ràng, "Tôi muốn đi cùng Thịnh Thừa Quang."
"Con mẹ nó đầu óc cô có vấn đề à ?! Cô mới biết anh ta mấy ngày!?" Nháy mắt Diệp Kỳ Viễn giận tím mặt, "Tại sao?!"
"Bởi vì anh ấy tới đón tôi." Tử Thời nhỏ giọng nhanh chóng nói.
Nếu như anh ấy ghét bỏ cô, vứt bỏ cô…..cô sẽ rời khỏi anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy tới đón cô, cô nhất định muốn đi cùng anh.
Diệp Kỳ Viễn nâng người đứng thẳng lên, sau lưng là khung cảnh lúc nửa đêm, anh nhìn cô gái cúi đầu trong xe, lắc đầu một cái. Làm như thất vọng, lại giống như.....Thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Thừa Quang từ trong màn đêm chậm rãi đi tới, mở cửa buồng lái ngồi vào, mang Tử Thời đi.
Trở lại chỗ ở của Thịnh Thừa Quang, vừa vào cửa liền thấy cái hộp đựng thức ăn ở trên bàn trong phòng khách bị đánh đổ, hộp gốm đựng cháo trứng thịt nạc vỡ làm hai nửa, toàn bộ cháo rơi vãi trên thảm…..Tử Thời quay đầu một chút xem kẻ đầu sỏ gây ra, Thịnh Thừa Quang cố giả vờ ra vẻ không xấu hổ, ho một tiếng, nói: "Em vào trong nằm một lúc đi, anh đi làm cho em chút gì đó."
Anh nhắc nhở một cái, Tử Thời cũng cảm thấy đói bụng, một ngày chưa có cơm nước gì, cô vuốt vuốt cái bụng xẹp lép, lúc này mới nhận ra trong dạ giày rất khó chịu.
Thịnh Thừa Quang thấy liền nổi giận: "Lúc đưa tới còn nóng em cố tình không ăn , cho em đói chết !"
So với lúc anh cười lạnh lùng với cô, dáng vẻ anh nổi giận như vậy Tử Thời lại không sợ, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ trong lòng, cô thậm chí còn ỷ sủng mà kiêu ôm bụng nhỏ giọng làm nũng: "Đói quá.....em không đi được!"
Thịnh Thừa Quang thấp giọng mắng một câu, bước tới bế cô lên, đưa vào trong phòng ngủ.
Khi đặt cô lên giường, cô không chịu buông tay để anh đi, anh đành mặc cho cô ôm.
"Thịnh Thừa Quang....." Tử Thời thân mật cọ vào cổ anh,"......Em khoẻ rồi!"
Cùng lúc cô đóng kịch với cọ xát là tiếng đàn ông cười buồn bực, im lặng một lúc anh chợt hỏi: "Vậy tại sao em còn muốn rời đi?"
"Bởi vì sợ anh đuổi em đi." Cô khe khẽ thở dài một tiếng, "Em tự rời khỏi anh, so với bị đuổi sẽ tốt hơn một chút......Một chút nhỏ thôi."
Thịnh Thừa Quang hôn lỗ tai cô, "Đúng là một cô gái ngốc."
Anh thở ra hơi nóng phun vào trong lỗ tai cô, ngứa khiến cô rụt cổ lại tránh, Thịnh Thừa Quang lại không để cho cô tránh, trên giường hai người chơi đùa ầm ĩ như trẻ con.
Cuối cùng Thịnh Thừa Quang dùng ưu thế chiều cao cùng trọng lượng cơ thể áp chế cô tuyệt đối, toàn thân Tử Thời bị anh ép không thể cử động , chỉ có thể vươn cái cổ dài cọ anh.
Giống như một đôi uyên ương chạm cổ vào nhau
"Thịnh Thừa Quang....." Tử Thời gọi đi gọi lại cúi đầu thở dài bên tai anh.
Giữa lúc đôi tình nhân đang tình ý triền miên, cô lại gọi cả tên họ của anh, Thịnh Thừa Quang nghe thấy có chút khó chịu: "Gọi anh Thừa Quang."
Tử Thời nhỏ giọng hỏi: "Là nhũ danh của anh sao?"
"Xem như thế đi." Thịnh Thừa Quang cọ cổ cô, híp mắt vừa lòng.
"Các bạn của anh cũng gọi anh như vậy à?"
"Không, bình thường họ gọi tên tiếng Anh của anh."
"Tên tiếng Anh? Tên tiếng Anh của anh là gì?"
Thịnh Thừa Quang thấy cô phiền phức, cắn một cái trên cổ cô, bất mãn hỏi: "Tại sao cái gì em cũng không biết thế? Em chưa bao giờ hỏi anh nhóm máu, cung hoàng đạo, sở thích,.....Có phải thật ra ngay cả năm nay anh bao nhiêu tuổi em cũng không biết phải không?!"
Cái này.....Đúng là Tử Thời không biết thật.
"Anh biết rõ cung hoàng đạo của em! Em thuộc cung Ma Kết! Giống anh!"
