Chương : Trên biển, dưới ánh trăng
Hoa trên đảo Âu Dương Yên hái về nay đã khô héo, nhưng nàng lại không ném đi, còn thu thập những lá cây, bỏ vào mấy cái vò nước. Mỗi ngày sau đó Tắc Mông phấn chấn cao hứng dị thường, càng thêm kề cận Âu Dương Yên, chỉ vì Âu Dương Yên nói xong câu kia, mà nàng lại cao hứng như một đứa nhỏ.
Âu Dương Yên nhìn thấy Tắc Mông chỉ vì ba chữ đơn giản kia mà vui vẻ hưng phấn, tổn thương trên người dường như cũng không đau, lúc ngủ đều cong miệng cười, bất tri bất giác lại tràn ngập thương tiếc với Tắc Mông, cho nên đối với hành động thân mật của Tắc Mông bình thường cũng không kháng cự, để nàng càng rỡ ăn đậu hũ của mình.
Bất quá mọi nơi mọi lúc đều có người trông chừng các nàng, Âu Dương Yên vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng đối với Tắc Mông không có biện pháp nào từ chối. Giống như hôm nay, các nàng đang đứng ở mép thuyền, nhìn biển khơi yên tĩnh, Tắc Mông bắt đầu không an phận, hôn lên mặt nàng. Âu Dương Yên oán trách nhìn Tắc Mông một cái, nhích sang bên cạnh, Tắc Mông lại cười cười lê theo, Âu Dương Yên lại nhích sang, Tắc Mông cũng lê theo.
Âu Dương Yên cắn môi, bất mãn nói, "Không cần mặt dày như vậy được không?"
Tắc Mông cười cười không nói lời nào, Âu Dương Yên lẳng lặng đứng ở mép thuyền, gió biển thổi tung tóc nàng, tung bay nhảy múa, che khuất tầm mắt nàng, Âu Dương Yên dùng tay vén tóc, khuôn mặt thanh tú man theo nụ cười thản nhiên lên tiếng, "Đối với ta mà nói, không có nơi nào thân thiết hơn biển cả."
Tâm tư Tắc Mông lúc này toàn bộ đặt trên người nàng, nhìn nàng xinh đẹp chói mắt nói, "Đối với ta mà nói, không có gì tốt đẹp hơn khi nghe âm thanh ngươi nói yêu ta", Tắc Mông kéo tay Âu Dương Yên, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, "Nói lại lần nữa cho ta nghe được không?", Âu Dương Yên hờn dỗi, "Chỉ một câu nói như vậy, có cái gì dễ nghe?", Tắc Mông dừng mắt nhìn nàng, "Mà ta muốn nghe, nói lại lần nữa nghe thôi."
Âu Dương Yên chu môi lắc đầu, không thèm để ý đến Tắc Mông, Tắc Mông lại ôn nhu nói bên tai nàng, "Yên, nói lại lần nữa nghe đi.", Âu Dương Yên quay đầu nhìn Tắc Mông, "Nghe được những lời đó ngươi liền rất vui vẻ sao?", Tắc Mông kinh ngạc nhìn Âu Dương Yên, đột nhiên phát hiện Âu Dương Yên đúng thật là không hiểu phong tình, cắn môi nói, "Đương nhiên, đó chính là câu nói tốt đẹp nhất".
Âu Dương Yên có chút kỳ quái hỏi nàng, "Vậy ngươi nghe được có cảm giác gì?"
Tắc Mông nghe thấy thực sự suy nghĩ một chút, sau đó chỉ vào sóng gợn lăn tăn trên mặt biển nói, "Giống như mặt biển hiện tại", Âu Dương Yên nhìn mặt biển, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, phản xạ ra ánh sáng, từng đợt sóng gợn chớp động không thôi.
Âu Dương Yên có chút không thể giải thích được, xem ra nàng thực sự đúng là không hiểu phong tình. Tắc Mông lại hỏi nàng, "Ngươi nghe ta nói câu đó trong lòng có cảm giác gì?"
Âu Dương Yên nghĩ nghĩ nói, "Không có cảm thấy cái gì", Tắc Mông uể oải cúi đầu nói, "Xem ra là do ta đã nói quá nhiều rồi", đây là sự thật, mỗi ngày nàng đều nói với Âu Dương Yên rất nhiều lần "ta yêu ngươi".
