Chương : Thương tổn
Lại một lần đàm phán, Tắc Mông không thể thỏa mãn yêu cầu của bọn hắn, Uy Liêm lại lập tức ám chỉ, bọn hắn không ngại dùng vũ lực đoạt lại vùng đất kia. Tắc Mông hoàn toàn phẫn nộ, nàng cho rằng người trước mắt này đã chiếm đi người yêu dấu quý giá nhất của nàng, bây giờ còn muốn đoạt đất của Lai Tạp Cầm, nàng lớn tiếng quát, "Đế quốc Lai Tạp Cầm chưa bao giờ bị bất kỳ uy hiếp gì, nếu các ngươi muốn chiến, không thành vấn đề, Lai Tạp Cầm cũng chưa từng sợ qua cái gì, nhưng ta nghĩ trước khi khai chiến, phụ thân của ngươi đại khái sẽ không được gặp mặt nhi tử của hắn nữa."
Lúc ấy Tắc Mông liền hạ lệnh bắt Uy Liêm lại đem xử tử, tất cả chuyện này phát sinh, Âu Dương Yên đứng ở bên cạnh, lúc nàng nhìn thấy cơn thịnh nộ của Tắc Mông, ý thức được bản thân đã dẫn đến chiến tranh. Áo Tô Thác lập tức đứng ra khuyên can Tắc Mông không thể làm như vậy, bởi vì xử tử Uy Liêm có nghĩa là chính thức khai chiến với Nặc Lỗ Tư, hiện tại Lai Tạp Cầm đang có nội xâm, bây giờ thêm ngoại xâm, sẽ khiến cho tài chính của Lai Tạp Cầm cạn kiệt, khiến cho Lai Tạp Cầm lâm vào nguy cơ.
Tắc Mông nổi cơn thịnh nộ không nghe bất cứ lời khuyên can nào, khư khư cố chấp hạ lệnh xử tử Uy Liêm. Âu Dương Yên lúc này mới ý thức được, bản thân mình đã phạm vào một sai lầm cực kỳ lớn. Tắc Mông khư khư cố chấp như vậy không phải là không có nguyên nhân, nhưng là vua của một nước, nàng có thể không phân rõ lợi hại trong chuyện này sao?
Âu Dương Yên cảm giác mình vừa gây nên một tội ác, Dạ Tái Nhĩ khởi binh, tuy rằng không phải nàng trực tiếp gây ra, nhưng nàng cũng có quan hệ đến, hiện giờ, lại vì nàng, mà chiến tranh đang tới rất gần. Âu Dương Yên là cô nhi chiến tranh, cho nên nàng rất hận chiến tranh, vì chiến tranh đã cướp đi thân nhân của nàng.
Nhưng bây giờ đang trên bàn đàm phán giữa hai ngước, Âu Dương Yên tuy đứng bên cạnh Tắc Mông, nên không có tư cách lên tiếng. Lúc này nàng cũng không thể cứ im lặng, nàng cũng cố gắng khuyên can Tắc Mông, hy vọng Tắc Mông có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi xuống đàm phán, nhưng khuyên can của nàng hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.
Âu Dương Yên không hiểu chính trị, không rõ quan hệ rối rắm phức tạp trong chuyện này, nhưng mục đích của nàng rất rõ ràng, nàng phải dùng hết khả năng để ngăn cản cuộc chiến tranh này, cuối cùng nàng cũng làm được, nàng ngăn cản được Tắc Mông xử tử Uy Liêm, hơn nữa còn bắt buộc Tắc Mông đồng ý ký đề nghị của Nặc Lỗ Tư, Tắc Mông tiếp nhận bút ký, nói ra mức tiền chuộc.
Thanh kiếm kề trên cổ nàng, ngay trên đại điện lớn của Hoàng Cung, ngay trước sự chứng kiến của mọi người, nàng nói với Tắc Mông, "Nếu ngươi nhất định phải xử tử hắn, ta cam đoan với ngươi, sau này ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp lại ta."
Tắc Mông giật mình, nhưng lại càng phẫn nộ, nàng lớn tiếng kêu lên, "Yên, ngươi dám làm như vậy, vì sao ngươi không suy nghĩ đến người nhà của ngươi, tánh mạng của bọn họ đều nằm trong tay của ngươi."
Âu Dương Yên đem kiếm trong tay kề sát cổ của mình hơn, "Bệ hạ, nếu bọn hắn sống không lâu, thì ta nhất định cũng sẽ chết trước bọn hắn."
Máu bắt đầu chảy xuống dưới cổ Âu Dương Yên, mũi kiếm sắc bén đã cắt đứt da nàng, Âu Dương Yên đang đánh cược, đánh cược bản thân nàng trong lòng Tắc Mông đến tột cùng có bao nhiêu trọng yếu, cược Tắc Mông yêu nàng có phải là sự thật hay không.
Tóc vàng kim của Tắc Mông che kín gương mặt, môi run rẩy, hai tay nắm chặt, nàng cảm giác lòng mình đang đổ máu, cảm thấy Âu Dương Yên làm như vậy nhất định là vì yêu Uy Liêm, nếu không, nàng cần gì phải lấy tính mạng của mình ra uy hiếp?
Tắc Mông suy nghĩ lại, cố giữ một người không thương mình, ở lại, để làm cái gì đây? Chỉ sẽ mang lại cho bản thân mình thống khổ vô tận, các đại thần của nàng đang nhìn nàng, Tắc Mông rống giận nói, "Được, ngươi chết đi, ta sẽ không thay đổi chủ ý!"
