Tù Nhân

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tim Lạc Khả Khả thình thịch đập loạn, vị nam nhân trên người của Hầu Lực Võ với trên người Tiệt Thiên Lưu có chút giống nhau, nhất là thể cách của hai người càng giống, mặc dù Tiệt Thiên Lưu cường tráng hơn, nhưng là hiện ở lâu trong “Trạng thái tư xuân”, một ngư tôm cũng tốt thôi!

Lạc Khả Khả bỗng nhớ tới Tiệt Thiên Lưu cho y biết, nếu y chỉ tham đồ thân sảng khoái, chỉ cần nam nhân kỹ xảo tốt đều có thể khiến y cảm giác dục tiên dục tử.

“Hầu tướng quân, ngươi… cùng phương diện kia thế nào?” Lạc Khả Khả hỏi có chút lớn mật.

Hầu Lực Võ không hiểu gian thoại của y lắm.

“Phương diện nào?”

“Nữ… Nữ nhân phương diện kia.” Lạc Khả Khả mở to mắt, thẳng nhìn chăm chú vào Hầu Lực Võ.

Hầu Lực Võ bị y nhìn có chút kỳ quái, hơn nữa Lạc Khả Khả hai má hồng hồng, ánh mắt mang bao nhiêu thế kiều mị, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút không phù hợp.

Cái gì thế này, Lạc Khả Khả nhìn sao lại kiều mị động lòng người như thế? Chỉ bất quá y hỏi vấn đề này thật rất kỳ quái, bởi vì tôn kính Lạc Khả Khả, cho nên Hầu Lực Võ cũng không nói dối, nói thật lời thật.

“Chắc cũng không tệ, nữ nhân đều rất thích ta.”

Hầu Lực Võ mặc dù trả lời có chút ngượng ngùng, bất quá trong quân lính bình thường đều là nam nhân, hoàng sắc tiếu thoại mãn thiên phi, có thì sẽ càng thể hiện mị lực nam tính tương đối lẫn nhau, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Lạc Khả Khả nuốt một chút nước miếng, Hầu Lực Võ thoạt nhìn kiện tráng có lực, nghe hắn nói vậy, kỹ xảo của hắn chắc cũng không tệ, y đã lâu không làm, bỗng nhiên muốn làm quá.

Hơn nữa là siêu muốn, nhất là thân của y, trải qua điều đôn của Tiệt Thiên Lưu xong, bỗng nhiên rất khát vọng có thể lại cùng nam nhân cùng nhau.

“Hầu Lực Võ, ngươi có thể hôn hôn ta không?”

Hầu Lực Võ nhất thời mở lớn miệng, một khuôn mặt như nhìn thấy quỷ, rõ ràng vương thượng của hắn đã nói, Lạc Khả Khả không thích nam sắc, chính là cố ý lừa hắn.

Hắn lúc này mới yên tâm, dũng cảm ở trong đây nhàn hoảng, nhưng hôm nay Lạc Khả Khả lại… lại yêu cầu hắn như vậy, sớm biết rằng Lạc Khả Khả đối hắn có hứng thú, hắn chết cũng không đến đây.

Hắn một bộ dạng muốn chạy trốn, nhưng Lạc Khả Khả ở trong lòng hắn, muốn đẩy lại đẩy không ra; sợ với tài trí của Lạc Khả Khả, sau này sẽ chỉnh hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, nhưng là muốn hắn hôn một nam nhân… Hắn chỉ có nghĩ thôi cũng sắp nhũn chân.

Thấy hắn thật lâu không có hành động, Lạc Khả Khả rốt cuộc chịu không nổi, y nắm lấy cổ họng của Hầu Lực Võ, đôi môi hồng dán lên miệng của Hầu Lực Võ.

Hầu Lực Võ bị y dọa muốn kêu to, y thuận thế vươn lưỡi tiến vào, từ lúc cùng Tiệt Thiên Lưu, y đã học không ít kỹ xảo hôn, cách hôn như vậy có thể làm cho song phương trương cao.

