"Ngươi mới bẩn! Ngươi mới bẩn! Ngươi cùng với cái con thỏ kia của ngươi mới bẩn!" Tuyên Thành quay lưng lại tấm bình phong, miệng lẩm bẩm hùng hổ nói, phản bác lời Thư Điện Hợp nói vừa nãy.
Nàng cũng chỉ là đi một ngày đường chưa có tắm rửa, làm sao có khả năng bẩn như thế?
Vì để xác nhận câu nói này, nàng cúi xuống ngửi y phục của chính mình, lại thấy mọi thứ đều tốt, đâu có mùi lạ gì, nhưng lại bị người kia ghét bỏ a. Tức giận không khống chế được, nàng đưa tay dùng sức đem làn da mình xoa tới đỏ.
Nàng liếc tới tấm bình phong nghĩ tới việc đối phương có phải cũng nhìn thấy hình dáng mình, như vừa nãy mình nhìn thấy đối phương. Nghĩ tới đây hai tai nàng đỏ lựng nóng bỏng.
Nàng vội vàng tắm xong, không để ý tới nước vẫn còn đọng trên người, liền đi ra khỏi tấm bình phong, chỉ lo ở đó lâu thêm một khắc, cả người nàng chắc chín mất vì nóng.
Ra ngoài khác với suy nghĩ của nàng, Thư Điện Hợp rất an phận, mà đã sớm nằm trên giường, chỉ chừa cho nàng một tấm chăn đang nhô lên cao.
Tuyên Thành ngẩn người, thăm dò hỏi: "Ngươi đã ngủ?"
Người trong chăn không nhúc nhích, cũng không có lên tiếng đáp lại, tựa hồ thật sự đã ngủ.
Tuyên Thành chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị, bĩu môi, nàng lại tự đa tình thấp thỏm bất an nửa ngày, nàng thở dài cầm khăn chùi khô tóc.
Chờ tóc khô, nàng thổi tắt nến, nháy mắt gian phòng trở nên tối tăm. Tuyên Thành đứng tại chỗ, sau khi mắt đã thích nghi với bóng tối, nàng hướng phía giường mà đi tới.
Trong phòng không quá tối, ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng lờ mờ, cũng không đến nỗi Tuyên Thành mở to mắt cũng không nhìn được.
Đã nhiều năm nàng đã không chung giường cùng gối với ai, mặc dù Nghi an lúc còn nhỏ sợ tối, quấn quýt lấy nàng, nhưng sau khi nàng hống đứa nhỏ ngủ, liền lén lút mà rời đi, giống như hoàn thành một nhiệm vụ thân bất do kỷ vậy.
Mà hiện tại người nằm trên giường kia cùng với Nghi An không giống nhau. Hai người đã từng thân mật không kẽ hở, tim Tuyên Thành không khống chế được rầm rầm mà đập liền hồi.
Nàng cố áp chế những tưởng tượng viển vông kia, tâm hoảng ý loạn đi tới bên giường, đưa tay sờ gối của chính mình, nàng muốn cùng Thư Điện Hợp có chút khoảng cách, nàng không nghĩ gì đưa tay sờ gối của mình, nhưng lại sờ phải một cái gì đó mềm mại ấm áp?????
Nàng luống cuống chạy tới bàn thắp lên nến, đánh bạo xoay người nhấc chăn lên nhìn
Chỉ thấy thỏ của Thư Điện Hợp đang chiếm lấy gối đầu của nàng, nhắm mắt mà ngủ say. Còn người bên cạnh nó đang tròn mắt mà nhìn nàng, chưa ngủ.
Tuyên Thành bị làm cho giật mình, tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, thỏ kia cũng không phải là nàng ấy sinh ra a, vì sao ăn uống, ngủ nghỉ thời khắc đều mang theo bên người????
Nhưng người kia nằm đó ánh mắt tròn xoe nhìn nàng, vẻ mặt vô tội, đưa tay lên miệng xuỵt xuỵt ra dấu cho nàng im lặng, nhỏ giọng nói: "Xuỵt! Thỏ đang ngủ."
Tuyên Thành cái gì cũng không nói được, dở khóc dở cười nói: "Ngươi đây là cho thỏ cưng của ngươi ngủ chỗ này, vậy Bản Cung ngủ nơi nào?"Thư Điện Hợp suy nghĩ thấy Tuyên Thành nói có đạo lý, đem thỏ cùng bản thân lùi về phía trong, để cho Tuyên Thành một khoảng trống rộng rãi, sau đó vỗ trên chỗ giường trốn nói. "Nơi này..."
Tuyên Thành thở dài, không thể làm gì hơn. Được rồi, thỏ bây giờ đối với nàng ấy mà nói quan trọng hơn nàng.
Nàng thổi tắt nến, leo lên giường giống như một kẻ đã chết duỗi chân nằm thẳng.
Nếu là lúc nãy nàng còn có những suy nghĩ hơi quá phận, tim đập mà hồi hộp, hiện giờ bao nhiêu cái ý nghĩ đó đều tan biến hết, liếc mắt nhìn đám lông kia thở dài trong lòng.
