Vào đông, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến mùa tuyết rơi, chớp mắt một cái lại đến Tết xuân.
Trì Tranh không nói chuyện nhà cũ cho Tư Ngật biết, Tư Ngật cũng không muốn biết, cậu nhìn thấy tin tức Phóng Mã doanh sắp quy hoạch trên TV cũng không hỏi nhiều, đêm đêm nằm ngủ trong lồng ngực hắn, vừa an tâm vừa chân thật.
Trì Tranh nhắm mắt lại, hắn đã sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên thấy yêu quý cuộc sống này.
Hai người bắt đầu nuôi mèo, nó được nhặt trong thùng rác, gầy nhom bé tí còn mắc bệnh ngoài da và bị ve tai. Trì Tranh bận rộn công việc cũng không có gì kỳ nghỉ, đều là Tư Ngật mang nó đến bệnh viện thú cưng tiêm thuốc bôi thuốc.
Trời lạnh, Tư Ngật sợ mèo bị cóng nên bọc nó trong chiếc khăn kín mít rồi giấu vào ngực áo, chỉ để lộ chóp mũi ra ngoài. Lên taxi, tài xế vô tình phanh gấp, Tư Ngật nghiêng người về phía trước, cổ áo lòi ra một cục lông bù xù và một đôi tai hơi run run. Tư Ngật vỗ vỗ đầu mèo, nói: “Ngoan nào.”
Tài xế liếc một cái, không nhỉ rõ, hỏi một là chó con à?
Tư Ngật nói: “Là mèo, hai tháng.”
Tài xế nói: “Khách hàng đầu tiên của hôm nay lại là mèo cầu tài, điềm tốt đấy.”
Tư Ngật nở nụ cười, nói năm nay anh chắc chắn giàu to.
Con mèo này là cái, có lẽ nó là hậu quả của quan hệ cận huyết nên chân quá ngắn, bác sĩ thú y cũng không nhịn được cười, sờ sờ đầu đùa nó: “Cái chân to dài hai centimet này, tôi cũng không tìm được chỗ mà tiêm.”
Bác sĩ thú y hỏi Tư Ngật mèo con tên gì, đừng gọi là meo meo nhé, trong lồng theo dõi có hẳn chín con meo meo đang ngủ đây, đủ giống loài hình thể màu sắc.
Nghe bác sĩ thú y hỏi thế, Tư Ngật hơi ngẩn người, đúng là cậu chưa đặt tên cho nó, mấy ngày nay toàn gọi nó là Mèo, Trì Tranh bảo cái tên này có cũng như không.
Tư Ngật suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến một tên, nói: “Nó tên Con Rùa.”
Bác sĩ thú y nở nụ cười: “Tên này hay, sống lâu.”
Thế là, trong ngôi nhà cho thuê cũ, ngoài Trì Tranh và Tư Ngật còn có một con mèo tên là Con Rùa. Tư Ngật nhấc hai chân trước của mèo con lên, bóp bóp đệm thịt mềm mềm của nó, nói: “Sau này chúng ta là người một nhà, năm nào cũng có cá ăn, hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé.”
Con Rùa meo một tiếng mềm nhũn, Tư Ngật quay đầu nhìn về phía Trì Tranh, cười: “Chăm sóc nhau nhiều hơn nha bạn trai.”
Trì Tranh đứng ở nơi có ánh sáng mặt trời, trong mắt hắn ngập tràn vẻ dịu dàng thương yêu.
Sinh nhật Tư Ngật là ngay trước đêm giao thừa, hai mươi chín âm lịch. Trì Tranh trong giới gay chẳng khác nào trai thẳng thần kinh thô, không có nổi một tế bào lãng mạn, hắn không chuẩn bị bất ngờ gì cho Tư Ngật mà sẽ hỏi trực tiếp cậu muốn cái gì.
Sắp đến Tết, ngoài đường, trong siêu thị mở nhạc năm mới vui vẻ, chúc mọi người năm mới phát tài, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Trì Tranh và Tư Ngật mặc áo khoác giống nhau như đúc đi sánh vai bên nhau. Tư Ngật nói, anh ơi, em không muốn sinh nhật, sau này không tổ chức nữa.
Trì Tranh nhìn cậu, Tư Ngật cười cười, tiếp tục nói: “Cái tên Tư Ngật suốt ngày mơ thấy ác mộng, tính tình khó ưa xúc động dễ giận đã chết rồi. Sau này người đi cùng anh là em hoàn toàn mới, đương nhiên không thể dùng ngày sinh nhật cũ nữa.”
Trì Tranh nắm tay Tư Ngật nhét vào túi áo mình, đi đến nơi ngập tràn ánh đèn lấp lánh, vừa đi vừa nói: “Được, sau này chỉ ăn Tết thôi. Hai chúng ta sẽ giống như bây giờ, cùng nắm tay, cùng đi qua mùa đông, cùng đón năm mới.”
Cùng đi, đi mãi đi mãi đến khi già, đến khi răng long đầu bạc.
Hai người cùng ngồi dưới giàn nho uống trà nói chuyện, xách lồng chim đi dạo, biến thành hai lão già hạnh phúc.
Mùng một đầu năm, quán ăn món cay Tứ Xuyên của Trương Tề không mở, anh hẹn Trì Tranh và Tư Ngật mang Con Rùa đến cùng ăn lẩu. Tư Ngật lướt Weibo mới biết Trịnh Nhất không về nhà, cô đơn lẻ loi chạy khắp nơi thực hiện chiến dịch quỵt cơm.
Tư Ngật hỏi Trương Tề có thể gọi Trịnh Nhất đến ăn không, Trương Tề và Trịnh Nhất từng chơi ong mật đối đầu, có ấn tượng rất tốt với người này, nói không thành vấn đề, càng nhiều người càng vui.
Ngồi xuống bàn cơm, Tư Ngật mới biết Trịnh Nhất không về nhà vì sợ bị giục kết hôn. Trịnh Nhất vỗ đùi, học theo giọng điệu của mẹ mình: “Mẹ anh nói, không cần biết là mèo hay chó, là cái hay đực, mày cứ dắt một đứa về là được! Không cần biết lai giống, biết động dục là được!”
Trương Tề sặc bia suýt thì phụt vào nồi lẩu, ho sặc sụa: “Thầy Trịnh, thầy cô phải giáo viên thật không đấy? Nói chuyện còn tục hơn tôi nữa!”
Trịnh Nhất đĩnh đạc vung tay lên: “Cái gì mà thầy với chả không thầy, lúc ăn cơm đừng nói mấy đề tài mất hứng như thế.”
Trì Tranh vừa cười vừa ghé vào tai Tư Ngật bên tai, nhỏ giọng nói: “Có phải anh ấy bị chủ nhiệm của các em mắng không?”
Tư Ngật gật gật đầu: “Ừ, các lớp khác đều ôn tập, anh ấy dạy học sinh hát nhạc kịch Hoàng Mai, đoạn 《Nữ phò mã》, nói là có dính đến bảng vàng, mọi người chắc chắn học giỏi thi tốt, năm mới tốt lành.”
() Nhạc kịch Hoàng Mai, đoạn 《Nữ phò mã》raw là 唱黄梅戏《女驸马》. Tui tra được link này, nếu không phải bản này thì cho tui xin lỗi nhé, tại tui không biết tiếng Trung: