Tu Tẫn Hoan

chương 177: sắc đẹp làm hỏng việc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nàng tự trách mình không đủ cẩn thận, nếu ngày đó nàng chú ý một chút, cũng không đến nỗi để cho hai người thoáng qua nhau....

Tuyên Thành thêm một phần tự trách, trong lòng ngày càng nặng nề, nhưng hiện tại nhắc tới những việc này đều đã không còn ý nghĩa gì nữa, nàng thả lỏng lông mày ra, ngược lại quan tâm tới bệnh tình của Thư Điện Hợp.

Nàng chăm chú nhìn người kia ngồi cách đó không xa, đang tắm nắng ở ngưỡng cửa, biểu hiện của người đó dại ra. Nàng hỏi: "Làm sao nàng lại biến thành bộ dáng này?"

Nàng luôn yêu thích sạch sẽ, nếu là lúc trước, nàng tuyệt đối sẽ không như vậy, sẽ không ngồi ở ngưỡng cửa mà nhiều người đặt chân qua lại như vậy.

Ngoại trừ Tuyên Thành quan sát Thư Điện Hợp còn có Sài Long Uy, hắn nhìn Phò mã chằm chằm, ánh mắt khó có thể tin tưởng, phò mã đổi qua nữ trang cũng có thể tuyệt sắc như vậy, hắn cũng không thể nào tin nổi, một người đã từng phong độ như thế, một phò mã có một không hai, mà lại biến thành bộ dáng này, mà hộ vệ của hắn đã bị đuổi hết ra ngoài.

Phùng Tịch Uyển ánh mắt phức tạp, rơi vào trên người của Thư Điện Hợp, ca thán nói: "Chuyện nói ra rất dài dòng..."

"Vậy ngươi từ từ nói." Tuyên Thành kiên định nói. Nàng nhất định phải bù đắp sáu năm bỏ lỡ những tin tức về Thư Điện Hợp

Không biết từ chỗ nào nhảy ra một con tiểu bạch thỏ, nhảy đến bên người Thư Điện Hợp, Thư Điện Hợp đưa tay ôm nó lên, đặt ở đầu gối của mình, cổ tay hơi động, lục lạc buộc ở cổ tay liền đinh đương vang lên.

Nàng khẽ vuốt lưng thỏ con mềm mại, ôn nhu mà đối xử với nó giống như bảo bối.

Khí trời ấm áp, ánh nắng len qua các tán lá đan xen, lười biếng mà chiếu trên người nàng, quanh thân nàng như một tầng mong manh tách khỏi khói bụi nhân gian.

Nàng cứ như vậy ngồi đó, giống như không nghe thấy âm thanh của ai, lại không để ý chút nào, vấn đề các nàng đang nghị luận.

Bạch y thuần khiết, khuôn mặt trắng nõn, môi không điểm mà đỏ, lông mày vừa thanh tú, vừa anh khí, vài sợi tóc xõa xuống đẹp đẽ mà kề sát bên tai, đạm bạc yên tĩnh, biểu hiện như một tiên tử cao cao tại thượng, xa cách nhân gian.

Miễn là nàng ngồi ở chỗ đó, liền có thể làm cho thế gian vạn vật đều yên tĩnh, để ánh mắt Tuyên Thành chỉ có thể cô đơn mà nhìn nàng.

Miễn là nàng ngồi ở chỗ đó, một câu cũng không nói, để lồng ngực Tuyên Thành dâng lên nhiều loại cảm xúc, tin tưởng có, vui mừng có, đau lòng cũng có.

Tiểu thỏ con bị nàng trêu tới vui vẻ, nở nụ cười sáng láng, nháy mắt cảm giác băng đều tan chảy.

Tuyên Thành nhìn những đường cong trên thân thể người kia, đã quên mất sự tình Thư Điện Hợp đang mất trí.

Chờ khi nàng lấy lại tinh thần, Phùng Tịch Uyển đã nói tới vì sao gặp gỡ ách phó, ách phó vì Thư Điện Hợp mà giải độc tốn biết bao nhiêu tâm huyết.

Hơn nữa Phùng Tịch Uyển dĩ nhiên thấy công chúa thất thần, cố ý hỏi: "Công chúa người vẫn đang nghe sao?"Tuyên Thành đỡ trán, che giấu đi lúng túng của mình đáp: "có... có.."

Sắc đẹp quả nhiên làm hỏng việc a, nàng hiện tại cuối cùng đã rõ ràng, những vị hôn quân từ cổ chí kim tới nay đều mất nước bởi ôn nhu hương a.

Đổi lại là nàng, không phải mấy tòa phòng thành, mà đem cả vạn dặm giang sơn này chắp tay hiến tới mỹ nhân trước mặt này, nàng đều tình nguyện.

"Thật sao?" Phùng Tịch Uyển nhìn chằm chằm hai mắt Tuyên Thành, biểu hiện ngậm lấy thú vị.

Tuyên Thành nghe ra trong lời nói của nàng có mùi vị khác thường, tạm thời không thể kết luận, liền đổi chủ đề hỏi: "Ngươi tới đâu rồi..."

