CHƯƠNG
«Khó khăn lắm mới dẫn con về nhà một chuyến,
chưa dẫn con đi được tới đâu đã lại đi lo chuyện người khác.»
.
Gió tuyết đan cài.
Ông lão bung dù đạp tuyết dẫn đường phía trước, bước chân vội vã, dường như đang đặc biệt lo lắng.
Dung Lạc dần tụt lại phía sau, gió tuyết táp trúng làm mắt y nheo lại.
Thế rồi từ lúc nào, đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một chiếc dù.
Dung Lạc ngước mắt nhìn lên mới thấy Mộ Phù Sanh đang cầm dù đứng trước mặt mình, hắn nhét chiếc dù vào tay y rồi xoay người rảo bước đuổi kịp ông lão đang băng băng phía trước.
Dung Lạc vội vã rảo bước nhanh hơn, tới gần, nghiêng tay chia nửa chiếc dù cho hắn.
Mộ Phù Sanh lại đẩy dù về: “Cây dù này nhỏ, ngươi che cho mình đi.”
Dung Lạc nghe rồi, lòng chẳng vui nổi, tay lại nghiêng cây dù sang bên hắn, ý oán trách : “Ai bảo ngươi chỉ mang theo mỗi cây dù này, hơi nhỏ chút thôi, nhưng vẫn tốt hơn là không có.”
Thấy y cố chấp, Mộ Phù Sanh không đẩy dù lại nữa, hắn duỗi tay choàng qua bờ vai Dung Lạc, kéo y sát vào người mình, có như vậy hai người chung một cây dù cũng kín hơn.
Nhà ông lão cách Mộ gia không xa lắm, ước chừng một nén nhanh là tới.
Cô con gái lão độ tuổi, tuy dung mạo thanh lệ song khuôn mặt lại tiều tụy vô cùng, thiếu nữ nằm trên giường, thấy ông lão trở về mới vươn tay từ trong ổ chăn với gọi: “Cha…”
Mới gọi một tiếng đã nghiêng người ho sù sụ không ngừng.
Ông lão luống cuống, hấp tấp chạy tới bên giường, lại chẳng biết làm thế nào cho đặng ngoài việc mải miết gọi: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, con thế nào rồi?”
Thiếu nữ chỉ ho mãi, một câu đáp cũng không nổi.
Mộ Phù Sanh đi qua: “Để ta.”
Lúc ấy ông lão mới phục hồi tinh thần, loạng choạng đứng tránh sang một bên.
Mộ Phù Sanh kéo vạt áo ngồi xuống bên giường, vừa chăm chú quan sát thần sắc, hơi thở của thiếu nữ, vừa cẩn thận bắt mạch.
Rồi như phát hiện ra điều gì đó, đầu ngón tay Mộ Phù Sanh đột nhiên run rẩy.
“Mộ công tử, thế nào?” – ông lão vội hỏi.
Mộ Phù Sanh xua tay, không nói gì.
Ông lão có phần khẩn trương, rồi lại chẳng biết làm thế nào ngoài việc thấp thỏm không yên.
Qua một hồi lâu, Mộ Phù Sanh mới thu tay, hỏi: “Lệnh nữ đã bị thế này bao lâu rồi?”
“Khoảng chừng , tháng.”
“Sao không sớm đi tìm đại phu?”
“Chỉ là bệnh thương hàn nên không…”
Mộ Phù Sanh không khỏi hạ giọng: “Tình huống thế này đã coi như nghiêm trọng rồi, người không biết gì cũng nhận ra đây không còn là bệnh thương hàn thông thường nữa, nếu ngài đã không quan tâm bệnh tình của con gái mình thì còn khổ cực đi tìm đại phu làm gì?”
Lần đầu tiên Dung Lạc chứng kiến Mộ Phù Sanh gay gắt với gia quyến bệnh nhân đến vậy, quả thực có chút ngoài ý muốn, y vội chạy lại dựt dựt ống tay áo hắn.
Mộ Phù Sanh lắc đầu với y, ý bảo không sao.
