Chụt!
Hoắc Kiến Trương vui vẻ cúi xuống đặt lên trán Túc Kỳ một nụ hôn thật ngọt.
Đáy mắt anh vẫn còn lấp lánh tia cười hiện hữu.
Nằm cuộn tròn trong vòng tay anh, Túc Kỳ không biết có nên nói ra suy tư của mình hay giấu diếm, cứ được vài phút lại thở dài, làm Hoắc Kiến Trương hết mực lo lắng.
- Em đang nghĩ gì ư?
Cô không muốn trả lời anh vội, rúc đầu vào ngực Hoắc Kiến Trương hít hà mùi da thịt nồng nàn, ngón tay trỏ vẫn còn nghịch ngợm phiêu du trên vòm ngực rắn chắc của anh, ve vãn cứng nhắc.
Hoắc Kiến Trương cúi xuống, chộp lấy ngón tay hư hỏng kia, đem nhét vào miệng cắn thật mạnh:
- Em còn giấu diếm anh ư? Có tin anh đem em nuốt sạch vào bụng thêm lần nữa không?
Túc Kỳ lườm Hoắc Kiến Trương đến cháy mặt, sau đó hít thật sâu, quyết định nói ra toàn bộ những suy nghĩ chất chứa bấy lâu của mình:
- Vấn đề em mang thai, em còn chưa biết liệu có phải là con của anh nữa.
Chẳng phải chúng đã đã ngừng quan hệ từ khi em theo Utan đến trang trại đó thôi.
Thời gian này, em cũng ngừng uống thuốc tránh thai.
- Cái gì? Em dám uống thuốc tránh thai?
Nghe đến đây, Hoắc Kiến Trương không bình tĩnh được liền giật nảy, trợn mắt nhìn Túc Kỳ chằm chằm.
“Thảo nào, mỗi ngày mình đều tăng cường ăn ba mươi con hàu, đến nỗi muốn nôn ọe, lại còn tích cực uống sâm tăng lực, tráng dương bổ thận, thế mà không lần nào bách phát bách trúng!”
Lông mày Hoắc Kiến Trương nhíu chặt, liên tục lẩm bẩm trong miệng đầy khó chịu.
Túc Kỳ ngửa cổ quan sát biểu hiện của anh, chưa hiểu chuyện gì liền bối rối nói tiếp.
- Nếu tính ngày dâu rụng cho tới khi chúng ta gặp nhau bên Ucab, em… em và anh đâu thể… có con được!
Nói đến đây, ngữ điệu của Túc Kỳ đã trở nên nghẹn ngào.
Cô sợ hãi khi nghĩ đến trường hợp đứa con này là kết quả của cô và… Utan! Cả quãng thời gian đó, Túc Kỳ chỉ ở bên cạnh Utan không rời.
Bây giờ đột ngột cô mang thai, Túc Kỳ thực sự vô cùng lo sợ.
Dù gì sau khi phát hiện Hoắc Kiến Trương có hai nhân cách, hiểu được những hành động tàn bạo của anh lúc đầu đều là kết quả của bao trận bạo hành man rợ từ nhỏ, trái tim Túc Kỳ cũng đã dần mở lòng với anh hơn.
Hiểu ra suy tư ngốc nghếch của cô, Hoắc Kiến Trương cắn chặt môi, cố gắng nín cười, nhưng không nhịn được liền há miệng, ngửa cổ cười nắc nẻ.
- Kỳ Kỳ của anh… Bé con là con của chúng ta! Haaa!
Trước phản ứng kì lạ này, Túc Kỳ càng thêm kinh ngạc, đẩy mạnh Hoắc Kiến Trương tránh xa mình một chút, cẩn thận dò xét:
- Sao anh lại cười? Anh nghĩ chuyện này đáng cười lắm hả!
Biết Túc Kỳ quả thực đã bị chọc giận, Hoắc Kiến Trương vội vàng líu lưỡi giãi bày:
- Thực ra, đêm trước khi anh bay sang Ucab, anh có đến tìm em.
Nhưng anh xin thề với trời với đất, anh chỉ ôm em ngủ và ăn sạch em vài tiếng mà thôi!
Beng!
Hoắc Kiến Trương vừa dứt lời, đôi giày thể thao dính đất của anh lập tức đáp thẳng lên khuôn mặt tuấn mỹ.
Túc Kỳ chỉ tay lừ Hoắc Kiến Trương, gằn giọng mắng nhiếc:
- Hoắc Kiến Trương, thì ra anh vẫn không thay đổi gì cả.
Đồ đểu cáng!
Nhìn thấy Túc Kỳ hậm hực toan đứng dậy bước đi, Hoắc Kiến Trương vô cùng hoảng hốt.
Cô vừa thân mật, yêu thương anh lắm cơ mà, sao nói đi là đi luôn được.
