CHƯƠNG
«Chúng ghé vào nhau, vừa vặn làm nên một câu chuyện vẹn toàn.»
.
Để chúc mừng Dung Lạc thi châm thành công, Mộ phu nhân đứng ra làm chủ chọn một ngày lành tổ chức tiệc rượu tại gia, mời cả y quán tới tham dự.
Có chuyện vui như thế bảo sao người lớn tuổi nhất trong nhà không háo hức.
Từ khi Mộ Phù Sanh rời nhà tự lập tới nay, Mộ Trầm Khanh rất hiếm khi mới có cơ hội náo nhiệt thế này, cả bữa cười miết, giữa chừng còn liên tục nhận rượu của chúng đệ tử kính lên, không một chối từ.
Đám tiểu đệ tử này gia nhập y quán với mong muốn được trở thành đệ tử chính thức của Mộ Phù Sanh, song hắn lại luôn tự nhận mình năng lực thấp kém mà chỉ nhận có mình Từ Tịch Diễn là đủ, cho nên ai cầu cũng không chịu thu nhận.
Nay cả lũ thấy Mộ Trầm Khanh hòa nhã dễ gần lại dễ thưa chuyện, có cơ hội ngon nghẻ ấy sao lại bỏ phí chứ, thế là cả đám ra sức mà nịnh hót tận lực, nào nâng chén rượu kính, nào một ngụm một câu mà kêu “Tổ sư gia”, “Tổ sư gia” liên tục, gọi đến độ Mộ Trầm Khanh rạng rỡ cả mặt mày, liên tục đáp ứng “đám nịnh thần” rằng nhất định sẽ bảo Mộ Phù Sanh thu nhận toàn bộ.
Mộ phu nhân ngồi một bên, muốn khuyên mà không sao khuyên nổi.
Kính “Tổ sư gia” xong tất nhiên là phải tới kính “Sư phụ”.
Trong đám đệ tử có Trần Duyệt là ranh ma nhất, gã biết Mộ Phù Sanh khó đối phó, thế là đưa chén rượu qua người Mộ Phù Sanh, rướn cổ mà thân thiết gọi “Tiểu Lạc!”
Khi nãy Mộ Trầm Khanh gắp cho Dung Lạc một bát đầy ụ thức ăn, giờ y đang cắm đầu cắm cổ mà cố nhai cố nuốt cho hết, vừa nghe thấy có người gọi tên mình liền ngẩng đầu ngạc nhiên: “Hả?”
Trần Duyệt đi qua: “Tiểu Lạc, đừng có ngồi ăn thức ăn không vậy chứ, ngươi xem, hôm nay ai cũng vui, ngươi cũng phải làm chén rượu chứ nhỉ?”
Dung Lạc nghe vậy quay đầu nhìn Mộ Phù Sanh ngồi bên, thấy hắn không nói năng biểu lộ gì thì đồng ý ngay, cười cười mà buông đũa đứng dậy: “Ta chưa uống rượu bao giờ đâu đó.”
“Không sao không sao, không say đâu mà,” – Trần Duyệt hăm hở thừa cơ mà nhét chén rượu vào tay y: “Nào nào, uống chén của ta trước.”
Tối nay Dung Lạc cũng rất vui, huống chi còn được Mộ Phù Sanh ngầm đồng ý thì y càng phóng tâm, cầm chén rượu trên tay dứt khoát ngửa cổ uống cạn.
Trần Duyệt thấy thế càng thêm phần hý hửng, gã quay lại nháy mắt ra hiệu với đám đệ tử đứng phía sau.
Cả lũ lập tức túm tụm lại, ngươi một câu ta một lời: “Tiểu Lạc, tôi kính cậu!”
“Đây đây, tôi cũng kính.”
“Ta nữa ta nữa!”
“……”
Dung Lạc chưa từng uống rượu, trước kia chỉ thấy phụ thân uống xoàng một chén trong bữa cơm, còn ra vẻ hưởng thụ lắm lắm, thế là lòng ngứa ngáy tò mò.
Giờ thấy chén nào chén nấy ùn ùn không ngừng đưa lên trước mặt mình thì căn bản không từ chối, nhận một chén lại một chén uống toàn bộ.
Cũng bởi lẽ không thắng được sức rượu mà rất nhanh sau đó cả mặt y đã đỏ bừng.
Mộ Phù Sanh biết hôm nay tâm tình Dung Lạc rất tốt, vốn định mặc cho mọi người vui vẻ, song càng lúc càng thấy quá đà thì không khỏi nhíu mày: “Tiểu Lạc còn chưa khỏe hẳn, các ngươi có chừng có mực thôi.”
Mọi người đồng loạt mất hứng: “Công tử bất công lắm nhá, sao lại không cho chúng ta kính rượu chứ.”