Quả nhiên, ông lão nghe xong lời Mộ Phù Sanh thì không kiềm chế nổi mà òa lên: “Đúng, không phải lão không biết, kỳ thực lão biết, biết rất rõ là đằng khác, vì vợ lão trước kia cũng nhiễm căn bệnh này rồi…”
Dung Lạc nghe xong thì bỗng ngẩn người.
“Lão đã vì vợ mà tiêu sạch số bạc có trong nhà, hết lần này tới lần khác tìm đại phu, uống thuốc thang vô số, ai cũng bảo không tìm ra là căn nguyên bệnh tình, cuối cùng bà ấy cũng từ bỏ lão mà đi… chẳng lẽ ông trời muốn phạt lão nên mới giáng căn bệnh quái ác này lên con gái lão đây sao… Giờ nhà cửa chẳng còn lại gì ngoài bốn bức vách, lão biết bệnh Tiểu Nguyệt không trị được, có lãng phí tiền bạc cũng có ý nghĩa gì…” – giọng điệu nức nở bi thương của ông lão chìm dần đến khi không còn nghe thấy được nữa.
“Cha…” – Tiểu Nguyệt nằm trên giường không đành lòng chứng kiến phụ thân đau khổ cũng nhòe lệ theo.
Mộ Phù Sanh khẽ thở dài, từ tốn nói: “Hành y vi thiện, nếu lão bá không có bạc cũng không tất phải trả ngay.”
Ông lão nghe thấy vậy, vừa kinh vừa sầu: “Này…”
Mộ Phù Sanh nhíu mày: “Chẳng qua hiện giờ tình trạng của lệnh nữ không lạc quan, có kết quả thế nào ngài cũng sớm chuẩn bị tâm lý đi.”
Có lẽ đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, ông lão che mặt mình, nấc từng tiếng: “Dù sao Tiểu Nguyệt cũng là con gái lão, tình huống có xấu tới mức nào lão cũng không thể để mặc nó, lão vẫn đi tìm đại phu khắp nơi hòng tìm cách chữa trị cho nó, may mắn thay hôm nay gặp được người tốt như Mộ công tử…”
Mộ Phù Sanh không biết nên an ủi lão nhân thế nào, chỉ đành bảo: “Ta đi kê một thang thuốc trước, nhớ phải dùng đúng giờ, qua một thời gian ta sẽ trở lại kiểm tra. Mặc dù không thể bảo chứng sẽ chữa khỏi bệnh, nhưng nhất định ta sẽ dốc hết khả năng của mình.”
Ông cụ cảm kính muôn phần, gập gối quỳ xuống: “Đại ân đại đức của Mộ công tử, lão hủ không biết lấy gì báo đáp.”
Mộ Phù Sanh vội vàng ngăn ông lại: “Ngài đừng như vậy, vãn sinh năng lực hữu hạn, nhận lễ thế này vãn sinh hổ thẹn lắm.”
Bấy giờ ông lão mới từ từ đứng dậy.
Mộ Phù Sanh trầm mặc một lúc, bảo: “Lão bá, ngài có thể ra ngoài này với ta một chút được không, ta còn một số vấn đề muốn hỏi.”
Ông lão gật đầu: “Mộ công tử có gì cứ hỏi.”
Dung Lạc thấy hai người kéo nhau ra ngoài, đang muốn đuổi theo thì Mộ Phù Sanh quay lại dặn: “Tiểu Lạc, ngươi ở lại đây chiếu cố Tiểu Nguyệt cô nương.”
Cũng không rõ hai người họ đã nói những gì, sau khi đối thoại với ông lão xong, Mộ Phù Sanh vẫn im lặng chưa nói câu nào.
Dung Lạc có phần hoảng hốt, đi được một đoạn đường, y gọi: “Mộ Phù Sanh?”
Mộ Phù Sanh đáp lời.
“Ngươi nói xem, có phải bệnh tình của Tiểu Nguyệt cô nương là do mẹ nàng lưu lại hay không?”
Mộ Phù Sanh nhìn y: “Không nhất định.”
