Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

chương 89: ai là kiếp của ai?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Quan Vũ.

Cô ta nhận lấy cái ly không của anh, rót đầy, đẩy qua, nghe tựa như đùa giỡn hỏi anh: "Anh nói xem tại lại luôn là tham lam như vậy đây? Thứ không thuộc về mình, nhưng lại cứ mơ tưởng."

Mơ ước? Ai ước mơ cái gì chứ? Lời bông đùa nửa thật nửa đùa, nhưng lại kéo ra không ít tơ tưởng.

Cô ta nói rất chính xác, con người, ai cũng tham lam.

Chẳng hạn như cô ta, chẳng hạn như anh ta, hai con người ngồi đây, chẳng phải ai cũng có mơ ước hay sao?

Trình Tín Chi không trả lời, nâng ly rượu lên, chỉ lắc lắc ly rượu.

Quan Hân cười cười, nâng ly rượu lên, uống ực một hơi cạn sạch: “Tôi và mấy người đó, thật ra thì cùng một loại người.”

Không biết tại sao, cô ta lại nói một câu như thế, liếc nhìn Trình Tín Chi. Thật ra thẳng thắn mà nói, trước giờ bọn họ chẳng gặp nhau được dăm ba lần, cũng chẳng quen biết.

Chắc do rượu vào, phụ nữ, rượu vào, không say cũng chẳng thể nào tỉnh táo.

Nói xong, Quan Hân lại tự rót cho mình một ly, bỗng tay bị giữ lại, ngăn cản động tác của cô: “Em uống nhiều quá rồi.”

“Uống nhiều, nên bị coi thành dê béo cả.” Cười đẩy tay anh ta ra, ly rượu đầy vơi, lại uống một ngụm lớn, con ngươi giống những cái đèn chớp nháy xoay xoay kia, lúc sáng lúc tối.

Loại Vodka này, một bình có thể hạ gục mấy gã đàn ông, mà người phụ nữ này lại uống như nước lã, mày cũng không chau.

Anh ta không biết nên nói cái gì, nói đúng ra thì, không có tư cách, nghĩ rất lâu, anh ta mới nói: “Ra ngoài đi, chỗ này không thích hợp với em.”

“Có người từng nói với tôi, không muốn nghe tiếng lòng mình thì hãy đến nơi ồn ào náo nhiệt.” Cô ta liếc mắt, nhìn anh ta, “Nhưng mà, không có tác dụng nhỉ.”

Âm nhạc vô cùng sôi động, giọng nói của cô ta đứt quãng, cực kỳ bi thương, thậm chí là đè nén.

“Vì Tả Thành?”

Trầm ngâm trong khoảng khắc, anh ta hỏi một câu như thế, giọng điệu uể oải, giống như sợi dây bị kéo căng ra.

Thật sự thì anh ta không nên hỏi, chỉ là lời, thì đôi khi thường hay không theo chi phối của lý trí.

Cô ta khẽ cười, sau đó gật gật đầu, nói tiếp: “Rõ ràng đến thế ư? Thế nào mà ngay cả một người ngoài như anh cũng nhận ra thế, tôi thật đúng là thất bại.”

“Anh không phải người ngoài.” Trình Tín Chi khó chịu đáp lại.

Cô ta cười, uống hết ly rượu, đôi mắt nhuốm tro ảm đạm: “Đúng vậy, anh không phải người ngoài, anh đã từng cứu tôi hai lần rồi đấy chứ, lần nào cũng là vào thời điểm tôi chật vật nhất.” Khép hờ đôi mắt ảm đạm, rồi lại nhìn anh ta và cười tươi như hoa, “Như thế thì tôi có thể tin tưởng rồi sao?”

Không chút suy nghĩ, anh ta trả lời: “Có thể.”

“Nếu tôi uống rượu, thì đừng bỏ tôi lại.”

Nói xong, lại rót đầy rượu, rồi lại uống rượu một mình.

Chẳng có lý do gì, anh ta nói có thể, thế là cô ta lại tin, sau đó chẳng thèm kiêng nể gì, cô ta thể hiện hết toàn bộ những sự không Vddđl/q/đcam tâm trong chính con người mình, cái mà không bao giờ để cho người khác thấy cho anh ta thấy, không chút lo lắng nào.

