Chương : Sói đầu đàn?
An Đế đi rồi, Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông đang ngủ thật say, có chút không được tự nhiên tự mình ăn vài thứ, nhìn trời đã khuya, nàng do dự xem có nên lên giường ngủ cùng Tắc Mông hay không, do dự một hồi, lại ngồi lên trên ghế, nằm ngủ bên bàn, ngủ đến nửa đêm, Tắc Mông theo quán tính sờ soạng bên người, nửa ngày cũng không sờ thấy Âu Dương Yên, nhắm mắt mơ mơ màng màng kêu "Yên, Yên..."
Âu Dương Yên tỉnh lại, thấy Tắc Mông quay mặt về phía mình, nhắm mắt ngủ nhưng bàn tay lại sờ sờ trên giường, ngây thơ kêu tên mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật ấm áp. Tắc Mông không tìm được Âu Dương Yên liền mở mắt, nhìn thấy Âu Dương Yên đang ngồi cạnh bàn, liền hỏi, "Yên, ngươi ngồi ở đó làm gì?"
Âu Dương Yên có chút chột dạ, quanh co lên tiếng, "Ngủ chung một chỗ nóng quá, ta muốn hóng mát một chút", Tắc Mông đúng là tin, vỗ giường nói, "Lại đây". Âu Dương Yên muốn nói không qua, nhưng sợ Tắc Mông biết mình chột dạ, vì thế đi đến, Tắc Mông kéo nàng ôm vào trong ngực nói, "Yên, lúc nãy ta nằm mơ, nhất định là nằm mơ, mới thấy ngươi hôn ta, vuốt ve ta, aizz...", Tắc Mông thở thật dài nói, "ta biết ngươi căn bản không có khả năng làm như vậy".
Âu Dương Yên quay đầu nhìn gương mặt Tắc Mông, trên mặt Tắc Mông mang theo một chút mất mát, đột nhiên cảm giác có chút đau lòng.
Ngày hôm sau, Tắc Mông cảm thấy cực kỳ đau đầu, Âu Dương Yên nhìn nàng cúi đầu rên rỉ, vì thế nói, "Đến đây, ta xoa bóp cho ngươi", nói xong ấn ấn nguyệt thái dương cho nàng, ngón cái đặt tại ấn đường, nhẹ nhàng xoa bóp, cơn đau đầu của Tắc Mông quả nhiên khá hơn rất nhiều, cảm giác Âu Dương Yên quan tâm chăm sóc, Tắc Mông nhất thời có chút không thể thích ứng, ngơ ngác nhìn Âu Dương Yên đang đứng trước mặt mình nói, "Yên, ngươi đối với ta thật tốt". Âu Dương Yên nghe nàng nói như vậy, trong lòng có chút cảm giác không hiểu, như vậy mà thật tốt, vậy trước kia mình đối với nàng có bao nhiêu lãnh đạm coi thường, nghĩ sơ cũng biết.
Tắc Mông có thể vì mình mạo hiểm bản thân, suốt dọc đường chịu rất nhiều đau khổ, lại không oán hận một tiếng, chỉ muốn được nghe mình nói, "Ny Lỵ Á Ti, ta yêu ngươi", tình yêu như vậy sâu đậm đến mức nào, nặng đến mức nào, yêu đến trả giá hết thảy không cần giữ lại, nhưng chính mình lại không phát giác gì, dùng thái độ lạnh lùng coi khinh tình yêu này, Tắc Mông trả giá nhiều như vậy, trong lòng có bao nhiêu đau?
Âu Dương Yên nhẹ nhàng xoa bóp nguyệt đạo cho Tắc Mông, ôn nhu nói, "Ny Lỵ Á Ti, sau này ta sẽ đối với ngươi thật tốt", Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, nghe âm thanh ôn nhu của nàng, ánh mắt mang theo tâm tình không thể tin được, hơn nữa còn có sương mù che chắn, nàng cho rằng mình đang nằm mơ, bắt lấy tay Âu Dương Yên, "Yên, nói cho ta biết, ta thực sự thanh tỉnh có phải hay không", Âu Dương Yên đưa tay nắm mũi của Tắc Mông, cười nói, "Ngươi không phải đang nằm mơ".
