Lơ lửng giữa không trung, cánh cửa đen khổng lồ mở ra, Mị Nguyệt lần thứ hai xuất hiện mắt cô, không đành lòng nhìn cô trốn tránh sự thật, cái gì cũng không chịu tin. Trông Đào Chi Yêu bất lực như một đứa trẻ, tử thần chợp đau nhói, cuối cùng vẫn là không kìm lòng được, dừng ở trên không, nhẹ nhàng như lông chim rơi xuống đất.
“Đây không phải mơ, bọn họ không nhìn thấy em, là vì em thật đã…. đã chết.” Mị Nguyệt nhẹ giọng nói ra sự thật mà Đào Chi Yêu không muốn đối mặt.
Đúng, cô biết, từ khi cô thấy mọi người không nhìn thấy cô cô đã biết, nhưng cô không dám tin. Khi nhìn một người khác nằm trên giường cắm đầy ống dẫn, trên đầu còn quấn một dải băng thật dày, cô cũng biết, không phải mơ, tất cả không phải mơ!
Chỉ là cô tự dối mình mà thôi.
Đào Chi Yêu từ từ đứng dậy, quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng còn mang theo một nụ cười xa xôi, nhẹ giọng nói: “Nguyệt, anh đến đón tôi sao?”
Mị Nguyệt gật đầu nói: “Đúng.”
Nói xong cười nhẹ với cô.
Hắn vẫn nhìn cô, nhìn cô, giống như nhìn cả đời cũng không đủ.
Giống như nếu không nhìn, tất cả sẽ kết thúc.
Hai người lẳng lặng đứng đối mắt nhìn nhau.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, Đào Chi Yêu nằm trên giường bệnh bỗng càng không ngừng ho ra máu, nhịp tim không ổn định, toàn thân co rút, trong phòng loạn lên, mọi người tiến đến, gồm cả Dạ Phong và chồn tía am hiểu y thuật, hai người ăn ý xử lý mọi việc, sau khi đuổi tất cả ra ngoài, liền hợp lực cứu người!
Huyết áp …… Nhịp tim ……
Huyết áp ‘đinh’ …… Nhịp tim ……
…… Cuối cùng, trên màn hình tâm điện rung tích tích, bản đồ nhịp tim cũng biến thành một đường thẳng tắp.
Đào Chi Yêu đứng ở kia, bình tĩnh lạnh nhạt nhìn người trước mắt, giống như người ho ra máu, hôn mê bất tỉnh, vẫn được kích điện kia cứ nhi không phải cô vậy!
“Làm sao bây giờ, tim ngừng đập rồi!” Không biết ai đã hô to một tiếng.
Chồn tía rưng rưng, vừa chịu đựng vừa hô lớn: “Tăng điện áp!”
Hai người không ngừng cầm máy kích điện lên thân thể Đào Chi Yêu.
Hai người run run nhìn thân thể Đào Chi Yêu, khóc lớn: “Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, sư tử tỉnh lại đi! Mở to mắt ra nhìn đi, nhiều người nhìn cô như vậy, chờ cô tỉnh lại! Sư tử, chết tiệt, thở đi thở đi, đừng từ bỏ, đừng ngừng thở, đừng ngưng nhịp tim, đừng bỏ chúng tôi lại…!”
Qua một phen cấp cứu, vẫn vô ích, điện tim đồ vẫn là một đường thẳng tắp, giống như kết thúc của câu chuyện cổ tích, mãi mãi không có phần cuối cùng.
Đào Chi Yêu lạnh lùng nhìn thân thể của mình bị điện giật một lần lại một lần nữa, bật lên, lại hạ xuống, không ngừng tuần hoàn như thế!
Vẫn là dòng điện thẳng tắp, giống như một con sông lớn, chỉ chảy về phía trước, sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai.
Chồn tía nhịn không được bỏ lại tất cả ôm cổ Đào Chi Yêu khóc thất thanh, cả người quỳ trên mặt đất, vẫn ôm cô lớn tiếng khóc hô: “Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Sao cô nỡ bỏ lại chúng tôi ra đi một mình, cô đã quên sao? Năm đó chúng ta đã thề, không thể sinh ra cùng thời gian, nhưng nguyện chết cùng nhau, sao cô có thể đi trước một mình, sao có thể! Cô tỉnh lại cho tôi, cô tỉnh lại cho tôi, tôi đánh chết cô, tỉnh lại cho tôi!” Nói xong chồn tía liền tát liên tục, muốn đánh để cô tỉnh lại.
Đào Chi Yêu nhẹ nhàng vuốt mặt mình, trên mặt hơi đau, hơi đỏ lên. Đào Chi Yêu nhìn chồn tía, muốn chạy đến nói cô ấy đừng đánh nữa, cô đã chết rồi, nhất định phải chết, linh hồn của cô đã sớm không còn trong thân thể, bọn họ không thể cứu cô được nữa.
Dạ Phong thấy cô cả người điên cuồng, nhẹ nhàng lại gần kéo cô lại, để cô rời xa thân thể Đào Chi Yêu, Dạ Phong đau đớn nói “Đủ, đủ rồi, cô ấy đã chết rồi, cô hãy để cho cô ấy ngủ yên đi! Chúng ta đã hết sức, hết sức rồi! Đừng tự trách mình, được không?”
Hai mắt chồn tía đẫm lệ mông lung nhìn hắn, thật lâu sau, rốt cục nhịn không được nhào vào lòng hắn, tiếng khóc lớn lên.