Cô ta vẫn rất tĩnh tại, nốc rất nhiều rất nhiều rượu, anh ta chỉ nhìn cô ta uống, cũng không nói gì, tĩnh tại cùng cô ta. Chưa bao giờ anh ta gặp được một người phụ nữ có thể uống giống như cô ta, chai rượu khắp bàn, con ngươi của cô ta chỉ nhuốm một ít hơi men, thoáng mê ly, mang vết hơi nước thoáng qua, càng nhìn càng đẹp.

Lại gọi thêm một chai, lười rót rượu, cô ta tưới thẳng rượu vào miệng.

Trình Tín Chi nhíu mày, giữ tay cô ta lại: “Đừng uống nữa, anh đưa em về.”

Cô ta lắc đầu, hơi loạng choạng, mở miệng nói mấy lời mơ hồ: “Không, không muốn, tôi còn muốn uống nữa.” Giãy giật tay ra, nở nụ cười châm chọc rồi mở chai rượu, chế nhạo, “Quán rượu này toàn nước lã sao? Tại sao tôi còn tỉnh đến vậy? Lại dám lừa cả tôi luôn cơ đấy.”

Tỉnh táo ấy hả? Tỉnh táo mà lại nói loại Vodka có độ tinh khiết cao như thế này là nước lã, chỉ ngửi mùi thôi là say ngất ngưỡng rồi.

Quan Hân có tửu lượng kinh người, cứ nốc cho mình quay cuồng đầu óc.

“Được được, chúng ta đi về.” Cầm áo khoác của cô ta lên, dụ dỗ cô gái đang chao đảo.

Chai rượu vẫn được nắm chặt, bắt đầu không an phận, vũng vẫy xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Rượu như nước lã mà cũng dám đem lên, tôi là phát thanh viên đấy nhé, không có cái gì qua mặt được tôi đâu nghe chưa, cho dù không nói ra, tôi cũng biết hết.” Nói xong, mũi hít hít, có chút gì đó trách cứ uất ức lạ thường, “Nhưng anh ấy vẫn coi tôi như một con ngốc.”

Vừa nói rượu, bây giờ lại thành “anh ấy” rồi.

“Anh ấy” trong miệng Quan Hân, lòng Trình Tín Chi tường minh, nhưng chỉ nói: “Đừng nói nữa, em say rồi.”

Đúng là say thật, một khi phụ nữ say, thì không giấu được thứ gì rồi.

Cô ta cười, nước mắt đã rơi xuống ngay, nói: “Đúng vậy, say rồi, nếu không vậy thì tại sao ai ai cũng trông giống anh ấy chứ.”

Anh ta không nói lời nào, mày nhíu rất chặt. Người phụ nữ trong lòng không chịu ở yên, xoay người đối diện với anh ta, đưa tay, đầu ngón tay đặt lên phần giữa lông mày của anh ta, cô ta lại tiếp tục cười cười khóc khóc và nói: “Bao giờ cũng thích nhăn mày, vui vẻ hay không vui cũng toàn nhếch môi theo thói quen, ánh mắt anh ấy luôn lạnh như băng, chỉ khi anh ấy tức giận mới có chút hơi ấm, nhưng mà anh ấy lại không thích tức giận kia.”

Tay cô ta men theo giữa lông mày của anh ta, đến khóe môi, đến đôi mắt, thậm chí cô ta còn có thể trông thấy hình ảnh mình phản chiếu trong mắt anh.

Rõ ràng, cô ta đang nhìn anh ta, vuốt ve gương mặt anh ta, nhưng lại nói về vẻ đẹp của một người đàn ông khác.

Anh ta và người đàn ông kia không giống nhau chút nào, chẳng qua là, người phụ nữ này chỉ nhìn thấy đúng một người mà thôi.

Bỗng nhiên, không chút thương tiếc, anh ta đã cầm lấy tay cô, không còn nhớ nhung gì tới dịu dàng nữa: “Em tỉnh táo chút đi.”

