Do bởi Vô Hành đại sư nhiệt tình lưu giữ, Ngô Sương đã ở lại Pháp Hóa thiền tự năm hôm, sau đó mới từ biệt chúng tăng, tiếp tục đi về hướng Tây.
Vì muốn hiểu biết triệt để về Sơn Dương phong, chàng đi được một quãng thì chuyển hướng, rẽ sang hướng chính nam tiến bước.
Sơn Dương phong nằm giữa vùng núi Tần Lĩnh, tuy không phải chủ phong, nhưng quần sơn vây bọc, địa thế thấp trũng, thật chẳng dễ tìm được.
Sau lưng có một khu nhà kiểu cung điện, xây cất theo thế núi lên xuống, đầy đủ hình đài lầu các, thật là một trang viện nguy nga tráng lệ.
Trong trang viện có năm tòa nhà đồ sộ, chia làm năm màu xanh đỏ lam trắng tím, nếu không biết trước, chẳng ai tin đấy chính là sào huyệt của Sơn Dương ngũ tà.
Vào một đêm cách sự kiện ở Pháp Hóa thiền tự chưa đến mười hôm, trăng trung tuần mọc lên chưa lâu song vì cuối hè đêm ngắn, lúc này đã gần canh ba.
Trước quảng trường trước Thanh Dương cung có hai mươi mấy người già trẻ và y phục khác nhau chia nhau đứng ở hai phía, một phía là người của Sơn Dương ngũ tà, một phía như là người từ nơi khác đến.
Phía Sơn Dương ngũ tà ngoại trừ Đại Tà Lệ Cổ, Nhị Tà Lệ Niên thọ thương mới lành cùng Ngũ Tà Lệ Độc bị cụt mất một tay, vết thương hãy còn băng bó, còn có bốn người khác nữa.
Phía bên kia gồm mười người, do một lão nhân tóc xám bạc, vóc người vạm vỡ, cùng với một hòa thượng cao to mập mạp cầm đầu.
Lão đại Lệ Cổ đối mặt với một tăng một tục lạnh lùng nói :
- Sơn Dương phong xưa nay chưa từng qua lại với Mục Gia Dục và Diệu Phong sơn, các vị cấu kết với nhau đang đêm đến đây, chẳng hay có dụng ý gì?
Lão nhân tóc xám râu bạc chính là Tử Mẫu Giản Mục Đoan Dương ở huyện Mật Vân, hòa thượng to mập là Trí Viên đại sư của Tuệ Quang tự trên Diệu Phong sơn.
Tử Mẫu Giản Mục Đoan Dương hất mạnh đầu, chưa kịp lên tiếng, Trí Viên đại sư đứng bên đã cười ha hả nói :
- Lệ thí chủ không biết thật hay giả vờ vậy?
Lệ Cổ đanh mặt :
- Hòa thượng, Sơn Dương phong đâu phải là chỗ hóa duyên, nói năng hãy thận trọng một chút.
Mục Đoan Dương tiến tới nửa bước, quay sang Trí Viên đại sư nói :
- Đại sư chúng ta không cần phải nói nhiều với họ.
Đoạn quay sang Lệ Cổ nói :
- Huynh đệ họ Lệ là nhân vật lừng lẫy trên giang hồ, nhất là trong vùng Tần Lĩnh này, ai ai cũng biết, tất nhiên là dám nói dám làm, dám làm dám chịu. Lão phu chỉ thỉnh giáo một điều, nếu tôn giá bằng lòng cho biết, sự việc thật sự không liên quan đến bửu sơn, bọn lão phu sẽ rời khỏi đây tức khắc.
Lão nhị Lệ Niên đứng bên cười khẩy tiếp lời :
- Chỉ sợ các vị đến được mà không đi được đấy!
Mục Đoan Dương nhướng mày, Trí Viên đại sư lại cười ha hả.
Lệ Cổ khoát tay, ra hiệu cho Lệ Niên không nên xen miệng vào, đoạn hỏi :
- Điều gì, các vị nói đi!
