Tù Nhân

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cửa điện bị mở ra, Tiệt Thiên Lưu tiến vào, khác với bình thường hay lui tới, Hầu Lực Võ đi theo phía sau hắn, bọn hắn như thảo luận cái gì, sắc mặt Tiệt Thiên Lưu ngưng trọng, mặt Hầu Lực Võ thì đỏ bừng, càng nói càng lớn tiếng.

“Vương thượng, ta thấy cần phải giết một mà răn trăm, nếu không chúng ta làm thế nào thống trị được đại Lạc quốc? Cho nên phải nắm bắt hết toàn bộ người.”

Ánh mắt của Tiệt Thiên Lưu nhìn về phía đồ ăn trên bàn, chính là theo tập quán bình thường hay ngồi ở vị trí kia, cung nhân xới một bát cơm trắng tỏa làn khói nóng, rồi mới lại xới cho Lạc Khả Khả.

Tiệt Thiên Lưu hướng về nơi Hầu Lực Võ ngồi nói: “Xới một bát cho tướng quân.”

Cung nhân lập tức nhanh chóng xới một bát cho Hầu Lực Võ, chỉ là hai người còn đang thảo luận, lâu không thấy bọn họ động đậy.

Chí hướng lớn nhất của cuộc đời Lạc Khả Khả, không ngủ thì ăn, nhìn đồ ăn với cơm trắng tỏa hương vị thơm ngon, đã sớm chảy nước miếng đầy đất.

“Ta ăn trước đây!”

Dù sao cơm cũng đã xới, muốn ăn hay không ăn là chuyện của bọn hắn, muốn y đói bụng mà nhìn chằm chằm đống đồ ăn ngon trên bàn, nghe bọn hắn nói một đống lời nhảm nhí, y cũng không điên!

Trời đất bao la đồ ăn là nhất, đây là nguyên tắc sừng sững không động trong tim y.

Y không quan tâm đến bọn hắn thảo luận, bắt đầu đại khoái đóa di, ăn đến nỗi lay đầu lắc não, một miệng đều là mỹ vị giai hào, hơn nữa mỗi lần ăn, thì vui vẻ lại lay đầu lắc não.

“Ăn ngon, ăn ngon, ăn thật ngon.”

Hầu Lực Võ bây giờ không dám bỉ thị y như trước kia, nhưng nhìn y ăn ngon như quỷ đói đầu thai, cũng nhịn không được liếc mắt khinh thường, nhưng lập tức lại quay lại chuyện chính.

“Vương thượng, thỉnh ngài lập tức hạ lệnh, bằng không loạn sự càng ngày càng lớn, sau này chỉ sợ không chỉ thành này phản loạn, nếu tất cả thành đều phản, chúng ta cũng sẽ không thể cai trị Lạc quốc.”

Tiệt Thiên Lưu nói: “Người chủ trương khiến thành này phản loạn là ai?”

“Là một văn nhân nổi danh của Lạc quốc, là Trần Văn Thư, trước kia làm quan của Lạc quốc, chỉ vì hắn một thân gian tướng, đã bị Giam Quốc cắt chức. Hắn tụ tập một đám người phản Bắc Quốc, ở thành này phân tán lời đồn, kích động lòng người, còn nói muốn tấn công lên, mặc dù trong tay hắn không có binh lực, nhưng nếu để thanh thế của hắn còn lớn thêm nữa, ta thấy sẽ dấy lên thành đại họa.”

“Trong tay hắn cũng không có binh lực…”

“Nhưng có nhiều người Lạc quốc hứa ủng hộ bắt đầu nương nhờ vào chỗ của hắn, nghe nói thế lực của hắn ngày càng lớn, tuy các tướng của chúng ta vây thành đó, nhưng vẫn có nhiều người thừa dịp ban đêm mà lẻn vào.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tiệt Thiên Lưu thoáng trầm xuống.

