Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

chương 84: em à, em lại muốn đưa con anh chạy đi đâu?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ư……” Ý thức Đào Chi Yêu minh mẫn lại, nhưng vì buồn ngủ không muốn mở hai mắt, lẳng lặng cảm thụ độ ấm trong lồng ngực rộng lớn của một người khác.

Chờ một chút… Đào Chi Yêu bỗng cảnh giác như mèo, hai mắt mở to, bàn tay đang chạm vào mông cô, hay xoa trên đùi cô là ai? Xấu hổ chết mất, Đào Chi Yêu căn bản không có tư cách nói người ta, vì chính cô cũng mờ ám đem chân kẹp giữa hai chân người ta, tay còn vô cùng thân thiết vuốt ngực người ta.

Đào Chi Yêu hơi ngẩng đầu lên thì thấy, từ trong lồng ngực nóng hầm hập của người ta, là khuôn mặt quen thuộc, mặt Đào Chi Yêu đỏ như máu, giống như một trái cà chua vậy.

Trong đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện đêm qua, Đào Chi Yêu máu nóng bốc lên đầu, xấu hổ muốn chết, tuy biết đó là do tác động của thuốc kích thích, nhưng cô lại chủ động quyến rũ hắn như vậy, còn tự mình cởi sạch quần áo, cưỡng hôn hắn.

Càng xấu hổ là, cô lại còn quấn quýt hắn hết lần này đến lần khác!

Đào Chi Yêu rụt cổ lại, cô thật không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Cô lại phóng đãng như vậy, phát ra tiếng rên rỉ giống như Dạ Hoàng.

Tối qua trong màn đêm đều bị nhiễm một tầng xuân sắc kiều diễm a.

Ánh trăng cũng đỏ bừng mặt, trốn sau đám mây thật dày.

Đào Chi Yêu nhẹ nhàng thoát khỏi thân thể của hắn, xem ra đem qua hắn thật thỏa mãn vì cô không ngừng đòi hỏi đến mệt thì thôi. Đào Chi Yêu xoa hai má đỏ ửng của mình.

Trời ạ, cô có thể đối mặt với hắn thế nào đây?

Đào Chi Yêu chật vật xuống giường, lại nhận ra mình toàn thân đau nhức. Mỗi bước đi hạ thân lại đau đến gần chết, thắt lưng của cô, có phải bị gãy rồi không…. Nghĩ đến sự điên cuồng của cô đêm qua, biết là mình tự làm tự chịu, nhưng mà, vẫn không nhịn được nhớ đến đủ loại rung động hôm qua, dưới ánh mắt soi mói như lửa của hắn, từng chỗ từng chỗ đều cháy sạch.

Đào Chi Yêu tìm được một cái khăn trên mặt đất, cũng chẳng quan tâm, trực tiếp phủ lên người rồi lén lút về phòng mình.

Đi được một nửa, Đào Chi Yêu đột nhiên dừng lại.

Chờ một chút…… Trong đầu Đào Chi Yêu đột nhiên lóe lên hình ảnh đêm qua, là cô đang nằm mơ, hay là sự thật?

Sắc mặt Đào Chi Yêu trắng bệch.

Đào Chi Yêu đi thật cẩn thận, ôm theo do dự, còn có tâm tình sợ hãi trở lại bên giường.

Nhìn Cung Nhã Thương đang say ngủ, mày giãn ra, sắc mặt an bình mà hạnh phúc, không giống vẻ lạnh như băng mà dữ tợn ngày thường, Cung Nhã Thương lúc này, như một đứa trẻ ngây thơ, lại càng làm hắn anh tuấn hơn, càng có lực hấp dẫn hơn.

Đào Chi Yêu nhìn đến ngây người.

Tay cô mơn trớn trên hai má hắn, từng tấc từng tấc, từ dưới lên, môi mỏng, mũi thẳng, hai mắt nhắm chặt, mày kiếm, trán phẳng.

Sau đó, nhìn lên vị trí quen thuộc bên trái kia, nhẹ nhàng vén tóc của hắn lên, lộ ra vết bớt đen hình rồng từ trong mộng của cô sáu năm trước, cũng giống Tiểu Đào như đúc.

