Chương : La Vũ chạy trốn
Tắc Mông luôn lẳng lặng ôm Âu Dương Yên, ngửi mùi hương thản nhiên như có như không của cơ thể nàng, chỉ ôm nàng, cái gì cũng không làm, thực sự là một chuyện tình cực kỳ thống khổ, nhưng Tắc Mông vẫn nỗ lực khắc chế xúc động của mình, có trời mới biết điều này đối với Tắc Mông có bao nhiêu là khó khăn. Nhìn Âu Dương Yên tiến vào mộng đẹp, Tắc Mông suốt đêm cũng không thể nào ngủ ngon được, khó khăn mới rơi vào giấc ngủ, Âu Dương Yên lại cựa quậy trong ngực, mềm mại chạm vào ngực Tắc Mông, làm Tắc Mông chỉ cảm thấy nóng bức, ngủ kề cận như thế này thực sự quá khó chịu.....
Như vậy lặp lại vài lần, Tắc Mông cả đêm bị Âu Dương Yên treo lên rồi kéo xuống, tiếp tục khơi dậy lại kéo lại, loại tâm tình này suốt một đêm tra tấn hành hạ rốt cục cũng vượt qua. Âu Dương Yên có chút ngoài ý muốn ngủ đến thật sâu, thường ngày nàng ngủ ở chỗ Tắc Mông, sau khi Tắc Mông ngủ liền đẩy tay Tắc Mông ra, một mình mình ngủ, nhưng hôm nay vẫn ngoan ngoãn để Tắc Mông ôm.
Sáng sớm tỉnh lại, Âu Dương Yên nhìn thấy Tắc Mông vẫn còn ngủ, nhẹ nhàng đẩy cánh tay nàng ra, muốn đứng lên, Tắc Mông lại tỉnh, mơ mơ màng màng muốn ngủ, lên tiếng, "Yên, tối hôm qua ta thực rất thống khổ."
Âu Dương Yên mím môi, không nói gì, Tắc Mông đưa tay qua kéo nàng đến nói, "Đến đây đi, vì bồi thường đêm qua, cho ta một cái hôn."
Âu Dương Yên cúi đầu, nghiêng sang một bên, không để ý đến nàng. Tắc Mông đứng dậy đi đến, hôn xuống môi Âu Dương Yên nói, "Ngươi không hôn ta, thì ta hôn ngươi, vấn đề này giải quyết rất dễ dàng." Âu Dương Yên cúi đầu, đứng dậy đi thay quần áo, hai má hồng hồng, Tắc Mông thỏa mãn cười nói, "Yên, bộ dạng ngươi đỏ mặt thực sự rất đáng yêu."
Trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, chuyện Ba Siết và Ngãi Sắc phu nhân vẫn đến tai La Vũ. Tính cách La Vũ là dạng nào? Nàng từ nhỏ đã chịu không ít đạo lý giáo huấn, nhưng khi ở trên thuyền, nàng cũng chỉ là số ít những nữ nhân, hơn nữa La phu nhân và các đại thẩm khác đều là trưởng bối, Âu Dương Yên lại là đội trưởng, cho nên La Vũ là người được cưng chìu nhất. Mỗi người trên thuyền đều rất yêu thương nàng, nhất là Âu Dương Yên, cực kỳ sủng ái nàng, chưa bao giờ quan tâm nàng làm gì, đều giúp nàng làm, bất cứ chuyện gì, Âu Dương Yên đều đứng ra chịu trách nhiệm cho nàng, vì thế, đối với nàng mà nói, không quan tâm chuyện gì, chỉ cần làm bộ dáng này cho người ta xem là đủ rồi.
Cho đến bây giờ La Vũ đều làm theo tâm ý của mình quen rồi, gặp chuyện như vậy, nàng có thể không nghĩ đến chuyện tam tòng tứ đức nữa, nàng cho rằng Ba Siết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng. Đối với chuyện Ba Siết không thành thực, hậu quả thực sự rất nghiêm trọng, La Vũ ngay tại yến hội, nhìn Ba Siết liếc mắt đưa tình với Ngãi Sắc phu nhân, nàng cho Ngãi Sắc phu nhân một bạt tay, gạt đi cánh tay Ba Siết muốn cản nàng đánh người, sau đó rời khỏi nhà.
Phu thê La Trung nhận được tin cực kỳ sốt ruột, nhờ toàn bộ người quen đi tìm La Vũ. Ba Siết thì sau khi La Vũ đi rồi cũng hối hận không kịp, cầm cánh tay bị thương tự mình đi tìm La Vũ. Chuyện này Âu Dương Yên là người cuối cùng được biết, sau khi nàng biết tin này xong, cực kỳ sốt ruột, mà nàng cũng không phải kiểu người giỏi giả vờ, lo lắng dành cho La Vũ, toàn bộ viết lên trên mặt.