Hầu Lực Võ cố gắng khuyên can nói: “Vương thượng, ngài là người làm đại sự, nếu như hiện tại phóng hảo đốt thành, khiến cho đám loạn thần tặc tử kia không dám phản loạn, huống hồ giết một mà răn trăm, chúng ta mới có thể thống trị Lạc quốc.”

Tiệt Thiên Lưu ngậm miệng không nói, trì hoãn không chịu hạ lệnh, Hầu Lực Võ nóng ruột.

Phải biết rằng quân đội của Bắc quốc tuy nhiều, nhưng tuyệt không nhiều bằng dân chúng của Lạc quốc, nếu tất cả dân chúng Lạc quốc đều tạo phản, bọn hắn há có thể lấy một địch trăm, đương nhiên phải phòng phạm vi tiên.

“Khả Khả, quan điểm của ngươi là gì?”

Tiệt Thiên Lưu bỗng nhiên chuyển hướng Lạc Khả Khả, Lạc Khả Khả đầy miệng đều là đồ ăn, nhai còn chưa nuốt xuống, mở to hai mắt nhìn nhìn Tiệt Thiên Lưu, đem đống đồ ăn nuốt xuống, mới chậm rãi lên tiếng.

“Đại vương, ngươi hỏi chính là quốc sự đại sự, Khả Khả sao có thể hiểu? Khả Khả chưa đọc qua sách a!”

Tiệt Thiên Lưu không để ý tới lời của y.

“Nói!”

“Ta không hiểu việc này a, Đại vương.” Lạc Khả Khả kêu khổ cả ngày.

Tiệt Thiên Lưu bỗng nhiên chuyển hướng sang cung nhân hầu hạ bên cạnh, hạ một lệnh thật kỳ quái.

“Đem đổ hết thức ăn trên bàn.”

Hầu Lực Võ nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không biết vương thượng vì sao không ăn cơm.

Chỉ thấy Lạc Khả Khả vội xua tay xua chân, vội vàng ôm chén vào trong lòng.

“Ta nói, ta nói, không được đổ, ta còn chưa ăn no.”

Hầu Lực Võ nhìn ngẩn người, nguyên lai không cho Lạc Khả Khả ăn cơm, chính là xử phạt lớn nhất với y, nhìn y quơ tay loạn xạ, Hầu Lực Võ chỉ muốn choáng váng.

Thế nhưng muốn dùng cách này uy hiếp Lạc Khả Khả mới có hiệu, đại khái cũng chỉ có vương thượng mới nghĩ đến đi; nếu hắn, chắc một trăm năm nữa mới có thể nghĩ ra cách này.

Lạc Khả Khả nhìn Hầu Lực Võ, lại nhìn Tiệt Thiên Lưu, thái độ bình tĩnh.

“Đại vương, tướng quân, Bắc quốc bần tích (nghèo yếu), giống thóc gì đều nông tác dài hạn, các ngươi chinh chiến nhiều năm, phải biết là để cho dân chúng quốc nội ăn được no, ngủ được ấm chứ?”

“Nói tiếp.”

Âm thanh của Lạc Khả Khả càng ngày càng chậm, dường như chìm đắm suy nghĩ.

“Các ngươi chinh chiến nhiều năm như thế, bằng hữu thân như thủ túc chiến tử, thân nhân xa quê hương bất hạnh bỏ mình, tương tâm bỉ tâm, nhân dân Lạc quốc so với các ngươi còn sợ hãi chuyện này. Những năm tới này, Lạc quốc triều cương đại loạn, dân chúng lầm than, có người thân nhân đã chết, có người bằng hữu đã chết, có người mất đi hết thảy, cũng bị mất hy vọng; khi Bắc quốc công tiến đến, những người này không biết người Bắc quốc đối với bọn họ có tính toán gì, bởi vậy nhân tâm hoảng sợ, dù sao những người này cũng từng mất nhiều lắm, bọn hắn với ai cũng sợ cả!”

