Tu Tẫn Hoan

chương 161: *đào chi yêu yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Đào chi yêu yêu là bài thơ Đào yêu 1 của Khổng tử

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ thất gia.

Dịch nghĩa

Cây đào tơ xinh tươi,

Hoa nhiều rậm.

Nàng ấy đi lấy chồng,

Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình

Đào: cây đào, yêu: non. Một thiên trong Kinh thi nói con gái về nhà chồng gặp lúc đào non, lá xanh mướt, nên chữ đào yêu dùng để chỉ con gái về nhà chồng.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phùng Chính được Lã Mông đưa vào thiên lao, tin tức truyền tới phủ thừa tướng, trong phủ nhất thời loạn lên tùng phèo.

"Ca ca ngươi có phải là mất trí rồi không? Tại sao hắn lại làm ra những chuyện như vậy!" Phùng mẫu dùng tay lau lệ, vừa khóc vừa nói.

"Hắn rõ ràng là muốn chịu tội thay cho Thư Thận!" Phùng Hoán Sâm ngồi ở trước phòng khách, trên mặt đều là lửa giận, sắc mặt lạnh lẽo, vỗ bàn quở trách: "Ngịch tử này, hắn làm việc không kiêng dè chút hậu quả nào, hắn không sợ hoàng thượng trong cơn nóng giận, chu di cửu tộc nhà hắn sao?"

Phùng Tịch Uyển hoang mang lo sợ,động viên xong mẫu thân, quỳ gối xuống trước mặt cha mình, lôi kéo tay áo nói: "Phụ thân mặc kệ thế nào, người cũng phải cứu nhị ca ra a!"

Phùng Hoán Sâm nắm chặt tay, tức giận thở hổn hển. đời này hắn ở trong chốn quan trường luôn thận trọng, thật vất vả mới đứng vững, để gia đình phú quý không lo, áo cơm đầy đủ, không nghĩ tới cuối cùng, lại bị nhi tử làm cho một vố.

Những đại thần từ lâu đã nhìn hắn như hổ nhìn mồi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như này, nhất định sẽ mượn cơ hội dìm hắn xuống. nếu như chuyện này xử lý không tốt, mất một đứa con trai xem như là nhẹ, nặng thì trên dưới thừa tướng phủ này sẽ chết theo nghịch tử kia.

Hắn tức giận đứng lên, hô hoán hạ nhân nói: "Đem quan bào của ta ra đây, ta muốn vào cung một chuyến, xem hoàng thượng muốn xử Thủ Chuyết thế nào?"

Quay qua nói với Phùng Tịch Uyển "Ngươi hiện tại đi tới thư phòng của nhị ca người, đem những bản thảo ngày thường cùng thư tín của hắn đem đốt hết đi. Sau đó hoàng thượng chắc chắn sẽ phái người tới cửa điều tra, đừng để cho bọn lục soát!."Hắn đã quá quen thuộc những mánh khoé trong chốn quan trường, muốn diệt một người thủ đoạn bỉ ổi nào cũng có thể xuất ra.

Coi như người trong sạch phạm sai lầm, cũng không thiếu những người đổ oan, bịa đặt, đem tội danh vu khống lên đầu bọn họ.

Trước khi đi, hắn không quên dặn dò nữ nhi: "Còn có chuyện này, trước tiên không nên để nhị tẩu ngươi biết được, miễn cho nàng lo lắng, sợ hãi, tổn thương mình cùng hài tử trong bụng."

Phùng Tịch Uyển nhớ lại ngày ấy nhị ca giao phó hoàng tẩu, nàng hoảng hốt chỉ biết gật đầu.

Vừa vặn hôm nay nhị tẩu nàng về nhà mẹ đẻ,không ở trong phủ, nên không biết nhị ca xảy ra chuyện rồi.

Phùng Hoán Sâm chưa dứt lời, Tô Vấn Ninh mặt mày xám trắng đi từ ngoài vào hỏi: "Thủ Chuyết làm sao?"