Cô chợt nhớ đến, vui vẻ kêu lên: "Bởi vì sinh nhật chúng ta giống nhau!"
Chính anh cho cô sinh nhật, sau đó, cô cũng giống như các cô gái khác có sở thích nghiên cứu cung hoàng đạo.
Thịnh Thừa Quang ôm người đang nhảy cẫng vui vẻ vào trong lòng, nhẹ giọng gọi cô: "Cô gái ngốc", nói: "Chúng ta không chỉ có sinh nhật giống nhau, cầm tinh cũng giống nhau, anh lớn hơn em mười hai tuổi, vừa vặn là một vòng tuần hoàn."
Tử Thời yên lặng đếm ngón tay, một lát sau nhỏ giọng kêu lên: "Anh ba mươi tuổi rồi!"
Bình thường thoạt nhìn anh cũng chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, lúc ngủ say nhìn còn ít tuổi hơn nữa , không ngờ là ba mươi tuổi rồi !
Thịnh Thừa Quang tiên sinh ba mươi tuổi, nghi ngờ nghe được một chút ghét bỏ khi cô kêu lên, rất bất mãn lập tức đè cô vào trong giường, giọng nói nguy hiểm chất vấn: "Em chê anh già?"
Tử Thời đưa tay ra, ngón trỏ với ngón cái ra dấu tay "Một chút xíu" để so sánh, ".....Chỉ có một xíu như vậy thôi."
Anh nhào lên cắn!
Tử Thời thét chói tai vặn vẹo trốn dưới người anh, cười không thở ra hơi, chợt cô giang hai tay nhào tới ôm lấy đầu anh, ".....Nhưng mà, nhưng mà! Em rất thích....." Cô thở hồng hộc, ngọt ngào nói.
Đầu Thịnh Thừa Quang bị cô ôm chặt lấy, mặt chôn vào ngực cô cọ xát, một lúc lâu sau anh nhỏ giọng nói mờ ám, không một chút liên quan đến dục vọng: “ Gọi anh, Tử Thời, gọi anh một tiếng…..”
“…..Thịnh Thừa Quang!”
“…..” Anh kéo tay cô ra, ngẩng đầu lên, mắt cười mà không cười lộ ra sự uy hiếp.
“Em thích gọi anh như vậy!” Tử Thời giải thích, hai tay cô nâng mặt anh lên, trong ánh mắt mềm mại tràn đầy vui sướng, “Bởi vì sau này vẫn có thể gọi như vậy.”
Lúc này thân thiết muốn gọi tên anh Thịnh Thừa Quang, mặc dù sau này không thể ôm anh như vậy nữa, em vẫn có thể nhớ lại cái tên mà em thích.
Thịnh Thừa Quang không biết cái ý tưởng ngớ ngẩn trong đầu cô, nhìn thấy cô đỏ bừng mặt thở gấp kịch liệt, anh khắc chế chỉ hôn lên trán cô, “Được rồi…..Anh đi làm cho em chút đồ ăn, em đừng ngủ trước, ăn chút gì đã rồi ngủ tiếp.”
“Ừ…..Anh không cần lo lắng, thân thể em tốt lắm, ngày mai em khoẻ liền ấy mà!” Tử Thời cam đoan.
Anh xuống giường đi giày, đang đi tới cửa, nghe vậy bước chân thoáng chậm lại, “Đúng vậy…..Ngày mai em sẽ khoẻ.” Anh xoay người lại cười cười với cô, “Ngày mai anh đưa em đi chỗ này.”
“Được.” tóc Tử Thời tán loạn nằm trên giường nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý muốn ỷ lại.
Thịnh Thừa Quang muốn cho cô ăn nhanh một chút để đi ngủ sớm, nếu bây giờ hầm cháo thì quá lâu, anh lấy cái hộp đựng cháo bí đỏ không bị đánh đổ bỏ vào nồi cơm điện hâm nóng, cùng lúc rán một quả trứng phía mặt ngoài chín mặt trong vẫn còn lòng đào, lấy chút thức ăn bày trong đĩa, sau khi cháo nóng lấy ra để cả bát trong nước lạnh, đợi hết nóng mới bưng vào cho cô.
Khẩu vị Tử Thời rất rốt, mấy món ăn sáng cùng với một bát cháo to cô ăn gần một nửa, trứng rán cũng ăn hết cả. Thực ra cả ngày hôm nay Thịnh Thừa Quang cũng chưa ăn gì, lúc này thấy cô ăn ngon miệng như vậy, anh cũng cảm thấy đói bụng, đợi cô ăn no, thức ăn còn lại anh ăn sạch.
Tử Thời bị anh ôm trong ngực, nhìn anh ăn thức ăn còn dư lại của mình, nhỏ giọng đùa giỡn anh: "Thịnh Thừa Quang, anh ăn nước miếng của em ~"
Không may, người bị đùa giỡn da mặt rất dày, thản nhiên liếc cô một cái, nói: "Nói giống như trước đây anh chưa từng ăn không bằng."