Vì vậy, mặc kệ bản thân chỉ đang mặc quần đùi, cởi trần, trên mặt và tóc dính đất vì bị Túc Kỳ ném dép vào mặt, Hoắc Kiến Trương vẫn mặt dày bò lê trên đất, ôm ghì lấy hai chân cô gào lớn, nhất quyết không cho đi.
- Đừng mà Túc Kỳ! Em đâu thể ác với anh như thế! Còn bé con của chúng ta nữa, anh muốn được chăm con mà.
Lục Nghị Phàm đã nói chăm con rất thích, còn thích hơn cả khi anh được phong hàm.
Anh cũng muốn được trải qua cảm giác tuyệt vời này.
Trái tim anh mỏng manh dễ vỡ lắm em ơi!
Trên đầu Túc Kỳ đổ đầy vạch đen, cứng miệng không biết nên nói thêm gì nữa.
Cái gã Thượng tướng này lại có thể dẻo miệng đến thế, nịnh nọt cô không biết ngượng mồm.
Bất ngờ, rèm lều bị vén ra, Hứa Vũ Lăng, Quảng Doanh cùng Quân Dư Sinh vì lo lắng Hoắc Kiến Trương xảy ra chuyện gì liền đánh liều thò mặt vào quan sát.
Nào ngờ bắt gặp cảnh tượng kinh hoảng, nhất thời bị dọa sợ, vội vàng nhắm chặt hai mắt, nhéo vào eo nhau lùi ra bên ngoài.
- Vũ Lăng! Đêm hôm nay nhiều trăng quá! À nhầm, nhiều sao quá!
- Anh bị điên à? Mặt trời lên cao bằng cái chóp mũi của anh rồi đấy!
- Á! Thằng ngu này!
“…”
Một loạt âm thanh cãi chửi nhau vang lên, tất cả đều lọt vào tai Túc Kỳ và Hoắc Kiến Trương không sót một chữ.
Da mặt anh trắng bệch, miễn cưỡng ngồi dậy, đôi môi bị Túc Kỳ cắn vẫn còn chút sưng, bối rối nở nụ cười tươi rói ngập trong nước mắt:
- Haa! Kỳ Kỳ, là mấy con vượn đi lạc ý mà! Em không cần để tâm đâu!
Sự trở về lần này của Túc Kỳ khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Thì ra, khi Khương Vĩ Thành đang mải mê bàn bạc kế hoạch ngầm với thuộc hạ, Túc Kỳ đã nghe lén được.
Trong suốt cuộc trò chuyện, mặc dù Khương Vĩ Thành không hề nhắc tới cái tên Hoắc Kiến Trương nhưng lại có thể gọi chính xác tên cô, trong khi Túc Kỳ vẫn chưa từng hé răng nói nửa lời.
Điều này đã làm dấy lên mối nghi hoặc của cô về Khương Vĩ Thành.
Suy ra, đằng sau vẻ ngoài lương thiện, chu đáo, ân cần hoàn mỹ kia là một người đàn ông thực sự quỷ kế đa đoan.
- Vậy bằng cách nào giúp phu nhân thoát khỏi hắn được?
Quảng Doanh trầm trồ ngạc nhiên, tò mò cất giọng hỏi.
Túc Kỳ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn sang Hoắc Kiến Trương, vừa muốn mở miệng kể liền bị anh vươn tay kéo đầu cô lại gần, trước mặt toàn bộ quân sĩ, dịu dàng hôn lên môi cô đầy âu yếm:
- Không cần biết em đã thoát ra bằng cách nào.
Anh chỉ cần biết hai mẹ con đã bình an trở về bên cạnh anh.
Như thế là đủ!
Làn da trắng nõn của Túc Kỳ đỏ ửng, trái tim nhỏ bé không ngừng đập loạn nhịp, đôi mắt sâu xa nhìn xoáy sâu vào anh chẳng rời.
Nếu ngay từ đầu Hoắc Kiến Trương không tồn tại nhân cách độc ác, tàn bạo thứ hai thì có lẽ anh và cô sẽ có nhiều kỷ niệm ngọt ngào bên nhau hơn.
Túc Kỳ đặt tay lên tóc Hoắc Kiến Trương, ngây ngô nhìn “chiếc nhẫn” làm bằng họng súng đang lắc lư trên ngón tay mình, hai mắt long lanh phủ đầy sương mỏng.
- Túc Kỳ, em mau chọn đi.
Một là đến quảng trường chịu khổ hình như những phạm nhân khác.
Hai, làm vợ anh, sinh con cho anh, hưởng vinh hoa phú quý cả đời, được anh chăm bẵm, nuông chiều cho tới tận khi anh chết.
- Túc Kỳ… Kết hôn với anh, em dám từ chối!.