Cuối tháng ba, Tô Vấn Ninh sinh hạ một nam hài đặt tên là Phùng Gia.
Tháng tư đến mang theo không khí đẹp đẽ tươi mát, Thái Tôn nhận ngôi vị từ Lã Mông, chính thức đăng cơ làm đế vương, định ra niên hiệu là Nguyên Hi, đây chính là năm đầu tiên của Nguyên hi.
Việc Tuyên Thành bịa đặt mang thai, bởi vì công chúa quá mức bận rộn, mà không chăm sóc chu đáo cho thân thể, nên thai nhi chưa hình thành đã bị sảy.
Trên con đường duy nhất ra khỏi kinh thành, xe ngựa tấp nập, dân chúng rộn ràng náo nhiệt.
ở đầu cầu chỗ đình, Tô Vấn Ninh ôm đứa nhỏ nằm trong tã lót, bên cạnh là Phùng Chính, bọn họ đối với Tuyên Thành, nói: "Công chúa, đưa tới đây thôi, đường đi gồ ghề, ta cùng Thủ Chuyết liền ngồi xe ngựa mà rời đi."
Phụ mẫu bọn họ, cùng muội muội và hành lý đã đi trước một bước, chờ ở phía trước.
Tuyên Thành lưu luyến không rời hỏi: "Thật sự không ở lại kinh thành sao?"
Hài tử trong tã lót được Tô Vấn Ninh ôm nhúc nhích, dẫn đi sự chú ý của nàng, Phùng Chính liền đáp: "Phụ thân đã quyết tâm ở ẩn, chúng ta cũng chỉ có thể đi theo hắn."
"Vậy ngày sau còn muốn hồi kinh không?" Tuyên Thành lại hỏi.
Hiện lại trong tay nàng nắm binh quyền, muốn sắp xếp cho phu thê bọn họ một chỗ cũng không phải việc gì khó, nhưng Phùng Hoán Sâm thì khó bảo đảm hắn không có dị tâm.
Hơn nữ Phùng Hoán Sâm, ngày trước ở trên triều có chỗ đứng nhất định, hiện tại nếu hắn lấy lại quyền lực, e sợ muốn thu hồi cũng khó.
Phùng chính cùng Tô Vấn Ninh nhìn nhau, do dự nói: "Việc của sau này, sau này hãy nói đi..."
Tô Vấn Ninh nhìn hài tử trong ngực, mặt mày đều là ý cười, cả người toát ra tình mẫu tử nhân ái, nói tiếp lời trượng phu: "Bây giờ ta chỉ muốn đem An Ninh nuôi thật tốt, nhìn hắn thành người..."
"Cái kia, Vấn Ninh tỷ tỷ còn những dự định trước kia của ngươi?" Tuyên Thành vừa nói ra lời này, nụ cười trên môi Tô Vấn Ninh dần biến mất, Tuyên Thành thực hối hận, nàng không nên nói những lời này vào thời điểm hiện tại.
Trong lòng Tô Vấn Ninh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không phải là nàng cam tâm từ bỏ lý tưởng của midnh, mà là có thứ quan trọng hơn đã chiếm lấy toàn bộ tinh lực của nàng.
Hài tử trong lòng, trượng phu bên gối, nếu nàng một lòng thực hiện ước mơ, vậy bọn họ thì sao?
Tô Vấn Ninh không phủ nhận những lời nàng nói trước kia, đều là bởi vì nàng còn trẻ, những mộng mơ đó cũng muốn trở thành sự thật, nhưng hiện tại cũng mâu thuẫn nàng không biết nên trả lời công chúa ra sao.Tuyên Thành nhìn thấu mâu thuẫn trong lòng nàng, liền đổi chủ đề hướng hài tử trong lòng Tô Vấn Ninh duỗi bàn tay của mình ra, bóp nhẹ lên gò má non nớt của hắn, nhẹ giọng nói: "An Ninh, An Ninh."
Tô Vấn Ninh bị âm thanh của công chúa lôi kéo trở về, lần nữa nhìn hài tử của mình, không tự chủ được mỉm cười, nghĩ tới việc công chúa cách đây không lâu đã mất đi hài tử, trong lòng tiếc nuối thở dài, hỏi: "Vẫn là không tìm thấy tăm tích của Phò Mã sao?"
Nếu phò mã có thể trở về, việc công chúa mất đi hài tử sẽ không trầm trọng như vậy, cũng sớm có hài tử tiếp.
Bọn họ không biết việc Tuyên Thành mang thai là giả, Tuyên Thành cũng không muốn đem phiền phức cho bọn họ, không muốn kéo bọn họ vào trong vòng xoáy rắc rối này.
Nàng lắc đầu, sau khi Thư Điện Hợp biến mất, nàng đã phái một đội, rồi một đội đi tìm kiếm đều không thu hoạch được gì.