Cô ta chỉ ngớ người một lát, sau đó nước mắt đã rơi xuống, anh ta bối rối đành vội buông tay. Bên tai chỉ nghe thấy câu này: “Ai nói say sẽ quên hết những người mà mình nghĩ thôi là đã thấy đau khổ, toàn là đồ lừa đảo.” Giọng nói trở nên yếu ớt, đứt quãng, “Đồ lừa đảo——”

Hơi thở khe khẽ, tay buông lơi, người phụ nữ lại khép mi ngã vào lòng anh.

“Nếu là anh, chắc chắn sẽ không làm em đau.” Anh ta cười khổ, bắt đắc dĩ, ôm lấy người con gái trong lòng.

Nếu là tôi…

Lại là “nếu là”, loài người luôn luôn ngây thơ toàn đi làm mấy cái thứ giả thiết không có khả năng, nhưng lại quên mất, là người nào không phải ai thì không thể.

谁非谁不可- thùy phi thùy bất khả: Từ “thùy” trong đây nghĩa là ai đó, “phi” là không, “bất khả” nghĩa là không thể, không được. Trong câu này, nếu edit sát nghĩa là như trong phần mình đã làm, nhưng mình không hiểu rõ lắm, hình như ý chỉ là chị Hân thích anh Thành, không thể là người khác, anh Chi đã không thể thế vào, nên anh nói khiến người ta (chị Hân) nực cười. Mong nhận được đóng góp từ mọi người. Xin cảm ơn!

Lúc ra khỏi quán rượu, đã là rất khuya, Quan Vũ@ Hân - Diendanlequyđã tỉnh táodon khá nhiều, nằm trong xe của Trình Tín Chi, mi mắt khép trông như ngủ nhưng cũng không hẳn là thế.

Trình Tín Chi ngồi ở chỗ người lái thì chốc chốc lại cau mày, lòng phiền muộn, muốn lấy thuốc ra hút, nhưng lại nhìn người phụ nữ ngủ mơ hồ bên cạnh, bén không làm nữa.

“Quan Hân, mở mắt ra, nói chuyện đi, em muốn đi đâu? Anh cũng đưa em đến đó.” Du dỗ với giọng nói thật dịu.

Quan Hân dựa vào kính xe nằm ngủ, đôi mắt kia không mở ra, yên lặng một lát rồi mới nói: “Tôi muốn đi gặp anh ấy, anh có thể chở tôi đi gặp anh ấy không?” Nói xong, lại lắc đầu nguầy nguậy, “Không mở mắt ra nữa, mở mắt ra thì bao giờ cũng trông thấy anh ấy.”

Anh ta luôn cho rằng, phụ nữ kiêu ngạo tự tin như cô ấy, sẽ chẳng bao giờ có điệu bộ trẻ con như vậy, cũng không biết rằng, vì một người đàn ông, cô ấy đã trở nên không còn là chính mình nữa rồi.

Trình Tín Chi nở nụ cười, cười thật hoang đường, tiện tay gạt cần số.

Xe lao đi rất nhanh, cửa kính thì mở ra, tiếng gió bên ngoài cửa xe rất lớn, hòa lẫn với giọng nói yếu ớt của cô ta, lại rõ ràng đến lạ: “Ngoại hình của anh ấy rất đẹp trai, với tính tình như thế của anh ấy, hẳn là chẳng ai dám nói với anh ấy đâu. Giống một đóa hoa anh túc, rất đẹp, nhưng mà tuyệt đối không thể dây vào. Thế nhưng tôi biết thì đã quá muộn rồi.” Không mở mắt ra, cô ta nghiêng đầu, môi thì cười khổ, “Chính xác mà nói thì là trốn không thoát.”

Như say lại như tỉnh, như tỉnh lại như say, nói đến người kia, cô ta hốt hoảng: “Tính ra thì tôi chỉ mới quen biết anh ấy còn chưa được nửa năm thôi, hiếm khi gặp mặt, anh ấy cũng luôn luôn ít nói, không gặp nhau, không có kỷ niệm, tôi lại mê muội anh ấy đến phát điên lên, thậm chí còn không biết nó bắt đầu từ lúc nào.” Dừng một chút, vừa cười, càng lúc càng trở nên thống khổ, sương lạnh dần xâm chiếm lấy phần giữa lông mày, “Có thể, là từ khi bắt đầu quen biết với anh ấy.”

Chắc người phụ nữ này say dữ lắm rồi, mới buông lời càng lúc càng nhiều như quỷ sai thần thiến.

