Edit: Quan Vũ.
Anh đã đồng ý với cô: Anh chờ em, cho nên cứ đợi từ khi Trăng lặn tới khi Thái Dương lên.
Sau khi Tả Thành gặp Giang Hạ Sơ, thì đã là qua giữa trưa rồi, là lúc nóng bức trong ngày, trên trán anh là một lớp mồ hôi lấm tấm, và rồi chỉ nói một câu: “Em đã đến rồi."
Như chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ nói một câu em đã đến rồi.
Bọn họ đụng độ xung đột, chân đăm đá chân chiêu suốt cả mười năm, lần đầu tiên, anh đợi cô.
Cô, không nói gì cả, không có túi hành lý, để mặc cho Tả Thành dắt tay cô đi một mạch, đến gần cửa lớn Tả gia.
Chú Tiến đứng chờ ở cửa, còn bên cạnh thì có một người phụ nữ cao gầy, mặc nguyên cây quần áo đen càng nổi bật uy nghiêm, Giang Hạ Sơ cũng chỉ nhìn lướt qua.
Năm năm không gặp, Giang Hạ Sơ không hề xúc động, mà chỉ cảm thấy hít thở không thông mà thôi, nơi đây, bên trong cái tòa thành này, đâu đâu cũng là hơi thở của Tả Thành, đoạt lấy hô hấp của cô.
“Hạ Sơ tiểu thư, cô đã đến rồi.” Chú Tiến khom người, cúi đầu.
Chú Tiến, tên là Tả Tiến, mang dòng họ Tả gia, cũng là người hô mưa gọi gió, cả đời chỉ cúi đầu với hai người, một người là Tả Thành, còn người còn lại chính là Giang Hạ Sơ.
Phòng khách trống trải, rất rộng lớn, ánh Mặt Trời len lỏi qua cửa sổ vào trong cũng rất ít, sáng tối trong phòng khó tả, chiếu vào gương mặt mang vẻ âm u của Giang Hạ Sơ: “Là tôi, năm năm không gặp.” Con ngươi xoay chuyển nhiều lần, thở dài một hơi, “Đúng là tôi vẫn còn về đây.”
Về tòa thành của Tả Thành, bề ngoài thay đổi nhưng vẫn là nhà tù mà thôi.
Tả Thành vẫn cứ nắm bàn tay của Giang Hạ Sơ, hơi siết chặt lại, gò má lạnh nhạt của Giang Hạ Sơ, rõ rệt trong đôi mắt của anh: “Nếu như em không thích, có thể đổi.”
Liếc mắt nhìn lại, tất cả vật trang trí, thứ nào cũng là màu đen, chỉ có cái đèn treo bằng thủy tinh cực lớn được treo ở giữa phòng là khác mà thôi.
Tả Thành thích màu đen, thứ gì cũng thế, luôn luôn như thế, năm năm trước như thế, bây giờ vẫn như thế, người đàn ông Guānyǔ này cố chấp như thể sắp điên cuồng rồi.
Giang Hạ Sơ cũng chỉ cười lạnh lùng: “Chung quanh cũng chỉ là cái gian phòng.”
Bỗng đôi mắt của Tả Thành u ám, không nói gì cả.
Có lẽ Giang Hạ Sơ đã quên, năm năm trước, cô đã từng nói: Em thích đèn, thứ rất sáng rất sáng, có thể giúp em nhìn rõ sự u ám của anh.
Cuối cùng là Giang Hạ Sơ đã quên mất hay là Tả Thành đã nhớ quá nhiều.
Chú Tiến không khỏi lắc đầu một cái.
“Tôi mệt rồi.” Không hề nhìn Tả Thành, Giang Hạ Sơ nói với chú Tiến.
Chú Tiến không nói, mà lại nhìn Tả Thành.
Giang Hạ Sơ cười lạnh, quả thật là đúng với danh xưng nhà tù.
“Đưa phu nhân đi nghỉ.” Tả Thành mở miệng.
Hai chữ phu nhân, Giang Hạ Sơ nhịn cười không nổi, im lặng châm chọc.
Người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu không nói gật đầu với Tả Thành, tiến tới trước mặt Giang Hạ Sơ.
Đi được vài bước, thì Giang Hạ Sơ quay đầu lại, thản nhiên nhắc nhở: “Đừng quên giờ.”
giờ chiều, là chuyến bay của người kia, lúc nào cô cũng nhớ.
