CHƯƠNG
«Công tử nhà ai mà trù nghệ tinh xảo.»
.
Sau mấy ngày tuyết rơi, sắc trời chẳng những không quang tạnh mà lại bắt đầu đổ mưa.
Quá ngọ, một cậu thiếu niên mặc xiêm y xanh nhạt cắm đầu chạy như bay qua cánh cửa y quán.
Khi đã dừng lại, cậu thở hắt ra một hơi lạnh, theo thói quen cụp ô lại vung vung trên mặt đất, xoay người đi vào phòng trong.
Vừa đi còn vừa lầm bầm: “Mưa lớn quá trời, ướt hết cả rồi. Sư phụ cũng thật là, chẳng phải trước kia mấy chuyện khám tại gia đều do chính sư phụ đi đó sao…”
Nói đến phân nửa thì cậu bỗng im bặt.
Mộ Phù Sanh đang ngồi trước án thư ghi chép trong sảnh theo tiếng ngẩng đầu lên, liếc qua cậu một cái, đạm nhạt nói: “Đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, ô dính nước thì đừng vung vẩy khắp nơi.”
Cậu thiếu niên lập tức líu lưỡi, cũng biết mình làm sai, cậu không cãi, gục mặt ủ ê đi vào bên trong buồng.
Đúng lúc A Thải bưng khay trà từ trong đi ra, thấy thiếu niên ỉu xìu lướt qua thì kỳ quái gọi lại: “Tịch Diễn ca, chẳng phải huynh tới Niên gia khám bệnh ư, sao lại trở về sớm thế?”
Từ Tịch Diễn lại càng thêm ỉu xìu: “Đừng nói nữa, người Niên gia bảo thấy ta lạ mặt, sợ kỹ thuật của ta không tới nơi tới chốn, không dám để ta kê đơn, nói là muốn hôm nào đó mời sư phụ tự mình đến xác nhận bọn họ mới yên tâm.”
“Hả, sao có thể như thế được.” – A Thải liếc qua Mộ Phù Sanh đang ngồi trong sảnh đường, thì thầm: “Huynh có nói với họ là hai hôm nay công tử không đi khám bệnh tại gia không?”
“Tất nhiên có nói rồi, nhưng họ cứ nằng nặc bảo chờ được, bảo bao giờ sư phụ rảnh thì tới khám lại.”
A Thải nghẹn lời trợn ngược mắt: “Không phải chứ, Niên lão thái gia đã bệnh như vậy rồi còn chờ cái nỗi gì? Chờ nữa là vào quan tài thì có!”
“Biết sao được, họ có tin ta đâu.” – Từ Tịch Diễn ngửa mặt ai thán với trời: “A Thải, ngươi nói xem, bao giờ ta mới có được thanh danh như sư phụ…”
A Thải nguýt Từ Tịch Diễn một cái: “Ta sao biết được, ta thấy ngươi bớt lắm mồm đi một chút, chăm chỉ làm nhiều việc thêm một chút, sư phụ cũng không gây khó dễ cho ngươi.”
Tuy âm thanh trò chuyện giữa hai thiếu niên có thấp, nhưng Mộ Phù Sanh vẫn nghe thấy.
Hắn gấp quyển sổ lại đặt sang một bên, nói: “Tịch Diễn, mang đơn thuốc ngươi kê lại đây ta xem.”
“Tri Mẫu với Thạch Cao tính hàn, Niên lão thái gia có chứng hư dương, không thích hợp dùng hai loại này, đổi lấy loại khác tính nhiệt là được. Những vị khác… không có gì bất ổn cả.”
Mộ Phù Sanh đề bút viết mấy chữ lên phương thuốc, lại trả lại cho Từ Tịch Diễn: “Đợi lát nữa ta viết một lời nhắn, chiều nay ngươi cầm cùng với thuốc đưa sang Niên gia.”
“Hả,” – Từ Tịch Diễn lập tức trợn tròn mắt, “Đệ tử phải đi nữa ư?”
Mộ Phù Sanh nhướn mày: “Không muốn đi?”
