Chương : Sai lầm
"Hơn nữa", Y Thụy Kha lại nói tiếp, "Ngài sớm đã biết nàng không thương ngài, nhưng ngài vẫn dùng tất cả các biện pháp lưu nàng lại bên người, ngài dùng cường quyền chiếm hữu nàng, sau đó lại đối với nàng như vậy. Đường tỷ thân ái, cô gái chính là đóa hoa, tất nhiên muốn hảo hảo yêu thương, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta cũng thấy ngài có chút bạo ngược."
Tắc Mông nheo mắt nhìn chằm chằm Y Thụy Kha trầm giọng, "Y Thụy Kha, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Y Thụy Kha cười cười, "Đường tỷ, ta biết ngài là mình quân sáng suốt tiếp thu ý kiến mới có thể nói như vậy."
Tắc Mông lại lâm vào trầm mặc, mấy ngày nay, nàng luôn ngủ trong thư phòng, hi vọng có thể làm cho mình tỉnh táo ngẫm nghĩ kỹ lại, nàng và Âu Dương Yên đến tột cùng là sai ở chỗ nào?
Trời mưa càng lúc càng lớn, Âu Dương Yên ngồi trên cửa sổ, nhìn thấy trời mưa hôn ám, nhớ lại những ngày còn ở trêm thuyền, mỗi khi đến ngày mưa, thủy thủ trên thuyền điều được một phen bận rộn, không thể nào giống như bây giờ, chỉ cần ngồi trong phòng tránh mưa, vì mỗi lần mưa sóng rất lớn, bọn họ cần phải thu buồm lại, sau đó còn phải dọn nước mưa.
Những ngày mưa đó, Âu Dương Yên đều giúp đỡ thủy thủ thu buồm trong cơn mưa to, vừa nói vừa cười trong mưa. La Vũ sẽ đứng ở cửa khoang thuyền lớn tiếng kêu nàng, "Tỷ làm nhanh lên a, xong rồi trở về nhanh lên!", La Vũ sẽ thường cầm quần áo đợi nàng, đợi nàng vừa về đến, kêu nàng thay quần áo.
Nhớ lại luôn ấm áp, Âu Dương Yên nhìn thấy mưa to, bỗng nhiên nhảy từ cửa sổ xuống, thị nữ phía sau kinh hô một tiếng, chạy đến nhìn xuống, đã thấy Âu Dương Yên truyền tay qua một cây cột, uốn người một cái, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên thì cả người Âu Dương Yên đã ướt đẫm, đứng ở trong mưa, ngửa đầu, đưa hai tay ra, nhắm mắt lại, tóc đen dài ẩm ướt, hỗn độn quấn quanh người, quần áo phong phanh dính sát vào cơ thể, hiện ra đường cong lả lướt linh động.
Tắc Mông vội vàng lấy dù trong tay người hầu chạy đến, che lên người Âu Dương Yên, "Yên, mấy ngày này ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, sao lại dầm mưa ở đây?"
Âu Dương Yên quay đầu lại nhìn nàng, không nói gì. Tắc Mông lại ôn nhu nói, "Yên, ngươi không yêu quý bản thân mình sao, biết rõ mấy ngày này không thích hợp, sao còn dầm mưa?"
Âu Dương Yên có chút kinh ngạc nhìn Tắc Mông, mấy ngày nay Tắc Mông không ở cùng một chỗ với nàng, sao biết mấy ngày nay là nguyệt sự của mình đây? Cho đến bây giờ những ngày này với nàng đều không có quy luật, chính nàng cũng không rõ. Tắc Mông nhẹ nhàng kéo nàng, "Chúng ta vào trong đi.". Âu Dương Yên theo Tắc Mông về phòng, Tắc Mông cho người đưa quần áo đến, để nàng thay.
Âu Dương Yên đứng ở nơi đó thay quần áo, Tắc Mông nhìn chăm chú vào nàng, thấy ngón tay nàng mảnh khảnh xẹt qua ngực, sửa lại áo trong, rồi phủ thêm áo khoác, trong lòng không khỏi thấy tim đập nhanh hơn. Tắc Mông đi qua, kéo cằm Âu Dương Yên, hôn lên, môi Âu Dương Yên thật lạnh, trên người nàng cũng lạnh như băng.
Tắc Mông ôm Âu Dương Yên vào trong ngực, ôm đến thật chặt, thì thào nói, "Ngươi suy yếu như vậy, còn không chịu chăm sóc bản thân, có phải ngươi muốn gây sức ép đến chết hay không?" Tắc Mông vẫn tiếp tục nói chuyện một mình, "Ngươi muốn mượn phương thức này để thoát khỏi ta sao? Không, Yên, ta sẽ không mềm lòng, ta thà thấy ngươi chết trong lòng của ta, cũng sẽ không để cho ngươi rời đi."