Từ khi nàng sinh ra tới giờ, đường đường Trưởng công chúa của Đại Dự không bằng con thỏ a.
Nàng cẩn thận lắng tai nghe, nghe thấy tiếng gáy nho nhỏ của thỏ con, lại thở dài trong lòng, thỏ ngáy ngủ ư, khác nào nằm cạnh một đại hán thô lỗ cơ chứ.
Đêm nay nhất định sẽ là một đêm ngủ không được. Nàng tuyệt vọng nghĩ.
Lại liếc nhìn người bên cạnh, nhìn xem ngủ với thỏ lại tự nhiên thế, nàng bất đắc dĩ thở dài, nàng ấy đối với thỏ lại có tính mẫu tử như vậy, Tuyên Thành thở dài nghĩ, thôi vậy, coi như trượng phu cùng hài tử đi.
Nghe được động tĩnh người bên cạnh di chuyển gần tới phía mình, Tuyên Thành trong lòng căng thẳng.
"Ngươi lại muốn làm gì?" nàng đối với hành động của người kia hiện tại cũng đã quen rồi, cũng không cảm thấy lạ nữa, nàng ấy có làm ra chuyện gì đó cũng là chuyện bình thường.
Thư Điện Hợp không đáp lại, ôm thỏ cùng nhau dịch sát vào gần Tuyên Thành.
Tuyên Thành cảm giác bản thân nếu động đậy một chút, thỏ cũng sắp dí vào mặt rồi, tuy không chán ghét nhưng ai sẽ thích động vật làm trở ngại hô hấp của mình chứ.
Nàng thấy Thư Điện Hợp không dừng lại động tác, liền đem những hù dọa mà trước đây đối phó Nghi An đem ra đe dọa: "Ngươi ngoan một chút, nếu không liền đem ngươi đi uy sói hoang."
Động tác của Thư Điện Hợp chậm lại, nghiêng người trên giường, đem thỏ đang ngăn trở hai người xuống phía dưới, để tầm mắt có thể đối diện nhau.
Thư Điện Hợp đem cằm đặt trên cánh tay, dùng ánh mắt dịu ngoan nhìn về phía Tuyên Thành như một chú cừu nhỏ.
Nhưng lời trong miệng nàng nói ra, lại làm cho Tuyên Thành có suy nghĩ khác, đây thật sự là cừu nhỏ sao?
Thư Điện Hợp đâm đâm gò má của mình, hướng Tuyên Thành nói: "Hôn một chút, mới có thể ngủ."
Tuyên Thành không tin vào tai của mình, điều này có thể là một người có trí óc trẻ con nói ra sao?
Theo như tính tình trước kia của Thư Điện Hợp, cũng không thể làm ra loại chủ động này.
Nàng không thể tưởng tượng được hỏi: "Ngươi ở nơi nào học được những thứ lung tung này?"
Thư Điện Hợp con mắt đen láy tròn xoe nhìn Tuyên Thành nói: "Học từ tỷ tỷ..."
Nháy mắt, trong lòng Tuyên Thành đã rõ ràng ý tứ của nàng, phản bác nói: "Nói bậy! Ta lúc nào dạy ngươi như thế..."
Nói đến nửa câu, âm thanh nàng nhỏ dần, bởi vì nàng vừa nhớ ra, mấy ngày trước thời điểm ở trong phòng xem đom đóm, nàng ấy nằm nhoài trên gối nàng ngủ, chính mình nhịn không được lén lút hôn....
Nàng đảm bảo đó chỉ là một nụ hôn thoáng qua.... lại bị đối phương nhận ra, còn răm rắp mà học theo, hiện tại lại đòi hỏi trước mặt nàng..
Tuyên Thành lúng túng, mặt đỏ lên, ấp úng nửa ngày không nghĩ ra được lý do gì để giải thích.
Sau đó nàng quyết tâm, nhắm mắt lại, lấy tốc độ nhanh nhất như hồ điệp hôn nhẹ nhàng lên má Thư Điện Hợp, sau đó quay người lại hô một tiếng. "Được rồi, liền như vậy được chưa, mau ngủ đi!"
Chỉ là bản thân nàng, mới biết trong lòng dang rạo rực thế nào.
Thư Điện Hợp thỏa mãn lui người về, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Tuyên Thành chờ trong phòng yên lặng, cẩn thận sờ dái tai đang bỏng rát của mình, nàng không hiểu vì sao lại đối với Thư Điện Hợp thẹn thùng như vậy, trước đó hai người chẳng phải thân mật không kẽ hở ư, hay là sáu năm qua, Thư Điện Hợp mất trí, chính mình lại đem nàng biến thành một người khác?
Không biết qua bao lâu, bản thân bị cơn buồn ngủ ập tới, chìm vào mộng đẹp.
Nàng không biết sau khi nàng ngủ rồi, người bên cạnh lại lặng lẽ mở mắt ra, lẳng lặng mà ngắm nhìn nàng.