Đào Chi Yêu khẽ che miệng, không để mình phát ra tiếng kêu vì quá kinh ngạc, cô nghĩ lại đêm qua giống như trước đây, chỉ là một cảnh trong mơ mà thôi, chẳng qua chỉ rõ ràng hơn mà thôi, nhưng, cô không ngờ lại là … thật!

Tất cả đều là thật.

Đào Chi Yêu ôm lấy đầu sắp nổ vì đau đớn, biết là di chứng của say rượu và thuốc kích thích.

Đào Chi Yêu không thể tin, thì ra, hắn chính là người đàn ông kia! Là gã trai bao cô đã tưởng hồ ly sắp xếp thanh toán tiền xong! Ngày đó đã cảm thấy mọi chuyện không thích hợp lắm, không ngờ, trong lúc thần xui quỷ khiến, cô lại đi nhầm phòng, lại cho hắn là trai bao, tạo ra một đêm hoang đường!

Điên rồi điên rồi.

Hắn không phải gay sao?! Không phải mẹ hắn dùng nhiều tiền thuê cô, để cô đến cải tạo hắn sao?

Đêm qua cô rất đau đớn, hơn nữa lại muốn tìm người giải trừ thuốc kích thích, cho nên mới quấn lấy hắn, nghĩ tự mình muốn thử xem hắn cuối cùng có phải là gay hay không, cô muốn thử một chiêu cuối cùng…

Cho dù phải hi sinh thân mình, cũng phải cải tạo hắn thành công.

Vì cô cần số tiền kia, cô phải hoàn thành nhiệm vụ này sau đó sẽ không bao giờ rời khỏi Tiểu Đào nữa, sau đó cô sẽ chăm sóc Tiểu Đào để nó trưởng thành trong hạnh phúc!

Nhưng mà, cô không bao giờ ngờ đến…..

Hắn chính là hắn ta!

Là người cha mà Tiểu Đào không biết mặt!

Nghĩ đến bên người hắn có nhiều đàn ông như vậy, nghĩ đến tiếng rên rỉ của Dạ Hoàng, nghĩ đến đêm ngày đó….

Vậy có phải đại diện cho việc hắn căn bản không cần sự tồn tại của Tiểu Đào, cũng không cần sự tồn tại của cô hay không….

Đào Chi Yêu không biết mình trở lại phòng như thế nào, cũng không biết như thế nào lại mặc xong quần áo chật vật rời khỏi biệt thự.

Sau khi cô biết chân tướng, điều nghĩ đến duy nhất, là chạy trốn. Cô cần yên tĩnh một chút, cô cần rõ bản thân mình.

Sau khi ra khỏi biệt thự, công ty cũng không đến được nữa. Không biết sau đêm qua, hắn có nhận ra cô không? Hắn có thể nhận ra cô ư, năm đó phòng rất rối, nếu không phải thấy được ấn ký được giấu ở sâu trong trán kia, cô căn bản không thể nhận ra hắn, đến lấy đi vòng cổ của hắn, nhiều năm như vậy, hắn không đi tìm cô, cũng không đăng tin tìm sợi dây kia.

Nói vậy là hắn thực sự không cần sao. Đêm đó với hắn mà nói, có lẽ chỉ là một nốt nhạc đệm thoáng qua mà thôi.

Đào Chi Yêu không biết, Cung Nhã Thương không đăng tin tìm chiếc vòng cổ kia, là vì chiếc vòng cổ kia rất đặc biệt, nếu để người khác biết bị mất, hơn nữa còn trong tay một người phụ nữ, tất nhiên cô sẽ gặp nguy hiểm.

Cung Nhã Thương so với dự tính của cô, còn quan tâm đến cô gấp trăm ngàn lần.

Mờ mịt đi trên đường thật lâu. Đầu rất đau, cái gì cũng không thể rõ, muốn quên đi nhưng không thể.

Sắc trời dần sáng, lúc này Đào Chi Yêu mới nhớ Tiểu Đào đang ở một mình trong bệnh viện, đang muốn chạy đến, lấy điện thoại ra, mới phát hiện trong điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ, đều là Đồng An Cách gọi đến.