Tả Thành không nói gì, đôi mắt lạnh như băng. Rét lạnh, vô cùng giống như băng tuyết ngàn năm không ánh sáng.
Lầu , ở hướng Mặt Trời mọc, có một cái gác, căn phòng của Giang Hạ Sơ, cô cũng không xa lạ gì, mọi thứ năm năm trước cô thích nhất, thậm chí……
“Giống như đúc.” Đây là câu đầu tiên Giang Hạ Sơ nói khi đẩy cửa ra.
Tất cả mọi thứ ở Tả gia đều thay đổi, thay đổi bề ngoài, nhưng chỉ có gian phòng này, giống hết như gian phòng năm năm trước của cô.
Sợ hãi ẩn hiện trong đôi mắt của cô, trong đầu toàn là những kí ức vụn vặt kia, chúng cứ lũ lượt kéo về.
Cổ tay đau âm ỉ, vết sẹo ở đó nhỏ đến gần như l?q?d không còn thấy được nữa, dường như lại nứt toạc ra.
Khi đó, cô cắt cổ tay, chính là nằm trên chiếc giường này, mặc cho máu nhiểm đỏ quần áo.
Quanh đi quẩn lại đã năm năm, những ký ức tưởng chừng như sẽ không bao giờ nhớ lại nữa, thì tới lúc này đây lại nháo nhào lồng lộn lên.
Cô cười, vừa thảm thiết lại vừa thê lương, ngồi ở mép giường, lướt qua chiếc giường, chỗ cô đã nằm hồi trước, không có máu tanh năm đó, nhưng lại có hơi thở của Tả Thành: “Tại sao lại dính mùi của anh ta rồi.” Cô lạnh lùng cười trào phúng, “Anh ta thật đúng là toàn làm những chuyện tôi không thích.”
Căn phòng này, cô căm ghét, bên trong căn phòng này, có hơi thở của Tả Thành, cô càng căm ghét hơn.
Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề gật đầu, đứng bên cạnh giường: “Căn phòng này, tiên sinh không bao giờ để cho bất cứ ai vào.”
Dường như không dám trả lời tùy tiện, thái độ của người phụ nữ vô cùng cung kính. Vẫn cúi đầu, cho tới lúc này, Giang Hạ Sơ cũng không nhìn thấy rõ diện mạo của người phụ nữ.
Trong phòng không có quá nhiều thứ, một cái giường, một cái bàn đọc sáng, một giá sách, một cái tủ đầu giường. Giang Hạ Sơ đứng dậy, duỗi đầu ngón tay ra nghịch nghịch cái tua thòng xuống của cái đèn bàn trên tủ đầu giường, nhớ đêm đó cô được đưa vào bệnh viện, cái đèn này vỡ rồi. Chụp đèn hình đóa hoa sơn chi, hẳn là Tả Thành tìm rất lâu.
“Tôi cực ghét cái loại cảm giác như trở lại năm năm trước này.” Nhìn người phụ nữ mang điệu bộ cúi đầu phục tùng, giọng thản nhiên. Phụ nữ Giang Nam dịu dàng như thế, nhưng cũng có thể lạnh lùng tới cùng cực, “Đổi tất cả thứ màu trắng thành màu đen hết.”
Màu sắc cô từng thích nhất, bây giờ lại phát hiện ra nó gai mắt như thế.
Người phụ nữ chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua Giang Hạ Sơ, rồi lại cúi đầu xuống, làm thinh.
Giang Hạ Sơ cười lạnh: “Chuyện này cũng cần xin phép anh ta à.”
Người phụ nữ vẫn không nói gì, lại tiếp tục với thái độ cung kính, Giang Hạ Sơ cũng biết, người của Tả gia, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tả Thành.
Tả Thành thật đúng là ngồi chắc trên cái từ giam cầm này.
Giang Hạ Sơ đứng đó không nói gì, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, chiều cao vừa đúng, nhìn thẳng: “Cô tên gì?”
Giọng nói vừa thản nhiên, lại vừa trong trẻo, mà chẳng biết tại sao lại có loại khí thế không cho phép lơ là.
Đúng là rất giống Tả Thành……
Người phụ nữ hơi ngẩng đầu, |[]q"d cũng không dám nhìn thẳng, trả lời: “Tả Ngư.”
Người mang họ Tả, đều là tâm phúc của Tả Thành, là người có thể sống chết vì Tả Thành.