Nhưng cho dù say đến như thế, đầu óc quay cuồng, nhưng chỉ riêng mỗi ký ức liên quan đến người kia, thì lại vô cùng rõ ràng.

Trình Tín Chi lặng thinh, chỉ nghe thôi, bàn tay nắm tay lái đã nắm chặt, lại tăng tốc; nhưng còn giọng nói của cô ta thì vẫn rất rõ ràng: “Còn nữa, anh ấy tàn nhẫn độc ác, không nương tay với bất cứ ai, kể cả đàn ông hay đàn bà. Người ngoài nói anh ấy thâm sâu không thể dò xét, lòng dạ độc ác nham hiểm, đúng vậy, anh ấy thật sự là một người đàn ông như thế. Kiêu ngạo cuồng vọng, độc tài ngang ngược toàn là thứ trời sinh cho anh ấy. Người đàn ông như thế, chắc chắn sẽ trở thành thứ mê hoặc phụ nữ, nhưng anh ấy cũng không cho phụ nữ cơ hội. Khi đó, tôi nghĩ rằng, có thể tôi là một người ngoại lệ, ít nhất trong mắt anh ấy đã nhìn tôi, cho dù là giao dịch, nhưng lựa chọn của anh ấy là tôi, không phải người khác, ít nhiều gì thì tôi cũng là một người đặc biệt khác biệt. Tôi vui mừng nghĩ nghĩ, mặc dù anh ấy không thích tôi, nhưng cũng không thích người khác.”

“Tôi biết, đàn ông như anh ấy, nếu yêu người nào thì chắc chắn sẽ yêu bằng cả cuộc đời và sinh mạng của mình.”

Một người đàn ông như thế, Trình Tín Chi không biết cũng không muốn biết, anh ta chỉ biết là, nếu người phụ nữ bên cạnh mình đây yêu người nào, hẳn là cũng sẽ tốn cả cuộc đời và sinh mạng.

Giọng hơi nghẹn lại, cô ta lại quật cường, không chịu dừng lại: “Thế nhưng tôi không biết, nếu anh ấy yêu ai, thì đó chính là kiếp nạn của tôi.” Như giễu cợt, “Hình như bây giờ đã bắt đầu rồi…”

Người phụ nữ say rượu, đưa tay ôm ngực, đâu đâu cũng đau. Kẻ nào nói uống rượu thì sẽ không cảm giác được gì, toàn là tự dối mình tự an ủi bản thân mà thôi.

“Tôi không dám hỏi, không dám tìm đáp án, thậm chí không dám phỏng đoán, bởi vì sẽ đau.” Lông mi dài run rẩy rất nhanh, khóe mắt có lệ rơi, “Cuối cùng tôi cũng biết——”

Chưa nói hết, bất chợt lại dừng, lệ vương nơi khóe mắt còn chưa bị khô, cô ta đã ngủ say sưa, có lẽ vì đau, mệt mỏi, không thể chịu áp lực được nữa.

Cuối cùng cô cũng biết: Anh ấy là kiếp nạn, từ khi anh ấy xuất hiện, cô đã không thể quay đầu lại rồi.

Cau mày, kiếp nạn của cô ta, xuất hiện trong giấc mơ của mình, không ngừng không nguôi.

Màn độc thoại của cô ta khép lại, yên tĩnh rất lâu, người đàn ông người ở tay lái cười khổ: “Nếu anh đi tìm em sớm hơn một chút, có phải em sẽ không đau đúng không? Nếu như anh gặp được em trước, có phải em sẽ không yêu anh ta phải không?”

Câu hỏi của anh ta tan vào trong gió, không có câu trả lời.

Chỉ khi cô ta say mới có can đảm dám buông lời, lời của anh ta cũng như vậy.

“Anh chờ em mười năm, tìm em mười năm, nhưng vẫn chậm.” Anh ta đưa tay, vuốt ve khuôn mặt cô ta, giọng khàn đặc, “Quan Hân, em có biết không?”

“Nếu như em yêu ai, thì đó cũng là kiếp nạn của anh.”

Nụ cười tịch liêu cô đơn bên môi, trong chiếc xe nhỏ hẹp, anh ta trào phúng bản thân, bởi vì cô ta không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.

