Ta quên chớ: TaGapNguoiOAmPhu có giới thiệu truyện Dạ Lam Ký cho ta, ta thấy truyện đọc được, miêu tả rất kĩ. Bạn nào cảm thấy hứng thú nhớ tới ủng hộ bạn đó nha. Mà hình như bạn đó đang thi wattys. Ủng hộ cho bạn đó đê️️
Gã đưa súng về phía cô, giọng nói khàn khàn lên tiếng “ Con nhóc, ngươi mau lại đây” , thấy cô ngẩn ngơ không phản ứng gì, những người từ sau lưng thúc dục cô “ Con hoang mày mau đi lại chỗ hắn đi chẳng lẽ mày muốn tụi tao chết theo mày,cô biểu tình không đổi liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ có Lcazh, Lạp Ảnh, Tu La cười lạnh, con người quả nhiên.....
Gã nhìn thấy cô không có ý định đứng lên, không nhanh không chậm lập lại lần nữa “ Con nhóc, ngươi mau lại đây “, nhìn mọi người ai cũng có biểu tình tức giận + sợ hãi+ nôn nóng , bây giờ có mới hài lòng bước đến chỗ gã. Cô bình tĩnh đứng đối diện với gã, lạnh nhạt mà nói “ Có việc? “, gã nghe cô nói như vậy bỗng nhiên cười phá lên, mọi người nghĩ gã sẽ giết chết cô chứ, Lcazh , Lạp Ảnh, Tu La cũng đề phòng nhìn gã . Nào ngờ gã vỗ tay tán thưởng nhìn cô “ Quả là một con nhóc thú vị, ngươi không sợ ta đem ngươi giết chết hay sao?” , giấu sau lớp mũ có khinh bỉ nhìn hắn nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt nói “ Sẽ không”, hắn nhướng mày nhìn cô “ Ngươi chắc chứ? Ta bây giờ có thể giết ngươi đấy”, cô giơ tay ngáp một cái sau đó mới nói “ Sẽ không, ta sẽ không chết”
Mọi người ở dưới toàn bộ cắn răng thầm mắng cô biết bao nhiêu lần , nếu lỡ không may hắn bị cô chọc tức không phải liên luỵ tất cả mọi người sao. Lcazh, Lạp Ảnh, Tu La cười khinh bỉ sau đó quay mặt lại với nhau mà ngồi cá cược.
Lạp Ảnh: Bây giờ con cá nếu tên đó mà chọc tức tiểu tổ tông chắc chắn sẽ bị tiểu tổ tông đánh gãy cả tay, chân và cổ cho mà xem.
Tu La: Ta nghĩ ít nhất cũng là nửa cái mạng của hắn.
Lcazh: Hừ cỡ tên đó chắc chắn sẽ chết được toàn thây
Tuy ba người dùng thần thức để trao đổi nhưng cô vẫn có thể nghe được. Mà nghe ba người đó trao đổi vấn đề cô lại không nghĩ sẽ giết tên trước mặt chút nào, dù sao tên này rất thú vị nha. Thật tội nghiệp ba kẻ nào đó vẫn còn hăng say cá cược vẫn không biết được ý nghĩ này của cô, mà sau khi biết được ba người cũng âm thầm phỉ nhổ chính mình : Cá cược về một tên biến thái nên suy nghĩ một cách biến thái mới được.
“ Ha ha, rất thú vị, con nhóc ngươi rất thú vị” gã vừa vỗ tay vừa cười mà nói, mà cô cũng chỉ cười nhạt “ Ngươi cũng rất thú vị nha”
Toàn thể mọi người : hai tên biến thái này orz.
Tên đó nhìn cô rất gian sau đó mới mở miệng “ Ngươi thật sự là kẻ bị bắt nạt chứ?” , đáp lại chỉ là sự im lặng của cô, không nghe cô trả lời cứ nghĩ là cô đồng ý sau đó gã cười tà mà nói “ Ta cho ngươi cơ hội báo thù, ngươi muốn chứ?” , cô khẽ nhíu mày “ Báo thù?” , gã nghe cô nói càng hăng say “ Đúng vậy, báo thù những kẻ đã bắt nạt người, báo thù những kẻ mang cho ngươi đau đớn, giống như bọn hắn đã làm cho ta ta đều giết hết” hắn điên cuồng cười như đang trầm mình trong kí ức của chính mình.
Mà nghe hắn nói như vậy cô cũng nhớ đến tình tiết của tác phẩm : Hắn là kẻ giết người cũng là kẻ cô đơn, ngày trước hắn cũng là kẻ hiền hậu nhưng mọi thứ thay đổi khi hắn lỡ tay giết đi kẻ hay bắt nạt hắn, lúc đó hắn không cảm thấy hốt hoảng, cũng không sợ hãi mà hắn cảm thấy thoải mái vì vậy kẻ giết người vô nhân tạo cứ như vậy dần dần được tạo ra. Cô nhìn gã vẫn âm thầm thở dài , gã vẫn la kẻ đáng thương.
Đang lâm vào trạng thái điên cuồng hắn lên tiếng “ Ngươi có giết không? Ngươi có giết người không hay là ta sẽ giết ngươi” ống súng cứ dí vào đầu cô. Nhưng rất nhanh sau đó một đám đặc nhiệm từ bốn phía quay xung quanh chỉa súng vào hắn, mà nhìn thấy bọn đặc nhiệm gã cũng không ngạc nhiên, mà chỉ cười lạnh “ Ta thế nào quên, các ngươi còn có thể báo cảnh sát” , “ ngươi đã bị bao vây rồi, nên đầu hàng đi” giọng nói từ trong đám người rồi một thân ảnh từ từ bước tới chỗ hắn. Người bước đến là một kẻ khoảng , tuổi, rất anh tuấn, ánh mắt nghiêm nghị, sóng mũi cao, môi mỏng, làn da lúa mạch sức sống, khoát lên người bộ cảnh sát quốc tế càng tăng thêm mị lực của hắn. Lạp Ảnh háo sắc không keo kiệt mà khen “ Hảo soái a~” nhưng bắt gặp vẻ mặt ' ngươi còn khen hắn ta liền giết hắn ngay' của Tu La, Lạp Ảnh rất thức thời mà nói “ Nhưng hắn không soái bằng ngươi a Tu La” , thấy vẻ mặt hắn hơi dịu lại Lạp Ảnh cười xấu xa, sau đó Lạp Ảnh ngọt ngào lên tiếng “ Lão công, ông xã” , tội nghiệp tảng băng kia biết là bẫy do ai đó giăng ra nhưng vẫn không kiềm lòng mà sa vào. Lạp Ảnh thấy vẻ mặt nhu tình của Tu La liền ôm cổ hắn , khuôn mặt vùi hết vào cổ hắn. Tu La cũng rất sung sướng mà ôm nhỏ nhưng Tu La đâu biết rằng nhỏ trong lòng điên cuồng cười : đối với kẻ mà Mạnh bà một tay chỉ bảo, Tu La vẫn còn non lắm.