Từ Văn Uyên chuẩn bị bó hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu cùng ham muốn, còn có một chai rượu vang đắt tiền, cuối cùng là chút món ăn Pháp được đặt tại khách sạn cao cấp.
Tư Văn Uyên đem hoa hồng cắm vào trong một bình hoa tinh xảo mình vừa mua, sau đó bày các món ăn lên bàn cơm, tiếp theo châm lên một ngọn nến, thẳng đến khi hắn cảm thấy hài lòng mới tắt đèn điện, ngồi trên ghế sofa yên lặng đợi chủ nhân trở về.
Bởi vì đã tính toan thời gian, cho nên hắn chờ chưa đến mười phút, cửa liền bị người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở ra.
Trong phòng không có bật đèn, nhưng bởi vì trên bàn ở phòng khách có điểm ngọn nến, người đứng ở ngoài phòng còn chưa vào nhà nhưng chỉ liếc mắt một cái liền thấy được trên bàn khác thường.
Y chỉ có một mình ngụ ở trong phòng này lại có thể đốt nến hơn nữa trên bàn còn bày ra một đống thứ, mặc cho ai cũng sẽ đều có cảm giác kỳ lạ, Kha Nhất Minh theo bản năng ấn công tắc bên cạnh cửa.
Ngọn đèn sáng lên, trong phòng nhất thời sáng rõ, tiếp đó, càng làm cho Kha Nhất Minh kinh ngạc là trong phòng lại có thể là nam nhân mới gặp hôm qua, người y giờ phút này tối không muốn gặp nhất.
“Anh sao lại ở đây? Anh vào bằng cách nào?”
Kha Nhất Minh ngay cả cửa đã quên đóng, trực tiếp đi vào trong phòng chất vấn nam nhân đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa.
Từ Văn Uyên không chút hoang mang lấy ra một chiếc chìa khóa, cười nói với y: “Chỉ cần có tiền, muốn có được một cái chìa khóa còn không đơn giản sao?”
Kha Nhất Minh hơi híp mắt lại, vươn tay muốn đoạt chìa khóa, lại bị Từ Văn Uyên tránh được.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Kha Nhất Minh oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Từ Văn uyên đem chìa khóa nắm trong tay đưa lại gần sát môi của mình, gợi lên một nụ cười thoáng hiện không rõ.
“Tôi muốn có được em.”
“Kia thật xin lỗi, tôi không có hứng thú chơi với anh!” Kha Nhất Minh lạnh lùng cười.
“Tôi cứ đến đây là được rồi.” Có đôi khi, da mặt cần phải dày.
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh không đem chìa khóa đưa cho tôi, sau đó cút ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ báo cảnh sát!” Hôm nay ở công ty bận rộn một ngày, y thật ra là mệt gần chết rồi, đã không có chút sức lực nào đi bồi Từ Văn Uyên, nam nhân này trong mắt y căn bản là kẻ điên nói bậy làm càn.
“Từ Văn Uyên, anh chính là đại danh nhân, nếu chuyện anh xông loạn vào chỗ ở của người khác đăng lên báo, nói vậy nhất định sẽ thực mất mặt đi!”
Tựa hồ là uy hiếp của Kha Nhất Minh nổi lên tác dụng, Từ Văn Uyên quả nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, cũng lẩm bẩm nói: “Đúng a, nếu như chạm đến cả cảnh sát, sự tình thật nghiêm trọng rồi.”
Từ Văn Uyên nghiêng người hướng phía trước đi từng bước, ngay tại lúc Kha Nhất Minh cho là hắn chuẩn bị lướt qua mình rời khỏi phòng thì hắn lại đột nhiên hướng Kha Nhất Minh bổ nhào tới, ngay sau đó bụng của y bị lực đạo hung hăng đánh tới, cả người liền ngã xuống sàn nhà.
“Ô…”
Nội tạng đau nhức giống như bị đánh nát đi vậy, Kha Nhất Minh co rút trên mặt đất rên rỉ, đau đến mặt trắng bạch, toát ra từng khỏa mồ hôi lạnh.
Thu hồi lại quyền, Từ Văn Uyên nhìn xuống người đã đau đến không thể nhúc nhích nổi, lộ ra nụ cười như có như không.
“Tôi có luyện qua quyền anh, người bị tôi đánh có thể ở trong khoảng thời gian ngắn đứng lên được thật đúng là không nhiều.”
Dứt lời, Từ Văn Uyên ung dung đi đến cửa đóng lại, khóa trái.
Đợi cho hắn quay lại, nhìn thấy Kha Nhất Minh đang cố hết sức lục cặp công văn, dường như muốn tìm điện thoại hướng người cầu cứu. Từ Văn Uyên bước nhanh tới, một cước đem cặp công văn của y đá tới góc nhà.