Lúc nàng ấy biến mất khỏi thiên lao, mười dặm quanh đó nàng đều đào bới lật tung mà tìm kiếm, cũng không phát hiện ra một chút dấu vết nào. Giống như Thư Điện Hợp đã bốc hơi vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Dù vậy Tuyên Thành cũng chưa hề có ý nghĩ từ bỏ.
Sự việc Thái Tôn kế vị kết thúc, nàng vốn định tự mình đi tìm kiếm Thư Điện Hợp. thế nhưng Hoàng thượng còn nhỏ, ngôi vị ngồi chưa vững vàng, giặc trong, giặc ngoài, nguy cơ tứ phía, nàng hiện tại không thể rời đi, nếu đi rồi mọi nỗ lực nàng đã vì tiểu hoàng tôn đều uổng phí.
Vì lẽ đó nàng chỉ có thể không ngừng phái người đi tìm kiếm, coi như đem toàn bộ Đại Dự xới ba tấc đất cũng phải tìm thấy nàng ấy, nàng ấy cũng nhất định bình an không có việc gì!
"Suýt chút nữa liền quên." Phùng Chính từ trong tay áo móc ra một phong thư đưa tới cho công chúa nói: "Đây là của phụ thân để ta chuyển cho Công chúa, nếu tìm thấy Thư Điện Hợp thì giao cho hắn, hãy chắc chắn thư này được giao đến tay hắn."
Tuyên Thành cầm lấy phong thư, gật đầu đáp ứng, thấy thời gian không còn sớm, không nên chậm trễ các nàng, xoay người đi tới một bên cành liễu rủ, bẻ gãy một cành nhiều lộc, đưa cho phu thê hai người họ nói: "Lên đường bình an..."
Phùng Chính hành lễ, đối với Tuyên Thành nói: "Công chúa cũng bảo trọng." Tô Vấn Ninh ôm hài tử nên không tiện liền cúi đầu thay hành lễ.
Tuyên Thành nhìn theo phu thê bọn họ một trước, một sau lên xe ngựa, đứng ở trước màn xe mà vẫy tay từ biệt.
Mấy ngày trước đây, ách phò cũng mang theo hai con hạc chia tay nàng rời đi, hôm nay nàng cũng đưa hai người tri kỉ rời đi.
Những người có quan hệ tốt với nàng đều rời đi, trong lòng nàng cảm thấy trống rỗng.
Nàng đứng lặng tại chỗ, trước mặt người đi tới đi lui, nhưng lại giống nàng đứng ở hai thế giới, bên tai thoáng chốc yên tĩnh lại, những khuôn mặt tươi cười của bọn họ cùng với nàng tựa như không chút quan hệ, kinh thành này giống như chỉ còn mỗi mình nàng.
Viền mắt Tuyên Thành ửng đỏ, cố gắng thẳng sống lưng, chán trường mà rời đi...
Xe ngựa của gia quyến Phùng chính đang đợi ở ven đường, phu thê họ cũng đuổi tới kịp. sau đó xe ngựa bắt đầu chuyển động, thùng xe lay động. Phùng Hoán Sâm ngồi một mình trong đó, hắn vuốt bộ râu dài của mình.
Tháng năm, lập hạ, xuân đi hạ tới, thời tiết bắt đầu nóng lên, trời đất khô ráo.
Tuyên Thành vẫn chưa tìm được Thư Điện Hợp, phong thư được đặt trên bàn vẫn chờ đợi chủ nhân của nó đích thân mở, trên phong thư đã phủ một lớp màu bạc.
Chiếu thư mà Tuyên Thành sai Tả Hoài gửi cho Ngũ Vương hiện tại đã tới chỗ Ngũ Vương, thì người ngũ vương cài ở kinh thành cũng đã tới nhưng bị chậm một khoảng thời gian Ngũ vương mới nhận được. Trong khoảng thời gian hắn rời đi, triều đình phát sinh ra biến hoá long trời lở đất.
Bây giờ người ngồi trên Hoàng vị kia không phải là phụ hoàng của hắn, mà là đứa chất tử chưa đủ lông đủ cánh.
Lửa giận hắn nổi lên, hắn lấp tức muốn hồi kinh thành, lấy thân phận hoàng tử muốn vào cung, muốn làm rõ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Một đường thúc ngựa mà đi, hắn vào trong cung, kim ngô vệ cũng không ngăn cản hắn, hắn cảm thấy rất bất ngờ.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Ngũ vương trợn tròn mắt, lớn tiếng chất vấn, trên sống mũi của hắn có một vết sẹo, vết sẹo này là do hắn bị quân địch lừa dẫn đến cái chết của Phùng bảo Thành, vết sẹo này suýt lấy đi tính mạng của hắn. vết sẹo làm khuôn mặt hắn ngày càng dữ tợn.
