"Làm gì?" Venus không tập trung và cũng không chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Hephaistos.
"......!Làm cơm tối." Hephaistos rũ mắt xuống, ý cười trong mắt biến mất, "Ăn cơm trước đi, nếu không ăn sẽ nguội."
Thần minh không cần ăn cũng có thể sống sót, nhưng hệ Thần Hy Lạp tràn ngập dục vọng của con người, không giống với phương Đông không ăn ngũ cốc hoa màu, không có thất tình lục dục, Thần minh rất khác nhau.
Bọn họ thích ăn uống, trên núi Thánh nuôi không ít tôi tớ biết nấu ăn.
Từ xa Venus đã ngửi thấy mùi thức ăn mê người, đi qua nhìn, nhà ăn bày ra cả bàn thức ăn, có cá có thịt rất phong phú.
Mỗi một món ăn đều trang trí rất tốt, chỉ cần ngửi thấy mùi đã thèm nhỏ dãi.
Vừa trải qua một phen tiêu hao thể lực, đúng là Venus có chút đói.
Cậu không thể chờ, ngồi xuống và cầm một cái nĩa, xiên một miếng thịt cá, đặt vào trong miệng nếm thử, đôi mắt sáng ngời.
"Hương vị thật tuyệt! Hephaistos, đây là anh làm ư?" Venus rất ngạc nhiên.
Hephaistos cúi đầu nói: "Ừm."
Venus kén chọn thức ăn, tuy người hầu trên núi Thánh có thể làm ra mỹ thực, nhưng chỉ có mấy món như vậy, mấy trăm năm qua đã sớm chán rồi.
Hephaistos cố ý tìm Nữ Thần bếp Hestia học nấu ăn, hắn là Thần lửa, khống chế lửa rất tốt, năng khiếu nấu ăn rất cao.
Tài nấu nướng cũng không phải thần chức của hắn, kỹ năng này hoàn toàn là vì Venus mà thắp sáng.
Bàn thức ăn này là Hephaistos bận rộn cả buổi chiều, chờ buổi tối Venus về ăn.
Nhưng hắn chờ thật lâu, Venus cũng không trở về, giữa chừng hắn còn hâm nóng thức ăn nguội lạnh một lần, lại ra ngoài tìm mấy lần, cũng không thấy bóng dáng Venus.
Bây giờ xem ra...!Có lẽ là trên giường của vị thần nào đó.
"Hephaistos, sao anh không ăn?" Venus ăn vài miếng, thấy Hephaistos cũng không cầm dao nĩa, nghi ngờ mở miệng hỏi.
Hephaistos mỉm cười: "Tôi đã ăn rồi."
Hắn không có sự thèm ăn.
"Ồ." Venus cũng nghĩ vậy.
Đã quá muộn rồi, hẳn là Hephaistos đã ăn cơm.
"Hephaistos, làm sao anh có thể làm nhiều thứ vậy? Biết làm ra nhiều đồ đặc sắc, biết tiếng Trung, còn có thể làm ra những món ăn ngon như vậy." Venus nói xong thì phát hiện lời này có chút quen thuộc.
Hình như cậu cũng từng khen Adonis như vậy, Adonis biết đi săn, biết làm vòng hoa, biết kể chuyện của các quốc gia, Venus cũng cảm thấy không gì anh không làm được.
Mặc kệ, Adonis và Hephaistos đều rất giỏi.
Hephaistos chỉ lắng nghe mà không trả lời.
Hắn đã sớm đoán được ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ tới nhanh như thế, thời điểm đến thật, tất cả tâm lý đã chuẩn bị đều không có tác dụng.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Nhưng từ trước đến nay hắn đều trầm tĩnh, dù không dễ chịu, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Venus líu ríu nói cái gì đó, Hephaistos đều lẳng lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt lại luôn không khống chế được mà rơi vào vết hôn trên cổ chàng trai.
Thì ra còn có thứ chói mắt hơn ngọn lửa.
"Hephaistos, anh có nghe tôi nói không? Nhìn anh giống như đang ngẩn người." Venus vẫy tay với hắn.
Đột nhiên Hephaistos khôi phục, rời mắt đi: "Tôi vẫn nghe."
"Được rồi, xem ra là anh nghe quá nghiêm túc, tôi còn tưởng anh mất tập trung.