Hầu Lực Võ bị y dọa nạt đến không dám động đậy, mùi hương hơi thở của Lạc Khả Khả từ miệng vừa thơm vừa ngọt, đúng là nam nhân, nhưng là cùng nữ nhân hôn cũng không có lưỡng dạng gì, hắn cảm thấy hô hấp của mình có chút nhanh hơn.

Nụ hôn này càng lúc càng kích tình, đầu lưỡi của Lạc Khả Khả ở trong miệng hắn không ngừng khiêu kích, trán đầu không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi, hơn nữa Lạc Khả Khả ôm thật sự chặt, bàn tay nhỏ bé đã tiến vào y sam của hắn bắt đầu sờ soạng lung tung.

Bán tay lạnh băng nhỏ bé kia khiến khí huyết của hắn dâng lên, dưới thân cũng gắng gượng trồi lên.

Rõ ràng hắn đối nam nhân không hứng thú, hiện tại lại đột nhiên rất muốn đến một chút.

Này… Này rốt cuộc là chuyện như thế nào a? Trong lòng Hầu Lực Võ phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, thân thể của hắn đã sắp nhịn không được.

Ngược lại Lạc Khả Khả nguyên bản xuân tâm đãng dạng, ở trong nụ hôn phát hiện khí vị của Hầu Lực Võ cùng Tiệt Thiên Lưu hoàn toàn không giống nhau, cho dù dáng người hắn có chút giống, tay rắn cho chút giống, chính là hắn vẫn hoàn toàn không phải Tiệt Thiên Lưu.

Y lại cố gắng hôn nữa, hai bàn tay đã ở trên người Hầu Lực Võ loạn sờ, y nhớ kỹ khi đó y sờ Tiệt Thiên Lưu như vậy, hưng phấn đến không nhịn được.

Nhưng y loạn sờ Hầu Lực Võ như vậy, nguyên bản nửa người dưới có chút sưng trướng lên lại càng lúc càng không lớn lên, cuối cùng thậm chí không phản ứng, hơn nữa y về sau còn cảm thấy có điểm ghê tởm.

Ác!

Nếu tiếp tục hôn, y sẽ ói.

Lạc Khả Khả vỗ vỗ ngực, bỗng nhiên có chút buồn nôn, xem ra kỹ xảo của Hầu Lực Võ tuy tốt, nhưng là hoàn toàn không hợp với y, bằng không y sẽ không khó chịu như thế.

Hầu Lực Võ đối nam nhân vẫn có chút ý thức bài cự, đúng là cảm giác hôn vừa rồi rất tốt, nhưng hắn cũng không muốn thật sự cùng nam nhân ở trên giường lăn qua lăn lại, hơn nữa hắn cũng đối với chuyện chính mình lại có phản ứng với nam nhân, sợ đến khuôn mặt tái nhợt.

Hắn trúng tà, hắn nhất định là trúng tà, bằng không sao có thể đối nam nhân… Oa, mới nghĩ đến lại khiến hắn muốn chết.

“Ngô… Lạc… Lạc tiên sinh, ta nghĩ ta còn có chuyện quan trọng, ta rời trước.” Hầu Lực Võ hận không thể chạy trốn khỏi đây.

Lạc Khả Khả vỗ vỗ bình tâm cảm giác ác tâm, tay phải tùy tiện khua loạn, hoàn toàn không thèm để ý hắn, ý bảo hắn có thể rời khỏi.

Thấy tình trạng đó, Hầu Lực Võ lên ngựa bỏ chạy.

Lạc Khả Khả lại khom lưng nôn mửa, còn ói đến vô cùng kịch liệt.

“Nguyên lai không phải cùng… nam nhân nào đều có thể.”

Sau khi ói đến hôn thiên ám địa, Lạc Khả Khả khuôn mặt tái nhợt nằm ở trên giường, vừa nghĩ tới cùng hôn môi với Hầu Lực Võ —— Nôn! Hại y lại muốn ói ra.