Mục Đoan Dương thoáng vẻ kích động :
- Liệt tôn Mục Tiểu Đoan có ở qúy sơn hay không?
Lệ Cổ thoáng lưỡng lự quét mắt nhìn những người đối phương, lạnh lùng nói :
- Có thì sao? Không có thì sao?
Mục Đoan Dương mắt rực lên ghê rợn, trầm giọng nói :
- Nếu không có, xin chư vị lượng thứ cho sự mạo muội của lão phu hôm nay, còn nếu như có thì...
Mục Đoan Dương quét mắt nhìn những người đối phương, nói tiếp :
- Liệt tôn thật đã làm gì đắc tội, phải xin chư vị cho biết rõ.
một lão nhân mặt dài như ngựa đứng bên lão ngũ Lệ Độc bỗng xen lời :
- Mục lão nhi, khẩu khí của tôn giá thật không nhỏ, các vị kết bè lũ xâm nhiễu Sơn Dương phong, tội đã không thể tha thứ rồi, lại còn buông lời vu khống nữa, thật không thể nào tha thứ được.
Mục Đoan Dương chưa kịp đáp, Trí Viên đại sư lại cười ha hả nói :
- Rõ là ngựa không biết mình mặt dài, chủ nhân Sơn Dương phong còn chưa bày tỏ ý kiến. Tuy Ngoại Dã Ma tôn giá không ở Tuy Ngoại canh giữ mảnh đất cát hoang tàn của mình, lại đến chỗ thâm sơn này nhai đá, chả lẽ việc này có phần tôn giá hay sao?
Đoạn quay sang Mục Đoan Dương nói :
- Y chính là Trường Diện Nhân Ma Đề Bách, lão nhị trong Tuy Ngoại bát ma.
Mục Đoan Dương vừa kịp lên tiếng, Trường Diện Nhân Ma đã cười khẩy nói :
- Người là do lão phu bắt, sao lại không có phần của lão phu?
Mục Đoan Dương nghe vậy liền quát to :
- Người ở đâu?
Đồng thời tả chưởng đã nhanh như chớp vung ra, chộp vào vai phải Trường Diện Nhân Ma.
Trường Diện Nhân Ma biến sắc mặt, thụp vai phải xuống, chưa kịp hoàn thủ, bỗng thấy Đại Tà Lệ Cổ phất mạnh tay áo phải, Mục Đoan Dương liền cảm thấy một luồng kình lực ập đến mạn sườn trái, liền bị đẩy lùi chéo hai bước.
Liền sau đó, chỉ nghe Lệ Cổ trầm giọng nói :
- Có gì thư thả mà nói, hà tất động thủ động cước thế này?
Trí Viên đại sư và những người khác vừa định phát tác, lại nghe Lệ Cổ nói tiếp :- Người quả đúng là có ở đây, giữ hay tha lão phu chưa tiện quyết định, nhưng có một cách có thể linh động gật đầu, khiến mọi người không tổn thương hòa khí.
Lệ Cố nói đến đó, quét mắt nhìn mọi người. Trí Viên đại sư tiếp lời :
- Chủ nhân Sơn Dương phong đã có lòng từ bi, vậy thì sự việc dễ giải quyết rồi!
Lệ Cổ tảng lờ nói tiếp :
- Người mà các vị cần tìm ở chỗ kia...
Đoạn đưa tay chỉ về phía trái.
Mọi người liền quay nhìn về phía ấy, dưới ánh trăng nhập nhòa, chỉ thấy trên lưng núi ngoài trăm trượng có năm thạch bảo to lớn.
Trước khi đến đây, Trí Viên đại sư với Mục Đoan Dương đều đã được nghe anh em họ Lệ chuyên ăn ngũ độc và xây bảo tồn trữ, giờ nhìn thấy vậy, Trí Viên đại sư liền nghe lòng trĩu xuống. Mục Đoan Dương càng nóng lòng cho ái tôn, râu tóc rung động, buông tiếng gầm vang, vừa định xông tới.
Trí Viên đại sư đã đưa tay ra cản nói :
- Lão anh hùng không nên nóng nảy.