Khụ khụ khụ!" Đột nhiên Venus ho dữ dội, lấy tay che cổ họng mình.
Là cậu vừa nói chuyện vừa ăn cá, cổ họng bị xương cá kẹt lại.
Hephaistos vội vàng đứng dậy rót một ly nước cho cậu uống, tay kia không ngừng vỗ lưng Venus.
Đôi mắt đỏ của hắn rũ xuống, trong lúc vô tình thì nhìn thấy có nhiều dấu vết mập mờ trên người chàng trai.
Tay hắn dừng lại, cũng không vỗ được nữa.
"Khụ khụ! Không sao đâu." Venus uống nước xong, "Cảm ơn anh, Hephaistos."
Hephaistos thu lại vẻ mặt, ngồi về vị trí của mình: "Lần sau ăn cơm đừng nói chuyện."
Venus uất ức: "Tôi không thể chịu đựng được."
Hiếm khi giọng điệu của Hephaistos lạnh lùng: "Vậy thì đừng ăn cá."
Venus mở to mắt: "Vậy thì càng không làm được!"
"......!Vậy tôi sẽ giúp cậu gỡ xương một lần, sau này thì tự làm." Hephaistos giơ tay lên giúp Venus gỡ xương cá.
Cưới thần yếu ớt nhất núi Thánh, hắn cũng không có cách gì, chỉ có thể tập làm quen.
Venus nghĩ thầm cũng không phải không được, thật ra cậu cũng không yếu đuối như vậy.
Chẳng qua là về sau Venus phát hiện, món ăn Hephaistos làm không hề có xương, tất cả đều được xử lý trước.
Sau khi ăn tối, Venus tha thẩn đi dạo trong sân rồi trở về phòng ngủ để đi ngủ.
Hephaistos cũng đi theo.
Sau khi Venus chuyển đến, phòng ngủ chính rộng rãi và thoải mái nhất đã được trao cho Venus.
Đây là lần đầu tiên không có lời mời của Venus mà Hephaistos tự bước vào phòng ngủ chính.
"Hephaistos, anh cũng ngủ cùng sao?" Venus nhìn thấy hắn, giọng điệu đặc biệt tự nhiên.
Hephaistos hỏi, "Cậu có muốn ngủ cùng tôi không?"
Venus "A" một tiếng: "Có thể nha."
Đúng vậy, trong lòng cậu tồn tại có cũng được, không có cũng không sao.
Bất cứ ai cũng có thể thay thế.
Hephaistos tự giễu rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy thì cùng nhau."
Vết hôn đó làm cho hắn ghen tị.
Hắn muốn vượt qua giới hạn một chút.
Venus nói, "Được, tôi đi thay đồ ngủ."
Cậu không chút kiêng dè, cởi quần áo trước mặt Hephaistos, chuẩn bị thay đồ ngủ.
Khắp nơi trên thân thể trắng nõn đều là vết bầm tím và vết đỏ nhìn thấy mà giật mình, hai tròng mắt đỏ thẫm của Hephaistos nháy mắt âm trầm.
"Hephaistos?" Venus nghiêng đầu, "Đưa đồ ngủ cho tôi."
Hephaistos bình tĩnh ném bộ đồ ngủ đến chỗ xa hơn trên sofa.
Venus: "..."
Venus chớp mắt: "Được rồi, anh muốn làm ư? Đến đây đi."
Hôm nay cậu đã lên giường với Hermes, nhưng tên Hermes kia vẫn là một trinh nữ, kỹ thuật rất kém, chỉ biết dùng sức mạnh, căn bản không thể làm cho cậu sảng khoái.
Mặc dù mỗi lần Hephaistos không dám sử dụng quá nhiều sức mạnh, nhưng rất quan tâm đến sự thoải mái của cậu, như nào cũng có thể làm cho cậu sinh ra sung sướng.
Đúng là cá và gấu không thể nắm lấy tay nhau
() Thường dùng cách diễn đạt này nói rằng để có được những thứ nhất định trong cuộc sống, chúng ta phải từ bỏ những thứ khác và rất khó để có được tất cả cùng một lúc.
Duy nhất có thể đạt điểm tối đa về sức lực và kỹ xảo, chỉ có hàng li mít tựt Ares biển khơi đêm đó.