Đêm nay, ai thành phong cảnh của ai, ai chấp nhận kiếp số của ai, cũng là số phận, chỉ nhận không oán thán.

Duyên phận, cái thứ này, quá ít ỏi, trùng hợp người yêu cũng yêu mình, mong muốn quá nhiều rồi.

Đêm nay, hơi lạnh, không có ánh trăng, lác đác vô số ánh sao lấp lánh, gió thổi điên cuồng, không thể thích hợp mua say, nhưng càng thích hợp với điều mờ ám hơn.

Đêm dài, cả đại trạch Quan gia tối đen, sau đó có thể trông thấy vài bóng hình lấp ló trên tường thông qua ánh sao, chuyển động từng chút từng chút một, trông có vẻ vô cùng khó khăn.

Cho dù ai nhìn thấy tình cảnh như thế, suy nghĩ đầu tiên chắc chắn là: Ban đêm trăng thanh gió mát, là thời điểm trộm gà trộm chó.

Chỉ là, sự đời nhiều khi khó nắm bắt, người đang nằm úp nhúc nhích khó khăn bên trên tường chẳng phải ai khác, lại đúng là con gái nhỏ của cái nhà này.

“Đúng là xui quá đi, ở nhà mình mà còn phải trèo tường chứ lại.” Giọng Quan Ngải đang trốn trên hàng rào làu bàu.

Người cũng đã ngồi trên hàng rào, hơi run run rẩy rẩy, Quan Ngải ném túi du lịch đi, vừa mới rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng mà——

“Gâu!” Sủa một tiếng, tiếng kêu kia làm lòng người run sợ. Người ngồi trên tường hoảng sợ, liếc mắt: “Quan Tiểu Bắc, ngoan ngoãn cho bố một chút, nếu kéo ông già nhà bố tới đây, bố hầm thịt mày đấy.”

Con chó đang sủa lên chính là một con chó săn phòng an ninh ở Quan gia nuôi, thật ra thì tên nó cũng không phải là ‘Quan Tiểu Bắc’, mà tên là ‘Tán Cổ’, chỉ là có mỗi nhị tiểu thư của Quan gia thà rằng gọi là ‘Quan Tiểu Bắc’ ra, mấy người khác cũng chẳng dám kêu, ai mà chẳng biết chủ nhân của khu nhà cao cấp này tên Quan Chấn Bắc.

Thói quen và phản xạ có điều kiện, hai thứ này đặt trong người con chó cũng áp dụng tương tự, ‘Quan Tiểu Bắc’ vừa nghe mệnh lệnh, thế là đã ngoan ngoãn hiền lành lại, dần im lặng, ngồi xuống, lưỡi đưa khỏi mồm hơi Vân Trường thõng lleequi"sdonxuống rồi lắc đầu vẫy đuôi về phía tường.

Con chó này, đã bị con nhóc Quan Ngải dạy dỗ huấn luyện rồi, vừa nghe thấy ba chữ ‘Quan Tiểu Bắc’ thì đã có phản xạ theo điều kiện rồi.

Cô nhóc ngồi ở trên tường cười ngặt nghẽo, rồi vui lòng khen bạn chó: “Bây giờ mới ngoan này.”

Quan Ngải bắt đầu tiếp tục nhúc nhích, dùng chân thăm dò khoảng cách so với mặt đất, nhiều lần làm đi làm lại nhiều lần nhưng vốn chẳng đúng theo ý, khẽ cắn môi, bắt đầu mắng: “Lão già thối, xây rào cao như vậy, sợ người ta không biết ông nhiều tiền à, đừng có mà cho là tôi không biết nhé, một cái ngân hàng tư nhân, tiền bạc không rời ngân hàng, đặt ở trong quỹ bảo hiểm của mình, lão già ngoan cố, đáng bị trộm nhớ trộm theo!”

Mắng xong cũng chưa hết giận, đá vài phát vào cái rào, rồi lại ngồi ở hàng rào, không dám lộn xộn, mắt liếc tới liếc lui, buồn rầu: “Cao thế này, chân hơi mềm đi rồi.” Run run rẩy rẩy mò mẫm đứng dậy.