Dung Lạc trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Ta nhớ hồi đó nương ta cũng như vậy, đại phu nào cũng nói không biết cụ thể căn nguyên là căn bệnh nào, sau đó bà cũng…” – y dừng lời tại đây, phảng phất như một chữ cuối cùng thật khó để thốt khỏi miệng – “Ta thấy Tiểu Nguyệt cũng hao hao tuổi ta, ngươi bảo có khả năng ấy được không, ta…”
Mộ Phù Sanh như hiểu ý Dung Lạc muốn nói, chưa đợi y nói hết câu đã lập tức cắt lời: “Không có khả năng đó đâu.”
Dung Lạc giật mình: “Ta chỉ…”
“Chỉ cái gì?” – Mộ Phù Sanh dừng chân, đôi mắt đen và sâu hun hút của hắn lại chăm chú nhìn Dung Lạc, mi tâm cũng theo nếp thường mà nhăn lại.
Thấy hắn như vậy, Dung Lạc cũng miễn cường cười: “Không có gì.”
Tuyết rơi nàng càng nặng, tiếng pháo đặc biệt cho ngày lễ tết cũng bị âm thanh của gió cuốn nuốt trọn.
Dung Lạc bắt đầu thấy lạnh, muốn nhắc nhở Mộ Phù Sanh mau về sớm một chút, nào ngờ đột nhiên bị hắn kéo vào lòng.
Tuyết vẫn rả rích ngợp trời, chiếc dù trong tay rớt trên mặt đất tự lúc nào.
Trên vai, trên cánh tay hai ngươi lây dính từng bông tuyết bé xíu trắng ngần.
Đuôi tóc Mộ Phù Sanh bị gió thổi lất phất, hắn nghiêng mặt mà rằng với Dung Lạc: “Mấy lời này không được nhắc lại nữa, cả ý niệm trong đầu cũng không được có đâu.”
Dù có liên quan tới bệnh tình Mộ Phù Sanh cũng không dùng cách nói dứt khoát thế này, vậy mà lần này hắn lại nói.
Dung Lạc thoáng giật mình, y khép mí mắt, nhỏ giọng: “Xin lỗi.”
Lời vừa dứt, trán liền đột ngột tê rần.
Dung Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy cánh tay Mộ Phù Sanh hãy còn giơ cao.
Dung Lạc ôm trán oán trách: “Ngươi… làm gì thế?”
Vẻ mặt Mộ Phù Sanh không có lấy một tia đùa cợt: “Từ nay, nếu ngươi nói một câu “xin lỗi” thì ta sẽ cốc đầu ngươi một cái.”
Nhất thời Dung Lạc dở khóc dở cười: “Gì vậy chứ… sao ngươi đột nhiên lại giống con nít thế hả.”
Mộ Phù Sanh không phản bác, hắn thả Dung Lạc khỏi cái ôm của mình, khom người nhặt chiếc dù chỏng chơ trên mặt đất, xoay người nắm chặt tay y: “Không còn sớm đâu, chúng tay về nhà thôi.”
Bàn tay ấm áp giống cái ôm ấp mới nãy, lòng Dung Lạc cũng ấm theo, y không muốn giãy mà ngước mắt nhìn Mộ Phù Sanh.
Vẫn là vẻ mặt kiên nghị như mọi khi đó, rồi lại cảm giác như có gì đó khang khác, nhưng khác ở đâu Dung Lạc lại hoàn toàn không thể chỉ rõ.
Sau đó mấy ngày, Mộ Phù Sanh liên tục chạy qua chạy lại giữa Mộ gia và nhà ông lão nọ, thời gian còn lại thì khóa mình trong phòng lật xem y tịch, vẻ như bận rộn lắm.
Dung Lạc cũng bị Mộ Trầm Khanh lôi kéo đi chơi cờ miết, tiện thể buôn chút chuyện chơi.
Sớm tinh mơ hôm ấy, Dung Lạc bị Mộ Trầm Khanh lôi tới dán câu đối, treo đèn g trag hoàng cho ngôi nhà.