Từ Tịch Diễn vội vã nhét đơn thuốc vào trong túi, gian nan cười “ha ha” một tiếng: “Đi, đi chứ, sao lại không đi. Đệ tử, đệ tử đi rửa tay ăn cơm, bận rộn cả ngày muốn chết đói rồi…” – lời còn chưa dứt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
A Thải đứng một bên, thấy Từ Tịch Diễn quýnh quáng chạy như có lửa sau mông mà cười muốn té ghế.
“A Thải.” – âm thanh có phần trầm thấp của Mộ Phù Sanh lại vang lên.
“A, dạ!” – A Thải vội vàng nín cười, xốc tinh thần đi qua, “Công tử gọi gì ạ?”
Mộ Phù Sanh do dự một chút, hỏi: “Y tỉnh chưa?”
“Ai cơ?” – A Thải sửng sốt một lúc mới hiểu là hắn muốn nhắc đến Dung Lạc, đặt tách trà trên tay xuống bàn Mộ Phù Sanh đang ngồi, thuận miệng đáp: “Đệ tử không biết, hình như là chưa.”
Mộ Phù Sanh gật đầu: “Ngươi đi nhìn xem, nếu tỉnh thì bê bát cháo ta đã nấu ban sáng mang tới phòng y.”
A Thải ngẩn người: “Cháo đó không phải công tử nấu cho chúng ta sao?”
Mộ Phù Sanh kinh ngạc: “Ta nói vậy bao giờ?”
A Thải còn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao, chỉ chỉ tay vào buồng trong: “Đệ tử còn tưởng… Tịch Diễn ca vừa…”
Sắc mặt Mộ Phù Sanh trầm xuống, đứng lên: “Đứng đây trông.” – bỏ lại một câu dặn dò, hắn đi nhanh về phía buồng trong.
A Thải nghẹn lời, qua một lúc lâu cậu mới vội vàng gọi với vào bên trong: “Không phải vậy chứ, công tử, được có mỗi lần người tự tay nấu cháo cũng phải cho chúng ta ăn với chứ?”
Đáng tiếc rằng đã chẳng thấy công tử đâu.
May mắn là Trương thẩm – trù nương trong y quán cũng chuẩn bị cơm nước, niêu cháo Mộ Phù Sanh nấu ban sáng mới bị Từ Tịch Diễn ăn một nửa.
Nhìn thấy Mộ Phù Sanh vội vàng chạy vào “bảo vệ cháo”, Trương thẩm xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, ta cũng tưởng là ngài nấu cháo cho đám tiểu tử kia, đâu ngờ rằng…”
Mộ Phù Sanh lắc đầu, thở dài một hơi: “Thôi quên đi, trách ta chưa nói rõ ràng.”
Trương thẩm nghĩ một lúc: “Nếu không… ta lập tức đi nấu lại?”
“Không cần phiền phức thế đâu, phần thừa này cũng được rồi.”
Mộ Phù Sanh nói rồi đi tới trước bếp, nhấc lên tấm vải phủ bên trên, đang định bưng chiếc niêu cháo lên thì Trương thẩm vội vàng đoạt lấy: “Ai nha, công tử cẩn thận kẻo bỏng, việc này để ta làm là được rồi, đôi tay ngài còn phải đi cứu người.”
Mộ Phù Sanh không cự tuyệt, lùi sang một bên.
Hiếm khi mới thấy công tử vội vã vì một chuyện thế này, Trương thẩm ngẫm lại mà buồn cười: “Mới rồi tiểu tử kia còn không ngừng nói với ta, bảo là tay nghề của công tử chẳng kém cạnh bà già này chút nào, đáng tiếc là ít trổ tay nghề quá. Nó còn bảo sau này phải tranh thủ đi khám tại gia nhiều hơn nữa để báo đáp ngài đấy. Giờ nó mà biết cháo này không phải nấu cho nó, không chừng sẽ thất vọng lắm.”
Mộ Phù Sanh bất đắc dĩ: “Nếu cậu ta thích, sau này thuận tiện sẽ nấu cho hắn.”
Trương thẩm cười hồ hởi: “Vậy nó vui lắm đấy.”