Phùng Hoán Sâm không thể lần lượt trấn an từng người trong nhà một được, vội vàng ra phủ, lên kiệu hướng phía hoàng cung mà đi, dọc theo đường đi hắn đều vuốt râu tính toán chuyện này nên xử lý thế nào.

Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước hắn không nên nhẹ dạ mà phóng túng Thư Điện Hợp tiến vào chốn quan trường....

Hắn nắm chặt nắm đấm đặt ở trên đùi, ngực bởi vì tức giận mà lên xuống trập trùng kịch liệt, hắn tự nhủ hiện tại phải thật bình tĩnh. Việc đã tới nước này, hối hận cũng vô dụng, nên nghĩ xem cầu xin cho Thủ Chuyết như thế nào.

Sau khi đã tới hoàng cung, hắn được phép ngồi kiệu đi vào, nên chẳng mấy chốc đã tới trước cửa Thái vũ điện.

Cánh tay hắn run rẩy tháo xuống mũ quan của chính mình, hất áo bào quỳ xuống trước cửa Thái vũ điện, dập đầu nói: "Lão thần có tội!"

Bên trong điện, nội thị nghe được động tĩnh, rất nhanh đi tới thông báo cho Lã Mông biết.

Lã Mông vừa vặn phê đỏ xong một tấu chương, nghe thấy vậy hừ lạnh một tiếng, không khỏi qua loa cười nói: "Để hắn chờ ở bên ngoài."

Khí trời tuy là nắng ấm lên, nhưng vẫn còn chút lạnh. ở hành lang Thái vũ điện gió lồng lộng thổi mạnh, quan bào của Phùng Hoán Sâm không dàu, gió lạnh thổi tới, làm hắn rùng mình.

Hơn nữa một đường đi này hắn lo lắng, toát không ít mồ hôi, giờ quỳ trên đất mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh, cả người gởn gởn lạnh lẽo.

Bình thường, hoàng thượng chắc chắn sẽ không để hắn quỳ ở đây như vậy, Phùng Hoán Sâm quỳ một lúc, nhưng bên trong điện không có hồi đáp gì, trong lòng hắn rõ ràng hoàng thượng có thái độ ra sao với Thủ Chuyết, nhất thời không nhịn được mà trong lòng run rẩy.

Sau một lúc Lã Môg đi ra, thấy Phùng Hoán Sâm đang chật vật quỳ trước đại điện, mũ quan để một bên, đầu tóc, râu đều rối loạn, nơi nào còn hình ảnh của thừa tướng.

Hắn chắp tay đi tới trước mặt của Phùng Hoán Sâm, khom lưng nhìn, biết rõ mà còn hỏi: "Thừa tướng vì sao lại quỳ ở đây?"

Phùng Hoán Sâm nghe thấy tiếng, vai run rẩy, ngẩng đầu lên, hai mắt mang theo tơ máu, lần nữa dập đầu nói: "Lão thần có tội!"

Lã Mông giả vờ không hiểu, hỏi: "Thừa tướng một lòng vì nước, cung túc tận tuỵ, càng là vất vả, công lao lớn, có tội gì?"

Phùng Hoán Sâm bị đống câu hỏi của hoàng thượng làm cho nghẹn lại, miệng khô khốc nói: "Lão thần dạy con không nghiêm, để Phùng Chính gây sai lầm lớn, lão thần phụ tử tạ tội thay nghịch tử, xin hoàng thượng giáng tội."

Lã Mông đứng thẳng lưng lên, như bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Phùng Hoán Sâm cắn chặt răng nói: "Lão thần..."

"Ai... Phùng khanh ngươi đây là có tội gì, ngươi cùng trẫm có giao tình nửa cuộc đời, ngươi biết rõ trẫm, trẫm làm sao có thể không biết ngươi?