"Tiểu nữ vừa mới nói đến đoạn được ách thúc giải độc, bởi vì độc phò mã trúng rất phức tạp, cho nên ách thúc dùng kỳ trân dị thảo cũng không có cách nào giải được cho nàng, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể mạo hiểm thử lấy độc trị độc..."

Ngữ khí nàng trầm trọng nói: "Tiểu nữ nhất thời không rõ vì sao lại khiến bệnh tình của phò mã trầm trọng hơn, độc tính trong người phát tác, bệnh trạng thì như hàn băng lạnh thấu xương, người thì nóng như lửa, liên tục nhiều lần như thế, không ngừng nghỉ.

Vì lẽ đó mà độc trong người phò mã bị khí hàn ép lại, trì hoãn việc phát tác độc tính.

Vì vậy mấy năm qua độc trên người phò mã tuy là đã giải nhưng bởi vì độc làm tổn thương não bộ, dẫn đến biến thành mất trí.

"Nguyên bản là Phò mã cũng có lúc tỉnh táo, tiểu nữ liền dự định gửi thư cho công chúa, để công chúa biết phò mã chưa chết, nhưng phò mã lại không cho tiểu nữ làm thế..."

"Tại sao?" sau khi mở miệng nói, bản thân nàng mới phát hiện giọng nói của mình khàn lại, nước mắt lại trào ra.

Nàng còn nhớ khi sở ma ma nói cho nàng biết Thư Điện Hợp bởi vì cứu nàng mà không tiếc tính mạng chuyển độc từ người mình sang, thì tâm tình nàng chấn động, như sấm vang bên tai, cả người mềm nhũn, không đứng vững, trực tiếp ngã trên ghế.

Nàng đối với những lời lẽ lạnh nhạt, vô tình của Thư Điện Hợp nháy mắt hóa thành hối hận, hối hận tại sao mình lại trúng độc, tại sao lại làm liên lụy tới Thư Điện Hợp.

Hiện tại nàng biết quá nhiều sự tình, những sự việc tưởng chừng đã lãng quên kia, một lần nữa quay trở lại, chớp mắt nhấn chìm cảm xúc của nàng.

Những thống khổ này lẽ ra nên do nàng chịu đựng, Thư Điện Hợp vì cứu nàng, mới trải qua những dằn vặt này.

Nàng tình nguyện ngày đó chính mình bị độc chết đi, cũng không muốn Thư Điện Hợp vì nàng mà trả giá quá nhiều như vậy.

Tuyên Thành bình tĩnh lại, hai tay trống trơn, đầu óc trống rỗng, chỉ nhìn thấy đôi môi Phùng Tịch Uyển mấp máy, bên tai đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Nàng mờ mịt nhìn Phùng Tịch Uyển, mãi tận khi nàng ta nói xong câu cuối cùng, âm thanh vừa nãy mất đi như thủy triều toàn bộ vọt tới, mang theo ngữ khí đau lòng của Phùng Tịch Uyển, tiến vào trong lỗ tai của nàng.

"Phò mã chính là sợ vạn nhất chính mình không sống được, lại để công chúa thương tâm khổ sở một mình, chẳng bằng lúc đó, liền để công chúa nghĩ nàng đã chết rồi..."

" Ngôi mộ bên ngoài kia là thế nào?" Tuyên Thành nghe thấy thân thể của mình phản xạ giống như là nàng muốn biết rõ sự việc, còn linh hồn nàng đã sớm không còn trên người rồi.

"Là lúc phò mã tỉnh táo chôn, nàng nói từ nay về sau trên đời không có người tên Thư Điện Hợp nữa, liền để quá khứ cùng thân phận nam tử của nàng đồng thời táng đi."

Phùng Tịch Uyển dừng lại nói tiếp: "Công chúa cũng không nên trách ách thúc lừa dối ngài, hắn chỉ là đau lòng phò mã, sợ phò mã gặp được ngài, sẽ lần nữa rơi vào trong nguy hiểm."

Tuyên Thành gạt đi nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, ngậm lấy nước mắt, con mắt bi thương nhưng kiên định nói: "Sẽ không, Bản cung tuyệt đối sẽ không lại làm cho nàng bị thương."

Phùng Tịch Uyển im lặng, đợi Tuyên Thành hứa hẹn.

Thư Điện Hợp hài lòng chơi với thỏ con xong, phát hiện trước mặt xuất hiện thêm một người, một đạo bóng tối che đi ánh sáng mặt trời, nàng mê man ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với một đôi mắt nhìn nàng quan tâm lo lắng.

Đó là một đôi mắt Thư Điện Hợp rất ưa nhìn, thuần túy mà không chút tì vết

Bất luận là trải qua bao nhiêu sự tình, cũng vẫn như cũ trong suốt như ngâm ở sơn tuyền trong tuyền.

"Phò mã, ta đến mang ngươi về nhà." Nàng nói với Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp cùng nàng đối diện một hồi, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chơi thỏ, đối với những lời Tuyên Thành nói ngoảnh mặt làm ngơ.