Nhưng vừa nghĩ tới Tiệt Thiên Lưu cùng y hôn môi, “Đệ đệ” phía dưới y liền sinh long hoạt hổ.

Y che mặt lại, xong rồi, y đối nữ nhân không hứng thú, đối nam nhân cũng không hứng thú, chỉ đối với Tiệt Thiên Lưu có hứng thú.

Cả đời y mà không có Tiệt Thiên Lưu là không được?

Ô ô… Nhưng làm sao bây giờ? Tiệt Thiên Lưu không bao giờ để ý đến y nữa, hơn nữa sẽ không ôm y nữa, mà Tiệt Thiên Lưu còn là loại người nói là làm.

Giấc ngủ ngon của y lại một đêm mất trắng như trước, hơn nữa còn ôm chăn bông khóc rống lên, Tiệt Thiên Lưu mới một tháng không để ý đến y, y cũng sắp chịu không nổi, nếu sau này hắn không còn để ý đến y nữa, vậy y không phải so với chết còn khổ sở hơn?

Tựa như y bây giờ, so với chết còn thống khổ hơn trăm vạn lần.

Nhưng y không có tâm trạng nghĩ tới cơm nước, giống như người ta hay nói là bệnh tương tư… Ô oa, làm sao bây giờ? Y có thể thật sự yêu thương Tiệt Thiên Lưu hay không?

~~oo~~

“Lạc Khả Khả cầu kiến.”

Cung nhân bên người của Tiệt Thiên Lưu lớn tiếng thông báo tên của Lạc Khả Khả.

Lạc Khả Khả tiến tới thư phòng, trong ngự thư phòng có Hầu Lực Võ cùng một nam tử trung niên, Tiệt Thiên Lưu là quan trọng nhất.

Đã một tháng tám ngày bốn canh giờ y không có nhìn thấy Tiệt Thiên Lưu, Tiệt Thiên Lưu thoạt nhìn cũng giống như trước, ngược lại y bởi vì đêm khóc, cho nên có chút tiều tụy, ánh mắt còn có chút sưng hồng.

Ô ô… Y muốn leo lên đôi chân tráng kiện kia của Tiệt Thiên Lưu quá, ngồi trên đó, khiến hắn cười đến muốn chấn động lỗ tai, nhưng Tiệt Thiên Lưu lại dùng một khuôn mặt lãnh đạm mà nhìn y, tựa như bọn y là lần đầu gặp mặt.

Tiệt Thiên Lưu mặc dù từng nói yêu y, nhưng đã một tháng tám ngày bốn canh giờ, hắn lại có hậu cung ba ngàn giai lệ, lại còn có Bách Hoa phu nhân người đẹp vô cùng tranh giành xuất hiện trên giường hắn, hắn có thể đã sớm thay đổi không?

Huống hồ là chính mình trước kia nói không yêu hắn, Tiệt Thiên Lưu là nam nhân rất có lòng tự trọng, bị cự tuyệt một lần, cũng sẽ không si luyến y nữa.

Đáng lẽ không nên để y phát hiện yêu thương Tiệt Thiên Lưu, bây giờ đã quá muộn?

“Đại… Đại vương…”

Y nhìn trộm Tiệt Thiên Lưu, hắn thoạt nhìn vẫn rất đẹp, rất rất đẹp, hại y nhìn đến muốn chảy nước miếng.

Y nhìn từ đôi môi của hắn, nhìn đến bộ ngực y đã từng sờ, nhìn xuống chút nữa, nhìn về phía bộ vị hài đồng không nên nhìn, y phát giác mình như muốn phát xuân.

“Khả Khả, ngươi có ý kiến gì?”

Có ý kiến gì?

Đương nhiên là leo lên đùi của Tiệt Thiên Lưu, rồi ôm lấy cổ của hắn, sau đó lại hôn cái miệng của hắn a, rồi vươn hai tay của mình sờ soạng từng nơi trên người hắn, từ phía trên đến phía dưới, rồi mới… rồi mới…

Lạc Khả Khả nuốt nước bọt đầy miệng, tiếp theo ảo tưởng.