Đoạn quay sang Lệ Cổ nói :
- Lão nạp nghe nói giang hồ đồn đại Sơn Dương phong có tồn trữ bách độc trong thạch thảo, nếu đúng thật thì các thạch bảo kia hẳn là chứa đầy độc vật, thế thì đồ nhi của lão nạp sao còn sống được nữa?
Lệ Cổ lạnh lùng nói :
- Đó là tùy võ công và vận khí của lệnh đồ thôi!
Trí Viên đại sư cao giọng niệm Phật hiệu, nghiêm mặt nói :
- Lệ thí chủ còn gì dặn bảo nữa không?
- Vừa rồi lão phu nói cách giải quyết linh động chính là người ở trong thạch bảo đằng kia, các vị có thể tự ý đến đó tìm, nếu cứu được thì cứ đưa đi khỏi đây, còn như bất cẩn bị độc vật xâm phạm, chẳng thể trách lão phu đã không nói rõ trước.
Lúc này, một thiếu niên mặt trắng và một tráng hán mặt đầy râu ngắn đứng sau lưng Trí Viên đại sư bỗng tiến tới mấy bước, thiếu niên mặt trắng quay sang Trí Viên đại sư khẽ hỏi :
- Xin hỏi đại sư, gia phụ phải chăng người này đã sát hại?
Trí Viên đại sư nhẹ lắc đầu :
- Không phải!
Đoạn khoát tay lớn tiếng nói :
- Đi!
Rồi thì dẫn trước phóng đi về phía năm thạch bảo.
Những người khác cũng rút binh khí ra cầm tay, nối tiếp nhau theo sau.
Lệ Cổ nhìn theo buông tiếng cười khẩy, đoạn cùng Trường Diện Nhân Ma và những người kia quay trở vào Thanh Dương cung.
Nếu là trước đây, với tính khí bạo tàn của Sơn Dương ngũ tà, sớm đã động thủ với đối phương rồi.
Hôm nay sở dĩ nhẫn nhịn như vậy nguyên nhân chính là bởi năm hôm trước mới bị thảm bại ở Pháp Hóa thiền tự, và đồng thời trong sảnh đang có người chờ luận bàn đại sự, biết rõ Mục Tiểu Đoan không còn hy vọng sống nên vờ tỏ ra rộng lượng để cho đối phương xông vào độc bảo trước, nếu họ bị độc vật làm hại, sẽ tránh được một phen phiền phức, còn như dù không bị hại thì cũng sẽ khốn đốn rút lui, lúc ấy hãy nhất cử diệt trừ cũng chẳng muộn.
Trí Viên đại sư biết làn khói ấy hẳn là do khí độc tích tụ, trúng người tức khắc ngất xỉu, vội lớn tiếng nói :
- Mọi người hãy phong bế hô hấp ngay!
Rồi thì từ bên lưng lấy ra dược hoàn bỏ vào miệng ngậm, vung tay ném ra sáu viên sang hai bên cho sáu người, sau đó tung mình xuống đất, nhét vào miệng hai anh em họ Triệu đang nằm hôn mê mỗi người một viên.
Đến khi Trí Viên đại sư phóng trở lên thạch bảo, bỗng nghe hai bên quát tháo liên hồi, trên đỉnh bảo cuối bên phải đã đầy rẫy nhện độc, con bé cỡ như trứng gà, con to đến như nắm tay, chúng bò nhanh như bay, đang bao vậy tấn công ba người trên đỉnh bảo.
Ba người ấy là Trì Thông, Tôn Toàn và La Mẫn Chương.
Trì Thông dáng người vạm vỡ, song chưởng vung động.
Tôn Toàn tả thương hữu chùy, La Mẫn Chương hai ngọn khoái phủ, thảy đều không ngừng vung động.