Tiệt Thiên Lưu nhẹ giọng nói: “Nói tiếp.”

“Người kích động nhân dân làm loạn sở dĩ có thể triệu tập dân chúng đến thành của hắn, chính là bởi hắn biết dân chúng muốn cái gì, chỉ cần khiến dân chúng biết kẻ thống trị của Bắc quốc cũng không cùng binh độc võ, mà hòa bình cùng sống, ai còn muốn phản kháng?”

Lạc Khả Khả ngẩng đầu hướng Tiệt Thiên Lưu, ánh mắt đầy nhân từ cùng trí tuệ.

“Cha mẹ có thể an dưỡng tuổi thọ, trẻ em có thể khỏe mạnh lớn lên, mọi người có thể an cư lạc nghiệp, ai lại muốn phá hoại việc này? Nếu Đại vương có thể làm được việc này, ai còn hoài niệm động loạn, tham ô, thường đã đam kinh chịu sợ Lạc quốc cũ thì lớn? Những người này cần không phải là huyết tinh, mà là một điều tốt đẹp chưa tới, Đại vương chỉ cần cho bọn họ hy vọng những việc này, những người này sẽ chẳng phân biệt người Lạc quốc hay người Bắc quốc, toàn tâm ủng hộ Đại vương.”

Thuyết pháp của Lạc Khả Khả khiến Hầu Lực Võ im lặng, hắn cũng không phải là người thích chém giết, chính là muốn sớm bình loạn, lời của Lạc Khả Khả đích xác là có đạo lý.

Khóe miệng của Tiệt Thiên Lưu cong lên một nụ cười, “Thuyết pháp của Lạc Khả Khả thật hợp ý ta, Lực Võ, đem ý của ta truyền đạt xuống.”

“Dạ, vương thượng.”

Hầu Lực Võ im lặng mà lui ra, khi lui ra, khóe mắt trộm nhìn hướng Lạc Khả Khả, chỉ thấy Lạc Khả Khả lại bắt đầu giống quỷ đói háu ăn, hoàn toàn không thấy phong phạm của trí giả vừa rồi, khiến hắn nghĩ vừa rồi là ảo giác.

~~oo~~

Nhìn thấy Tiệt Thiên Lưu nâng bát lên, Lạc Khả Khả hướng tới một món ăn chỉ.

“Hôm nay món này là ngon nhất.”

Tiệt Thiên Lưu lập tức đưa đũa tới món ăn này, bất quá không phải gắp vào bát của mình, mà là gắp vào bát của Lạc Khả Khả.

“Ngươi vừa mới nói rất khá, Lực Võ là trong phái chủ chiến, là phái có lực nhất của nhân sĩ, chỉ cần hắn hiểu được lời khổ tâm của ngươi, hắn sẽ không chủ chiến, ta nghĩ hắn đã hiểu.”

Lạc Khả Khả ăn đầy một miệng, “Yên tâm đi, Đại vương, tướng quân chưa ngu xuẩn vậy đâu, huống hồ tác chiến nhiều năm như thế, ai mà không mệt muốn chết, nếu có thể khinh tông, ai lại muốn mệt?”

Lúc dùng bữa, Lạc Khả Khả giúp Tiệt Thiên Lưu gắp đầy một chén đồ ăn, hồn nhiên bất giác ngoại trừ chiếu cố y ra, cũng bắt đầu chiếu cố đến Tiệt Thiên Lưu.

“Ăn a, Đại vương, ngươi mỗi ngày vì quốc sự cực nhọc, ăn nhiều một chút, nếu không sẽ gục ngã thì làm sao?”

“Sẽ không gục, nhưng mỗi đêm cứ ôm ngươi mà không động thủ như vậy, chỉ sợ cũng phải chảy máu mũi.”

Lạc Khả Khả ngẩn ra, do dự nhìn về phía Tiệt Thiên Lưu, trực giác Tiệt Thiên Lưu là đang nói lời đùa giỡn, nhưng y không dám xác định, bởi y chưa từng nghe Tiệt Thiên Lưu nói lời đùa giỡn.