Rồi mới chính là đi đến cái chỗ mà Tiệt Thiên Lưu còn lớn hơn của y, sau khi hai người từ từ cởi y phục…

“Khả Khả, ngươi có ý kiến gì hay không? Vị này là Trần Thư Văn.”

Lạc Khả Khả cuối cùng hoàn hồn, lúc này mới nhớ tới tình cảnh hoạt sắc thiên hương vừa rồi cùng với y vô duyên, Tiệt Thiên Lưu đã không thuộc về y, ô ô… Y lại muốn trốn vào trong chăn bông mà khóc.

Kẻ nam tử trung niên Trần Thư Văn còn hữu thư cuốn khí, một mặt hắn nghiến răng thiết xỉ, cao ngạo ngước đầu lên.

“Ta tuyệt đối không quỳ dưới quân địch, cho dù ngươi có thể phá Lạc quốc ta, có thể tàn hại nhân dân Lạc quốc ta, cũng có thể đem ta bắt đến kinh thành, nhưng là ngươi tuyệt đối thắng không được thiên thiên vạn vạn dân Lạc quốc ta muốn phản lại Bắc quốc các ngươi.”

Vẻ mặt của Tiệt Thiên Lưu vẫn như bình thường, nhưng Trần Thư Văn cứ chỉ thẳng vào mũi hắn mà chửi rủa.

“Ngươi tiểu nhân vô sỉ, nếu còn có chút liêm sỉ, thì mau cút về nơi man di Bắc quốc của các người, người Lạc quốc bọn ta há lại để cho các người giày xéo, ta cho dù chết cũng phải liều mạng với ngươi…”

Hắn… Hắn cũng dám chửi Tiệt Thiên Lưu yêu dấu của y, Lạc Khả Khả thiếu chút nữa nhảy lên, ngay cả sắc mặt sạm đen đi, y cả đời còn chưa từng tức giận lần nào…

Đúng rồi, lần trước Bách Hoa phu nhân thiếu chút nữa làm y tức giận, nhưng không giống lần này lại tức đến kịch liệt như vậy, Tiệt Thiên Lưu ít nói, nhưng cũng không cho thấy là hắn có thể để bị chửi như vậy.

“Ngươi câm mồm cho ta, kẻ hỗn đản này, ngươi nói Tiệt Thiên Lưu tàn hại người Lạc quốc cái gì? Ngươi không quỳ quân chủ anh minh, lại đi quỳ lũ Quốc quân, Giam quốc, Tể tướng chó má của Lạc quốc, những người đó đã giết mấy trăm, mấy vạn người dân Lạc quốc, sao không thấy ngươi chửi bọn hắn câu nào?”

“Ngươi man tử Bắc quốc, ngươi hiểu cái gì?”

Lạc Khả Khả tức đến mặt cũng muốn méo mó, “Nhìn rõ đi, ta đây vốn là hoàng đế kế vị của Lạc quốc, mắt chó của ngươi để đâu? Ngươi muốn tranh thủ thanh danh tốt? Muốn người khác xưng hô ngươi là anh hùng… Ta phi, ngươi giả quân tử đi lừa gạt thế đạo, đừng ở đây ném người hiện mắt.”

“Ngươi… Ngươi là Hoàng Thượng Lạc Khả Khả sắp kế nhiệm.” Trần Thư Văn quá sợ hãi, lập tức quỳ gối trước mặt của y. “Hoàng Thượng, nghe nói Bắc quốc xâm lấn hoàng cung, người nhất định bị rất nhiều ủy khuất.”

“Ta không phải Hoàng Thượng, trước mắt ngươi vị này mới đúng, sau khi hắn xâm lấn ta ngủ ngon, ăn no, so với Giam quốc đem ta nhốt trong hoàng cung còn tự do tự tại, ngươi nói ta ở đây có cái gì không tốt?”