Phùng Tịch Uyển đứng bên cạnh người Tuyên Thành thấy công chúa cứng lại người, cảm động lây, nàng lúng túng đi tới cứu vãn nói: "Phò mã hiện tại không thích phản ứng với người, công chúa nếu như cùng nàng quen thuộc một ít, nói không chừng..."

Đã từng là phu thê quen thuộc, thân mật đến không khe hở, hiện tại phải quen thuộc một ít đối phương mới để ý tới chính mình.

Trong lòng nàng như trăm con kiến cắn, nàng rõ ràng đã thuyết phục chính mình tiếp nhận sự thật này rồi, nhưng trong lòng không nhịn được mà cay đắng.

Nàng hít xuống một hơi, gật đầu, quay sang nói với Sài Long Uy: "Bản cung muốn lưu lại nơi này." Sài Long Uy tiếp lời nói: "Ty chức có bổn phận bảo vệ công chúa, công chúa muốn lưu lại, nếu như ty chức đi rồi, an toàn của công chúa không ai bảo vệ, xin công chúa cho ty chức lưu lại cùng người."

Tuyên Thành dự định chính mình lưu lại là được rồi, nhưng khi nghe hắn nói vậy, nếu nàng không đáp ứng hắn, chính là làm khó hắn, dù sao hắn cũng đã biết mọi việc, liền chấp thuận thỉnh cầu của hắn nói: "Vậy hãy để những người còn lại hồi dịch trạm đi, Sài tướng quân ngươi cùng Bản cung lưu lại."

Phùng Tịch Uyển nãy giờ chưa nói gì thêm, đánh gãy sắp xếp của Tuyên Thành do dự nói: "Công chúa, việc này e sợ là không thích hợp.."

Tuyên Thành nghi hoặc nói: "Có gì mà không thích hợp?"

Đối với việc Dược viên lớn bao nhiêu Phùng Tịch Uyển rõ như lòng bàn tay nói: "Bởi vì bên trong những gian phòng đã để thuốc, chỉ có ba gian phòng được dùng, ách thúc một gian, tiểu nữ một gian, phò mã một thân một mình cũng một gian. Vừa vặn thừa gian của phùng lão tiên sinh quá cố, và một gian để thuốc nhưng đã lâu không được mở ra dọn dẹp, không biết có dùng được không, vì vậy.."

Nàng vừa nói vừa nhìn Sài Long Uy, lại nhìn Tuyên Thành, ý tứ rõ ràng.

Sài Long Uy không nói hai lời nói: "Ty chức chấp nhận ở phòng đó."

Sài Long Uy nghĩ, như vậy còn mình công chúa là chưa biết ở gian nào. Phùng Tịch Uyển nói: "Phò mã bây giờ không tiếp thu người, sợ sẽ không muốn cùng công chúa chung phòng..."

Tuyên Thành nhạy cảm nghe ra được đối phương không tình nguyện để chính mình lưu lại, mới vừa muốn mở miệng nói, lại nghe Phùng Tịch Uyển nói: "Nếu như công chúa không chê, nguyện ý hạ mình ở cùng tiểu nữ, thì dễ dàng giải quyết rồi."

"Việc này..."

Lúc này Tuyên Thành không mấy vui vẻ, nàng trên dưới đánh giá Phùng Tịch Uyển, muội muội của Phùng Chính cũng thật đẹp mắt, nhưng với nữ tử khác không có quan hệ gì cùng giường cùng gối nàng không làm được.

"Công chúa ghét bỏ Tịch Uyển?" Phùng Tịch Uyển nhận ra được ánh mắt của Tuyên Thành, trên mặt toát ra vẻ ủ rũ.

"Không có, không phải." Tuyên Thành lập tức đem tầm mắt chuyển qua nơi khác. Mượn danh ngôn trong tào tháo mà nói bậy: "Ta trong mộng dễ giết người, sợ hãi sẽ dọa đến ngươi."

Cớ này quá không ổn, không cần người ta đâm thủng cũng đã có trăm chỗ sơ hở.

Nhưng lời này làm cho Phùng Tịch Uyển không có gì để nói, nàng liếc mắt nhìn người đang trêu đùa với tiểu bạch thỏ kia, đứng dậy lắc đầu, coi như là đồng ý với lời công chúa nói, Phùng Tịch Uyển đem người sắp xếp ổn thỏa, liền cùng nàng cáo từ, đi làm chuyện của mình.

Tuyên Thành lần nữa nhìn về phía bóng lưng gầy gò của Phùng Tịch Uyển, bỗng nhiên có một loại cảm giác, có phải mình đã bỏ sót gì không.....?

Tác giả có lời muốn nói

Tuyên Thành: "Cùng tình địch ở một chỗ, ta không làm."

Thư ngốc nghếch: "Tình địch?????"

Editor: chào các bạn vậy là chúng ta đã sắp cùng nhau đi gần hết đoạn đường cùng công chúa và phò mã, rất cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình edit. Vì khoảng thời gian này mình đang rất bận nên có khi sẽ post muộn hoặc lâu, mong mọi người thông cảm, và vẫn câu nói đó: "Không drop truyện". chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Truyện Chữ Hay