“Người trực thuộc Tả gia, giám thị tôi thì dường như đáng tiếc lắm.” Giọng điệu cô thản nhiên.
Tả Ngư này, Giang Hạ Sơ sẽ không ngây thơ cho rằng cũng chỉ là người tới chiếu cố cô, người trực thuộc Tả gia, ai mà không cứng rắn mạnh mẽ, chỉ làm chân sai vặt, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu đi mổ gà.
Mặc dù đôi mắt người phụ nữ kính cẩn nghe theo, nhưng cũng không hèn nhát ti tiện: “Không phải thế, trách nhiệm của tôi là bảo vệ phu nhân.”
Những người được Tả gia đào tạo chỉ làm theo bốn chữ: Tuyệt đối phục tùng.
Giang Hạ Sơ cười lạnh: “Bảo vệ? Lắm thứ lí do đường hoàng.” Khóe miệng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong, đôi mắt sáng rực hơi biến đổi, trong lạnh lùng lại mang chút rực lửa, “Sau này Tả Thành không có ở đây, thì cứ tùy tiện gọi tôi là cái gì cũng được, ngoại trừ phu nhân.” Đi vòng qua người phụ nữ, cô đến trước cửa sổ, đưa tay ra, màu trắng của rèm cửa sổ chiếu xuống lòng bàn tay của cô, cô thản nhiên nói thêm một câu, “Nếu muốn sau này, tiếp tục đi theo tôi, thì cũng không nên báo cáo chuyện này lại với Tả Thành.”
Tả Ngư ngước mắt lên, bỗng dưng đôi mắt sáng rực hơn, rồi lại cúi đầu làm thinh.
Nếu như sau này không thể đi theo cô, thì đường lui của Tả Ngư…… Thật sự không có đường lui, Tả Thành không giữ lại những người vô dụng.
Nắm lấy xương sườn mềm của người ta, Giang Hạ Sơ chính là một trong những người giỏi nhất.
Có lẽ không nhận ra, điểm này, cô giống hệt như Tả Thành.
Giang Hạ Sơ cũng chỉ là nằm xuống nghỉ ngơi một chút thôi, mà lúc này đây ở Tả gia khiến cô không thể hít thở thông, cô vốn là không thể ngủ yên. Lúc mở cửa, thì Tả Thành đã đứng chờ ở cửa rồi, Giang Hạ Sơ cũng không biết anh đã đến đây lúc nào, Tả Thành không nói gì, thì cô lại càng không mở lời gợi chuyện.
Trên đường, anh ta ít nói, khiến Giang Hạ Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngoại trừ nhân viên chăm sóc và chữa bệnh cứ ra ra vào vào trong phi trường, thì đâu đâu cũng là người của Tả gia, nhưng cũng yên tĩnh lạ thường.
Giang Hạ Sơ không thích loại không khí này, không giống tạm biệt, mà giống vĩnh biệt.
Tả Thành dắt tay cô, ngày tháng Mười, cũng rất lạnh, nhưng mồ hôi lạnh lại túa ra đầy lòng tay, cô hơi giơ tay lên, nhưng Tả Thành vẫn không buông tay ra: “Tôi muốn đợi riêng với anh ấy.”
Trong khắp khoang, ngoại trừ Tề Dĩ Sâm hôn mê bất tỉnh ra, thì chỉ còn lại mình anh và Giang Hạ Sơ.
gốc là Giang Tại Thành, ta nghĩ có gì đó sai sai nên sửa lại.
“Không còn nhiều thời gian đâu.”
Giang Hạ Sơ không nói gì mà chỉ nhìn Tả Thành, lúc này đây, đôi mắt sáng như phủ xuống một tầng sương thu lạnh.
Tả Thành mím môi, gò má lạnh lùng, cuối cùng vẫn buông tay ra, xoay người đi ra ngoài, làn sóng lạnh như càng lạnh hơn, nhếch môi lên, là bất đắc dĩ.
Giang Hạ Sơ ngồi yên, nhìn người kia đang nằm, toàn thân cắm đầy ống, tựa như yên lặng không thể đả động vậy: “Em biết, l"?"q/d/ anh có thể nghe lời nói của em được.” Dừng lại một chút, “Dĩ Sâm, em chờ anh, dù trên trời hay dưới đất, nếu như anh không về, thì em sẽ đi tìm anh.”