“Nhưng… Nhưng kẻ này là địch nhân của Lạc quốc?” Khí thế của Trần Thư Văn bắt đầu giảm một chút, đại khái hắn không muốn lại bị Lạc Khả Khả chửi một trận.

Hậu, đầu của hắn là đầu đất sao? Lạc Khả Khả tức đến muốn đá hắn một cước.

“Hắn không phải, hắn là ân nhân Lạc quốc. Lạc quốc loạn mấy năm, hiện giờ có quân chủ hiền minh xuất hiện, ngươi lại chỉ hỏi hắn không phải người Lạc quốc? Ta nói ngươi đem chí khí của ngươi dùng sai chỗ, ngươi vì sao không đem chí khí này dùng ở trên người bình dân bách tính, giúp bọn hắn khai sáng tốt hơn không?”

Lạc Khả Khả hướng về Tiệt Thiên Lưu mà nói: “Hay ngươi muốn giết hắn, khiến Lạc quốc lại loạn thêm mấy trăm năm nữa? Ngươi cho rằng chết sẽ là người có quyền có thế có tiền sao? Sai, chết đều là không quyền, không thế, không tiền của bình dân bách tính, binh lính chết một, bình dân sẽ chết một trăm, ngươi có thay những cụ già phụ nữ con trẻ nghĩ qua chưa? Không có, ngươi chỉ nghĩ ngươi không thể đầu hàng dị tộc. Vì sao? Chỉ bởi vì ngươi “phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị” buồn cười này.”

“Nhưng… Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả, muốn giết hắn sao? Muốn phản hắn sao? Chờ một năm, nếu hắn còn khiến cho dân chúng lầm than, hoan nghênh ngươi đến giết hắn; cho dù ngươi không giết hắn, ta cũng sẽ một đao chém chết hắn, như vậy được chưa?”

Trần Thư Văn bị Lạc Khả Khả nói đến không còn lời đáp, mà Lạc Khả Khả vòng vòng bên cạnh hắn, càng chửi càng lớn thanh.

“Há chi ngươi đọc qua sách, chỉ nghĩ đến thanh danh một mình ngươi, không nghĩ tới dân chúng có an nhạc hay không? Đầu hàng dị tộc thì làm sao, nếu quân chủ dị tộc là minh quân, ngươi cứu chính là thiên thiên vạn vạn bách tính thiên hạ, người đọc sách là muốn tâm vì dân chúng, hay chỉ nghĩ thanh danh của chính mình?”

Lạc Khả Khả hùng hổ hăm dọa, khí thế Trần Thư Văn đều bị y áp hạ.

Cuối cùng hắn đối Tiệt Thiên Lưu nói: “Ta không biết ngươi có phải là minh quân hay không, nhưng là ta nguyện ý vì ngươi dốc sức, nếu một năm sau chứng tỏ ngươi là hôn quân, ta nhất định sẽ tạo phản; nếu ngươi là minh quân, đến lúc đó ta lại đến phụ kinh thỉnh tội.”

Trần Thư Văn nhìn phía Lạc Khả Khả, hy vọng đến lúc đó đợi y có thể đi chấp chưởng quốc sự.

Lạc Khả Khả nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, lắc lắc đầu. “Trước cho biết ngươi, ta không phải hoàng đế, hơn nữa cũng không muốn làm hoàng đế, có hắn làm hoàng đế, ta vui đến khinh tông.”

“Thần hiểu được.”

Trần Thư Văn hướng cửa thư phòng mà ra, trước khi đi cũng không thèm nhìn Tiệt Thiên Lưu cùng Hầu Lực Võ một cái.

~~oo~~

Hầu Lực Võ ngẩn ngơ nói: “Như vậy đã thu phục hắn? Ta đã dùng hết cưỡng bức lợi dụ, thậm chí đem toàn bộ người nhà của hắn bắt làm con tin đều đối hắn không dùng được, kết quả hắn lại bị chửi lia chửi lịa mà khuất phục.”