Đáng tiếc mùi vị chiến Thần đã biến chất, hành vi cũng làm cho Venus chán ghét, tuyệt đối cậu sẽ không tìm vị này giải quyết dục vọng.
Hephaistos ngồi xuống giường, Venus tựa vào lòng hắn một cách ngoan ngoãn.
Bởi vì Thần lửa quanh năm rèn mà ngón tay có vết chai xẹt qua da thịt mềm mại của Mỹ Thần, dừng lại ở một chỗ vết bầm tím trong đó.
"Ai làm ra?" Hephaistos thì thầm.
"Hermes." Venus nói.
Ham muốn tình dục là quá bình thường trong mắt Venus.
Cậu sẽ không cố tình báo cáo cái này với Hephaistos, nhưng khi được hỏi, cậu sẽ không che giấu.
"Có đau không?" Hephaistos nhìn dấu vết tàn bạo mà không đành lòng, trong mắt có lửa giận không kiềm chế được, cũng không che giấu được đau lòng.
Nhiều lần hắn cẩn thận từng li từng tí sợ đụng nát bảo bối, thế mà lại bị thần khác chà đạp như vậy.
"Không đau." Venus nói sự thật.
Bất kỳ cảm giác đau đớn nào cũng sẽ chuyển hóa thành cảm giác sảng khoái, đây chính là thân thể của Thần tình yêu.
Cậu chỉ đơn giản là được sinh ra cho dục vọng, là hiện thân của tội lỗi và dục vọng.
Nếu như bị một Thần cặn bã không biết thương hoa tiếc ngọc chiếm được, thật sự thân thể Thần tình yêu quá thích hợp để làm nhục, điều này sẽ làm cho vẻ đẹp của cậu càng thêm sáng chói.
Và Venus không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy kích thích.
Cho nên các món ăn bình thường rất khó để đáp lại sự thèm ăn của cậu.
Khẩu vị của cậu rất nặng.
"Chẳng qua Hermes khiến tôi không thoải mái chút nào." Venus phàn nàn, "Vẫn là anh tốt."
"Vậy thì không tìm hắn nữa, được không?" Yêu cầu của Hephaistos rất khiêm tốn.
"Được." Venus đáp ứng rất sảng khoái, ngay sau đó nói tiếp, "Lần sau tôi tìm Dionysus thử xem, nghe nói kinh nghiệm của hắn rất phong phú, hẳn là không đến mức kém cỏi như Hermes.
Không biết khi nào hắn rảnh, ngày mai tôi đi Điện Tửu Thần tìm hắn ——"
Hephaistos cúi đầu đóng chặt môi cậu.
Giọng nói khàn khàn mị hoặc của chàng trai tóc đỏ hàm chứa ẩn nhẫn: "Xin lỗi, Venus, nhưng tôi nghĩ ngày mai cậu không thể xuống giường được."
Hậu quả của việc ép buộc vị Thần trung thực là quá khủng khiếp.
Venus không nhớ rõ rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần, dù sao dấu vết Hermes để lại trên người cậu đều bị Hephaistos bao phủ.
Thần tính của Thần lửa nhiệt liệt như lửa, sinh ra đã kém cỏi cộng với hoàn cảnh từ nhỏ làm cho hắn trở thành một tòa núi lửa trầm tĩnh.
Venus kích hoạt hắn thành một ngọn núi lửa phun trào.
Dường như Hephaistos tức giận, nhưng tính tình của hắn không bao giờ tấn công Venus, chỉ lấy lại tất cả từ thân thể cậu.
Một Hephaistos như vậy là rất xa lạ.
Và Venus chỉ cảm thấy...!Sảng khoái.
Món ăn của Hephaistos đã được cải thiện rất nhiều!
Xin vui lòng tiếp tục, đừng dừng lại, như vậy thật sự Hephaistos có thể!
Nhưng không biết tại sao, sau khi kết thúc, Hephaistos nhìn thấy dấu vết của Venus, đột nhiên che mắt khóc.
Rơi lệ không tiếng động, là Thần lửa trước sau như một ẩn nhẫn khắc chế.
Tất cả sự mất kiểm soát của hắn là vì Venus.
Venus hỏi hắn, "Hephaistos, làm sao anh lại khóc?"
Hephaistos nói, "Venus, tôi xin lỗi."
"Tại sao phải xin lỗi?" Venus bối rối nói, "Anh đâu có làm gì sai?"