“Không sao không sao,” – Dung Lạc giành lấy chén rượu trong tay Mộ Phù Sanh, toét cười với cả đám: “Ta uống, ta uống mà.”
Tất cả vừa thấy, chén rượu càng chăm chỉ mà đưa tới hơn: “Tiểu Lạc thật lợi hại!”
“Chén nữa nào!”
“……”
Trông hai gò má Dung Lạc đã đỏ hồng, rõ ràng có chút men say, thì rốt cuộc Mộ Phù Sanh cũng không tài nào để cả lũ càn quấy thêm được nữa, hắn đứng dậy, lưu loát mà ngăn cản chén rượu đang chuẩn bị đưa lên: “Được rồi, chẳng phải các ngươi muốn bái sư sao, ta đồng ý là được chứ gì.”
Cả lũ chỉ chờ có giây phút này, vừa thấy thế thì “Yê” lên, hoan hô nhảy nhót ầm ĩ như vỡ chợ.
Trần Duyệt càng cười toe, nâng chén rượu đưa tới trước mặt Mộ Phù Sanh, mồm miệng nhanh nhảu sửa ngay tắp lự: “Sư phụ, ngài đã đáp ứng thu nhận chúng ta rồi nhé, để đồ nhi kính ngài một chén nào!”
Vì thế mà cả lũ thành công chuyển mũi nhọn tấn công về phía Mộ Phù Sanh.
A Thải và Từ Tịch Diễn đã say bí tỉ, lúc này đang mềm oặt mà dựa vào nhau ngồi một chỗ ai oán nhìn “Lễ bái sư” náo nhiệt ngất trời phía bên kia, lòng âm thầm đố kị: “Đều là lũ đểu cáng chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hừ, cứ đợi đấy, mai sau tụi này hành cho chít!”
Cho tới khi sức cùng lực kiệt, ai nấy mới buộc lòng giải tán.
Trợ giúp Mộ phu nhân thu dọn tàn cục ổn thỏa xong xuôi, Mộ Phù Sanh mới phát hiện không thấy bóng dáng Dung Lạc đâu cả.
Tìm kiếm khắp nơi một lúc lâu, cuối cùng chạy tới ô cửa sổ trong góc tiểu viện mới thấy y đang ở đó.
Dung Lạc đã ngà ngà say, lúc này đang khom lưng, cả người đu đưa muốn chui qua ô cửa.
Mộ Phù Sanh vội vàng chạy qua kéo y lại: “Tiểu Lạc, ngươi làm gì vậy?”
Dung Lạc say đến mơ mơ hồ hồ, nghe thấy thì mờ mịt quay đầu nhìn Mộ Phù Sanh: “Ta phải về nhà mà.”
Mộ Phù Sanh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng khuyên y: “Ngươi say rồi, mau theo ta về phòng, lát nữa ta cho ngươi uống bát canh giải rượu.” – nói rồi nắm tay y muốn dắt về phòng.
Song Dung Lạc cứ đứng ỳ một chỗ không chịu đi: “Ta không say đâu nhé, về phòng làm gì, bên ngoài mát mà.”
Ngoài trời mát thật.
Đêm nay Mộ Phù Sanh cũng bị ép không ít rượu, cả người từng đợt nóng bức, được cơn gió đêm êm dịu phất qua thì thoải mái hơn nhiều.
Dung Lạc đứng đó, dưới ánh trăng bạc dịu dàng, hai gò má hồng hào, đầu khẽ nghiêng, cười hì hì nhìn y.
Mộ Phù Sanh rầu rĩ, kìm lòng không đặng mà đi tới bên y: “Không muốn về phòng à?”
Dung Lạc gật đầu, vẫn cười rúc rích.
Mộ Phù Sanh cúi người ôm lấy y, đi tới bên chiếc bàn đá gần đó mới thả y xuống, cúi đầu hỏi lại: “Ngươi không muốn về phòng thật à?”
Dung Lạc ngả cả người lên mặt bàn đá, chớp chớp đôi mắt sáng trong được chiếu rọi bởi ánh trăng.
Lần này Mộ Phù Sanh không đợi y trả lời nữa, cúi người đè xuống.
Ánh trăng trải dài, rơi trên thân, rồi đổ ra mặt đất.
Mặc dù Dung Lạc đã vượt qua thời điểm nguy hiểm, song vẫn cần có phương thuốc trị liệu mới mong diệt trừ tận gốc mầm bệnh.
Kỳ thực thì Mộ Phù Sanh đã sớm phối được phương thuốc, nhưng chỉ vì thiếu một vị mà không thể thi hành trị liệu được.
Và vì số bệnh nhân chưa được chữa khỏi hãy còn rất đông nên nhiều ngày nay y quán vẫn tất bật như cũ.
Ngày ấy, như thường lệ A Thải và Từ Tịch Diễn ở lại Mộ gia ăn chực.