Phùng chính là Phùng Chính, ngươi là ngươi. Ngươi vì quốc gia mà lo liệu một đời, lao tâm, lao lực. những việc này trẫm đều để ở trong mắt, nhớ ở trong lòng..

Nếu như không có người, trẫm mỗi ngày đều lo lắng sự tình mọi việc, làm sao còn có thời gian nghỉ ngơi chốc lát?"

Lã Mông vỗ bờ vai của hắn nói: "Ngươi yên tâm, Phùng Chính phạm sai lầm, tự làm tự chịu. trẫm tuyệt đối sẽ không để liên luỵ ngươi cùng gia quyến. ngươi là cánh tay phải của trẫm, trẫm còn muốn dựa vào ngươi thống nhất thiên hạ, Phùng tướng đều có thể yên tâm."

Phùng Hoán Sâm đen mặt lại, hoàng thượng nói những lời này, ý tứ muốn hắn từ bỏ đứa con trai Phùng Chính.....

"Việc này tuyệt đối không thể a, Hoàng thượng!" hắn lê đầu gối tới dưới chân của Lã Mông, nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng, lão thần dạy con vô phương, nên từ nguyện chịu tội, Lão Thần cũng biết Phùng Chính phạm tội khó tha, Lão thần không dám lấy công lao để cầu việc tư, chỉ là phụ mẫu thương yêu hài tử, như thịt trên người, giờ đây nghịch tử lại làm ra chuyện ngu xuẩn, không khác nào khoét thịt trên người thần.

Lão thần tuổi đã già hơi đã tàn, không biết sống chết nay mai thế nào, không đành lòng người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Xin hoàng thượng thương xót thần, thương thần đáng thương mà cho một con đường tha cho nghịch tử một mạng."

"Lão thần nguyện từ bỏ mũ bào, chịu trượng chuộc tội!"

Lã Mông đã cho hắn đủ mặt mũi, hắn lại không chịu tỉnh ngộ, trong lòng không khỏi nổi lên tức giận, khoát tay lên vai Phùng Hoán Sâm. hoàng thượng cũng không dùng lực mà Phùng Hoán Sâm trên vai tựa ngàn cân không thể không khom người cúi xuống.

Lã Mông thu tay về, lạnh nhạt nói: "Phùng tướng quân đây là có ý gì, đường đường là thừa tướng một nước, đứng trước ta mất lễ nghi, là việc không nên a."

Hắn khinh thường nói tiếp: "Ngươi cũng nói là tội của Phùng Chính quốc pháp khó tha, ngươi không giám lấy công lao ra xin việc tư, vậy ngươi còn cầu xin cho hắn làm gì?"

Thái độ của Lã Mông thể hiện rõ, hắn đây là không cho cầu xin, khiến tâm Phùng Hoán Sâm rơi vào đáy vực, mặt không huyết sắc, nửa câu cũng không nói ra được.

Trăng sáng, sao thưa, chim ô thước bay về phía nam.

Người hầu trong phủ Vũ Định Hầu cầm theo đèn lồng, đi tuần quanh phủ, trên dưới đều dò xét một lượt, không cho bất kì tiểu tặc nào có cơ hội, sau đó mới yên tâm trở lại bên trong phòng nghỉ ngơi.

Thị nữ canh giữ ở bên ngoài phòng ngủ của công chúa, để sẵn sàng phục vụ khi chủ nhân cần, một vài người nghiêng đầu ngủ gật, cả phủ Hầu gia chìm trong đêm, người an giấc mộng, bao gồm cả vũ Định Hầu.

ở trong phòng ngủ, bóng tối bao trùm. Hoài Dương nghiêng mình quay lưng về phía trượng phu của mình, mở mắt thanh minh.