“Đại vương đang nói đùa sao?”

Tiệt Thiên Lưu khó mà nén tiếng thở dài, hắn biết Lạc Khả Khả là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ tiếc không biết Lạc Khả Khả giả ngốc quá lâu, hay thật sự đối với chuyện tình cảm hồn nhiên không biết, y như chưa phát giác chính mình đã nảy sinh tình cảm độc nhất đối với hắn.

“Nếu ngươi cảm thấy là nói đùa, vậy là đùa đi!”

Lạc Khả Khả nghe không có chỗ nào buồn cười ở đây, cho nên không có cười, ngược lại nhớ tới chuyện luôn tự hỏi lúc trước.

“Đại vương, ngươi từng đề cập phát tiết trong lúc chiến dịch, nhưng ngươi ban ngày xử lý quốc sự, buổi tối cùng ta ngủ, những ngày này chưa từng… chưa từng có cái kia ư.”

Con ngươi đen của Tiệt Thiên Lưu chớp động đầy dục vọng, tình cảm Lạc Khả Khả là muốn, cho nên cuối cùng cũng nhắc tới, không uổng công phí hắn chờ y lâu như thế.

“Trái lại, bổn vương rất lâu chưa từng tìm người thị tẩm.”

“Đại vương không muốn sao?”

Sao có thể? Hắn vô cùng muốn!

Nghĩ tới đêm hôm đó Lạc Khả Khả ở dưới thân hắn không ngừng kiều ngâm khinh suyễn, hắn cũng sắp nhẫn nại không được, chính là hắn muốn Lạc Khả Khả tự nguyện chui vào lòng hắn, không mong khiến y khó xử mọi kiểu.

Chính mình vì y mà khổ tâm suy nghĩ, y có thể hiểu?

“Khả Khả, tối nay ngươi muốn sao?”

Lạc Khả Khả gật đầu, “Đúng vậy, đại vương, ngươi nhịn lâu vậy, đích xác cũng cần, ngươi không giống như Khả Khả không có dục vọng gì, không bằng tối nay liền phiên bài, tìm mỹ nữ như hoa như ngọc cùng ngươi đi!”

Con ngươi Tiệt Thiên Lưu ánh lên tia buồn bã, thanh âm trở nên càng trầm thấp thêm, ngữ khí ẩn ẩn không hề chút vui.

“Ngươi kiến nghị ta tìm mỹ nữ cùng một đêm?”

“Đúng…” Lạc Khả Khả gật đầu lại lập tức lắc đầu, “Không đúng, không đúng.”

Con ngươi của Tiệt Thiên Lưu vốn ảm đảm lại trở nên rực sáng, bất quá tiếp đến Lạc Khả Khả bày tỏ một chút khiến hắn tức đến bùng nổ.

“Không phải cùng một đêm, đại vương, ta hiểu ngươi phải tìm vài nàng, cùng vài đêm, bằng không nhẫn quá, tổn thương thân thì làm sao?”

Tiệt Thiên Lưu buông bát đũa, cho dù có cho thức ăn trước mắt ngon hơn, hắn cũng ăn không vô.

“Cho nên ngươi kiến nghị ta cùng mấy mỹ nữ qua vài đêm?” Âm thanh của hắn càng lúc càng thấp, như đè nén một áp lực hết sức căng thẳng.

Lạc Khả Khả gật đầu.

“Đúng vậy, đại vương, ngươi lâu dài ngủ ở tẩm cung của ta cũng không phải cách, ngươi chìm trong đoạn tụ chi phích, chỉ là muốn nếm tốt, ta cũng không có long dương chi hảo, chính là nhất thời hưng khởi; vì thân mình của ngươi mà suy nghĩ, Khả Khả hiểu ngươi muốn đi tìm mấy mỹ nữ khinh tông một chút.”