Đang nói, cánh cửa trù phòng vang lên tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ, hai người đồng loạt quay đầu lại.
Thấy Dung Lạc đang vịn cánh cửa nhìn vào bên trong.
“Nha, tiểu công tử, cậu đã tỉnh rồi đó à?” – Trương thẩm phản ứng rất nhanh, chà chà hai tay vào chiếc tạp dề trước hông, nghênh đón: “Cơ thể cậu còn hư, sao không nằm một lúc nữa?”
Dung Lạc lễ phép cười với bà, khàn khàn nói: “Ta là Dung Lạc.”
Trương thẩm gật đầu nhưng vẫn không đổi cách xưng hô, gọi một tiếng “Dung công tử.” – “Chúng ta mới ninh một nồi cháo, còn nóng hổi đây này, lát nữa sẽ cho người mang đến phòng cậu.”
Dung Lạc vội vàng khoát khoát tay: “Thẩm thẩm không phải nhọc công vì ta đâu, ta tới là nói lời từ biệt.”
Trương thẩm ngạc nhiên hỏi: “Cậu muốn đi ư?”
Dung Lạc gật đầu: “Hôm qua thật sự làm phiền mọi người quá, ta đã không sao rồi, không lưu lại quấy rầy mọi người nữa. Về phần tiền, tạm thời trên người ta không có, chờ sau này ta sẽ xoay xở trả lại…”
“Ngươi muốn đi đâu?” – Mộ Phù Sanh vẫn im lặng đứng sau lưng Trương thẩm đột nhiên lên tiếng.
Dung Lạc nhìn hắn một cái, lại lập tức dời mắt sang hướng khác: “Ta… ta tự có nơi đi.”
“Nơi nào?” – Mộ Phù Sanh tiếp tục truy vấn.
Dung Lạc không trả lời, nhãn thần lập lòe.
“Không có nơi đi thì cứ ở đây đi,” – Trương thẩm đứng một bên nói, “Đừng lo chuyện tiền nong, công tử chúng ta cũng không làm khó cậu.”
Dung Lạc giật mình: “… y quán còn phải làm ăn, nếu để bệnh nhân biết e là không tốt lắm.”
Trương thẩm sốt ruột chẳng rõ duyên cớ, buộc miệng nói: “Xa lạ cái gì, chẳng phải cậu đã sớm quen biết công tử chúng ta sao…” – nói đến phân nửa mới phát giác ra bất ổn, bà quay lại nhìn công tử, lập tức im bặt.
Mộ Phù Sanh bình thản nói: “Nếu cảm thấy không tốt thì ở đây làm công đi.”
Bận bịu cả một ngày, Mộ Phù Sanh đã muốn mệt lử.
Đứng dậy chuẩn bị mở song cửa, Mộ Phù Sanh chợt nhớ ra, mấy ngày nữa là tới Đông chí.
Vào dịp này mỗi năm y quán lại đặc biệt bận rộn, năm nay cũng không ngoại lệ, dù bận thế nhưng chẳng ai ngừng nghỉ.
Giờ này năm ngoái, vì bệnh nhân quá đông mà trên dưới y quán không có thời gian nghỉ ngơi, nhiều lắm cũng tụ nhau ăn mỗi bữa cơm, có khi còn chẳng có thời gian ăn, ai nấy tự đi làm việc.
Mộ Phù Sanh thấy không sao cả, nhưng đám tiểu đệ tử trong y quán thì kêu khổ thấu trời.
Lại nhớ đã lâu hắn không về nhà, cha mẹ trong nhà đã dăm lần bảy lượt sai người thúc dục hắn trở về, nhất định là nhớ lắm rồi.
Có lẽ vượt qua thời điểm cuối năm này phải bế quán nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian mới được.
Kỳ thực, trước kia Mộ Phù Sanh không giống thế này.
Cũng chẳng nhớ từ khi nào, bôn ba khắp nơi, sáng dậy muộn về, có khi đi chung quanh hái thảo dược khám chữa bệnh, có khi ngồi nghiên cứu sách dược trong phòng, tất cả đã trở thành toàn bộ sinh hoạt của hắn. Mà hắn cũng sớm thành quen.