Từ trước đến giờ tính tình Mộ Trầm Khanh vẫn hấp tấp láu táu, lại có tật hoa mắt.
Dung Lạc nhón chân bước lên ghế, bôi một lớp hồ dán lên khung cửa, nhận câu đối đỏ thắm từ tay Mộ Trầm Khanh dính lên.
Mộ Trầm Khanh đứng bên dưới cấp tốc hô hào: “Tiểu Lạc, sao lại lệch rồi?”
Dung Lạc nghiêng câu thiếp đỏ sang một bên: “Thế này được chưa ạ?”
Mộ Trầm Khanh lại hô: “Không phải, bên trái, bên trái…”
Dung Lạc đổi sang hướng ngược lại.
“Ôi, quá tay rồi?”
Dung Lạc lại đổi hướng.
“Lui sang phải một chút.”
“Không không…”
Qua qua lại lại, hai tay Dung Lạc giơ cao vẫn chưa được hạ xuống, cuối cùng mỏi nhừ rồi mới gọi hỏi: “Mộ bá bá, rốt cuộc là bên nào ạ, ngài có thể nói chính xác được không?”
“Ừm ừm…” – Mộ Trầm Khanh cau mày vuốt cằm lui ra sau mấy bước, nhìn trái, nhìn phải, do dự.
Dung Lạc chòng chành đứng trên ghế chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, những thứ dưới chân cũng bắt đầu quay mòng mòng.
Y vội bám khung cửa giữ thăng bằng, quay đầu lại hỏi Mộ Trầm Khanh: “Mộ bá bá, chúng ta dính được kha khá rồi, nghỉ chút được không ạ?”
Mộ Trầm Khanh chợt vỗ trán: “Ừ nhỉ, đấy, suýt nữa thì quên béng mất,” – nói rồi vươn tay ra: “Mệt rồi hả, mau xuống uống chén trà, nghỉ ngơi cái đã.”
Dung Lạc gật đầu, víu cánh tay ông nhảy xuống, nào ngờ chân vừa chạm đất, cả người đã lảo đảo xém thì té.
“Ai, cẩn thận chứ!”
Mộ Trầm Khanh chạy ra đỡ mới phát hiện ra sắc mặt Dung Lạc tái mét, liền hỏi: “Tiểu Lạc, con làm sao thế, có phải khó chịu ở đâu không?”
Dung Lạc xua xua tay: “Con không sao ạ.”
Mộ Trầm Khanh không yên tâm, tỉ mỉ quan sát sắc mặt y vẫn thấy nó tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, suy tính thấy không ổn liền bảo: “Hình như hôm nay Sanh nhi không có ra ngoài, ta đi gọi nó tới.”
Dung Lạc vội ngăn cản: “Con không sao thật mà, có lẽ là thiếu máu thôi, trước giờ con vẫn thường hay bị, ngồi nghỉ một lát là ổn ngay.”
Mộ Trầm Khanh vẫn lo lắng: “Cứ để Sanh nhi xem cho con xem sao, không vấn đề gì là tốt nhất, có vậy bá phụ mới an tâm, nhé?”
Dung Lạc lắc đầu, lần mò tới chiếc ghế đá bên bàn ngoài sân, ngồi xuống: “Cậu ấy đang xem y tịch trong thư phòng, hiện giờ không rảnh rỗi, chúng ta không nên đi quấy rầy đâu.”
Mộ Trầm Khanh cũng đi theo ngồi cạnh y, nghiêm mặt bảo: “Lý do lý trấu gì vậy hở? Rốt cuộc là sách vở quan trọng hay Tiểu Lạc quan trọng chứ?”
Dung Lạc nghe xong thì thoáng ngẩn người, lập tức giải thích: “Không phải vậy đâu ạ, bệnh tình của Tiểu Nguyệt cô nương thực sự rất nghiêm trọng, không thể trách cậu ấy được.”