Tiệt Thiên Lưu đứng lên, không hề nhiều lời. “Được, vậy cứ như sở nguyện của ngươi.”

Hắn sải bước đi ra ngoài, biểu tình bình thản, thanh âm trầm thấp, cùng thường ngày cũng không khác gì nhiều lắm, ngoại trừ tối nay hắn chưa cười lần nào hết.

Mà Lạc Khả Khả nhớ kỹ, mỗi lần Tiệt Thiên Lưu cùng y thường có biểu tình khai hoài đại tiếu, tiếng cười kia khiến tai y sắp thủng.

“Ta nói điều gì sai sao? Nhưng là… Nhưng là…”

Nhưng là chung quy y cảm giác mình nói sai, mặc dù phản ứng của Tiệt Thiên Lưu không khác bình thường, nhưng y có thể cảm giác được trong lòng hắn vô cùng không vui, thậm chí là tức tối tới cực điểm, sắc mặt âm u kia khiến Lạc Khả Khả có điểm không thích ứng.

Tối đến, Lạc Khả Khả lên giường, không biết là có thói quen luôn được Tiệt Thiên Lưu ôm giống như ôm noãn lô hay không, đêm nay y lạnh đến ngủ không được, mắt vẫn mở thao láo đến bình minh.

Ô ô ô…

Lạc Khả Khả nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon mà ăn không vô, cả đời y luôn rất tham ăn, nhưng hai ngày nay y ăn càng ngày càng ít, hai vành mắt càng ngày càng thâm đen, mỗi buổi sáng nhìn vào gương, y đều cảm thấy mình như bị người đánh hai quyền, cho nên hốc mắt mới càng đen như vậy.

Từ ngày đó đến nay, Tiệt Thiên Lưu thật sự không trở lại đây, có lẽ y đã quen có Tiệt Thiên Lưu bồi y cùng ăn cơm, bây giờ bất quá Tiệt Thiên Lưu không cùng y ăn cơm, tuy bụng đói, nhưng không tham ăn. Rốt cuộc nên làm sao?

Đột nhiên, hắn động não suy nghĩ.

Tiệt Thiên Lưu không đến thăm y, vậy y có thể đi thăm Tiệt Thiên Lưu a!

Lạc Khả Khả không nói hai lời lập tức ra cung điện, thị vệ chỉ là canh giữ an toàn của y, cũng không phải giám sát y, cho nên y đi ra cung điện cũng không ai quản y, để cho y – quân vương của triều trước tự do đi dạo ở trong cung.

Ai yêu, vì Tiệt Thiên Lưu, y lại không sợ phiền hà mà muốn đi thấy hắn, y… y bây giờ có phải bị bệnh hay không a? Bằng không làm sao lại đi làm cái chuyện phiền hà này?

Lạc Khả Khả nghĩ mãi không thông, không có đáp án có thể giải đáp.

Dọc theo đường, y đụng người liền hỏi: “Đại vương ở đâu?”

“Đại vương ở Bách Hoa Cung.”

Có thể là trên người y phục sức không phân rõ giai cấp, cũng không như cách mặc của cung nhân, mà ở trong cung này người ra vào không phải cung nhân cũng chính là Hoàng thượng, bằng không là ái phi của Hoàng thượng, cho nên nếu y đã hỏi, cung nhân tất sẽ trả lời.

Thật vất vả mới đến Bách Hoa Cung, Lạc Khả Khả đã đổ một đầu mồ hôi, phải biết rằng bình thường y ngay cả cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới, cho nên tiến cung nhiều ngày, đúng là đã có thể tùy ý mà đi, sợ mệt nên trước giờ y cũng không muốn đi đâu, không biết đường, bởi vậy cứ vòng qua vòng lại, cuối cùng mới đi đến Bách Hoa Cung.