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập, Âu Dương Yên đi qua mở cửa, là An Đế, đem thức ăn đến cho các nàng. An Đế đi vào phòng, để chén đũa xuống, nhìn thấy Tắc Mông ngồi trên giường chỉ mặc cái áo bó sát, mang theo một ít tán thưởng nói, "Oa, thân hình của ngươi thật là tốt, ngươi là ai, nhìn qua cũng không giống người bình thường nha", ngày hôm qua nàng vào Tắc Mông đang ngủ ở trên giường, nàng không chú ý đến.
Tắc Mông không để ý đến nàng, Âu Dương Yên đã lĩnh giáo qua trạng thái nói chuyện không ngừng của nàng liền lên tiếng, "Nàng là bằng hữu của ta, ngươi còn có chuyện gì khác không?"
An Đế nói, "Không có việc gì, ta muốn chờ các ngươi đi xuống, phía dưới có rất nhiều người chờ các ngươi, bọn hắn nóng lòng muốn biết về chuyện kho báu. Cô nương thân ái, bọn hắn đều là quỷ tham tài, không có cái gì..."
Nàng còn định nói tiếp, lại thấy Âu Dương Yên làm điệu bộ thỉnh đi, có chút tức giận nhún vai, xoay ngươi rời đi, Âu Dương Yên ôm trán nói, "Trời.... sao nàng có thể nhiều lời như thế?"
An Liệt và Dạ Tái Nhĩ tìm trên bờ một lần, nhưng không tìm được Âu Dương Yên và Tắc Mông, cơ hồ muốn tức chết, nhìn thấy sắc trời không còn sớm, đành phải đi về trước. Ngày hôm sau, bọn hắn dẫn theo bốn mươi thủy thủ, đi lên trên đảo, đi sâu vào trong bọn hắn mới phát hiện nơi này có rất nhiều người, mỗi người đều mang theo ánh mắt kỳ quái nhìn bọn hắn. Bọn hắn không biết đây là chỗ nào, chỉ thấy bọn người kia y phục lố lăng, vẻ mặt hung hãn, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi.
Đột nhiên có hai nam nhân, ngăn cản đường đi của bọn hắn lại hỏi, "Các ngươi là ai? Sao lại đến đây?"
Dạ Tái Nhĩ nheo mắt nhìn hắn, "Mắc mớ gì tới ngươi?".
Tên nam nhân đó cười lạnh, nắm lấy cổ áo Dạ Tái Nhĩ lớn tiếng, "Ta sẽ nói cho ngươi biết ở đây có chuyện gì liên quan đến ta", nói xong đánh một quyền lên mặt Dạ Tái Nhĩ, Dạ Tái Nhĩ cúi đầu né tránh, sau đó thoát khỏi khống chế, đưa tay đấm lên bụng người nọ một cái.
Người nọ giống như không có cảm giác gì, tiếp tục ra quyền với Dạ Tái Nhĩ, Dạ Tái Nhĩ bước đi linh hoạt, nhảy qua một bên, lại đấm vào mũi người nọ, biểu cảm người nọ đột nhiên dữ tợn, cắn miệng dùng hai tay đấm tới người Dạ Tái Nhĩ, Dạ Tái Nhĩ mượn lực chui qua cánh tay hắn, ôm lấy hắn, ý muốn kéo hắn ngã xấp xuống, nhưng thân thể hắn cao to cường tráng, lớn hơn Dạ Tái Nhĩ một cái đầu, không thể kéo hắn ngã được.
Hai người đánh cùng một chỗ, tên nam nhân cường tráng chiếm ưu thế hơn, lực lưỡng mười phần, nhưng Dạ Tái Nhĩ dù sao cũng sinh ra trong quân đội, không chịu thua kém. Mọi người đứng bên cạnh vây xem, rất nhiều hải tặc ở đây ồn ào cổ vũ cho tên kia. Hai người đánh một trận, đều mệt đến độ thở hồng hộc, nhưng ai cũng không thắng được, đứng bất động cách xa nhau trừng mắt nhìn đối phương.