Tắc Mông nhìn thấy bộ dạng cau có của nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần, không đành lòng nhìn nàng cả ngày lo lắng, nhưng trong nội tâm cũng ghanh tị với La Vũ. Trong lòng tràn đầy rối rắm, cuối cùng cũng phái người đi xung quanh tìm kiếm La Vũ.
Tin tức của La Vũ rất nhanh có được, ngày đó nàng rời khỏi Lai Nhãn liền rơi vào tay một tên cường đạo không rõ thân phận. Ba Siết muốn cứu La Vũ ra, cũng bị bắt lại. Tin tức truyền đến tai Âu Dương Yên, Âu Dương Yên rốt cục cũng đợi không được, nàng khẩn cầu Tắc Mông để nàng đi cứu La Vũ.
Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên đang lo lắng bất an nói, "Yên, ta đã phái đội quân đi cứu bọn họ, bọn họ sẽ không có việc gì."
Âu Dương Yên khó có được nhẹ giọng lên tiếng nói với Tắc Mông, "Để cho ta đi, ứng phó với loại nguy hiểm này ta thực sự có rất nhiều kinh nghiệm, không ai thích hợp hơn ta."
Tắc Mông nhìn nàng, trong ánh mắt nàng tràn ngập lo lắng, Tắc Mông có chút âm trầm nói, "Yên, nếu đổi lại là ta, ngươi sẽ lo lắng như vậy sao?"
Âu Dương Yên ngây ra một lúc mới nói, "Bệ hạ, bảo vệ an toàn của người là trách nhiệm của ta." Tắc Mông đột nhiên ngắt lời, "Ngươi vẫn là yêu nàng, không bỏ xuống được có đúng không?"
Âu Dương Yên nghẹn lời, quay đầu nhìn nơi khác lên tiếng, "Bất kể thế nào, ta cùng nàng vĩnh viễn sẽ không có khả năng cùng một chỗ, nàng không thương ta, cho dù là thương ta, ta cũng không thể làm cho phụ mẫu nàng thương tâm."
Tắc Mông đi đến trước mặt nàng, nâng mặt nàng lên, để nàng nhìn lên mình nói, "Nhưng tâm của ngươi vẫn còn trên người nàng. Yên, ta chỉ không muốn ngươi đi mạo hiểm, ta muốn ngươi hiểu được ai mới là người quan tâm ngươi nhất, chính là ngươi lại không hiểu được."
Âu Dương Yên nhìn ánh mắt màu lam của Tắc Mông lên tiếng, "Xin ngươi để cho ta đi được không?"
Tắc Mông buông lỏng tay, trở về ngồi lại bàn, đưa lưng về phía Âu Dương Yên, "Ta sẽ không cho ngươi đi, chuyện này để người khác giải quyết đi, nếu ngươi dám đi, cho dù cứu được La Vũ trở về, ta cũng sẽ xử tử nàng", Âu Dương Yên không nói thêm gì, chỉ yên lặng rời khỏi thư phòng.
Người Tắc Mông phái đi thực sự rất có thực lực, nhưng đối thủ lại cường đại ngoài ý muốn, bọn hắn chẳng những không cứu được La Vũ, còn chết rất nhiều người.
Trời gió nặng nề, đêm đen đằng đặc, Âu Dương Yên vẫn đứng ngoài sân trước chánh cung, Tắc Mông đứng trong thư phòng, nhìn xuống cửa sổ có thể thấy được thân ảnh của Âu Dương Yên, quật cường đứng đó.
Thời tiết không tốt, trong phòng oi bức muốn chết, Tắc Mông lại nói với Mai Y Tư, "Mang rượu đến cho ta", Mai Y Tư dạ một tiếng, rất nhanh đưa rượu đến, Tắc Mông tựa bên cửa sổ, chậm rãi mím môi thưởng thức rượu nho thơm ngon, nhìn thân ảnh quật cường đứng trên khoảng sân kia.
Bầu trời bắt đầu mưa xuống, Âu Dương Yên vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích, mưa càng lúc càng lớn, Tắc Mông uống rượu cũng càng lúc càng nhiều. Nhìn Âu Dương Yên đứng giữa làn mưa xối xả, trong lòng của nàng phát đau. Âu Dương Yên chung quy vẫn biết Tắc Mông quan tâm để ý đến mình, nên dùng phương thức tự ngược này để áp chế Tắc Mông.