“Đại vương…”

Ngô nông nhuyễn ngữ mềm mại đáng yêu từ trong cánh cửa của Bách Hoa Cung truyền ra, đám thị vệ trực đêm, canh giữ nhiều, Lạc Khả Khả còn nhìn thấy Hầu Lực Võ từ Bách Hoa Cung đi ra, không khỏi đoán rằng hắn có thể mới vừa cùng Tiệt Thiên Lưu thương nghị xong chuyện.

“Tướng quân, tướng quân…” Y vẫy vẫy tay, hướng Hầu Lực Võ chạy tới, chạy đến thở hổn hển. “Đại vương ở bên trong sao?”

Hầu Lực Võ hiện đối với y vô cùng tôn trọng, trên ngựa dừng chân cước bộ trả lời, thái độ vô cùng cung kính.

“Đúng vậy, vương thượng đang muốn Bách Hoa phu nhân hầu hạ hắn, nghe nói nàng là nữ tử đẹp nhất Lạc quốc, lúc trước vẫn được quốc quân của Lạc quốc sủng ái, sau khi Lạc quốc diệt vong, nàng liền quay đầu ôm chặt vương thượng.”

“Ừ ừ…”

Lạc Khả Khả đáp vài tiếng, y đối Bách Hoa phu nhân căn bản không có hứng thú, y đến đây tất cả đều là vì Tiệt Thiên Lưu.

“Ta đây có thể vào chứ?”

Hầu Lực Võ ngây người một chút, “Ta nói Vương đang muốn Bách Hoa phu nhân hầu hạ hắn.”

Lời nói như thế còn chưa đủ rõ sao?

“Thì ra ta có thể vào.” Lạc Khả Khả vẫn không nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn.

Hầu Lực Võ không nghĩ ra hắn rốt cuộc đã nói câu nào là Lạc Khả Khả có thể vào, không thể tưởng được y lại hướng tới cửa mà đi, Hầu Lực Võ còn chưa kịp bắt lấy tay của y, Lạc Khả Khả đã mở cánh cửa đi vào.

~~oo~~

Trên giường trải thảm lông hoa lệ, Tiệt Thiên Lưu đã cởi áo ra, lộ ra tấm thân mạnh mẽ tráng kiện, hắn nửa dựa trên giường, đầu tựa trên nhuyễn chẩm, mắt nhắm hờ, như đang ngủ.

Mà ở trên giường có một nữ tử diễm lệ bị hắn ôm trước ngực, áo nàng nửa hở, hai chân trắng nhỏ gắt gao ôm chặt hai chân cường kiện của Tiệt Thiên Lưu, cùng hắn cọ cọ.

Khóe miệng Lạc Khả Khả giật giật, trong dạ dày tuôn lên một loại gì đó không biết tên, loại kia vừa đắng vừa chát, vừa chua vừa cay, khiến y chỉ muốn kéo nữ nhân kia ra.

Hầu Lực Võ giữ chặt y, “Đi đi, Lạc Khả Khả, vương thượng đang bận mà!”

Nghe ba từ “Lạc Khả Khả” này, mắt Tiệt Thiên Lưu vốn nhắm hờ bỗng mở lớn, nhất thời cùng Lạc Khả Khả bốn mắt nhìn nhau.

Ngực của Lạc Khả Khả đập loạn một trận, mới mấy ngày không thấy, y bỗng nhiên cảm thấy Tiệt Thiên Lưu tuấn mỹ tới cực điểm, khiến ánh mắt của y trì hoãn không rời được.

Chỉ là nữ nhân ở trên ngực hắn, khiến y cảm thấy gai mắt vô cùng, giống như Tiệt Thiên Lưu là đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu vừa hôi vừa thối.

“Lạc Khả Khả…”

Hầu Lực Võ còn muốn kéo y lại, nhưng Lạc Khả Khả lại đẩy tay hắn ra.

Lạc Khả Khả đi bước lớn về phía trước, đi tới trước mặt của Tiệt Thiên Lưu, hồn nhiên không biết mình hiện có một vẻ mặt như muốn giết người, thoạt nhìn sát khí đằng đằng.