Người ngồi ở Thái vũ điện đang chờ đợi hắn không phải là Thái Tôn cũng không phải Lã Mông, mà là người hắn chưa từng để vào mắt. muội muội của hắn----- Tuyên Thành công chúa.
"Phụ hoàng đâu?" Ngũ vương nhìn ngó nghiêng khắp điện, bên trong Thái vũ điện đều trống rỗng, không có phụ hoàng hắn, hắn từng bước tiến tới trước mặt Tuyên Thành, kim ngô vệ đứng trước mặt hắn tuốt đao ngăn lại.
Nếu như không có ý chỉ của Tuyên Thành cho phép, hắn căn bản không tới được đây, nhưng hắn lại được voi đòi tiên, kim ngô vệ tuyệt đối không cho phép hắn làm càn.
"Ngũ ca, ngươi rốt cuộc cũng trở về." Tuyên Thành ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngũ vương ánh mắt sáng lên, giống như đang chờ mong hắn trở về, giơ tay vẫy vẫy những người ngăn cản Ngũ vương, hướng bên cạnh nói: "Tả công công, mau đem chút bánh cùng trà ngọt đến."
Ngũ vương không nhớ rõ mình và vị muội muội này có quen thuộc đến thế, trong lòng không hiểu, trên dưới đánh giá đối phương một chút, nữ tử nhu nhược, gầy gò, bả vai nàng còn không to bằng nắm đấm của hắn, sức mạnh chênh lệch nhiều, thực sự nàng có muốn làm gì hắn cũng không thể làm, nhưng hắn vẫn cảnh giác.
Không ai giơ tay đánh người đang cười, hắn thả xuống ngữ khí hỏi: "Ngũ ca hỏi ngươi, phụ hoàng đâu?"
Tuyên Thành rõ ràng ngẩn ra, tâm tình đột nhiên rơi xuống thấo, nhíu mày nói: "Phụ hoàng bị bệnh, đến nay không có tỉnh táo."
"Chuyện này..." Ngũ vương không thể tin được nói: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tuyên Thành ra hiệu nội thị mang ghế đến cho hắn, bảo hắn ngồi xuống, để nàng từ từ nói.
"Có một quãng thời gian trên triều nhiều sự vụ, việc chồng chất như núi, phụ hoàng lại không có người đắc lực chia sẻ gánh nặng, không thể làm gì khác là ngày đêm xử lý sự vụ, nhiều quá dẫn đến mệt nhọc, một hôm phê duyệt xong tấu chương đứng lên thì đột ngột bị ngất.
Sau đó Kinh Thái y được gọi vào chẩn đoán, phụ hoàng tuy rằng cứu được một mạng, nhưng bệnh tình không có chuyển biến tốt, vẫn nằm trên giường đến hôm nay."
"Phụ hoàng ốm đau, không biết lúc nào mới có thể tỉnh, quốc một ngày không thể không có vua.
Hữu tướng.... cũng chính là thừa tướng bây giờ, liền hướng về ta cùng cô mẫu đề nghị ủng hộ hoàng tôn kế vị, chọn đại thần ổn thoả để phụ tá, như vậy mới có thể đảm bảo được triều cục, không sinh ra rối loạn."
"Tuyên Thành vốn là chờ Ngũ ca về, mới quyết định chuyện này, nhưng là những văn thần kia không cho, nói cái gì Ngũ ca ngươi ở biên cương xa cách, núi cao đường xa, sợ ngươi trở về rồi, sự việc đã rối tung lên không thể cứu vãn.
Ta cùng cô mẫu bởi vì bệnh tình của phụ hoàng còn đang lo lắng hoang mang, không có suy nghĩ nhiều, liền thuận theo bọn họ..." Tuyên Thành lông mi rung lên, khoé mắt treo lên ánh nước, càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Nàng nói như vậy, tình cảm cùng ý tứ đều rõ, để Ngũ vương không có lý do không tin nàng.
Phụ hoàng hắn xảy ra chuyện, Hoàng vị lẽ ra nên thuộc về hắn, hiện tại đứa cháu lại nẫng tay trên, oán hận trong lòng hắn với bọn văn thần càng ngày càng nhiều, hắn đấm một đấm trên ghế, tiếng vang ầm một tiếng vang lên.
Là hắn đã trở về quá trễ, dẫn đến chuyện này ván đã đóng thuyền, Ngũ vương vừa hận vừa tức.
Nhưng vị trí hiện tại cực kì lúng túng, hắn cũng không cần thiết cùng người trước mặt lộ ra dã tâm, liền thu lại lửa giận của mình, nhẫn nại nói: "Việc đã đến nước này, Linh Quân đăng cơ ta không có gì để nói, thế nhưng đám đại thần này rõ ràng là không có ý tốt!"
Tác giả có lời muốn nói
Tuyên Thành: "Diễn kịch, ta dáng giá bậc s."
Editor: "Công chúa xứng đáng giải ảnh hậu của truyện " 😊)))))))))))