Tắc Mông đắm chìm trong một loại trống rỗng đến hư không, nàng đau lòng Âu Dương Yên, nhìn thân ảnh bé nhỏ yếu ớt nhưng thẳng tắp trong mưa kia, nàng muốn kéo Âu Dương Yên đi, rồi cứ như vậy yên lặng đứng nhìn, chậm rãi mím môi nuốt đi đau lòng, sau đó lại tự hỏi mình, vì sao bản thân ngốc đến độ đả động một người không có tâm ý với nàng đây?
Mưa rơi không tiếng động, cả người Âu Dương Yên đã thấm ướt, nhưng vẫn quật cường đứng nơi đó, trời mưa lạnh lẽo làm cả người nàng rét run, môi cũng có chút tím tái, nhưng nàng vẫn đứng đó. Nàng biết thư phòng luôn sáng đèn, Tắc Mông vẫn đứng bên cửa sổ. Đã là nửa đêm, Tắc Mông cũng có chút say, ném ly rượu bỏ, một tay nắm chặt lấy tim mình, trái tim nàng giống như cũng bị mưa ngâm thật lâu, lạnh lẽo chết lặng.
Tắc Mông đứng cạnh cửa sổ, nói với Âu Dương Yên đứng trong mưa, "Yên, ta để cho ngươi đi, ngươi đi vào trước đã", vẻ mặt Âu Dương Yên chợt lóe qua một chút vui mừng, tim Tắc Mông lại bị một chút vui mừng này hung hăng đâm một cái.
Cả người Âu Dương Yên ẩm ướt đi đến, sắc mặt của nàng có hơi trắng bệch, môi phát tím, tóc rơi tán loạn trên gương mặt. Tắc Mông đem thân thể ẩm ướt của nàng ôm vào trong ngực nói, "Lạnh lắm sao, ngươi cuối cùng vẫn biết ta yêu ngươi bao nhiêu, chính là, Yên, ngươi có biết đau lòng ta sao?" Tắc Mông đem ta Âu Dương Yên đặt lên ngực mình nói, "Nơi này đã sớm máu tươi đầm đìa, nhưng mà ngươi nhìn không tới, một lòng ngươi chỉ nhớ đến La Vũ."
Âu Dương Yên mở miệng, "Hiện tại nàng trong lúc nguy hiểm, nhưng là ngươi không có."
Tắc Mông nở nụ cười, "Nhưng ta đã đưa kỵ binh xuất sắc nhất của Lai Tạp Cầm đi, ta cam đoan với ngươi nàng không có việc gì."
Âu Dương Yên mím môi, "Nhưng là ta không an tâm."
Tắc Mông gật đầu cười cười, ánh mắt có chút tối lại, thâm trầm mông lung, nhìn không ra nàng đang suy nghĩ điều gì, nàng nâng cằm Âu Dương Yên lên lại nói, "Ta có thể để ngươi đi, nhưng mà, trước tiên ngươi phải cho ta thỏa mãn."
Âu Dương Yên mím mím môi, lại là một lần giao dịch như vậy, nàng không nói thêm gì, cởi bỏ y phục trên người mình, sau đó nhanh chóng cởi y phục trên người Tắc Mông. Tắc Mông nhắm mắt lại, để nàng cởi y phục trên người mình xuống, ôm lấy nàng vào phòng nghỉ. Miệng Tắc Mông mang theo vị rượu nồng đậm, Âu Dương Yên cố gắng áp chế cảm xúc không thích của mình, ôm cổ Tắc Mông ngã xuống giường.
Tắc Mông cười hôn nàng, sờ sờ lên thân thể lạnh lẽo của nàng, Âu Dương Yên đáp trả Tắc Mông, hôn lên đôi môi, vành tai Tắc Mông. Âu Dương Yên chợt phát hiện, trải qua một thời gian, cái gì ngượng ngùng khó chịu đều không còn nữa. Nàng phóng đãng di chuyển thân thể, Tắc Mông thích nàng như vậy có đúng không? Nếu Tắc Mông xem thân thể của nàng như một loại giao dịch, nàng liền làm cho hàng hóa này đáng giá một chút.
Vò đã mẻ lại sứt, tâm tình hiện tại của Âu Dương Yên chính là như vậy.
Ánh mắt Tắc Mông có chút lạnh lẽo, nhìn Âu Dương Yên luôn ngượng ngùng lúc này lại phóng đãng trêu đùa mình, hết sức lấy lòng mình, lòng nàng lại càng thêm trầm xuống. Nàng đưa tay chạm vào giữa hai chân Âu Dương Yên, phát hiện nơi đó khô khốc như trước, nàng bỗng nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười là đau xót không thể nói hết, nàng đẩy Âu Dương Yên ra, lạnh nhạt nói, "Ngươi đi đi."
..............