Y chọc chọc bả vai của Bách Hoa phu nhân, “Ngươi đi ra ngoài!”

Bách Hoa phu nhân khó hiểu ngẩng đầu lên, thấy nam tử nói lời này cao thì không cao, tráng thì không tráng, rồi mới lại nhìn phía Tiệt Thiên Lưu, dùng ánh mắt hướng hắn xin giúp đỡ.

Tiệt Thiên Lưu vẫn nhìn thẳng vào mắt của Lạc Khả Khả, ngay cả động cũng không động.

Lạc Khả Khả lần thứ hai chọc chọc bả vai của Bách Hoa phu nhân, chỉ là khí lực của y không nhẹ như lúc nãy, bởi y cảm thấy cả đời mình chưa từng tức giận thế này, bây giờ tức đến nỗi cái cổ muốn bùng nổ!

“Đi ra ngoài!”

Y nói lại lần nữa, ngữ điệu lần này có chút rất dữ, nếu nữ nhân này không đi ra ngoài, y có trăm ngàn quỷ kế có thể khiến nàng lên ngựa mà bỏ chạy, nếu nàng không biết điều, y thật sự sẽ không khách khí.

“Đại vương… Y… có thể nào bảo ta đi ra ngoài?” Bách Hoa phu nhân kiều diễm từng chút bám lấy Tiệt Thiên Lưu.

Trừng trừng bàn tay ngọc nho nhỏ bám lấy Tiệt Thiên Lưu, Lạc Khả Khả bỗng nhiên rất muốn mở miệng mà cắn đứt.

“Đi ra ngoài ——”

Lạc Khả Khả nói lại một lần, hơn nữa sắc mặt của y càng thêm khó coi, hai mắt cứ trừng trừng đôi tay nhỏ bé của Bách Hoa phu nhân đang bám vào Tiệt Thiên Lưu, ảo tưởng muốn cắn rớt nó.

Tiệt Thiên Lưu cuối cùng có động đậy, hắn mở miệng, nhẹ giọng nhắc lại lời của Lạc Khả Khả. “Đi ra ngoài, ngươi cùng Hầu tướng quân đều đi ra ngoài.”

Bách Hoa phu nhân sửng sốt.

Hầu Lực Võ ở bên thấy tình trạng đó, cũng cảm nhận được không khí kỳ dị kia, lập tức kéo Bách Hoa phu nhân đi ra ngoài.

Cùng binh độc võ:

Ở trong quyển Tôn Tẫn dẫn thuật hai câu thoại “Dụng binh vô bị giả thương, cùng binh giả vong” này, mà thuyết minh cách dụng minh. Hai câu thoại này có ý là: ở trên chiến trường, người dụng binh không biết phòng thủ nhất định sẽ chịu thương, người mà dùng hết toàn bộ binh lực nhất định sẽ thu được diệt vong.

“Độc võ” thì xuất từ có ghi chép, tiết độ sứ Lưu Ngu đối với Công Tôn Toản vốn dĩ có chút bất mãn, sau này lại vì nhi tử Lưu Hòa dưới âm mưu của Công Tôn Toản bị Viên Thuật bắt giam làm con tin, Lưu Ngu mới một mặt vác tâm hắn dụng binh vô độ, ý phát động chiến tranh, đồng thời lại sợ thế lực của hắn quá lớn không nắm được trong tay, cho nên không để hắn xuất binh lần thứ hai. Hai người cứ kết oán càng lâu càng sâu như vậy, cuối cùng Lưu Ngu phát binh tấn công Công Tôn Toản, kết qua binh bại, bị vu hãm muốn mưu phản mà bị xử trảm.

Sau này hai cái gốc điển cố này bị ghép chung thành một thành ngữ “Cùng binh độc võ”, dùng tỏ ý vận dụng binh lực bừa bãi, phát động chiến tranh.

Truyện Chữ Hay