Nhiều năm trước Mộ Phù Sanh cũng thích đi đây đi đó thăm thú hưởng thụ, hoàn toàn không trầm ổn chuyên tâm như hiện giờ.
Từ nhỏ đã thông minh, thưở bé đã có bản lĩnh đọc qua là nhớ, đặc biệt là trên phương diện y dược, quả thực là thần đồng.
Khi đó, có biết đâu nội liễm là gì, cậy mình có chút sở trường, đi đâu cũng khoe khoang, cũng chẳng biết phải trau dồi vốn kiến thức.
Cho đến ngày đó, có một chuyện đã phát sinh khiến hắn cải biến hoàn toàn.
Hắn vẫn ghi tạc ngày hôm ấy, cái ngày mà cậu thiếu niên có đôi mắt trong veo ấy bi thương quỳ trước mặt hắn, hai tay níu chặt vạt áo hắn, cơ hồ đau thương đứt từng khúc ruột.
Đó không phải lần đầu tiên hắn thấy y khóc, mà là lần đầu tiên hắn thấy y khóc thương tâm đến vậy. Nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt ấy, như những giọt châu rơi đứt đoạn, không ngừng không ngừng…
Mộ Phù Sanh tưởng như trái tim hắn bị siết chặt lại.
Y vừa khóc vừa víu áo hắn, lạc giọng nói không lên câu: “Cậu nói cậu sẽ tốt với tôi, cậu có bản lĩnh như vậy rồi sao không cứu lấy nương tôi… sao không lấy nương tôi?”
Mỗi một âm thanh truy hỏi lại như mũi kim đâm vào tim hắn, nhắc nhở hắn, như một người vĩnh viễn cũng chẳng vùng thoát khỏi chiếc vòng luẩn quẩn, để hắn phải tạc dạ cho tới tận ngày hôm nay.
Nửa đêm, tắm rửa xong từ trong phòng củi đi ra, Dung Lạc cầm theo một chiếc đèn g vòng vo vài vòng trong mảnh sân rộng lớn, y phát hiện ra không tìm được phòng ngủ của mình.
Dáo dác nhìn xung quanh, thấy một gian phòng phía Bắc vẫn còn sáng đèn, Dung Lạc lần mò đi về phía đó.
Vừa mới liếc qua cửa sổ, y đã thoáng thấy một dáng người đứng bên song cửa sổ.
Dung Lạc rùng mình, vô thức xoay người bỏ đi.
Nhưng đối phương cũng nhanh mắt thấy y: “Đã trễ thế này còn chạy bên ngoài làm gì?”
Dung Lạc đành kiên trì xoay người, nhìn hướng khác: “Trời tối, lạ nơi, ta không tìm thấy đường về phòng.”
Vốn tưởng rằng sẽ nhanh chóng quay về phòng nên Dung Lạc chỉ mặc độc một chiếc áo đơn, mái tóc mới gội ướt rượt tí tách nhỏ nước.
Hôm nay lại nổi gió, y kìm lòng không đặng khẽ run rẩy.
Mộ Phù Sanh nhíu mày, quay người mở cửa đi ra, không phân trần mà kéo y vào phòng.
Dung Lạc kinh ngạc: “Ngươi…”
Còn chưa đứng vững, trước mặt đã bay tới một kiện xiêm y: “Mặc vào.”
Dung Lạc vội vã giơ tay tiếp được, cẩn thận nhìn mới phát hiện ra là y phục xanh nhạt thống nhất trong Mộ gia y quán, y do dự một lúc, xanh chiếc áo mặc vào người.
Ai dè đâu còn chưa mặc xong, bên kia lại có một chiếc khăn phủ lên tay: “Lau khô đầu đi.”
Nhất thời Dung Lạc luống cuống tay chân.
Trên tay nhẹ bẫng, chiếc khăn đã bị người lấy đi.
Mộ Phù Sanh vươn tay, ấn cả người y ngồi lên trên ghế.