"Xin lỗi." Người nên nghe đã ngủ say rồi, nhưng người nói cũng không bận tâm.
Ngày thứ nhất Tuyên Thành ở Dược viên, buổi tối là Thư Điện Hợp sợ nàng lạnh, vì nàng mà che lên áo choàng.
Lần thứ hai trong căn phòng đầy đom đóm kia, nàng cũng giả vờ ngủ say.
Còn tối nay vào giờ phút này, nàng cũng vẫn lặp lại hai từ "Xin lỗi" này.
Nàng biết được chính mình chỉ có thể lừa gạt được Tuyên Thành, còn người khác sẽ không. Tuyên Thành nhất định tin tưởng nàng, không phải nàng ấy dễ bị lừa, chỉ là bởi vì tin nàng mà nàng lại phụ lòng tín nhiệm này của Tuyên Thành, lần thứ hai lợi dụng Tuyên Thành.
Nàng giơ tay lên chạm nhẹ vào nơi Tuyên Thành hôn qua.
Tại sao nàng lại làm những chuyện vô vị nàt, Thư Điện Hợp cũng không hiểu nổi chính mình, nhân sinh nếu đem mỗi chuyện đều nói cho rõ ràng, ắt hẳn mỗi lần đều là kích động, không kìm chế được.
Cũng có thể là nàng muốn sau này khi nàng ở một mình, có thể có những hồi ức đẹp.
Tất cả những thứ này...... đều bắt nguồn từ tâm tư của nàng, trái tim của nàng.
Ngày hôm sau, Thư Điện Hợp mặc lên y phục của Sài Long Uy, Tuyên Thành giúp Thư Điện Hợp cột lên phát quan. Trong lòng Tuyên Thành không nhịn được mà thán phục.
Thán phục vì sao có người lại khăng khăng đi yêu một người như thế, hận không thể đem hết những thứ tốt đẹp đều tập trung vào người đó.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thư Điện Hợp mặc nữ trang, cũng bị vẻ đẹp này làm cho kinh diễm, hiện tại lần nữa Thư Điện Hợp đổi về nam trang, nàng cũng không cảm thấy có chỗ nào quái dị.
Không quan hệ Thư Điện Hợp là nam nhân hay nữ nhân, miễn là Thư Điện Hợp, bất luận là ai đứng ở bên người nàng ấy, đều ảm đạm phai mờ, giới tính trên người Thư Điện Hợp có cũng được mà không có cũng được, nó cũng chỉ là cách để người ngoài nhìn thấy thôi.
Tuyên Thành hết sức hài lòng với tác phẩm của mình, nàng tỉ mỉ một hồi, liền xoay đi thay y phục của chính mình, chuẩn bị xuất phát.
Thư Điện Hợp vẫn như cũ giả ngu ngốc mà ôm lấy thỏ của mình đứng ở một bên chờ đợi. Lúc Tuyên Thành đang lơ đãng bận rộn không chú ý tới nàng, nàng dùng đầu ngón tay sờ sờ lông mày của chính mình.
ở đó từng có một vế sẹo dài tới gò má, là do roi da trong ngục ban tặng, rồi nàng lại ngâm nước sông quá lâu, bị nhiễm trùng, may mắn trở lại được Dược viên cứu trở về được một mạng, dùng thuốc mỡ là sư phụ để lại, miễn cưỡng mới làm nó khép lại hoàn toàn, không để lại sẹo.
Nếu lúc đó Tuyên Thành có thể nhìn thấy bộ dạng của nàng sáu năm trước, khoảnh khắc trốn ra từ thiên lao đó, nàng ấy sẽ không dùng ánh mắt tỏa sáng khi nhìn thấy khuôn mặt này.
Tuyên Thành đem theo Thư Điện Hợp đi ra khỏi khách điếm, các hộ vệ đều đã đủ, đang chờ đợi lệnh.
Sài Long Uy còn bận tâm tới Thư Điện Hợp, hắn đi tới bên người công chúa, hỏi dò xem có giữ lại xe ngựa hay không.
Tuyên Thành không chút nghĩ ngợi lắc đầu, đem thỏ trong lòng của Thư Điện Hợp bỏ vào giỏ tre đưa cho hộ vệ đem theo.
Sài Long Uy cũng đã chuẩn bị ngựa tốt ngàn dặm cho nàng, Tuyên Thành dẫm một bước lên lưng ngựa trước, ở trên cao hướng Thư Điện Hợp hỏi: "Ngươi biết cưỡi ngựa sao?"
Đúng như Tuyên Thành dự liệu, vẻ mặt Thư Điện Hợp sững sờ.
Thế là nàng ngậm lấy nụ cười, như mười năm trước đưa tay hướng Thư Điện Hợp nói. "Đến, Bản Cung dạy ngươi."
Thư Điện Hợp chỉ sửng sốt một khắc, liền nắm chặt tay Tuyên Thành, xoay người lên ngựa....