Âu Dương Yên ngửa đầu nhìn Tắc Mông, ánh mắt mang theo vẻ không thể lý giải nói, "Đây là tình yêu của ngươi đối với ta sao?" Tắc Mông nhìn nàng, nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, ta nhận định ngươi thuộc về ta, thì vĩnh viễn sẽ không thả ngươi."
Âu Dương Yên cúi đầu, khóe miệng thoáng qua một nụ cười, nhưng chính là nụ cười mang theo một loại hờ hững oán hận và chua sót.
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, "Nếu ta thực sự chết thì sao?"
Tắc Mông đem mặt dán lên tóc nàng, "Ta sẽ không để ngươi chết, Yên, nếu ngươi chết, ta nhất định để cho bằng hữu và thân nhân của ngươi chôn cùng", ngữ khí của Tắc Mông thật ôn nhu, nhưng lại làm cho ánh mắt Âu Dương Yên thoáng hiện hoảng sợ, Tắc Mông thấy được sự e ngại trong mắt nàng.
Trong lòng Tắc Mông đột nhiên cảm thấy rất nặng nề, không phải nàng oán hận Âu Dương Yên không e ngại, quật cường với nàng sao, bây giờ Âu Dương Yên đã sợ hãi nàng, nhưng là vì sao một chút cảm giác vui sướng nàng cũng không có?
Âu Dương Yên thực sự sợ, nàng sống trong bão táp, chưa từng e ngại người nào, đây là lần đầu tiên nàng biết, trên thế giới cũng có một thứ khiến nàng sợ hãi, đó chính là cường quyền. Có cường quyền, tính mạng của con người giống như trò đùa, nàng tận mắt chứng kiến huynh đệ thủy thủ từng kề vai chiến đầu với mình chết đi. Sau hôm đó, bóng ma này mãnh liệt bao phủ trong lòng nàng. Tắc Mông ôn nhu lên tiếng, "Yên, thật ra ngươi cũng không cần sợ hãi, chỉ cần ngươi thuận theo một ít, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi."
Từ khi Âu Dương Yên đến đây, Y Thụy Kha không thể sống trong sung sướng như lúc trước được, vì nàng thường xuyên bị Tắc Mông gọi tiến cung, giúp Tắc Mông bày mưu tính kế chuyện Âu Dương Yên, cùng nói chuyện giải sầu với Âu Dương Yên. Lần này nàng đến gặp Âu Dương Yên, Âu Dương Yên đang đi tuần tra Hoàng Cung, đi theo phía sau là hai quân binh, mặc chế phục màu đỏ, vẻ mặt lạnh lùng.
Y Thụy Kha đi qua lên tiếng, "Âu Dương, tuần tra xong chúng ta đi thôi."
Âu Dương Yên không cự tuyệt, tuần tra xong rồi, hai người đi dọc theo đường đá cuội, vừa đi vừa nói chuyện, Y Thụy Kha nhìn nàng nói, "Âu Dương, ta càng ngày càng không hiểu được ngươi, có thể hỏi ngươi một số vấn đề không?"
Âu Dương Yên gật gật đầu, Y Thụy Kha lại nói, "Ngươi có biết bây giờ ngươi được những gì không? Quyền lợi, của cải đối với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng mà sao ngươi vẫn cự tuyệt mấy thứ này."
Âu Dương Yên cười lạnh một chút, "Ý của ngài nói, ta không yêu Tắc Mông, nhưng là vì những thứ này cần phải yêu nàng sao?"
Y Thụy Kha buông tay "Âu Dương, mọi người đều như vậy."
Âu Dương Yên lại nói, "Nhưng ta cảm thấy, so với những thứ này, tình thân, tình bằng hữu mới là quan trọng nhất."
Y Thụy Kha bỗng nhiên lại nói chen vào, "Vậy còn vị La tiểu thư thì sao, nàng đối với ngươi mà nói, tính là cái gì?"
Âu Dương Yên ngơ ngác một chút vội nói, "Nàng là con gái của ân nhân ta, ta yêu thương nàng là chuyện đương nhiên."
Y Thụy Kha nở nụ cười, "Ta cũng không có hỏi ngươi có yêu thương nàng không, Âu Dương, vì sao ngươi lại vội vàng giải thích như vậy?"