Nhưng lũ nhện độc tuy nhỏ bé, nhưng hành động hết sức nhanh nhẹn, thương chùy và khoái phủ của Tôn Toàn và La Mẫn Chương vung động liên hồi, cứ cảm thấy như giết gà bằng dao mổ trâu, anh hùng không có đất dụng võ, chẳng bằng song chưởng của Trì Thông, mỗi lần xuất thủ đều đánh văng vô số, nên ngoại trừ Trì Thông vẫn đứng nguyên chỗ, Tôn Toàn và La Mẫn Chương đều bị buộc phải phóng nhảy lung tung trên đỉnh bảo.
Trên thạch bảo bên trái là Lư Tập Như, Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương, (...) người hai thanh trường kiếm và một ngọn kim đao, đang chống đối ác liệt với đàn bò cạp đỏ.
Trí Viễn đại sư chau mày, lại tung mình xuống đất, mỗi tay xách lấy một người trúng độc phóng lên thạch bảo, đặt bên cạnh mình.
Sau đó, hai tay đưa ra, nhè nhẹ nhấc nắp sắt lên, liền tức một làn khói đen xám bốc lên, mùi hôi tanh lan tỏa, Trí Viên đại sư phất mạnh tay áo, chồm tới nhìn, bên dưới còn có một lớp lưới thép dày mảnh, dưới nữa là đông nghịt rết độc dài hơn thước, toàn thân màu đen đỏ và sáng lóng lánh, trông hết sức ghê rợn.
Trí Viên đại sư nhẹ lắc đầu, giờ mới hiểu nguyên nhân vì sao lũ độc vật đã ra ngoài được, thì ra là những người kia đã phá thủng lớp lưới thép.
Lòng thầm nghĩ không động đến lưới thép là yên ổn, nhưng mục đích đến đây là cứu người, không phá thủng lưới thép thì làm sao quan sát được bên dưới?
Lúc này tiếng quát tháo càng dồn dập, Mục Đoan Dương vẫn cố thủ bên miệng u, song giản vung động như bay, bóng rắn liên tục văng bay ra tứ phía.
Trí Viên đại sư đánh liều, vung hữu chưởng bổ xuống, bùng một tiếng, cả lớp lưới thép cùng với đàn rết bu trên ấy thảy đều rơi xuống đáy bảo, cúi xuống nhìn, bên dưới tối mịt, dưới ánh trăng mờ, chỉ thoáng thấy hàng vạn rết độc bò lổm ngổm.
Tiếp theo lại thấy vô số bóng dài bò lên, Trí Viên đại sư lại vung hữu chưởng bổ xuống, tay trái lẹ làng lấy hỏa tập bật cháy, ném xuống đáy bảo.
Qua ánh sáng yếu ớt của hỏa tập, thoáng thấy dường như trên dưới có một chiếc lồng đứng, xung quanh bám đầy độc vật, vừa thấy ánh lửa, chúng bò chạy tứ tán, loáng thoáng như có một người trong lồng.
Trí Viên đại sư liền phấn chấn tinh thần, quét mắt nhìn quanh, thấy mọi người đều đã bị lũ độc dồn ép xuống đất, xung quanh năm thạch bảo đều đầy rẫy độc vật, sáu người kia thảy đều mồ hôi nhễ nhại, chỉ Mục Đoan Dương là còn ở trên đỉnh bảo, nhưng cũng đã rời xa miệng ụ ba thước, đàn rắn lúc nhúc bò ra, bé cỡ ngón tay cái, to cỡ bắp tay trẻ con, tình thế xem ra cũng hết sức bất lợi.
Trí Viên đại sư một mặt án ngữ miệng ụ, đồng thời lớn tiếng nói :
- Người ở đây, các vị hãy đến mau!
Trí Viên đại sư trỏ tay vào miệng ụ, chưa kịp nói gì thêm, Mục Đoan Dương đã phi thân qua đến.
Trí Viên đại sư vội phất tay áo, ngăn Mục Đoan Dương lại, trầm giọng nói :
- Lão anh hùng chớ nóng nảy, cứu người phải bàn tính kỹ mới được.
Mục Đoan Dương ngẩn người, song liền vỡ lẽ, thầm nhủ :
- Mình thật là già cả hồ đồ, chỉ nóng lòng lo cứu tôn nhi, nếu không tìm cách đối phó với lũ độc vật này trước, sao có thể xuống dưới được chứ?