Đúng lúc này, tên Ninja đột nhiên phóng đến, bóng dáng màu đen lướt qua đỉnh đầu tên nọ, cuốn một cái, kẹp chặc đầu hắn, quật ngã ngay lập tức. Đẩy ngã được tên nam nhân đó, chính mình lại nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt hiện lên thú tính nhìn tên nam nhân kia chằm chằm. Tên nam nhân cố hết sức mới có thể bò lên, chạy đến chỗ tên Ninja, tên Ninja chống hai tay, phóng hai chân đến hai chân tên nam nhân, làm hắn tránh không kịp ngã trên mặt đất. Tên Ninja thân ảnh nhanh như chớp phóng lên thân thể hắn, bắt lấy cánh tay hắn vặn ngược ra sau, nghe răng rắc một tiếng, cánh tay hắn như rớt cả ra.
Âu Dương Yên và Tắc Mông đang ăn điểm tâm, nghe âm thanh lớn tiếng truyền đến, Âu Dương Yên đứng ở cửa sổ nhìn ra, thấy đám người vây quanh đó, giống như có đánh nhau, dù không thấy rõ bộ dạng của những người kia, nhưng Âu Dương Yên cũng biết được là ai, quay đầu nói với Tắc Mông, "Ny Lỵ Á Ti, bọn hắn đến đây, chúng ta đi xuống đi."
Tắc Mông đi theo Âu Dương Yên xuống lầu, lúc này trong quán rượu không có một bóng người, đại khái đều đi xem náo nhiệt. Tắc Mông và Âu Dương Yên đi ra ngoài, lại nhìn thấy An Đế ở đó, trong ngực một tên hải tặc trẻ tuổi, cùng tên đó đùa giỡn. Trượng phu của nàng, là chủ quán rượu ánh mắt xám đục, đứng cách đó không xa, đối với hành động của lão bà mình coi như không thấy, chỉ xem náo nhiệt.
An Đế cùng tên thủy thủ trẻ tuổi cười vui vẻ một trận, tên thủy thủ trẻ tuổi buông nàng ra, rời đi. An Đế đi qua chỗ khác lại bị một tên nam nhân ôm lại, người này đại khái hơn bốn mươi tuổi, đầu nhỏ mắt nhỏ, An Đế đưa tay tát hắn một cái, kêu lên, "Mau buông ta ra, tên hỗn đản, Đạt Ni, không thấy có người khi dễ lão bà ông sao?"
Chủ quán ánh mắt màu xám, cũng chính là trượng phu của An Đế, không chút chú ý nhìn thoáng qua chỗ nàng lớn tiếng, "Này, buông nàng ra, ta có nhiều nữ nhân khác cho các người chơi, đừng tìm lão bà của ta", nói xong lại tiếp tục xem náo nhiệt. Tắc Mông nhìn thấy tất cả chuyện này, nghe đoạn nói chuyện này, im lặng không nói gì, Âu Dương Yên cũng nhẹ lắc đầu, đúng là thế giới hỗn loạn.
An Đế từ trong lòng tên hải tặc kia thấy các nàng đi tới, tránh khỏi tên đó, chạy đến bên người Tắc Mông nói, "Chào, các ngươi tới làm gì, xem náo nhiệt sao, nhưng chỗ hỗn loạn như vậy giống như không thích hợp cho người cao quý như ngươi xuất hiện, nên để bằng hữu của ngươi chăm sóc ngươi tốt hơn, tất cả nam nhân trong này đều là một đám sói, cẩn thận bị ăn trúng, xương cốt cũng không còn...."
Âu Dương Yên thở mạnh một cái, ném cho nàng một câu, "Nếu bọn họ là sói, ta chính là sói đầu đàn, để ta nhìn xem ai dám ăn?" Nói xong kéo Tắc Mông bước nhanh về phía trước.
...............