Ý thức được hắn muốn làm gì, Dung Lạc quýnh quáng nhổm dậy: “Không cần, ta về phòng tự lau tóc là được.”
Mộ Phù Sanh không nói gì, hai đầu lông mày nhíu chặt, một đôi mắt thâm sâu thẳng tắp dõi theo y.
Thấy biểu tình này của hắn, chẳng hiểu sao, Dung Lạc không dám cự tuyệt nữa, y chậm chạp ngồi trở lại ghế.
Mộ Phù Sanh bước lên một bước, dùng chiếc khăn lau tóc cho y.
Có lẽ đã thành thói quen xoa bóp lưu thông máu cho bệnh nhân, động tác lau tóc của Mộ Phù Sanh rất nhẹ, nhưng lại đạt được hiệu quả tối đa.
Chóp mũi phảng phát mùi dược thảo trên người Mộ Phù Sanh, Dung Lạc ngồi đó, suýt nữa thì ngủ gật.
Đúng lúc ấy, bên tai lại vang lên giọng Mộ Phù Sanh: “Lần này quay về Phụng Dương là vì tìm Lương Thành ư?”
Dung Lạc nghe vậy, khẽ biến sắc, một lúc lâu sau mới nói hai chữ ngắn ngủi: “Không phải.”
Vẻ mặt ấy lập tức bị Mộ Phù Sanh trông thấy, hắn trầm mặc một lúc, đẩy trọng tâm câu chuyện: “Gần đây người nhiễm phong hàn rất nhiều, mấy hôm trước lại mưa tuyết, thời tiết thất thường, không chú ý một chút sẽ cảm lạnh.”
Dung Lạc gật đầu.
Mộ Phù Sanh lại dặn: “Vào đông lạnh, bất cứ lúc nào khi nào cũng phải nhớ mặc nhiều y phục một chút.”
Dung Lạc im lặng.
Mộ Phù Sanh nói tới đây, giọng lại thay đổi, ngữ khí chợt nghiêm khắc: “Sau này không được gội đầu buổi tối nữa.”
Dung Lạc kinh ngạc quay đầu nhìn.
Mộ Phù Sanh chăm chú nhìn y, tựa như có phần tức giận: “Nếu muốn ở lại đây làm việc, mọi chuyện phải làm như ta nói. Hôm nay ta đã dặn như vậy, nếu để ta phát hiện còn có lần thứ hai thì đừng mơ nhận được một phân một lượng tiền công cả tháng đó.”
Bị hắn nói vậy, Dung Lạc lại nhớ y chưa từng bỏ được thói quen xấu ấy, lòng lại thoáng xấu hổ, im lặng rũ mắt.
Rồi lại đột nhiên nhớ ra, đâu đó trong trí nhớ của y trước đây, cũng từng có một cuộc đối thoại như thế.
Có lẽ vì muốn tiện lợi, tới giờ Dung Lạc vẫn có thói quen gội đầu trước khi ngủ, trước đó cũng chưa từng có ai nói y làm vậy là sai.
Cho đến một ngày, được người kia nhắc nhở, y mới biết được có một chuyện như thế.
Khi đó Dung Lạc còn nhỏ, tất nhiên chẳng hiểu biết gì, gặp chuyện khó hiểu luôn luôn hỏi: “Vì sao không được gội đầu buổi tối?”
Đối mặt với câu hỏi này, đối phương chỉ có thể kiên trì giải thích: “Vậy dễ bị cảm lạnh.”
“Cảm lạnh thì sao?”
“Sẽ sinh bệnh.”
“Sinh bệnh có chết không?”
Đối phương nghe xong, dừng lại một lúc mới nói: “Không chữa cẩn thận sẽ chết.”
Dung Lạc lập tức nhoẻn cười, lắc đầu, vẻ mặt rất chắc chắn: “Tôi không sợ, có cậu bên cạnh, sao tôi chết được.”
Những tưởng đã quên tất cả chuyện cũ, hôm nay nó lại hiển hiện rõ nét trước mắt lần nữa, lòng Dung Lạc lại khẩn trương, đứng dậy: “Không còn sớm nữa, ta nghĩ ta nên về ngủ thôi.”