Đêm qua cô uống rất sau nên không thể nghe được.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, nếu đều là trong mơ, thì tốt biết bao. Một là Lạc Ngọc Sanh nói mình là tử thần, cô không tin lời hắn, nhưng ngẫm lại hai người từ lúc quen nhau, mỗi nơi gặp mặt, theo như lời hắn nói, nơi nào có người chết, nơi đó có hắn, hơn nữa đêm qua còn xuất hiện đôi cánh màu đen, sừng trên đầu hắn, miệng có răng nanh, môi biến thành đen uy hiếp những tên đàn ông muốn cường bạo cô. Chỉ trong vài giây hắn đã xuất hiện trước mặt cô, ôm cô bay thẳng lên bầu trời.

Những thứ này, thật là mơ sao?

Mà một chuyện khác còn làm cô đau đầu hơn, người cha của Tiểu Đào lại xuất hiện trong cuộc đời của cô lần nữa.

Thậm chí, cha của nó lại là một kẻ gay cô cần cải tạo, điều này khiến cô không thể tưởng tượng nổi.

Đào Chi Yêu vừa vỗ nhẹ cái đầu đau đến muốn nứt ra, vừa gọi điện cho Đồng An Cách, bên trong truyền đến giọng nói khẩn trương của hắn.

Đào Chi Yêu liền mệt mỏi hỏi: “Làm sao vậy Đồng tiên sinh?”

Đồng An Cách kích động nói: “Em đang ở đâu?”

Đào Chi Yêu thản nhiên nói: “Tôi đang trên đường đến bệnh viện, đang chuẩn đến thăm Tiểu Đào.” Đến thăm Tiểu Đào, xác nhận Cung Nhã Thương không phải gay, cô nên đến lấy thù lao, sau đó cùng Tiểu Đào rời khỏi nơi này, tìm một nơi an toàn mà sống thoải mái. Rời xa nơi thị phi này.

Nói đến trọng điểm, Đồng An Cách trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Thật xin lỗi. Ngày hôm qua sau khi em đi, anh đến bệnh viện thăm Tiểu Đào, bác sĩ mới phát hiện Tiểu Đào không có trong bệnh viện. Liên hệ với em thì không có hồi âm. Chúng tôi tìm cả đêm cũng không thấy. Tiểu Đào không biết đã đi đâu rồi nữa?”

Đào Chi Yêu nghe hắn nói, nhất thời trước mắt là màn đen, cơ hồ muốn ngất đi, thân hình lảo đảo vài bước, Đào Chi Yêu cố bình tĩnh nói: “Anh nói gì?! Tiểu Đào, Tiểu Đào làm sao?!”

Đồng An Cách nói tiếp: “Em đừng lo lắng, chúng tôi tìm cả ngày cũng không tìm được, nhưng đến buổi tối lại nhận được điện thoại Tiểu Đào gọi đến báo vẫn bình an, nói nó đang ở một chỗ an toàn, nó đi gặp một người quan trọng, bảo tôi đừng lo cho nó. Nó nói còn gọi điện cho em, nhưng mà……” Đồng An Cách còn chưa nói hết, Đào Chi Yêu liền cúp điện thoại, kiểm tra trên điện thoại dãy số Tiểu Đào gọi đến.

Quả nhiên, ngoài số của Đồng An Cách, trong đó còn có một dãy số lạ.

Không nghĩ nhiều, Đào Chi Yêu lập tức bấm số đó.

Nghe tiếng píp dài, lòng Đào Chi Yêu khẩn trương, nhanh lên, mau nhận điện đi.

Không lâu sau, bên kia truyền đến một giọng nữ khàn khàn, tựa hồ còn hơi ngái ngủ: “Alo, xin hỏi tìm ai?”

Đào Chi Yêu ngập ngừng nói: “Việc đó, việc đó, tôi muốn gặp Đào Tiểu Đào, xin hỏi nó có ở đây không?”

“Cô là……” Giọng nói bên kia nhất thời tỉnh táo lại, sau đó bình tĩnh nói, “Cô là mẹ Tiểu Đào?”