Âu Dương Yên nhìn thấy ánh mắt xanh lam thâm thúy, bên trong đến tột cùng đang chất chứa đều gì, nàng nhìn không tới, nhưng mà, nàng biết, khi Tắc Mông nói ra câu kia, lòng của nàng như bị ai quất mạnh một cái.
Âu Dương Yên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, kiếm trong tay hướng đến yết hầu, kỳ thật, chết cũng đơn giản, chỉ cần động cánh tay một chút mà thôi.
Tắc Mông nhìn biểu tình tuyệt vọng của Âu Dương Yên, lòng của nàng đột nhiên bị nhéo đau, vội vàng kêu to, "Ta đáp ứng ngươi..... Ngươi thả thanh kiếm xuống, ta đáp ứng ngươi!"
Âu Dương Yên dừng động tác, nhìn Tắc Mông, thấy môi Tắc Mông run rẩy nhìn mình, trong ánh mắt nàng mang theo hy vọng nói, "Ngươi thả thanh kiếm xuống, ta đáp ứng thả Uy Liêm."
Âu Dương Yên quay đầu nhìn Uy Liêm nói, "Ta hy vọng ngươi có hiệp ước, cùng giải quyết chuyện này."
Tắc Mông lại nói, "Ta đáp ứng đề nghị của bọn hắn, ta sẽ ký hiệp ước", nói xong, lấy bút ký tên vào hiệp ước đã sớm chuẩn bị, đồng ý nhận mức tiền chuộc của Nặc Lỗ Tư, trả lại vùng đất kia.
Nhìn thấy Tắc Mông ký tên dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Âu Dương Yên rốt cục cũng buông kiếm xuống, nhìn thấy mũi kiếm mang theo vết máu, Tắc Mông như xụi lơ, nàng nhắm mắt lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó đi đến trước mặt Âu Dương Yên, giật lấy thanh kiếm kia, hung hăng quăng xuống đất, tùy tay cho Âu Dương Yên một cái tát, cực kỳ dùng sức. Một bên má của Âu Dương Yên lập tức sưng phồng lên, khóe miệng bị đánh vỡ, một tia máu chảy xuống theo khóe miệng.
Tắc Mông không thể áp chế được phẫn nộ của chính mình, nàng lớn tiếng nói, "Yên, ngươi chính là đối với ta như vậy?"
Trong đại điện ai cũng suy đoán Tắc Mông sẽ xử trí cô gái này thế nào, không người nào dám nói chuyện, im lặng một mảng, Tắc Mông lập tức mang Âu Dương Yên đi.
Tắc Mông đưa Âu Dương Yên đến gian hình thất của nàng, sau khi vào hình thất, nàng đóng cửa lại, không cho bất kỳ người nào tiến vào. Nàng trói Âu Dương Yên trên giá treo cổ, bàn kéo buộc chặt, thân thể Âu Dương Yên bị kéo thành hình chử nhất thật to, cảm giác tứ chi bị xé rách truyền đến, Âu Dương Yên cắn chặt hàm răng.
Tắc Mông đứng trước mặt nàng, dán lên tai nàng nói, "Yên, ngươi yêu hắn?"
Âu Dương Yên không nói lời nào, Tắc Mông hỏi lại liên tiếp mấy lần, Âu Dương Yên đều không nói gì. Tắc Mông bị đố kị và phẫn nộ làm đầu óc choáng váng, cầm roi da không chút lưu tình quất lên người Âu Dương Yên, âm thanh đau đớn bén nhọn kịch liệt truyền ra, Âu Dương Yên áp chế rên rỉ một tiếng.
Tắc Mông mang theo tuyệt vọng trong lòng vung roi da, roi da không ngừng quất lên thân thể Âu Dương Yên, Âu Dương Yên chỉ cắn răng chịu đứng đau đớn, rốt cục Tắc Mông cũng dừng tay hỏi nàng, "Yên, nói cho ta biết, có phải ngươi yêu hắn hay không?"
Âu Dương Yên vô lực lên tiếng, "Ta nói không yêu, ngươi tin sao?"
Tắc Mông quát to, "Không yêu, ngươi không yêu hắn, vì sao lại phải làm như vậy?"
Âu Dương Yên lạnh lẽo cười rộ lên, "Ta nói ta yêu hắn thì sao?"
Tắc Mông lắc đầu, như người tâm thần, lớn tiếng nói, "Ngươi không thể yêu hắn, ngươi có thể không yêu ta, nhưng cũng không được yêu người khác."
Âu Dương Yên lại cười lạnh, "Vậy đến tột cùng ngươi muốn nghe đáp án gì? Không yêu hắn, ngươi lại không tin, nói yêu hắn, ngươi lại nói như vậy, đến tột cùng đáp án nào mới để cho ngươi vừa lòng?"
Tắc Mông nhìn nàng chằm chằm, âm thanh thống khổ khàn khàn, "Yên, ngươi đang cố ý chọc giận ta sao?"
Tắc Mông oán hận buộc chặt bàn kéo, làm Âu Dương Yên thống khổ kêu đau một tiếng. Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên thống khổ giãy dụa đột nhiên phá lên cười, "Yên, ngươi không sợ những thống khổ này có phải không?"
Roi da lại vô tình rơi lên người Âu Dương Yên, Tắc Mông dùng hết sức quật roi da, cũng dùng hết sức cắn chặt lấy môi mình, tổn thương trên người Âu Dương Yên, cũng lấy hết máu trong lòng nàng.
......