Tử Thời: ".....Lưu manh!"
Thịnh Thừa Quang ý vị sâu xa cười: "Ha ha, em chưa từng ăn của anh sao."
Tử thời không nghe nổi nữa, chui ra khỏi lồng ngực anh, xoay mặt đi ném cái gối ôm, sau đó trùm chăn lăn ra giữa giường.
Cô ở với anh càng lâu càng to gan, bây giờ còn dám can đảm ném đồ lên người anh. Thịnh Thừa Quang lấy cái gối ôm bị ném vào trong bát cháo xách ra ngoài, cười không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Đợi anh rửa mặt xong trở lại giường, đã là đêm khuya, cả ngày hôm nay hai người vừa mệt vừa buồn ngủ, Thịnh Thừa Quang ôm cô cũng không muốn làm gì cả, nhưng mà thói quen trong tay nhớ tới ngực Tiểu Bạch Thỏ của cô, vô ý thức rà qua rà lại.
Nhưng anh phát hiện thân thể người trong lòng cứng ngắc.
Khoé miệng anh giương lên, buông lỏng tay, kéo chăn tới bao lấy cô, ôm cả chăn vào trong ngực, "Ngủ đi, khuya lắm rồi."
Rất lâu không nghe thấy tiếng cô, lâu đến mức Thịnh Thừa Quang nghĩ rằng cô đã ngủ rồi, bỗng nhiên cô chuyển động, dùng sức giãy giụa từ trong chăn ra ngoài, chui vào trong ngực anh.
Cô ôm eo anh rất chặt, mặt chôn trong ngực anh, một lúc sau Thịnh Thừa Quang cảm giác được ngực ướt một vùng.
Chắc là bên trong nước mắt có muối, nếu không ngực anh sẽ không ẩn ẩn đau như vậy.
Trong mắt Thịnh Thừa Quang loé lên rất nhiều loại cảm xúc, nhưng mà đêm tối yên tĩnh, người trong lòng lại mỏng manh như vậy, cuối cùng anh chỉ buồn phiền.
"…..Được rồi," anh cứng ngắc vỗ về nhè nhẹ người trong lòng, "Đừng khóc….. Làm sao em nhiều nước mắt như vậy? !"
Làm lòng anh đau muốn chết.
Dỗ dành thế nào đi nữa cô vẫn khóc không ngừng, Thịnh Thừa Quang cũng rối loạn, đành cúi người hôn cô. Trong miệng nếm được vị mặn, tất cả đều là nước mắt của cô, anh ý loạn tình mê nghĩ : không xong, lần này ngay cả trái tim bên trong cũng bắt đầu đau rồi.
Quả thật hai người rất mệt mỏi, ôm nhau thật chặt hôn rất lâu, sau đó cũng không làm gì cả, Thịnh Thừa Quang ôm cô trong ngực dỗ dành như dỗ dành một đứa bé, cuối cùng anh cũng ngủ thiếp đi, chỉ là trong lòng không yên, chợp mắt một lúc rồi lại tỉnh lại xem cô, cuối cùng cô cũng ngủ say, ngửa khuôn mặt tràn đầy nước mắt không còn phòng bị, ngủ yên trong lòng anh.
Thịnh Thừa Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn bóng loáng một lúc rất lâu, im lặng đứng dậy lấy khăn mặt ấm nóng, rón rén lau mặt cho cô, rồi mới đi ngủ.
Ánh sáng chiếu khắp phòng ngủ.
Người trên giường giật giật.
Tử Thời dụi mắt ngồi dậy, không nhìn thấy Thịnh Thừa Quang, cô xuống giường đi tìm, vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy anh đang đi ra từ trong phòng bếp, trong tay nâng một cái mâm nhỏ màu sắc hương vị hấp dẫn toàn bộ đều là trứng tráng cùng với cá rán nhìn giòn giòn rất đáng yêu.
"Chào buổi sáng." Anh đứng đó, cười với cô.
Ánh nắng buổi sáng mới lên chiếu từ cửa sổ vào phía sau lưng anh, anh như tắm mình trong ánh sáng trong suốt, tươi sáng mà có khí chất, Tử Thời đứng ở cửa khuất bóng nhìn anh, trong lòng đầy kiêu ngạo và lo lắng.
Thật tốt, người đàn ông này thích cô.
Thế nhưng đàn ông như thế này, sẽ thích cô được bao lâu?
"Đi đánh răng rửa mặt, em ăn cơm xong thì cùng anh ra ngoài." Thịnh Thừa Quang lấy sữa đậu nành rót vào trong ly cho cô, nói.
Tử Thời cảm thấy thời khắc như bây giờ quá hạnh phúc, mè nheo không chịu đi, đứng bên cạnh cửa trông chờ hỏi anh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Tối hôm qua anh đã nói với em rồi mà, quên sao?" Anh không trực tiếp trả lời cô, cười thúc giục: "Nhanh chút, chúng ta bị muộn rồi."
"Oh....." Tử Thời lưu luyến không rời xoay người đi vào.