Đào Chi Yêu trầm mặc trong chốc lát, rốt cục trầm giọng nói: “Vâng, tôi là mẹ Tiểu Đào. Xin hỏi nó có ở đây không?”

Bên kia dừng một chút, sau đó nói nhỏ: “Chúng ta hình như từng gặp mặt một lần. Cô chờ một lát, tối hôm qua Tiểu Đào đợi điện thoại của cô cả đêm. Nó vừa ngủ không lâu, tôi giúp cô gọi nó.” Nhận được điện thoại, Cung Nhược Hạ hứng thú nói.

Từng gặp mặt? Đào Chi Yêu ngỡ ngàng, nhưng cô không nghĩ nhiều, lúc này cô chỉ lo đến sự an toàn của Tiểu Đào.

Cung Nhược Hạ nghe giọng nói của cô hơi sốt ruột, nhớ đến ngày ấy gặp ở cửa trường học một lần, tuy diện mạo của cô ấy không xuất sắc, nhưng khí chất lạnh lùng khiến mình trong nháy mắt đã nhớ kỹ cô.

Để cô thành em dâu tương lai của mình, thật đúng là thú vị đây.

Cung Nhược Hạ vừa suy nghĩ, vừa ngáp gọi Tiểu Đào.

Đào Chi Yêu đợi thật lâu, cuối cùng cũng nghe tiếng chạy dồn dập của Tiểu Đào.

Lo lắng trong lòng Đào Chi Yêu nhất thời dịu xuống, lại nghĩ đến nó chẳng nói tiếng nào đã trốn khỏi viện, lo lắng hóa thành tức giận, nhẹ giọng quở trách nói: “Tiểu Đào, sao con lại hư như vậy?! Không nói với một ai đã trốn khỏi viện, con cũng biết bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm mà. Ngày hôm qua bác sĩ và chú rất lo cho con, tìm con cả một ngày, sao con có thể làm như vậy, để những người lo lắng cho con đều đau lòng!” Đào Chi Yêu càng nói càng muốn khóc, đều do cô không tốt, không có thời gian ở cùng nó.

Nhưng mà, từ sau hôm nay sẽ không như vậy nữa, cô sẽ ở bên nó.

Đào Tiểu Đào im lặng hồi lâu, mới ấp úng nói: “Xin lỗi mẹ. Để mẹ phải lo lắng.”

Đào Chi Yêu lau nước mắt trên mặt mình, cô vốn không phải mắng nó thật tình, cô chỉ lo cho nó, nghe thấy nó nói giọng uất ức như vậy, lòng mềm ra, dịu dàng hỏi: “Tiểu Đào, mẹ làm xong chuyện rồi. Nói cho mẹ biết con đang ở đâu, mẹ đến đón con, sau đó chúng ta cùng tìm một căn phòng lớn, về sau mỗi ngày mẹ đều ở cùng Tiểu Đào được không?”

“Thật không?!” Đào Tiểu Đào nhất thời mừng rỡ hét lớn.

Giọng nói Đào Chi Yêu nhu hòa vài phần: “Ừ, mẹ không bao giờ bỏ Tiểu Đào lại nữa.”

“Mẹ, con ở nhà Luyến Nhi. Ba mẹ cô bé tốt với con lắm.” Nói xong, Đào Tiểu Đào nói ra địa chỉ nhà Luyến Nhi.

Sau khi Đào Chi Yêu nhớ kỹ, cuối cùng dặn dò: “Nhớ cám ơn bọn họ, sau đó chuẩn bị nói tạm biệt với họ. Mẹ lập tức đến đón con.”

Đào Tiểu Đào dùng sức gật đầu nói vâng.

Sau khi cúp máy, Đào Tiểu Đào trở về phòng lập tức thay quần áo khi đến, sau đó nói lời cảm ơn và tạm biệt với Luyến Nhi và vợ chồng Cung Nhược Hạ.

Luyến Nhi ngây thơ kéo tay Tiểu Đào, nghi hoặc hỏi: “Anh Tiểu Đào, anh đi rồi, anh không cần cha nữa sao?”