“Ông trời phù hộ, có một cái đệm lưng phát nào.”

Mặc niệm như thế, rồi cắn răng nhắm mắt rồi nhảy xuống.

Làm một trận trời đất nghiêng ngả, ấy thế mà không có sự đau đớn như trong dự liệu, người nào đó đang nửa quỳ trên đất mở một con mắt, chớp chớp: “Í? Thứ mềm mềm.”

Lại duỗi ngón tay ra chọc chọc: Quái, mặt đất này đúng là mềm quá nha.

“Có thể ngồi dậy không?”

Một giọng nói quỷ mị vọng đến như ma quỷ, phản ứng đầu tiên của Quan Ngải đương còn đang chưa lý giải ra là hét to lên,

Là vật sống!

Trong phút giây, phản ứng thứ hai là, nhân lúc lợi dụng lén sờ sờ ‘Sinh vật’ trên đất, cười trộm: “Ông trời thật sự hiển linh rồi.”

Thời gian như quay lại một phút đồng hồ trước. Người nào đó cầu nguyện: Ông trời phù hộ, có một cái đệm lưng phát nào.

Người này suy nghĩ quái đản lại còn thêm cái chuyện lầm bầm làu bàu, lại còn không ngớt, hiển nhiên là còn chưa nhận ra vẫn còn có người không thể xoay người.

“Có thể ngồi dậy không? Tôi không có sức nói lần ba.”

Người kia thở hổn hển, rất rõ ràng, trọng lực của người nào đó có tác dụng không nhẹ.

Giọng nói này… Quan Ngải như vừa tỉnh mộng, xoay người như cá chép, đứng lên, sau đó quan sát bằng ánh sáng sao yếu ớt, hơi ngờ vực: “Trình Tín Chi?”

Người kia không đáp lời, đứng dậy, phủi phủi đất trên người, vẻ đẹp trai trong bộ trang phục đua xe không suy giảm chút nào.

Quan Ngải trợn mắt há mồm: “Thật sự là anh.” Suýt nữa bị sặc nước miếng, lại đi nửa vòng chung quanh Trình Tín Chi, trong đôi mắt ánh lên vẻ ngờ vực, mang cỗ hương vị thẩm vấn, “Tôi nói này, hơn nửa đêm, anh lén lút trốn bên ngoài hàng rào, tính làm cái trò gì đấy?”

Cũng chẳng biết là ai lén lút ngồi chồm hổm trên tường lầm bầm làu bàu?

Con nhóc này, đây chẳng phải là đang đánh đòn phủ đầu hay sao?

Mà Trình Tín Chi lại không khiếp không sợ, ung dung bình tĩnh, chiếu lại một quân: “Thế nửa đêm trèo tường thì lại làm cái trò gì?”

Cái thằng này không ngốc, không dễ gạt gẫm nha!

Quan Ngải còn đang sửng sốt một phen thì lại đáp lại rất trôi chảy: “Tôi rảnh rỗi nhàm chán, nửa đêm ngắm trăng đi dạo trèo tường thì làm sao nào? Dù sao đây là nhà của tôi mà.”

Trình Tìn Chi như có như không cười nhạo, không nói gì.

Nhưng trong ánh mắt, trong con mắt của Quan Ngải, thì đó chính là cười nhạo không chừa mặt mũi, không vừa ý: “Cười cái gì mà cười? Có ý kiến à?”

Tư thế kia, giống như đang nói: Anh dám có ý kiến thử xem!

Nhìn lướt qua rương hành lý bên chân, giọng điệu không mặn mà cũng chẳng nhạt nhòa, lại mang vẻ trêu chọc: “Mang theo rương hành lý đi ngắm trăng? Đi dạo?” Nhìn chằm chằm vào mắt Quan Ngải, đến gần một bước, cô ấy với một chân mềm nhũn, lại lùi một bước, tên kia cười chói mắt, chêm thêm một câu, “Trèo tường?”

Quái lạ, rõ ràng là nhà mình, rõ ràng là bắt trộm, thế quái nào mà lại có cảm giác có tật giật mình. Lắc lắc đầu, cố giả bộ bình tĩnh, thua người không thể thua khí thế, đẩy ngược lại: “Tôi rèn luyện thể lực, không được à.” Giải thích xong, lại cảm thấy không đúng lắm, lại đẩy cao khí thế, “Quái lạ, tôi ở trong nhà mình, sao tôi lại phải đi giải thích với anh, mà anh, một tay đua, hơn nửa đêm không ngủ được, canh ở cửa nhà tôi, có mục đích gì?”