Chỉ cần hai đứa chụm lại với nhau là chẳng đâu được yên, trong lúc mải hơn hớn A Thải đã vô tình nhắc tới vị “Sư phụ” của Diêu Thanh, vốn nó chỉ định bụng cho mọi người cười một mẻ, ai ngờ Mộ Phù Sanh vừa nghe thấy thì đột nhiên hỏi: “Túi hương kia trông thế nào?”
A Thải suy nghĩ một lát đáp: “Không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc túi hương bình thường, à đúng là nó có mùi hơi khác, hình như mang lâu rồi nên thoang thoảng mùi hạnh nhân…” – nghĩ thế nào lại bổ sung: “Mép túi còn thêu một chữ ‘Cát’.”
Mộ Phù Sanh ngẩn người.
Dung Lạc ngồi bên cạnh bỗng dưng nhớ ra gì đó, suy tư nói: “Lúc đó ta cũng thấy chiếc túi hương trông quen quen… Cát… Cát à…” – lẩm nhẩm mấy lần, y đột nhiên “A” lên, vội vàng quay ra hỏi Mộ Phù Sanh: “Sư phụ của sư phụ trước kia của ngươi chẳng phải cũng họ Cát sao?”
Mộ Phù Sanh mỉm cười gật đầu: “Ừ, vị thuốc chúng ta đang thiếu kia ta đã từng thấy trong hiệu thuốc của sư phụ.”
Mấy người ngồi quanh bàn nghe vậy đều lộ vẻ mừng rỡ: “Nói vậy, chỉ cần tìm được sư phụ của Diêu Thanh là chúng ta có thể phối dược rồi.”
Mộ Phù Sanh gật đầu: “Lão nhân này thích vân du tứ hải, tu tiên vấn đạo, nhiều năm bặt âm vô tín, ta còn tưởng ông đắc đạo thành tiên rồi.”
Dung Lạc chợt nhớ tới vị sư phụ hành sự tùy hứng mải chơi với Diêu Thanh mang vẻ ngô ngố kia mà không khỏi bật cười: “Quả là sư phụ nào thì có đồ đệ nấy.”
Đúng lúc Mộ Phù Sanh vừa lột vỏ xong một chú tôm đặt vào bát y, nghe thấy thì khẽ nhướn mày: “Thật không?”
Bấy giờ Dung Lạc mới sực nhớ rằng Mộ Phù Sanh từng là đồ đệ của y, thoáng cái nghẹn ứ tại họng.
Hôm sau Mộ Phù Sanh dẫn theo Dung Lạc tới vương phủ tìm Diêu Thanh.
Diêu Thanh nghe vậy thì vô cùng bất ngờ: “Sư phụ còn tại trần thế mà, hiện giờ đang ngụ ở chân núi Tường Vân phía bắc thành, nếu Mộ công tử cần gấp thì Diêu Thanh có thể lập tức tới tìm ông.”
Sự tình được giải quyết thuận lợi ngoài mong đợi.
Thuốc điều phối xong, phương án châm cứu của Mộ Phù Sanh thành công phổ biến trong toàn thành Phụng Dương.
Vừa hay tin bệnh dịch đã được cứu chữa, toàn bộ bách tính thành Phụng Dương đều vui mừng khôn xiết.
Sự việc nhanh chóng truyền vào cung, theo đó mà long nhan thánh thượng rất hài lòng, trực tiếp tán thưởng Mộ Phù Sanh tài năng đức độ, thanh danh Mộ gia y quán càng vang vọng như diều gặp gió.
Mộ gia y quán được như ngày hôm nay không thể thiếu sự giúp đỡ của Yến vương gia.
Nên hôm đó Mộ Phù Sanh bớt ra một khoảng thời gian dẫn Dung Lạc tới Vương phủ cảm tạ.
Khi đến, Yến vương gia đang ngồi trong hoa viên tỉa tót hoa cỏ, vừa thấy hai người thì tâm tình tốt hẳn.
Mộ Phù Sanh cười nói: “Vương gia thật có thú vui tao nhã.”
Yến vương gia cười “Ha hả”, giao chiếc kéo trên tay cho hạ nhân, thong thả bước lại: “Mộ Phù Sanh, ta đã nói ngươi làm được là ngươi làm được mà.”
Mộ Phù Sanh khẽ khom người, thái độ khiêm tốn: “Chẳng qua là nhờ hồng phúc của Vương gia.”
Yến vương gia thỏa mãn mà bảo: “Thôi thôi, muốn Bản vương thưởng gì cho ngươi nào?”
Mộ Phù Sanh vội từ chối: “Vương gia khách khí quá…”
Không đợi hắn nói xong Yến vương gia đã ngắt lời: “Ngươi đừng vội cự tuyệt, Bản vương biết ngươi không thiếu, hiện cũng chỉ sót một thứ thôi.”
