Vì sao cô biết? Hay người giở trò chính là cô chứ không phải ai khác?
Túc Kỳ sầm mặt nhìn Phương Chu Tâm không rời mắt.
Nhất định cô ta là người ngấm ngầm bày mưu, còn bà Ngô Thừa nghiến nhiên trở thành kẻ hiến tội.
Dù bà ghét Túc Kỳ như thế nào đi chăng nữa nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ giở trò hèn mạt quá quắt vậy.
Bị cô hỏi vặn lại, Phương Chu Tâm liên tục đảo mắt tránh né, lừ mắt đi xuống dưới lầu:
- Muốn biết thì tự đi mà hỏi bà ta.
Tôi liên quan gì?
Chờ sau khi Phương Chu Tâm đi khỏi, cơn lợm họng trong người Túc Kỳ lúc này mới cuộn trào mãnh liệt.
Cô vuốt ngực kịch liệt, muốn đè lại sự khó chịu buồn nôn đang không ngừng dày vò kia, nhưng không kìm chế được liền nôn thốc nôn tháo.
Utan đứng bên cạnh liên tục vỗ lưng cho cô, sau đó dìu Túc Kỳ bước vào trong phòng nằm nghỉ.
- Anh sẽ báo cáo lại chuyện này với Thượng tướng!
Utan tức đến xanh mắt, nắm chặt hai tay chửi mắng.
Nghe anh nói, Túc Kỳ vội vàng lắc đầu ngăn cản:
- Đừng! Khi chưa làm rõ sự việc, em không muốn mẹ con Kiến Trương xảy ra xô xát.
Anh ấy đang căm hận bà Ngô Thừa tới đỉnh điểm, sau khi biết sự việc này liệu còn có cơ hội để mẹ con họ đoàn tụ hay không.
Bạn có biết trang truyện || trùmtruуệ n.оRG ||
Nhưng Utan nhất quyết không chịu, anh muốn trừng phạt Phương Chu Tâm để cho cô ta chừa thói bắt nạt Túc Kỳ.
Hiểu được tâm trạng của anh, Túc Kỳ liền nhẹ nhàng mỉm cười, trên tay vẫn còn cầm chiếc quạt giấy khẽ phe phẩy đung đưa, môi mỏng nhếch lên hết sức ranh ma.
- Anh Utan, giúp em một chuyện! Chắc chắn việc này sẽ khiến anh hết bực tức ngay thôi!
Từ khi dọn về ở chung với nhau, Hoắc Viên Mộ vốn không có ý chí tiến thủ.
Anh ta thường xuyên rượu chè be bét, đến những quán bar tụ tập vui chơi.
Phương Chu Tâm vô cùng căm tức, đã nhiều lúc ném đồ, cãi chửi nhau ầm ĩ với chồng.
Đêm nay cũng như mọi ngày, sau khi Hoắc Viên Mộ đi chơi trở về, đột ngột nổi hứng muốn gần gũi vợ.
Đã từ lâu anh ta bị Phương Chu Tâm cấm túc vì mang bầu.
Ông bà Phương còn cử cả thám tử tư đi theo dò xét con rể, đề phòng anh ta dám giỡn mặt léng phéng cặp bồ, cắm sừng con gái.
Do vậy, Hoắc Viên Mộ gần như sắp không chịu đựng được nữa, sau khi ngấm tí men rượu hứng thú lại càng thêm phấn khích.
Phương Chu Tâm đã đi tắm, để một mình Hoắc Viên Mộ ngồi chờ đợi trong phòng.
Anh ta đi loanh quanh xem xét, chợt nhìn thấy túi xách của Phương Chu Tâm ném bừa bãi trên tủ đồ.
- Hình như cô ta vừa đi đâu về thì phải!
Hoắc Viên Mộ tò mò lẩm bẩm trong miệng, cố tình lấy túi, mở trộm ra xem xét.
Trước giờ Phương Chu Tâm vẫn chưa chấp nhận anh ta làm chồng, chỉ coi nhau là vợ chồng trên danh nghĩa.
Vì Phương gia có quyền thế nhỉnh hơn nhà họ Hoắc một chút nên theo lẽ dĩ nhiên, Hoắc Viên Mộ vẫn có chút nể sợ.
Trong túi xách, ngoại trừ vài thứ đồ trang điểm linh tinh, Hoắc Viên Mộ còn bất ngờ phát hiện ra một túi vuông rỉa cạnh, chỉ cần nhìn qua một chút là anh ta đã liền hiểu ngay.
Hai mắt Hoắc Viên Mộ đỏ rần, tức đến tím gan nứt phổi, hùng hổ đạp cửa xông ra bên ngoài.
Rầm!
- Con khốn Phương Chu Tâm! Mày mau cút ra đây cho ông!
Phương Chu Tâm vừa tắm xong, mái tóc còn ướt chưa kịp khô, nghe chồng quát tháo không coi mình ra gì, cô ta tức nổ đom đóm mắt, nhanh chóng rảo bước về phía Hoắc Viên Mộ chất vấn.
- Hoắc Viên Mộ, anh mở răng chó ra đớp linh tinh cái gì?
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba cái tát trời giáng lập tức đập liên tiếp lên hai bên má của Phương Chu Tâm, khiến da mặt cô ta sưng đỏ, khóe môi rỉ cả máu tươi.
Phương Chu Tâm há hốc miệng nhìn Hoắc Viên Mộ chằm chằm, không dám tin rằng anh ta còn ngang nhiên đánh cả cô ta.
- Anh… tên khốn, mày tát tao ư? Mày muốn chết rồi hả? Tao sẽ cáo cha mẹ để xem mày có ngóc nổi đầu lên hay không?
- Mẹ kiếp, con đàn bà trắc nết! Mẹ xem đi, nó dám nɠɵạı ŧìиɦ sau lưng con, còn chuẩn bị cả bao cao su kia kìa! Có khi thứ nghiệt chủng kia cóc phải cốt nhục của con!
Trên tầng ba, Túc Kỳ và Utan đứng nép vào một góc, thỏa mãn nhìn xuống cuộc tranh cãi nảy lửa phía dưới.
Khóe môi Túc Kỳ chầm chậm nhếch lên, tạo thành một đường cong hết sức tuyệt mỹ! Chậc… chậc… Chị dâu Phương Chu Tâm cơ à, trình của chị còn non và xanh lắm!.