“Ô…”
Kha Nhất Minh nhìn cặp công văn bị đá ở phía xa, phát ra thanh âm không cam lòng.
“Từ Văn Uyên…anh rốt cuộc muốn làm gì?
Kha Nhất Minh hơi thở rối loạn nằm nghiêng trên sàn nhà, liếc mắt nhìn nam nhân đứng trước mặt mình.
Từ Văn Uyên ngồi xổm xuống, không hài lòng nói: “Tôi nói không chỉ một lần, sao em lại còn muốn tiếp tục hỏi vậy? Quên đi, tôi sẽ không trả lời nữa, tôi muốn em dùng thân thể hảo hảo lĩnh ngộ đáp án.”
Nói xong, Từ Văn Uyên không để ý Kha Nhất Minh bụng vẫn đang co rút đau đớn, đem y kéo tới ghế bên cạnh bàn ăn, sau khi sắp xếp y ngồi xong trực tiếp kéo xuống cà vạt trên cổ Kha Nhất Minh đem hai tay y vòng qua lưng ghế, trói chặt lại.
“Anh muốn làm gì?” Kha Nhất Minh kinh hoảng không ngừng giãy dụa.
“Tôi muốn làm gì, em sẽ biết.” Sau khi chắc chắn Kha Nhất Minh hai tay đã bị trói chặt, Từ Văn Uyên bắt lấy mặt y, cứ vậy hôn tới.
“Buông.” Kha Nhất Minh tận lực tránh đi môi của Từ Văn Uyên vẫn đang muốn hôn tới, một bên tức giận quát.
“Được. Nhưng không phải bây giờ.”
Từ Văn Uyên tiếp tục hôn lại bị y tránh được, nhưng hắn lại không có kiên trì ép buộc, sau khi buông Kha Nhất Minh ra, hắn tắt đèn, trực tiếp ngồi xuống đối diện với Kha Nhất Minh.
Trên bàn giữa bọn họ có rượu ngon, có hoa hồng lãng mãn, có mỹ vị làm người ta khó nhịn, còn có ánh nến không ngừng lay động.
Bài trí như thế làm cho người ta liên tưởng đến không khí dịu dàng thắm thiết, nhưng giờ phút này, trừ bỏ Từ Văn Uyên còn tính là ánh mắt ôn nhu, còn Kha Nhất Minh hai tay bị trói sau lưng ghế hai mắt thì trừng trừng nhìn hắn, bộ dạng hung hăng như là chỉ một giây sau có thể đem Từ Văn Uyên đánh đấm để trút tức giận.
“Bắt đầu ăn cơm đi.”
Sau khi chăm chú nhìn một hồi Kha Nhất Minh đang đối với mình nhìn đến là hung dữ, Từ Văn Uyên không có nửa điểm bị ảnh hưởng cười nói.
Kha Nhất Minh vừa nghe, nhịn không được từ trong cổ họng hừ một tiếng: “Tôi hai tay đều bị trói lại, anh nói tôi như thế nào ăn?”
Không nghĩ tới Từ Văn Uyên hoàn toàn không để ý, hắn từ chỗ của mình đứng lên, đi đến chiếc ghế bên cạnh Kha Nhất Minh, ngồi sát lại.
“Em không cần lo lắng, tôi sẽ uy em ăn.”
Sau khi nói xong, Từ Văn Uyên đưa tầm nhìn dời đến trên bàn, nói tiếp: “Đầu tiên, trước ăn cái này tốt lắm.” Từ Văn Uyên dùng dĩa lấy một phần thịt đã cắt thành khối, chấm chút tương ngọt, đưa tới bên miệng Kha Nhất Minh.
Kha Nhất Minh đương nhiên sẽ không ăn, y trừng mắt nhìn Từ Văn Uyên, không có nửa điểm ý tứ muốn ăn.
Từ Văn Uyên nhướng mày, đề cao thanh âm nói: “Thật sự không ăn?”
Kha Nhất Minh trả lời chỉ là hướng hắn hừ lạnh một tiếng.
“Quên đi.” Từ Văn Uyên nhún nhún vai, đem thịt bỏ vào miệng mình. Bởi vì tầm mắt Kha Nhất Minh luôn dừng lại ở trên người hắn, cho nên có thể nhìn thấy đôi môi mỏng khêu gợi khi hắn nhai không ngừng mấp máy, theo dõi hắn trong chốc lát, Kha Nhất Minh dần dần cảm thấy được không thích hợp. Vì Từ Văn Uyên chính là không ngừng nhai, căn bản không có ý nuốt vào… Mà khi tầm mắt Kha Nhất Minh chuyển đến ánh mắt Từ Văn Uyên, nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của hắn lộ ra ý cười thì có một cỗ khí lạnh từ chân y trực tiếp xông lên não.