Sau đó, cậu phát hiện ra rằng "xin lỗi" của Hephaistos đã được tạm ứng.
Hắn không xin lỗi vì những gì đã xảy ra, hắn đang nói rằng hắn sắp làm những điều có lỗi với cậu.
Một tháng sau khi sống mơ mơ màng màng, Venus phát hiện ra dường như cậu đã bị Hephaistos giam cầm.
Lúc trước là chính cậu ở trên giường lười xuống, cũng do có chút chán ăn.
Đồ ăn ngon đến đâu cũng muốn thay đổi khẩu vị, hơn nữa, chỉ ở trong phòng nhàm chán chết được.
Sau đó, cậu phát hiện cậu không thể đi ra ngoài.
Hephaistos thông thạo thuật máy móc, trực tiếp khóa cửa còn đặt một trận pháp, nghe nói là nghiên cứu "Kỳ môn độn giáp" của Cửu Thiên Huyền Nữ phương Đông chế tạo ra.
Tóm lại, với chỉ số IQ của Venus, đời này đừng hòng cởi bỏ.
Tất cả đồ chơi Hephaistos làm sẽ được đặt trong phòng Venus, mỗi ngày hắn sẽ nấu cho cậu các món ăn khác nhau.
Tóm lại Venus sống trong những ngày Thần Tiên hàng thật giá thật.
Ngoại trừ không cách nào rời khỏi Điện Hỏa Thần.
Venus phản đối, trong khi Hephaistos chỉ nói, "Tôi xin lỗi."
Nhưng cũng không thả cậu ra.
Xin lỗi, hắn vẫn sinh ra tham lam, nổi lên hy vọng xa vời, lòng nhiễm ghen tị, mắc bệnh si vọng.
Hắn muốn tranh thủ một chút, muốn mạnh mẽ thử giữ lại Thần tình yêu.
Nếu không cưỡng ép thì sao?
Nếu ngay cả tranh thủ cũng không tranh thủ, hắn sẽ không cam lòng.
Bất kể Venus làm nũng như thế nào, giả bộ đáng thương, chơi mỹ nhân kế, khổ nhục kế, Hephaistos đều không bị thuyết phục.
Venus tức giận mắng hắn, hắn không nói một lời nào.
Venus nói cả đời sẽ không để ý đến hắn, hắn không trả lời.
Nhưng khi dục vọng xuất hiện, không đợi Hephaistos chủ động yếu thế, Venus đã nhiệt tình hôn hắn, chờ ân ái qua đi lại tiếp tục phớt lờ hắn.
Yêu và hận khác nhau, thật sự không làm trì hoãn Venus và bất cứ ai lên giường.
Hephaistos cảm thấy tình yêu và ham muốn tình dục là một, hắn có tình yêu với Venus, nên sẽ có tình dục.
Venus lại một chuyện là một chuyện, phân biệt đặc biệt rõ ràng, rõ ràng đến tàn nhẫn.
Gần như Hephaistos không thể làm gì được cậu.
Một ngày nọ, đột nhiên Venus ôm bụng đau đớn: "Hephaistos, tôi đau."
Hephaistos không phản ứng, hắn đã thấy Venus làm quá nhiều trò hề để trốn thoát.
Một giây sau Venus trực tiếp ngất xỉu, Hephaistos biến sắc, ôm cậu lên giường, mắt lộ ra vẻ hoảng loạn.
......!
Venus mở mắt ra thì thấy người đàn ông tóc vàng đẹp trai đang nhìn cậu.
"Chúc mừng cậu." Apollo nói, "Đã trở thành một người cha."
Apollo cảm thấy rất khó nói, hắn là một vị Thần của y học, sẽ được khám bệnh cho các vị thần trên núi Thánh.
Nhưng Thần lửa cấp tốc kéo hắn tới, chẩn đoán ra Mỹ Thần có thiện cảm đã lâu mang thai.
Cũng rất chua xót.
Chẳng qua là hắn chỉ chúc mừng Mỹ Thần, không chúc mừng Thần lửa.
Dù sao...!
Nhớ lại ngày hôm đó, hắn lái xe mặt trời nhìn từ bầu trời, thấy Venus và Ares ôm hôn vào cung điện của Điện Mỹ Thần.
Người cha khác của đứa trẻ là ai còn không biết đâu.
.