Nhưng Tắc Mông lại vui vẻ rất nhanh nói, "Không sao cả, chỉ cần ngươi có thể nhận tình yêu của ta, ta đã thực thỏa mãn", Âu Dương Yên nhìn thấy nụ cười trên mặt Tắc Mông, có chút không hiểu được cảm xúc của mình. Cho đến bây giờ, nàng đều không phát hiện thì ra Tắc Mông lại dễ dụ như vậy, chỉ cần cho Tắc Mông một sắc mặt tốt, có thể nhận tình yêu của Tắc Mông, Tắc Mông cũng đã mừng rỡ như điên. Âu Dương Yên đột nhiên cảm giác mình từng không để ý đến xung quanh, tự mình đắm chìm trong bi ai thống khổ.
Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên chăm chú nhìn mình, ánh mắt trong trẻo như lúc ban đầu, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên, cười cười chỉ vào mặt biển nói, "Yên, ngươi xem bên kia là cái gì?"
Âu Dương Yên đưa mắt nhìn lại, cái gì cũng không nhìn thấy, Tắc Mông lại nói, "Ngươi đứng ở đây, sẽ thấy được", Âu Dương Yên đi đến đó vài bước, tập trung nhìn, cũng không có thấy cái gì, Tắc Mông đã kê người nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Âu Dương Yên quay đầu lại nhìn nàng, "Không có gì cả, ngươi muốn cho ta xem cái gì?", Tắc Mông lại hôn lên môi nàng, Âu Dương Yên lúc này mới kịp phản ứng, Tắc Mông lại lừa nàng, lừa nàng đi qua bên này, đứng bên bàn neo, tránh ánh mắt trông coi của mấy người theo nàng, từ góc độ kia nhìn lại, chỉ thấy được đầu vai của Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên có chút rối loạn đưa tay che giữa môi hai người nói, "Ngươi lại gạt ta, chiếm tiện nghi ta", Tắc Mông lại đem môi hôn rơi lên vành tai của nàng nỉ non nói, "Yên, ta thật đáng thương, mỗi ngày đều bị dày vò."
Âu Dương Yên đỏ mặt, "Vậy có chuyện gì liên quan đến ta?", Tắc Mông mút vành tai nàng, mơ hồ nói, "Thực sự mặc kệ sao?"
Âu Dương Yên cúi đầu, không nhìn đến Tắc Mông, Tắc Mông lại thì thầm bên tai nàng, "Yên, ta rất nhớ ngươi", Âu Dương Yên ngẩng đầu trừng mắt liếc Tắc Mông một cái nói, "Ta đang ở bên cạnh ngươi, có cái gì mà nhớ."
Tắc Mông lại ngóng nhìn nàng, "Tại vì ở bên cạnh ngươi, nên mới nhớ", Âu Dương Yên nhìn ánh mắt mông lung của Tắc Mông, mới kịp phản ứng, muốn giãy khỏi cái ôm của Tắc Mông, nhưng Tắc Mông lại không buông tay, Âu Dương Yên dùng sức tránh ra, Tắc Mông liền cau mày rên rỉ một tiếng.
Âu Dương Yên tức giận những cũng không thể làm gì, Tắc Mông đã muốn hôn lên môi của nàng, Âu Dương Yên khẩn trương nhìn lại phía bên kia, người trông coi các nàng đang uống rượu nói chuyện phiếm, không có nhìn qua bên này. Tay Tắc Mông đã tiến vào y phục của Âu Dương Yên, vuốt ve thắt lưng của nàng, Âu Dương Yên giãy khỏi môi Tắc Mông lên tiếng, "Không được".
Tắc Mông khó có khi mềm giọng hy vọng lên tiếng, "Yên, đừng cự tuyệt ta được không?". Âu Dương Yên đè tay Tắc Mông đang chạy loạn trên người mình nói, "Nhưng sẽ bị người khác nhìn thấy", môi Tắc Mông đã rơi lên cổ của nàng nỉ non, "Nhưng là ta rất muốn ngươi, mấy ngày nay ta thực sự rất dày vò, nhìn thấy ngươi, ôm ngươi, nhưng không thể hảo hảo yêu ngươi."