Âu Dương Yên nhất thời có chút sững sờ, còn có chút sợ hãi không hiểu, Y Thụy Kha lại nói tiếp, "Nếu ngươi có thể yêu cô gái kia, vì sao không thể nhận tình cảm của bệ hạ, bỏ qua những chuyện kia, bệ hạ vốn là một nữ nhân có mị lực."
Âu Dương Yên lại lắc đầu, "Không có khả năng"
"Ngươi nói cái gì không có khả năng?" Y Thụy Kha muốn biết Âu Dương Yên nói yêu La Vũ là không có khả năng, hay là tiếp nhận Nữ vương là không có khả năng. Âu Dương Yên lại nói, "Chấp nhận nàng? Chấp nhận nữ nhân đem vô số thống khổ để trên người ta? Nhận người đối xử tàn nhẫn với ta như vậy?"
Y Thụy Kha ngưng lại, ngồi dựa vào cạnh bồn hoa nói, "Được rồi, Âu Dương, nhất định ngươi cho rằng ta nói tốt giúp bệ hạ, nhưng mà.... Sự thật đúng là như thế. Tuy rằng ta hiểu nàng đối với ngươi quá đáng, nhưng là ta cũng phải chỉ cho ngươi xem, đến tột cùng nàng đã làm gì."
Nhìn thần sắc Âu Dương Yên thờ ơ, Y Thụy Kha lại nói, "Mấy việc nhỏ ta không nói, nhưng ta nghĩ bản thân ngươi chắc cũng có cảm giác được. Nói đến chuyện đại sự đi, Dạ Tái Nhĩ khởi binh, đây là hậu quả của việc nàng cầm tù cha con Ai Lặc Tư, nàng vì sao phải làm như vậy? Chỉ là muốn báo thù cho ngươi! Nàng là người thông minh, lại chọn làm việc ngu ngốc như vậy, Âu Dương Yên, nàng vì ngươi chịu tổn thương mà mất đi lý trí."
"Sau này, là hiệp ước với Vương quốc Nặc Lỗ Tư, Âu Dương, ngươi phải biết rằng, vì muốn lưu giữ tính mạng của ngươi, Lai Tạp Cầm không chỉ mất diện tích đất bằng Lai Nhãn, mà còn là sự sỉ nhục đối với ngoại giao của đất nước, hơn nữa cũng làm cho Tắc Mông mất hết mặt mũi, bởi vì ngươi uy hiếp nàng ký hiệp ước này. Không nói đến số tiền chuộc kia, ngươi phải biết rằng, đối với những người đang sống trên vùng đất đó, không phải một ít tiền chuộc kia liền có thể bù lại."
Âu Dương Yên vẫn trầm mặc như trước, Y Thụy Kha lại nói tiếp, "Có lẽ ngươi muốn nói, đây vốn là lỗi của nàng, là nàng cứng ngắc trong đàm phán, nhưng nếu không có sự kiện kia, sao nàng có thể phẫn nộ đến độ muốn giết Uy Liêm? Nàng yêu ngươi như vậy, nàng nghĩ đến ngươi đã xảy ra chuyện gì với Uy Liêm, nhưng nàng không đành lòng trách móc ngươi, cũng không thể chịu đựng đau khổ và phẫn nộ như vậy, nàng chỉ có thể đem lửa hận phát tiết lên người Uy Liêm, nhưng ngươi cố tình ngay chỗ đông đảo đại thần, buộc nàng thả Uy Liêm, trả lại vùng đất kia, Âu Dương, việc này đến tột cùng ai đúng ai sai? Ngươi toàn bộ đều bức bách lên điểm cực hạn của nàng, nhưng mỗi lần nàng đều nhường ngươi."
Âu Dương Yên cười lạnh nói, "Ta giống như đang đóng vai một hồng nhan họa thủy hại nước hại dân sao? Nhưng mà ngay từ đầu, chính nàng đã dùng uy quyền bức bách ta, nàng xem ta là cái gì, ta cũng có tình cảm. Ta không phải đồ vật không có tâm, để nàng tùy ý muốn giữ lấy!"
Y Thụy Kha lại cười nói, "Âu Dương, nhưng ngươi lại xem nhẹ tình cảm của nàng, nàng chưa từng thử qua mùi vị thất bại, nhưng ngươi lại làm cho nàng thất bại thảm hại, nàng phải làm thế nào? Nàng không chiếm được tình yêu của ngươi, nên muốn cho ngươi sợ nàng, nàng là vua, suy nghĩ của nàng tuyệt đối không có lui bước cúi đầu, mà hết lần này tới lần khác ngươi lại cố tình quật cường như vậy."
...............