Chương : Yêu say đắm
An Đế vẫn còn hô to cứu mạng, Âu Dương Yên đã trở lại khoang thuyền, cởi bỏ áo khoác ướt nhẹp, nói với Tắc Mông, "Hôm nay có món để thay thịt bò rồi", Tắc Mông nhìn thấy đầu vai của nàng lộ ra, từ phía sau ôm chằm lấy nàng nói, "Yên, ngươi yêu ta đúng không?", Âu Dương Yên bĩu môi nói, "Sao mỗi ngày ngươi đều hỏi cái này? Đổi vấn đề khác có được không?"
Tắc Mông hôn lên cổ nàng mơ hồ nói, "Nhưng ta vẫn muốn nghe ngươi nói, 'ta yêu ngươi", Âu Dương Yên có chút nhột, cười rộ lên nói, "Đừng làm rộn", Tắc Mông không cam lòng hôn nàng, "Nhưng mà ta rất muốn ngươi", tay Tắc Mông chạm đến xương quai xanh của nàng, nhẹ nhàng sờ, ôn nhu nói, "Ngươi luôn nói không được, không được, ngươi đang muốn hành hạ ta đến chết sao?"
Âu Dương Yên đẩy Tắc Mông ra, mặc quần áo vào nói, "Đương nhiên không được, cũng phải chờ tới... chờ ta muốn... dù sao cũng không được". Tắc Mông giữ chặt y phục của Âu Dương Yên bắt đầu làm nũng, "Không được, lại làm trò thay quần áo trước mặt ta, ngươi rõ ràng đang câu dẫn ta", Âu Dương Yên đỏ mặt, xoay người đi ra ngoài, trong khoang thuyền này thực sự không an toàn.
Tắc Mông lại đóng cửa lại, kéo Âu Dương Yên vào sau cửa, muốn hôn nàng, Âu Dương Yên che miệng Tắc Mông lại, lên tiếng, "Sáng sớm, ngươi muốn làm gì a?"
Tắc Mông không nói lời nào, đưa lưỡi liếm lấy lòng bàn tay nàng, trong lòng Âu Dương Yên run lên, vội vàng thu tay về, Tắc Mông thừa cơ hội hôn lên môi của nàng, tay tham lam tiến vào y phục vuốt ve.
Âu Dương Yên bị Tắc Mông hôn không thở được, tim đập càng lúc càng nhanh, thấy hai gò má ửng hồng của Tắc Mông, một loại cảm xúc áp chế không nổi lại dâng lên, hơi thở có chút gấp. Tay Tắc Mông đã luồn vào trong y phục, nắm lấy nơi mềm mại của Âu Dương Yên, Âu Dương Yên muốn đẩy nàng ra, nhưng lại lưu luyến cảm giác này, có chút mơ hồ nắm lấy ngực Tắc Mông, đại não lại nhớ đến hình ảnh trơn bóng thon dài của Tắc Mông dưới biển ngày đó.
Nàng kéo Tắc Mông, đi đến bên giường, cả hai cùng nhau ngã xuống giường, hung hăng hôn lên Tắc Mông, nhìn biểu tình mê mang của Tắc Mông, nội tâm Âu Dương Yên càng thêm xung động. Âu Dương Yên ngồi dậy kéo bức màn che lại giường. Tắc Mông nằm trên giường thẳng lưng, ôm Âu Dương Yên trở lại giường, muốn áp đảo nàng, lại bị nàng nâng tay đè lại trên giường.
Âu Dương Yên nằm trên người Tắc Mông, tay Tắc Mông đã khẩn cấp kéo bỏ y phục còn chưa kịp mặc hoàn chỉnh của Âu Dương Yên, luồn tay vào trong, hai tay ấn lên hai ngực mềm mại của Âu Dương Yên. Âu Dương Yên lại nắm lấy tay nàng, bỏ ra hai bên, thở gấp gáp hôn Tắc Mông, thân thể mềm mại trêu chọc Tắc Mông không thôi.
Cảm giác thấy thân thể mềm mại và cảm xúc kích động của Âu Dương Yên, Tắc Mông càng thấy nhiệt huyết dâng lên, muốn đưa tay ôm Âu Dương Yên lại phát hiện Âu Dương Yên tránh né, cúi đầu hôn xuống cổ mình, nụ hôn có chút trúc trắc, trải dài xuống bả vai, xương quai xanh, sau đó dùng chóp mũi cạ lên điểm nổi lên trên ngực Tắc Mông.
Tắc Mông không tự chủ rên rỉ thành tiếng, giãy dụa thân thể muốn chạm vào thân thể Âu Dương Yên thêm chặt chẽ. Âu Dương Yên cọ cọ lên ngực Tắc Mông một hồi, mới phát giác y phục trên người Tắc Mông thực sự vướng bận, vì thế buông lõng hai tay Tắc Mông, cởi bỏ y phục trên người nàng. Bộ ngực căng tròn của Tắc Mông mạnh mẽ bại lộ trước mắt Âu Dương Yên, hai nụ hoa đỏ ửng kiều diễm nổi trên hai khỏa trắng nõn, trêu chọc thần kinh Âu Dương Yên. Âu Dương Yên thở gấp cúi đầu mút lên một nụ hoa đã muốn dựng thẳng đứng, một bàn tay phủ lên khỏa mềm mại bên kia.
