Để cô tựa cạnh gốc cây, ánh trăng lờ mờ cho hắn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô. Người cô rất nóng tựa như lò nung vậy, đây là nhiệt độ người thường nên có sao? Thần Ức Minh nhìn cô không biết làm sao, lại nhìn quần áo ướt nhẹp của cô, mặc dù không phải những tên ngây thơ không biết gì nhưng hắn bỗng nhiên có cảm giác cô không giống với những cô gái khác, hắn sợ hắn sẽ làm ô uế cô.
Nhưng thân thể cô không ngừng run khiến hắn đành liều thôi, vì cô mặc váy liền nên hắn cởi xong váy là thấy ngay thân thể tuyết trắng, bầu ngực no đủ, eo thon rồi đùi,.... Phi phi .... đến bây giờ hắn vẫn còn tâm trạng để ngắm sao? Tự phỉ nhổ chính mình hắn cũng bắt đầu cở đi áo bên ngoài dù hôm nay hắn mặt đến ba lớp áo, và quần và áo là lớp không thấm nước nên bên trong coi như là khô ráo.
Việc quan trọng bây giờ là cô, hắn nhỏ giọng nói “ Bây giờ cô đang rất lạnh, bây giờ tôi ôm cô, không nói tức là đồng ý đấy nha, tôi không khách khí nha”, nói xong hắn liền ôm cô vào lòng, ân mềm mềm nhuyễn nguyễn, lại nhỏ, cảm xúc không tồi lắm, bây giờ hắn có vấn đề nha với thân thể như thế này cô lấy đâu khí lực mà đá hắn vậy.
Thần Ức Minh không biết rằng bên ngoài cô nóng là vậy, nhưng bên trong cô đang giải quyết một vài rắc rối. Nguyên chủ của cái thân xác này đã trở về và hiện tại đang đứng trước mặt cô, cô nhìn Hàn Như Nhi vẻ mặt yếu đuối tuy khuôn mặt không quá sắc xảo nhưng lại vô cùng thanh tú đặc biệt là đôi mắt, là sự thù hận tuy vậy lại vô cùng trong sáng , hai thứ đối lập như vậy lại tồn tại ở một ánh mắt, cảm giác như chỉ cần nhìn vào ánh mắt này sẽ khiến người khác sa đoạ.
“Tôi muốn quay lại” mở miệng đầu tiên là Hàn Như Nhi ánh mắt loé lên sự thù hận và tuyệt vọng. Vì không biết tại sao rời đi thân thể nhưng dương thọ chưa hết nên Hàn Như Nhi bị bọn quỷ sai thả về nhưng lúc quay lại đã thấy 'mình' với khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nếu không phải cô đi vào biệt thự Hàn Như Nhi có lẽ tưởng đâu mình đã nhầm.
Cô lạnh nhạt nhìn Hàn Như Nhi “ Tạm thời không được” Thân xác này bắt đầu dung hợp với cô, nếu cô muốn thoát ra trừ khi cô phải 'chết' , nhưng vấn đề là chết kiểu nào để thân xác này không bị tổn hại, xe đụng, nhảy lầu đều khiến cơ thể này bị tàn phá mà nếu uống thuốc thì liều lượng để một người bình thường chết đã rất cao huống hồ gì cô còn chưa dung hợp hoàn toàn.
Dĩ nhiên khi cô nói như vậy Hàn Như Nhi đã không hài lòng bảo cô phải trả nguyên vẹn về cho cô ta. Rắc rối quá, biết thế cô không bao giờ đánh cuộc với con nhóc Lạp Ảnh nữa. Cô phiền chán nói với Hàn Như Nhi “ Bây giờ ngươi muốn ta làm sao ngươi mới hài lòng”, Hàn Như Nhi uất ức “Chính ngươi cướp đi cơ thể ta, ngươi tưởng ngươi là Thần chết thì là vô địch lắm sao, tự ý quyết định thân thể của người khác sao?” , cô giơ cờ trắng đầu hàng hôm nay cô đã rắc rối với loài người lắm rồi nha, “Được rồi là lỗi của ta, bây giờ ngươi muốn điều gì ta sẽ đáp ứng”, Hàn Như Nhi ánh mắt oán độc “Ta muốn tất cả lũ người trong trường nếm trải những gì ta đã trải qua, ta muốn bọn hắn thăm quan tầng địa ngục, ta muốn ngươi phá bỏ Hàn thị, ta muốn tất cả mọi người phải trả giá lỗi lầm của họ với ta”
Cô nhếch môi cười thị huyết “Ngươi đang đàm phám với tử thần đó, ta khá khen với sự thù hận của ngươi”, nhìn cô Hàn Như Nhi bỗng có cảm giác sợ hãi, còn đáng sợ hơn lúc cô lạc xuống tầng địa ngục nhưng lại nghĩ đến có thể trả thù Hàn Như Nhi lại kiên định hơn, “ Chỉ cần có thể trả thù ta nguyện ý trả giá tất cả” , cô nhếch môi cười “ Thành giao, bây giờ ngươi ở cạnh ta, nhìn xem ta trả thù cho ngươi” , thu lại khí tức cô quay lại vẻ biếng nhác lạnh lùng thường ngày.
Thần Ức Minh cảm nhận cơ thể cô dần bớt nóng đi, lại c giác yên tâm, bỗng nhìn một linh hồn bất thình lình trừng mắt hắn, hắn cảm giác khó hiểu, nha cô gái này hắn chưa thấy bao giờ sao lại oán hận nhìn hắn như vậy, Hàn Như Nhi căm ghét nhìn Thần Ức Minh “Ngươi tên khốn khiếp mau buông ra, ai cho ngươi ôm, mà hắn làm sao nghe thấy lời của ta” , Thần Ức Minh nhìn cô gái từ phẫn nộ rồi chuyển sang ủ rũ tâm tình bỗng nhiên tốt lắm.
Hắn mở miệng trêu tức “ Ngươi là ai? Có quan hệ gì với cô gái này” , Hàn Như Nhi nghe hắn trả lời kinh ngạc nhìn hắn “ Ngươi có thể thấy, không thể nào” . Từ kinh ngạc cô gái chuyển sang phẫn nộ “ Nếu ngươi đã nghe còn không mau buông ra” , “ưm” nghe ồn ào xung quanh cô cố gắng mơr mắt ra, trong lòng không thầm than thân thể này cũng quá yếu ớt đi. Bỗng cảm nhận được khí tức của Lcazh cô yếu ớt cười “ Cuối cùng cũng đến”