Lạc Khả Khả trừng mắt liếc hắn một cái, cái đầu như đậu hủ sao? Ai nói hắn khuất phục?

“Ai nói thu phục? Nếu là Đại vương nhà ngươi quá kém cỏi, muốn hắn sang năm tạo phản, không cần cao hứng sớm như thế; còn có, mau thả người nhà của hắn ra, người nhà của hắn không có tội, bắt người nhà của hắn làm gì? Ngươi làm như vậy, chỉ làm cho Trần Thư Văn càng phản cảm mà thôi.”

Tiệt Thiên Lưu gật đầu, “Khả Khả nói đúng, đi thả bọn hắn ra.”

Vừa mới nghe âm thanh trầm thấp vui tai của Tiệt Thiên Lưu, liền khiến hai chân của Lạc Khả Khả tê dại, toàn thân hư nhuyễn, y đã lâu đã lâu không nghe tiếng của hắn; y kìm lòng không đậu mà dựa vào bên cạnh hắn, nhìn đôi chân tráng kiện có sức của hắn, siêu muốn leo lên.

Chính là Tiệt Thiên Lưu còn để cho y leo lên sao?

Ô ô… Y làm sao càng ngày càng không chí khí, trước kia y không phải là người, thường dùng quỷ kế để người khác đừng làm phiền y nhất, hiện giờ muốn nghĩ cách làm phiền Tiệt Thiên Lưu thì sao đây?

Không được, y không thể không chí khí như thế, ít nhất y… cũng là thanh long chuyển thế, há có thể không dùng được như thế; muốn lần nữa leo lên chân của Tiệt Thiên Lưu, y dùng chút biện pháp không được sao?

Đúng a, cho dù Tiệt Thiên Lưu đã không yêu y, thì tính sao?

Y sẽ nghĩ biện pháp lại khiến Tiệt Thiên Lưu yêu y không được sao, với vai diễn từ nhỏ đến lớn của y, nhất định có thể thuận lợi thành công, dù sao bị Tiệt Thiên Lưu sẽ nói thức phá.

“Đại vương, ta tự nhiên cảm thấy đầu rất choáng váng a…”

Lạc Khả Khả ấn ấn đầu, một dáng vẻ sắp ngã.

Hầu Lực Võ muốn vươn tay, lập tức nghĩ đến chuyện lúc trước, hắn từ hoàng cung chạy về nhà, vừa nghĩ tới đôi môi hồng của Lạc Khả Khả, nửa người dưới vô dụng của hắn lại có phản ứng, sợ đến mức hắn vào trong miếu cầu thần bái phật, chỉ hy vọng tà trong người mình lập tức bị tẩy trừ.

Suy nghĩ, tay của Hầu Lực Võ sợ hãi rút về.

May mắn hắn không vươn tay, bằng không Lạc Khả Khả nhất định sẽ cắn rớt tay hắn, ai muốn hắn đến cản chuyện.

“Thế nào? Khả Khả…” Tiệt Thiên Lưu vươn tay dìu y.

Lạc Khả Khả thuận thế hướng vào trong lòng của Tiệt Thiên Lưu, tới một chút, lại tới một chút là có thể leo lên chân hắn. Ít nhất y hiện giờ đã đụng đến chân của hắn, cho nên tay y liền mạnh mẽ sờ hắn tiếp.

Oa, cơ thể của Tiệt Thiên Lưu tráng tráng rắn chắc, hắn siêu tưởng niệm hai đùi xinh đẹp đã lâu không thấy này, y cảm động đến trong mắt có chút lệ thủy ướt át.

Chính là hiện giờ không có thời gian cảm động, trước tiên leo lên rồi nói.

Lạc Khả Khả bước đi, tự động leo lên đùi của Tiệt Thiên Lưu; vừa mới leo lên đùi của hắn, bộ ngực tưởng nhớ lại ngay trước mặt, khiến y nhịn không được mà đưa tay tiến vào y phục của hắn mà sờ soạng.