Mộ Trầm Khanh hừ giọng: “Vất vả lắm mới về nhà một chuyến, còn chưa dẫn con đi chơi đã lo chuyện người khác,” – rồi ông vỗ tay cái “đét” xuống bàn – “Kỳ cục quá thể, sáng mai ta niêm phong cái y quán của nó lại xem nó còn dám thế này không!”
“Ai dám niêm phong y quán của Sanh nhi nhà ta, xem ta có dám liều mạng với gã không.”
Giọng của Mộ phu nhân đúng lúc vang lên.
Tức thì, Mộ Trầm Khanh lộ vẻ chột dạ, nghía ngang nghía dọc tìm chỗ phát ra tiếng, ngón tay chắn trước miệng như trộm với Dung Lạc: “Suỵt —— Suỵt ——, hai ta chưa nói gì nhé.”
Dung Lạc không khỏi bật cười: “Vâng vâng, chúng ta chưa nói gì cả.”
Chỉ chốc lát sau Mộ phu nhân đã bưng trà ra, tới gần bàn, bà đặt cái “phanh” khay trà xuống, giận dữ quát: “Chỉ được cái tối ngày không đứng đắn, dán câu đối xuân sao không để đám hạ nhân làm, ra đây quấn tay quấn chân làm cái gì, đêm về đừng có mà kếu í ới đau lưng với chả đau eo nữa nhá, tôi mặc kệ.”
Mộ Trầm Khanh vội vã lấy lòng bà: “Phu nhân ~ Phu nhân à ~ tôi sai rồi!”
Mộ phu nhân chả thèm quan tâm tới chồng, bà quay ra nói với Dung Lạc: “Tiểu Lạc, con đừng ngồi mãi đây nghe ổng nói linh tinh.”
Mộ Trầm Khanh thở phì phò bay cả râu mép: “Tôi nói linh tinh lúc nào.”
Dung Lạc cười tiếp lời: “Bá phụ kể chuyện tiếu lâm chứ không phải linh tinh đâu ạ.”
Mộ phu nhân nhìn Dung Lạc, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Hai hôm nay Sanh nhi bận thật, rốt cuộc cũng chả có thời gian dẫn con đi du ngoạn.”
Dung Lạc lắc đầu: “Cậu ấy có việc của cậu ấy, bận đôi chút cũng hợp tình hợp lý thôi mà.”
Mộ phu nhân yêu thương vươn tay sửa sang lại áo cho Dung Lạc, suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên bảo: “Nếu Tiểu Lạc con rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đi.”
Mộ Trầm Khanh lập tức trợn tròn mắt: “Sao lại bảo Tiểu Lạc ra ngoài làm gì, ở đây nói chuyện với tôi không phải tốt hơn sao?”
Mộ phu nhân lườm ông: “Tiểu Lạc tuổi này mà ngồi với ông lão như ông thì còn ra thể thống gì nữa?”
Mộ Trầm Khanh á khẩu.
Mộ phu nhân lại quay ra nói với Dung Lạc: “Con ra ngoài đi dạo, tìm ai tầm tuổi mà tâm sự, không thì mua thứ gì con thấy thích ấy…” – nói xong bà thoáng dừng lại, hỏi: “Có cần bảo hạ nhân đi cùng con không?”
Dung Lạc không từ chối được, đành đứng dậy: “Không cần đâu ạ, một mình con cũng được.” – đắn đo do dự một lúc, y hỏi: “Bá phụ bá mẫu có cần mua gì tiện thể con mua luôn cho.”
Mộ phu nhân xua tay: “Không cần mua gì hết, con cứ đi chơi cho vui là tốt rồi,” – bà sờ ống tay áo y, nhíu mày: “Sao mặc ít thế này, con ra cửa đợi ta một lát, ta đi lấy thêm áo cho, không ra ngoài lại lạnh.”
Dung Lạc gật đầu, chào Mộ Trầm Khanh xong xoay người rảo bước ra cửa.
Trước khi bước ra khỏi tiểu viện, rốt cuộc y cũng kìm lòng chẳng đặng mà khẽ nghiêng đầu nhìn về hướng thư phòng đang kín cửa.