Âu Dương Yên rối loạn muốn đẩy Tắc Mông, Tắc Mông lại nhẹ giọng kêu đau một tiếng, Âu Dương Yên lại không thể làm gì buông lỏng tay, xoay người đưa lưng về phía nàng. Hơi thở lửa nóng của Tắc Mông thổi tới cổ Âu Dương Yên, Âu Dương Yên chỉ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, đỏ mặt nói, "Sao ngươi lại đáng ghét như vậy"
Tắc Mông cảm giác được thân thể mềm mại của Âu Dương Yên tựa vào ngực mình, cười nhẹ nói, "Ngươi là đang khẩu thị tâm phi sao". Mặt Âu Dương Yên càng thêm đỏ, cúi đầu im lặng không nói thêm tiếng nào, Tắc Mông lại càng lớn mật, hai tay ôm siết vòng eo của nàng, dời lên ngực nàng, còn cách một lớp áo nhẹ nhàng xoa bóp, Âu Dương Yên vừa khẩn trương vừa sợ hãi, nhưng thân thể lại mềm xuống, cố gắng nhìn hai người đang trông coi các nàng, hai người kia vẫn ngồi ở chỗ cũ, không có nhìn hai nàng.
Tắc Mông nhân cơ hội đem nụ hôn khắc lên mặt nàng, tay càng thêm càn rỡ. Âu Dương Yên ngăn không được phát ra một tiếng "ưm", nhưng lập tức liền đè ép trở về. Tắc Mông nghe vào tai tâm tình càng thêm rung động, gắt gao ôm nàng dựa lên mép thuyền, mút ra rất nhiều dấu hôn trên cổ nàng. Hai tay Âu Dương Yên nắm chặt mép thuyền, vừa thẹn vừa vội, thấp giọng mắng một câu, "Nữ nhân đáng chết."
Tay Tắc Mông đã hướng đến giữa hai chân nàng, cách một lớp y phục vuốt ve, một loại cảm giác khó có thể nói thành lời dâng lên, làm Âu Dương Yên vừa thẹn, vừa khẩn trương lại vừa buồn bực, nhưng không có biện pháp khắc chế loại cảm giác khó chịu hay thoải mái này, nàng gấp đến độ cơ hồ muốn khóc lên nói, "Không được, ngươi mau buông tay ra."
Một tay Tắc Mông xoay mặt của nàng qua, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng, hơi thở có chút khó khăn, Tắc Mông chỉ cảm thấy trong lòng tê dại thành một mảng lớn, có chút thở gấp hôn lên Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên cảm giác được thân thể mềm mại của Tắc Mông dán sát người mình, mềm mại áp chặt lấy chính mình, nàng chỉ có thể vô lựa tựa lên mép thuyền, mười ngón tay giữ chặt mép thuyền. Đầu lưỡi Tắc Mông cạy mở hàm răng Âu Dương Yên, không kiêng kị xâm nhập vào môi nàng, cuốn cái lưỡi thơm tho mút lấy, tay ở giữa hai chân Âu Dương Yên cũng bắt đầu dùng sức.
Âu Dương Yên khẩn trương nhìn hai tên thủy thủ ở sau bàn neo, thấy bọn họ vẫn đang uống rượu nói chuyện phiếm, trong lòng an ổn một chút, nhưng vẫn sợ bọn hắn phát hiện. Chính là dục vọng trong cơ thể lại càng ngày càng mãnh liệt, nàng hơi hơi cong vòng eo, cố gắng nén hơi thở sắp tràn ra rên rỉ của mình.
Tắc Mông cảm giác thân thể Âu Dương Yên mềm xuống, nàng nhìn Âu Dương Yên, xấu hổ đỏ mặt, biểu tình vẫn còn có chút khao khát, liền bị mê hoặc, loại tình cảm mê luyến này không thể dùng ngôn ngữ diễn tả được. Động tác cổ tay Tắc Mông ngày càng nhanh, cũng càng thêm dùng sức, biểu tình Âu Dương Yên càng ngày càng lộ ra thống khổ, mi phượng cau lại, cắn chặt môi, thân thể không thể khống chế run rẩy lên, đỏ ửng lan tràn từ mặt đến cổ, thậm chí tràn ra cả bàn tay.
Tắc Mông thu tay ôm chặt thân thể rung động của Âu Dương Yên, dùng mặt kề sát gương mặt nàng, cảm giác để người mình yêu thương phản ứng vui sướng cực độ, làm lòng nàng chảy qua cảm giác thỏa mãn.
Thần trí Âu Dương Yên mơ hồ một mảng, sau cơn kích tình hạ xuống, Âu Dương Yên phát giác Tắc Mông vẫn còn ôm chặt mình, oán giận nói, "Còn không buông tay, nữ nhân đáng chết."
................