“Khả Khả…” Tiệt Thiên Lưu nhẹ mở đôi môi gọi tên y.

Lạc Khả Khả tựa như mèo cái thời kỳ phát tình mà toàn thân khô nhiệt, đói khát mà nhìn đôi môi của Tiệt Thiên Lưu. Y muốn hôn một chút, rồi lại liếm một chút, lại hút vài lần…

Không chỉ hôn miệng, y còn muốn hôn cổ của hắn, rồi lại cắn một chút hồng nhũ của hắn…

“Đại vương, thành tín là căn bản của một người, một người nếu mất đi thành tín, liền mất đi tư cách làm người.”

Hầu Lực Võ trợn mắt há hốc mồm, Lạc Khả Khả vừa mới nói đầu y choáng váng, chính là y leo lên chân của vương thượng thì tay chân cũng dùng, hơn nữa còn rất nhanh, thoạt nhìn tuyệt không giống dáng vẻ người không thoải mái.

Hơn nữa vẻ mặt y nhìn vương thượng mê đắm, một khuôn mặt muốn đem vương thượng “Sách ăn vào bụng”, thật rất kỳ quái.

Càng kỳ quái chính là, vương thượng Tiệt Thiên Lưu của mình, vẻ mặt của hắn như muốn cười mà phải kiềm nén không cười, một tay đặt trên lưng của Lạc Khả Khả, phòng ngừa Lạc Khả Khả bất ổn mà từ trên đùi của hắn té xuống.

Không khí của hai ngươi rõ ràng rất quỷ dị, không thể tưởng được Lạc Khả Khả mới lên tiếng, lại bắt đầu đàm vấn đề thành tín, mà Tiệt Thiên Lưu cũng trả lời vô cùng thành thật.

“Ngươi nói đúng vậy, thành tín đích xác là nguyên tắc căn bản nhất của làm người.”

Nhìn đôi môi của Tiệt Thiên Lưu khép mở, Lạc Khả Khả muốn nhào tới hôn một cái, chính là tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (không nhịn việc nhỏ không làm được việc lớn), nhịn một chút nữa là được rồi.

Chỉ cần nhịn một chút nữa, chờ một chút muốn hôn thế nào, hút thế nào cắn thế nào, đều là tự do của y.

“Đại vương, đây là tấm tự cứ lần trước của ngươi, ước định trên này ngươi có thể thực hiện không?” Lạc Khả Khả đem tấm giấy trên thân lấy ra.

Hầu Lực Võ rất muốn nhìn xem trên tấm tự cứ kia viết cái gì?

Bởi vì Tiệt Thiên Lưu bỗng nhiên ngửa đầu cười to lên, mà Lạc Khả Khả ôm chặt cổ hắn, như sẽ bị y lay xuống.

“Được, ta thực hiện.”

Hầu Lực Võ còn chưa nhìn tự cứ kia, Tiệt Thiên Lưu liền hướng cửa nói: “Lực Võ, ngươi có thể đi ra ngoài, ta cùng Khả Khả có việc tư phi thường trọng yếu cần đàm.”

Hắn chuyển hướng Lạc Khả Khả, biểu tình ẩn ẩn dẫn ý cười.”Dù sao thành tín của một người là rất trọng yếu.”

Hầu Lực Võ kinh ngạc đến hai tròng mắt muốn rớt ra, hắn xem Lạc Khả Khả một khuôn mặt mê đắm mà nhìn Tiệt Thiên Lưu, còn Tiệt Thiên Lưu cũng hai mắt sáng rực mà nhìn Lạc Khả Khả.

Hai người này đang muốn diễn trò gì, hắn hoàn toàn không hiểu, đành phải thuận ứng lời của Tiệt Thiên Lưu đi ra ngoài.

Bất quá trước khi đi ra, nhìn thấy mị nhãn của Lạc Khả Khả như tơ, khố của hắn có chút là lạ, hắn vội vàng xông ra cửa.

Trúng tà, hắn nhất định lại trúng tà!

Truyện Chữ Hay