Nàng nhớ lại khoảng thời gian trước lúc đó mình vẫn còn non nớt, tính khí vẫn tiểu hài tử, mặc dù tuổi tác đã tới tuổi trưởng thành, dung mạo đại khái cũng trưởng thành nhưng so với người trước mặt vẫn kém xa, người đó hỏi nàng: "Ngươi tên là gì?"

Nàng cũng là lần đầu được đối mặt nói chuyện với người đó, không khỏi thất kinh, dại ra một hồi, mới hiểu được người đó, hoàng hậu của Khải triều đang hỏi gì mình, vội vã lắp bắp nói: "Thần nữ.... thần nữ... họ Lã tên Thiên."

"Lã Thiên?" nàng hướng chính mình mỉm cười, thì thầm: "Đào chi yêu yêu, diệp thiên thiên. Lã Thiên, là cái tên rất hay."

Từ trong miệng nàng đọc lên tên của chính mình, âm thanh ôn nhu tựa như ánh trăng, Lã Thiên chưa bao giờ cảm thấy tên của mình lại có thể nghe hay và êm tai như thế.

"Ngươi chính là tiểu muội của Lã tướng quân, thường xuyên nghe thấy Lã tướng quân nhắc tên ngươi trước mặt bệ hạ."

Lã Thiên gò má không hiểu sao đỏ lên, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào con mắt của người trước mặt, trái tim trong lồng ngực ầm ầm mà nhảy lên.

Không biết là nàng ấy đối với ai cũng đều hiền hoà như thế, hay là chỉ đối với mình như thế.

Sau lần đó Lã Thiên tưởng rằng bản thân còn có rất nhiều cơ hội từng bước đi tới bên cạnh nàng. Chỉ cần có thể ngày ngày nhìn thấy nàng ấy, nghe được âm thanh của nàng ấy, coi như trở thành hậu phi của Khải đế, nàng cũng miễn cưỡng chính mình....

Nàng nào có biết đến năm ấy, ca ca của nàng khởi binh tạo phản, cả hoàng cung chìm trong biển lửa, khói mù bay khắp trời, các đại điện đều sụp đổ, nàng ấy cùng với Khải đế cùng nhau tuẫn quốc, khoảng cách giữa các nàng vĩnh viễn cách xa, chính mình chỉ có thể ngước nhìn nàng ấy, mà nàng ấy lại không biết trong lòng mình, nàng ấy đã chiếm một vị trí quan trọng thế nào.

Hoài Dương chống đỡ lỗ tai một lúc, chỉ nghe thấy hô hấp đều đặn của trượng phu phía sau, hẳn là đã ngủ say.

Nàng nhẹ nhàng rời đi cái ôm ấp của hắn, thấp thỏm rời giường, sau khi rời đi, nàng nhìn trượng phu vẫn đang ngủ say.

Quay đầu nhìn người trượng phu của mình, mặc dù lúc vừa mới thành thân, giữa hai người đều không có tình cảm, chính mình bởi vì huynh trưởng ban hôn, mới bất đắc dĩ gả cho hắn.

Nhưng mười mấy năm qua làm phu thê cùng nhau, bấy nhiêu đó cũng có mấy phần tình thân.

Hắn vẫn luôn yêu chính mình, tôn trọng chính mình, nhưng chính mình bởi vì tâm đã chết, trước sau cũng chỉ có thể đối với hắn ngoại trừ lo lắng như tình thân ra, trong lòng đối với hắn cũng chỉ có áy náy, mà trước mắt chuyện mình cần làm. Chỉ có thể khiến chính mình càng thêm có lỗi với hắn....

Nàng bỏ đi do dự trong đầu, hạ quyết tâm trong lòng.

Là hài tử của nàng ấy, thật vất vả đứa trẻ đó mới có thể sống sót, nàng không thể trơ mắt mặc kệ hài tử đó chết đi.

Việc này là ca ca nàng nợ hoàng thất Khải triều......

Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem công chúa muốn làm gì?

Editor: Tổ độ thì k trượt một ai 😊)))

Truyện Chữ Hay