“Chẳng hay vương gia nói là thứ nào?”
Yến vương gia nhấc một chén trà nhỏ từ tay hạ nhân, hé nắp nhấp một ngụm, sau đó lập tức đảo mắt sang nhìn Dung Lạc bên cạnh: “Vợ.”
Dung Lạc trợn tròn mắt, quay vội nhìn Mộ Phù Sanh.
Yến vương gia cười cười, người khẽ nghiêng về phía trước, đè thấp giọng mà nói với Mộ Phù Sanh: “Mộ Phù Sanh, khuê nữ nhà Bản vương tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng ái mộ ngươi lắm đấy.”
Mộ Phù Sanh giật mình: “Vương gia…”
“Chớ vội.” – Yến vương gia xua tay: “Hôm nay Bản vương chỉ muốn thay khuê nữ bảo bối nhà mình nói với ngươi một câu thôi.”
Mộ Phù Sanh cúi đầu: “Vương gia mời nói.”
Yến vương gia đủng đỉnh đứng dậy: “Muốn Lưu Dương quận chúa ủy thân gả cho ngươi, Bản vương là người đầu tiên không cho phép.”
Phải mất một hồi lâu Mộ Phù Sanh mới hiểu, lập tức cười: “Vương gia thật hay đùa.”
Yến vương gia vỗ tay cười ha hả, sau thì nhã nhặn mà hỏi thăm Dung Lạc: “Tiểu Lạc năm nay nhiêu tuổi?”
Dung Lạc vội đáp: “Qua sinh thần là mười chín rồi ạ.”
Yến vương gia gật đầu thỏa mãn, trong mắt lộ rõ vẻ tinh quái: “Bản vương cũng sắp chạm tứ tuần, hợp… hợp…”
Dung Lạc còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã thấy Yến vương gia quay đầu mà cười với Mộ Phù Sanh: “Mộ Phù Sanh, mặc dù Bản vương không muốn đem nữ nhi gả cho ngươi nhưng vẫn muốn ngươi làm con rể của ta, vậy ngươi thấy phải giải quyết thế nào?”
Sau khi ra khỏi vương phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Dung Lạc mới lén lút hỏi Mộ Phù Sanh: “Vương gia đã bốn mươi tuổi rồi á? Sao ta thấy chẳng giống chút nào nhỉ?”
Mộ Phù Sanh bật cười: “Vương gia gạt ngươi đó, năm nay hắn mới ba mươi có lẻ thôi.”
Dung Lạc kinh hãi: “Gì cơ?!”
Mộ Phù Sanh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ: “Hắn biết ta nhất định không lấy Lưu Dương quận chúa nên mới nghĩ ra cách này để trừng trị ta đó.”
Cứ nghĩ tới chuyện sau này phải kêu một người trẻ tuổi thế ấy bằng “cha nuôi” là Dung Lạc lại không nhịn nổi mà run rẩy cả người: “Lòng dạ Yến vương gia sao mà hắc thế.”
Mộ Phù Sanh bật cười: “Tuy rằng vương gia tâm địa thâm sâu thật nhưng dẫu sao hắn cũng ban thưởng cho ta một bảo bối rất khó lường nhé,” – sau đó lập tức thấp giọng hỏi y: “Tiểu Lạc, ngươi nguyện ý gả cho ta không?”
Dung Lạc nghe vào tai, mặt veo đỏ: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, sao không phải là ngươi gả cho ta!”
Mộ Phù Sanh gật đầu: “Ngươi nghĩ thế cũng được, vậy coi như Dung trạch là của hồi môn của ta nhé,” – đoạn chăm chú hỏi y: “Tiểu Lạc, vậy khi nào chúng mình thành thân?”
Thế mới biết ra hắn đang trêu chọc mình, Dung Lạc vung tay đánh cho hắn một nhát: “Ngươi thật không biết xấu hổ!”
Mộ Phù Sanh bật cười thành tiếng, một tay kéo y vào lòng, cúi đầu mà hôn lên môi y: “Vị đạo của ‘không biết xấu hổ’, cũng không phải ngươi chưa hưởng qua.”
Tất cả trần ai lạc định[], nên tới lúc kết thúc rồi.
Bất tri bất giác, đông giá đã qua, xuân nồng đã tới.
Dung trạch tiêu điều nay đã có người vào ở mà dần trở nên náo nhiệt vui vầy.
Trong hoa viên nho nhỏ, trăm hoa đua nở, ngợp cả một mảng xanh tươi tốt, hương dược lan tỏa bốn phương tám hướng.
Góc nhỏ bên dao trì có dựng hai khối bia đá con con mà tinh xảo, mặt trên có khắc hai câu thơ khác biệt, chúng ghé vào nhau, vừa vặn làm nên một câu chuyện vẹn toàn.
¤___________
. Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.