Trong khi ấy, Trì Thông, Tôn Toàn, La Mẫn Chương, Lư Tập Như, Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương cũng đều đã lên đến.
Nhưng Tôn Toàn với La Mẫn Chương hai người đã bị nhện cắn phải. Lư Tập Như cũng bị trúng độc bò cạp, ba người vừa lên đến đỉnh bảo liền ngồi bệt xuống đất không đứng lên được nữa.
Lúc này lũ rết độc đã từ miệng ụ ùn ùn bò ra, đồng thời rắn nhện bò cạp cũng từ bốn phía bò đến thạch bảo giữa.
Mười người trên đỉnh bảo đã bị bao vây từ trên đến dưới, song giản của Mục Đoan Dương với song chưởng của Trì Thông gắng sức chống cản lũ rết độc từ miệng ụ bò ra.
Trí Viên đại sư với Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương đi dọc quanh đỉnh bảo càn quét lũ rắn nhện bò cạp không ngừng bò lên, đồng thời còn phải lưu ý bảo vệ cho năm người thọ thương.
Lúc này trăng đã lên cao giữa đỉnh trời, mặc dù xác độc vật đầy rẫy trên đỉnh bảo và mặt đất, mùi tanh hôi nực nồng, song các loại độc vật mỗi một lúc càng nhiều hơn, ứng phó hết sức vất vả.
Mục Đoan Dương vì nóng lòng cứu ái tôn, vung động song giản như điên cuồng, đập tan nát cả miệng ụ, nghĩ là lỗ càng to (...) nhanh, càng cứu được Đoan nhi sớm hơn, ngờ đâu như vậy độc vật càng túa ra nhiều hơn, đối phó càng thêm khó khăn. Nếu không phải vì cứu người, đương nhiên mười nhân vật võ lâm này thoát thân rất dễ dàng, song tình thế trước mắt, muốn lưỡng toàn thật vô cùng khó khăn.
Nhất là lão anh hùng Mục Đoan Dương, thà chấp nhận hy sinh tính mạng cũng không bao giờ chịu bỏ rơi ái tôn.
Trí Viên đại sư chau mặt mày, đang nghĩ cách ứng phó, bỗng nghe một tiếng quát lanh lảnh, rồi thì từ hướng Hồng Dương cung trên lưng núi phía Nam, một bóng người nhỏ nhắn lao đến nhanh như sao xẹt.
Người còn trên không, cách độc bảo chừng bảy trượng, một chòm sáng xanh đã bay vút ra, tỏa quanh thạch bảo có nhóm người Trí Viên đại sư bên trên, đồng thời một luồng sáng xanh khác xuyên qua miệng ụ, bay vào trong thạch bảo giữa.
Tiếp theo là mùi lưu huỳnh và mùi khét tanh bốc lên nồng nặc, lũ độc vật dưới đất bò chạy tứ tán.
Bóng người nhỏ nhắn chân vừa chạm đất, liền tức với một luồng sáng đen lướt sát mặt đất xa hơn ba trượng, một cơn gió thổi vút qua, tất cả độc vật đều chết sạch, uy thế ấy khiến cho những người trên đỉnh bảo thảy đều kinh hoàng thất sắc.
Thế nhưng, tuy độc vật xung quanh bị tiêu diệt, song lũ rết độc trong thạch bảo bị lưu huỳnh thiêu đốt, lại càng bất chấp sống chết ồ ạt bò ra, khiến năm người trên thạch bảo chưa kịp nhìn rõ tình hình trước mắt, vội vàng quay lại ứng phó.
Chỉ nghe sau lưng một tiếng quát tháo liên hồi, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, dường như có rất nhiều người đang giao chiến.
Mục Đoan Dương chỉ một lòng lo cho sự an nguy của Mục Tiểu Đoan, sống chết còn chẳng kể, nên mọi diễn biến xung quanh cũng không màng đến.