Đào Tiểu Đào trầm mặc cúi đầu, nói nhỏ: “Anh chỉ muốn gặp mặt ông ấy một lần, gặp rồi, anh cũng nên đi cùng mẹ. Trong lòng anh, mẹ là quan trọng nhất.”

Tuy nó rất muốn cha, nhưng mà, Đào Tiểu Đào không muốn làm mẹ khó xử, chỉ cần chịu đựng trước, về sau khi mẹ biết, chấp nhận cha, nó sẽ lại đi tìm cha.

Đào Tiểu Đào ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách chờ Đào Chi Yêu đến đón, Cung Nhược Hạ cười kỳ quái, dưới ánh mắt yêu thương và hiểu rõ của chồng, cô lén lút chạy đi, bấm điện thoại cho thằng em ngốc kia.

Được rồi, hắn giúp cô nhiều như vậy, giờ hãy để bà chị này, giúp hắn một lần đi.

Mà bên kia khi Cung Nhã Thương tỉnh lại không thấy người ấy đâu, đang sốt ruột, nghĩ mình lại mất đi cô, khi đang phiền não bất an, bỗng nhận được điện thoại của chị, Cung Nhã Thương chưa kịp mở miệng, bên kia đã truyền đến giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo của Cung Nhược Hạ: “Cung, con cậu ở chỗ tôi, vài phút nữa mẹ nó sẽ đến đón nó đi, từ nay về sau sẽ không gặp được nữa. Nếu cậu còn muốn níu kéo, vậy thì, cậu chỉ có vài phút thôi,”

Vừa dứt lời, Cung Nhã Thương cúp điện thoại, mặc quần áo rồi vội đi đến nhà Luyến Nhi.

Trên đường Cung Nhã Thương đi rất nhanh, trong lòng thầm mắng: cô bé ngốc, sao em dám trốn khỏi tôi lần nữa chứ, cho dù em chạy đến chân trời góc bể tôi cũng phải tìm em về, sau đó xử em ở trên giường rồi nhốt em trong nhà, xem em có dám chạy trốn nữa không!

Thật ra ở sâu trong tiếng nói đó là: Chờ một lát, đừng có đi, chờ tôi một lát, chờ tôi đến nói tất cả mọi chuyện cho em.

Hắn đoán được con bé ngốc kia hiểu nhầm cái gì, vì thế sau khi tỉnh lại chẳng nói chẳng rằng đã vội chạy trốn. Đêm qua bất đắc dĩ thỏa mãn vô số nhu cầu của cô, hắn thật sự mệt muốn chết rồi, mới ngủ đến nỗi để cô có cơ hội chạy trốn!

Người phụ nữ chết tiệt kia sao lại ngốc như thế!

Nhưng dù có ngốc đến thế nào mà trốn khỏi hắn, hắn vẫn yêu cô!

Đào Chi Yêu nắm tay Đào Tiểu Đào, đứng ở cửa, đang chào tạm biệt Luyến Nhi và người nhà cô bé, người phụ nữ cô đã gặp qua điện thoại kia, thì ra, là người phụ nữ có khí chất bất phàm cô từng gặp.

Hai người nhìn nhau thích thú. Mà Cung Nhược Hạ nhìn lên đường, thầm mắng trong lòng: Sao chậm thế, đến giờ này còn chưa thấy đâu, nếu không nhanh đến để vợ và con chạy mất thì đừng trách cô.

Vì kéo dài thời gian, cô phải dùng hết cách có thể, nhưng giờ không còn cớ nào nữa rồi. Chỉ có thể nhìn hai mẹ con rời đi.

Đột nhiên, trên đường lớn bên cạnh vang lên tiếng xe vun vút, sau đó là tiếng thắng gấp.

Một chiếc xe thể thao màu xám đứng trước mặt Đào Chi Yêu và Đào Tiểu Đào.

Một người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, tóc rối bời, cà vạt thắt lỏng, cả râu còn chưa kịp cạo, từ trên xe bước xuống.

Sau đó ánh mắt nóng rực nhìn về khuôn mặt kinh ngạc của Đào Chi Yêu, bình tĩnh nói: “Em à, em lại muốn đưa con anh chạy đi đâu?”

Truyện Chữ Hay