Một hương thơm ngát chui vào trong mũi, cổ họng Âu Dương Yên tràn ra một tiếng "ưm", hoàn toàn không phát hiện Tắc Mông đã sắp cởi bỏ y phục trên người nàng, hai tay không ngừng vuốt ve lưng trần bóng loáng, một chân gấp lại, chèn giữa hai chân Âu Dương Yên, chạm đến nơi riêng tư trơn ướt.
Cảm xúc mềm mại trơn bóng làm Tắc Mông rùng mình thành tiếng rên rỉ, tay nàng lướt qua bờ mông rắn chắc, lại lần xuống nơi mẫn cảm giữa hai chân. Thân thể Âu Dương Yên run rẩy, nhẹ nhàng di chuyển thân thể, bất mãn giữ chặt hai tay Tắc Mông lại, để lên đỉnh đầu.
Tắc Mông đang nóng lòng muốn xâm nhập, giãy dụa muốn rút hai tay ra, lại phát giác Âu Dương Yên chỉ cần một tay, đã thoải mái đè áp hai tay của nàng, một tay khác mang theo xung động chiếm hữu nơi tư mật ướt át của mình. Giãy dụa một trận, Tắc Mông mới biết Âu Dương Yên muốn làm gì, nàng ngay cả một chút cơ hội phản công đều không có, chỉ có thể nhẹ giọng kêu một tiếng, "Yên... Yên...". Không biết vì sao, nàng vẫn có điểm không thích ứng, nhưng khi Âu Dương Yên buông tay nàng ra, đôi môi mềm hôn lên đóa hoa ướt át của nàng, Tắc Mông mẫn cảm rùng mình cong người rên rỉ, hoàn toàn quên giãy đụa.
Âu Dương Yên nắm lấy mông của nàng, nhìn đóa hoa đỏ ửng ướt át, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đại não như có cái gì chặt đứt, rung động đến có chút khó thở. Âu Dương Yên dùng đầu lưỡi liếm qua cánh hoa, dùng chóp mũi cọ đến viên trân châu hồng thuận sáng bóng hơi nổi lên, Tắc Mông chỉ có thể lớn tiếng rên rỉ "Ah" một cái, cong eo lên, hai tay nắm lấy mái tóc đen dày của Âu Dương Yên, nắm đến thật chặt, thở gấp gọi, "Yên...Yên...Nhiều một chút..."
Tiếng rên rỉ điên đảo thần hồn, kích động bản tính thô bạo của Âu Dương Yên, nàng dùng sức đưa ngón tay tham tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể Tắc Mông, một tay nhấc chân Tắc Mông, cúi đầu hôn xuống đóa hoa hồng thắm, ngón tay cũng hung hăng ra vào thân thể Tắc Mông. Tắc Mông hoàn toàn vô thức đong đưa vòng eo, nghênh hợp với Âu Dương Yên, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn quấn lấy giống như Yêu xà.
Nhìn cảnh tượng dâm mỹ trước mắt, nghe tiếng Tắc Mông rên rỉ mềm mại, Âu Dương Yên chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu xông đến trên ót, thân thể run rẩy, ngón tay càng thêm dùng sức. Tắc Mông mãnh liệt tan trong khoái cảm, thân thể bỗng dưng căng cứng, bấu chặt lấy cánh tay Âu Dương Yên đang ra vào thân thể mình, không ngừng thở gấp gọi tên Âu Dương Yên.
Một cỗ nhiệt lưu từ thân thể Tắc Mông phun mạnh ra, dính đầy tay Âu Dương Yên, dính vào môi đỏ hồng thuận của nàng. Tắc Mông càng thêm thở dốc, yếu đuối ôm chặt lấy người Âu Dương Yên, hôn lên môi màng, hôn đến môi ướt át thì thào nói, "Yên, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi...", Tắc Mông ôm thân thể đầy mồ hôi của Âu Dương Yên, sờ sờ lên gương mặt ửng hồng của nàng, lại nhẹ nhàng lập lại lời yêu thương vời nàng. Loại cảm giác này cực kỳ kiên định, không giống cảm giác hư không trước đây sau cơn khoái hoạt.
Âu Dương Yên mở cửa khoang, nhìn thấy Đạt Ni ngồi xổm ở cửa, thấy nàng ra, vội vàng đứng lên nói, "Thuyền trưởng, thuyền trưởng, van cầu ngài thả nàng xuống đây đi, ta nói nàng xin lỗi ngài, nàng đã có bài học, sẽ không rối loạn nữa", Âu Dương Yên càng thêm đỏ mặt, có người ngồi ở cạnh cửa mà lại không phát hiện, lúc này rất muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Âu Dương Yên cúi đầu ho khan một tiếng, cố gắng áp chế lúng túng lên tiếng, "Ngươi ở đây bao lâu rồi?"
Đạt Ni vội vàng nói, "Ta vừa tới, ta vừa tới", Âu Dương Yên nheo mắt nhìn ánh mắt hắn, ánh mắt có chút xa xăm, trả lời lại lưu loát như vậy, vừa tới? Có ngu mới tin. Nàng che giấu lên tiếng, "Ta sẽ thả nàng xuống, có phải ngươi cũng nên đi làm cơm trưa không?"
Đạt Ni cúi đầu quay đi, Âu Dương Yên quay đầu nhìn Tắc Mông đã mặc xong y phục, vẫn mềm dựa vào giường, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nữ nhân chết tiệt, làm hại ta xấu mặt", Tắc Mông nở nụ cười, cười đến có chút chọc quê, nói, "Đây là ngươi muốn, sao lại có thể trách ta?"
................