Chỉ Trí Viên đại sư lòng hết sức thắc mắc, bèn vung mạnh tay áo, thừa cơ ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ toàn thân võ phục đen, tay cầm một chiếc cung ngắn đen nhánh, đang giao chiến ác liệt với bọn người Sơn Dương phong.
Trí Viên đại sư đang suy nghĩ về lai lịch của thiếu nữ áo đen, bỗng nghe một tiếng huýt lanh lảnh, âm thanh rất mạnh và ngân dài, bọn người Sơn Dương phong liền lập tức nhốn nháo, thiếu nữ áo đen cũng thoáng chút đình trệ, sau đó đoản cung lại hung mãnh quét ra.
Trí Viên đại sư liếc mắt nhìn, chỉ thấy một vệt đen từ phía Bạch Dương cung hướng Tây nam bay nhanh đến, trên không bỗng bừng sáng rồi thì một luồng sáng xanh biếc bay thẳng xuống đáy bảo, tiếp theo là vệt đen đã trông thấy vừa rồi.
Qua ánh sáng soi rọi, khoảng cách lại gần, khi vệt đen bay vào miệng ụ, mọi người thoáng thấy dường như đó là một bóng người.
Lúc này dưới đáy bảo vang lên tiếng ầm ầm như sóng vỗ, năm người trên đỉnh bảo thảy đều sững sờ.
Ngay khi mọi người chưa kịp hiểu việc gì đã xảy ra, bỗng thấy một vật hình chữ nhật từ miệng ụ bay lên.
Trí Viên đại sư, Mục Đoan Dương, Trì Thông, Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương năm người cùng buông tiếng quát vang, song chưởng với bốn món binh khí nhất tề vung ra.
Lúc này mọi người mới thấy rõ vật hình chữ nhật ấy giống như một chiếc lồng chim to, bên ngoài bao phủ bởi một lớp dây thép rất mảnh, bên trong có một người đang ngồi, do một người vóc dáng mảnh khảnh một tay bợ lấy vọt thẳng lên không.
Chỉ thấy bóng người mảnh khảnh ấy tay phải phất nhẹ nửa vòng, thế công của năm người liền bị hóa giải, người với lồng chim tiếp tục vọt thẳng lên cao.
Năm người chưa kịp có hành động tiếp theo, bóng người mảnh khảnh khi lên cao đến cách đỉnh bảo chừng ba trượng, bỗng xoay người, vai trái hạ xuống, chân phải duỗi ra, y phục phất phới, lướt ngang tới trước, nhẹ nhàng hạ xuống ngoài đấu trường, tư thế hết sức ngoạn mục.
Mục Đoan Dương lại buông tiếng quát vang, tung mình lăng không lao theo, người còn trên không, song giản đã với chiêu Trảm Quan Phá Tỏa xuống đỉnh đầu đối phương.
Bóng người mảnh khảnh vẫn tay trái bợ lồng sắt, tay phải phất nhẹ, Mục Đoan Dương bỗng cảm thấy cổ tay phải bị một luồng kình lực chạm nhẹ, cánh tay liền hạ xuống, cả người cũng bị mất trọng tâm, loạng choạng chúi tới mấy bước mới đứng vững lại được.
Mục Đoan Dương phừng lửa giận, dù biết đối phương võ công cao tuyệt, nhưng trước tình thế này, không còn sự lựa chọn nào khác, lại định lao tới tấn công, bỗng nghe một giọng trong sáng hòa nhã nói :
- Lão tiền bối xin dằn cơn nóng giận, hãy xem đây có phải là người chư vị muốn cứu hay không đã!
Mục Đoan Dương giật mình, thầm nghĩ mình quá sớn sác, chưa nhìn rõ bạn hay thù đã vội xuất thủ, nếu là bạn thì biết ăn nói thế nào đây? Thật càng già càng hồ đồ.
Lúc này, Trí Viên đại sư với Trì Thông, Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương cũng đã đưa năm người thọ thương đến nơi, nghe giọng điệu của đối phương, biết ngay không phải là người của Sơn Dương phong, bèn cùng Mục Đoan Dương tiến đến gần.