Bốn chữ ‘Có mục đích gì’, từng chữ từng chữ được nói rõ ràng mang khí thế hùng hồn.

Quan Ngải khảng khái trần tình một phen, đối phương chỉ giơ giơ tay lên, trả lời một câu không cảm xúc: "Quan Hân ở trong xe."

Quan Ngải lại sửng sốt: "Quan Hân?" Trong đầu rối như tơ vò, hợp thành hai chữ —— mờ ám. Nhìn nhìn Trình Tín Chi có vẻ ‘thản nhiên’, lại nhìn ngó cái xe cách đó không xa.

"Từ khi nào mà mấy người tới mức ở chung một chỗ với nhau rồi thế?"

Hỏi mà không che giấu ngượng ngùng chút nào, lời lẽ coi bộ lấy làm chính nghĩa lắm.

Cái hàng này, ở trong mắt cô, một nam lại thêm một nữ, vậy thì đồng nghĩa với gian tình, hoàn toàn không có suy nghĩ khác.

Trình Tín Chi tức cười, không dám vòng vèo với cái suy tư của người này, đi thẳng vào chủ đề: "Cô ấy uống nhiều quá, tôi chỉ đưa cô ấy về."

Quan Ngải khẽ đảo con mắt, nở nụ cười lạnh lùng giễu cợt, cái mặt viết ba chữ ‘ai tin hả’, cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: "Uống nhiều quá?"

Trình Tín Chi hẳn là đã đoán được chiêu số của người này, biết rõ có nói nữa cũng là càng tô càng đen. Lười trả lời.

Nhưng ở trong mắt Quan nhị tiểu thư, đây chính là có tật giật mình! Giọng nói càng trở nên thánh thót khí phách: "Nửa đêm canh ba trăng Vũ--> lqdthanh gió mát, một người phụ nữ say rượu, đừng nói với tôi trong đầu anh không có một chút ý muốn nào." Con mắt nửa hí, giống như lưỡi đao, "Nói mau, anh làm gì chị ta rồi hả?"

Đối phương thở dài một cái, rõ ràng là rất bất đắc dĩ: "Tôi mà muốn làm cái gì với cô ấy thì cứ đưa cô ấy đến khách sạn, chứ không phải nơi này."

Này dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra vấn đề, Quan Ngải với cái bụng cái dạ không đuột rất lâu cũng không quéo ra cái quẹo gì. Cuối cùng kết luận: "Ai biết anh có xong chuyện rồi hay không, lo sợ bị phát hiện, bèn hủy diệt chứng cớ."

Trí tưởng tượng này! Khiến người ta tặc lưỡi hít hà. Tha cho anh ta đi, người này đọc được rất nhiều chuyện kiểu như thế này trong sách tâm lý tội phạm học.

Đối diện với Quan Ngải, bao giờ cũng làm cho người ta nghẹn không thể nói được lời nào: "Trí tưởng tượng được dùng tốt nhất khi đúng chỗ."

"Anh không còn lời nào để nói thôi."

Trình Tín Chi không phản bác được, trực tiếp bỏ qua, đi mở cửa xe.

P/s: Chào mọi người,

Lâu không gặp.

Ta tính làm một bài khảo sát để ta lấy ý kiến của mọi người về thể loại truyện mọi người thích, ở truyện Độc nữ y phi: Không lấy vương gia cặn bã! - Tử Đồng

Mọi người có thể thấy trong phần chữ ký đính kèm hoặc tìm truyện là thấy nha.

Mọi người thích gì thì cứ tick thoải mái nhé!:

Ta sẽ để một số tag thể loại truyện vào, nếu mọi người muốn thêm cái gì thì comment cho ta ngay dưới truyện nha. Ta sẽ đọc và phản hồi với mọi người để thêm tag nếu cần thiết.

Tính từ giờ tới / nha. Mọi người làm giúp ta với.

Xin cảm ơn!:

Truyện Chữ Hay