Lúc này người kia đã đặt chiếc lồng xuống đất.
Trí Viên đại sư đến gần xem, thấy trong lồng một người đang ngồi co ro, khắp người sưng vù, lặng thinh không động đậy, cả diện mạo cũng không còn nhận ra được nữa.
Trí Viên đại sư với Mục Đoan Dương đều sững sờ, đưa mắt nhìn nhau, Trí Viên đại sư vội hỏi :
- Lão anh hùng, lúc Đoan nhi rời nhà đã mặc y phục gì vậy?
nghe nhắc nhở, Mục Đoan Dương liền tiến tới thêm nửa bước, chú mắt xem xét hồi lâu, chỉ nét mặt và y phục là giống Đoan nhi, bèn cất tiếng gọi :
- Đoan nhi!
Chỉ thấy người ngồi trong lồng khẽ động đậy, mặt cũng co giật một cái, nếu không ở thật gần, có lẽ cũng chẳng thấy rõ.
Mục Đoan Dương giọng bi thiết lại gọi :
- Đoan nhi...
Những lời tiếp theo chưa kịp thốt ra, nước mắt đã tuôn xối xả, tiện tay một giản quơ ngang, lớp lưới thép và sườn thép bên trong liền lập tức vỡ gãy, tiếp theo song giản chống lên, chồm tới hai tay nhấc Đoan nhi lên, râu tóc run rẩy, vô cùng đau xót.
Trí Viên đại sư chắp tay trước ngực, khẽ tuyên Phật hiệu :
- A di đà Phật! Thiện tai, thiện tai!
Trì Thông, Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương đứng ngây ngẩn như kẻ mất hồn.
Hồi lâu, Mục Đoan Dương mới cất tiếng nói :
- Đại sư, Đoan nhi có còn cứu chữa được không?
Trí Viên đại sư chưa kịp đáp, bỗng nghe người đã cứu Mục Tiểu Đoan quả quyết nói :
- Còn cứu chữa được!
Thế là, năm đôi mắt ngập đầy hy vọng và khẩn cầu cùng hướng về phía người ấy.
Giờ họ mới nhìn kỹ, thấy đó là một thiếu niên anh tuấn phong nhã, mình mặc áo dài màu lam ngọc, chính là Ngô Sương.
Trí Viên đại sư vội tiến tới một bước, một tay dựng đứng trước ngực thi lễ nói :
- Tiểu đồ vừa rồi được thí chủ giải cứu, lão nạp vô vàn cảm kích, nếu lại được thí chủ cứu sống, lão nạp sẽ tụng kinh ba ngày để chúc phúc cho thí chủ.
Mục Đoan Dương đứng lên hai tay bồng ái tôn, khom mình thi lễ nói :
- Lão phu Mục Đoan Dương xin thay mặt tiểu tôn và các vị bằng hữu thọ thương chân thành cảm tạ thiếu hiệp.
Trì Thông, Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương cũng theo lão gia gia khom muốn xá dài.
Ngô Sương mỉm cười nói :
- Hai vị tiền bối không cần đa lễ, vô cùng sẵn sàng dốc hết sức mọn, mượn di bửu của tiền nhân trừ khử độc thương cho các qúy hữu.
Đoạn quay sang Mục Đoan Dương nói tiếp :
- Xin Mục lão tiền bối hãy đặt lệnh tôn nhi nằm ngửa trên đất.
Lại quay sang Trì Thông, Vương Nhuệ và Nhạc Tiểu Phương nói :
- Phiền các vị hãy mang những người thọ thương kia đến đây đặt gần bên để tiện việc chữa trị.
Ba người liền vội khiêng hai anh em họ Triệu, Tôn Toàn, La Mẫn Chương và Lư Tập Như đến, đặt nằm gần bên nhau.
Mục Đoan Dương ngoảnh nhìn ra sau, lưỡng lự nói :
- Thiếu hiệp, những độc vật quanh đây không hề gì chứ?
Ngô Sương mỉm cười :
- Lão tiền bối yên tâm, có Trầm Thương châu đây, tuyệt đối an toàn.
Trí Viên đại sư nghe vậy liền hỏi :
- Thí chủ nói đó phải chăng chính là Trầm Thương châu có công dụng trừ bách độc của Tiềm Long Tử lão thí chủ, một vị quái kiệt võ lâm hồi hai trăm năm trước.
Ngô Sương đưa mắt nhìn Trí Viên đại sư, gật đầu đáp :
- Đại sư kiến thức uyên bác, chính là viên bửu châu ấy!
Trí Viên đại sư nhìn kỹ chàng thiếu hiệp trước mặt, hai tay chắp trước ngực khẽ tuyên Phật hiệu :
- A di đà Phật! Thiện tai, thiện tai!
Đoạn quay sang Mục Đoan Dương nói :
- Cát nhân tự có thiên tướng, lão anh hùng hãy yên tâm, tính mạng Đoàn nhi phen này chắc chắn được cứu rồi!
Mục Đoan Dương trước nay hết sức kính nể vị cao tăng trên Diệu Phong sơn này, nghe vậy liền yên tâm, vừa gật đầu nhè nhẹ đặt ái tôn xuống đất.
Ngô Sương mở khuy áo ngoài lẫn áo trong Mục Tiểu Đoan ra, tay phải từ trong lòng lấy Trầm Thương châu ra đặt ngay chỗ tim Mục Tiểu Đoan.
Lúc này mọi người mới thấy rõ Trầm Thương châu to cỡ trứng ngỗng và màu xanh biếc, khi Trầm Thương châu chạm vào nơi tim của Mục Tiểu Đoan ánh sáng liền giảm, sau đó cả viên Trầm Thương châu như phủ một lớp sương mờ, rồi trở thành màu xám vàng từ từ bốc lên, tanh hôi khôn tả.
Đầu và mặt Mục Tiểu Đoan xẹp dần, tiếp đến, Ngô Sương lần lượt di chuyển Trầm Thương châu sang các bộ vị khác, đến đâu sự sưng vù đều tan dần, từ từ thấy rõ tướng mạo của Mục Tiểu Đoan.
Sau một giờ, Mục Tiểu Đoan đã hoàn toàn hồi phục diện mạo, song vẫn chưa nói và cử động được, khắp người đầy vết nhăn trông rất gớm ghiếc.
Lại qua hơn một khắc, bỗng thấy hai chân Mục Tiểu Đoan động đậy, mũi khẽ hự lên một tiếng.
Mục Đoan Dương thấy vậy, liền nôn nóng tiến tới một bước, vừa định lên tiếng gọi.
Ngô Sương vội vung tay, Mục Đoan Dương bỗng thấy một luồng kình lực bắn thẳng vào yết hầu, miệng tuy đã há ra, nhưng không sao cất tiếng gọi được.
Mục Đoan Dương biến sắc mặt, Ngô Sương vội dịu giọng nói :
- Xin lão tiền bối thứ cho vãn bối đã mạo phạm, lệnh tôn nhi lúc này đang cần tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy, tuy tính mạng không còn nguy hiểm, nhưng cũng cần phải nghỉ dưỡng ba tháng mới bình phục, và da khắp người cũng sẽ tróc hết.
Mục Đoan Dương nghe vậy, nỗi bực tức trong lòng đều tiêu tan.
Ngô Sương lại tiếp tục chữa trị cho những người thọ thương khác, bởi họ công lực đều không kém, trúng độc lại nhẹ và đã được uống thuốc phòng độc của Trí Viên đại sư nên việc chữa trị dễ dàng hơn nhiều.
Ngô Sương vừa chữa thương vừa lẩm bẩm nói :
- Các vị này thọ độc thương nhẹ hơn, và may mắn hơn nữa là độc tố chưa lan ra, có lẽ chữa trị hoàn tất thì cuộc chiến kia cũng đã kết thúc rồi.
Tự nãy giờ mọi người chỉ chú tâm về việc điều trị độc thương, giờ nghe nói mới đưa mắt nhìn về phía đấu trường.