Như là xác minh suy đoán của y, khuôn mặt Từ Văn Uyên chậm rãi nghiêng về phía y, nhìn thấy hắn như vậy, Kha Nhất Minh thật sự bị dọa.
“Không cần! Tôi không cần!… Tôi ăn, tôi ăn là được — ”
Nhưng Từ Văn Uyên không cho y cơ hội đổi ý, chế trụ mặt đang lộn xộn của y, bóp mở miệng y, Từ Văn Uyên liền ngăn chặn cái miệng của y sau đó dùng đầu lưỡi đem thức ăn đã bị cắn đến nát nhừ đẩy vào miệng đối phương, một mực đẩy vào chỗ sâu trong yết hầu.
Kha Nhất Minh chỉ cảm thấy khoang miệng bị cưỡng chế nhét vào miếng thịt đã bị người nhai đến nhừ còn mang theo độ nóng khác thường, còn chưa kịp nhổ ra, thức ăn đã bị đẩy vào trong cổ họng. Đợi đến khi Từ Văn Uyên buông y ra thì y gục đầu xuống, chán ghét không ngừng nôn khan, nhưng cuối cùng không thể đem những gì trong bụng nhổ ra.
“Kế tiếp ăn cái gì đây?”
Thanh âm Từ Văn Uyên vào trong tai y cùng ác ma không có gì khác biệt, y sau khi nghe được sợ tới mức không ngừng lắc đầu. […ta cũng thấy sợ nữa]
“Đủ rồi, không cần lại như vậy…”
“Đủ rồi?”
“Đủ rồi, thật sự đủ rồi.”
“Nhưng là em mới chỉ ăn một chút thịt…”
“Tôi thật sự là không muốn ăn!” Kha Nhất Minh nhịn không được lớn tiếng hét lên.
Từ Văn Uyên không nói thêm gì nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm y, sau khi khiến Kha Nhất Minh sợ đến nổi hết da gà thì hắn bỗng cười, buông xuống dĩa.
“Em nếu không muốn ăn thì thôi vậy, thế uống rượu đi.”
Dứt lời, Từ Văn Uyên đứng lên lấy chai rượu, dùng dụng cụ mở nắp sau đó không phải là nâng cốc rót vào ly mà là cầm chai rượu trực tiếp đứng ở trước mặt Kha Nhất Minh.
“Nào, uống rượu đi.”
Từ Văn Uyên nghiêng chai rượu, để miệng chai sát vào miệng Kha Nhất Minh, ý bảo y cứ như vậy uống.
“Sao có thể cứ như vậy…” Muốn nói sao có thể cứ như vậy uống được lại nhìn thấy đáy mắt mang ý cười quen thuộc của Từ Văn Uyên thì nhất thời im bặt. Nghĩ đến nếu cự tuyệt không biết sẽ còn phải chịu cách đối đãi biến thái gì nữa thì y âm thầm cắn chặt răng, cố gắng hé miệng ngậm miệng bình cứ như vậy uống.
Nguyên bản thân bình nghiêng vẫn còn có thể để Kha Nhất Minh một bên uống một bên nuốt, nhưng sau khi y uống trong chốc lát, Từ Văn Uyên trực tiếp đem thân bình nghiêng thành một góc vuông, khiến rượu trong bình lấy tốc độ nhanh nhất chảy ra.
Lúc này, động tác nuốt căn bản không theo kịp tốc độ chảy ra của rượu, Kha Nhất Minh nhất thời bị sặc, sau đó đem dịch rượu nho màu đỏ thẫm đều phun ra, dịch rượu đổ lên quần áo của y, hơn nữa bởi vì y đột nhiên đem miệng tách ra, rượu liền trực tiếp chảy xuống người y, không đến một lát liền ướt hết toàn thân.
“Thật sự là lãng phí.”
Từ Văn Uyên nhìn mọi thứ, chờ hắn thu hồi chai rượu thì rượu trong chai không còn đến một phần ba.
Từ Văn Uyên mập mờ liếm liếm miệng bình rồi mới đem chai rượu đặt lên bàn, sau đó rút ra khăn tay cẩn thận lau chất lỏng màu đỏ bên miệng Kha Nhất Minh.
Từ Văn Uyên lau sạch miệng Kha Nhất Minh lại tiếp tục chuyển qua cổ cũng bị rượu đổ ướt, cuối cùng động tác của hắn dừng ở trên áo sơ mi của y.
Nhìn chiếc áo nguyên bản màu trắng bị rượu nhuộm thành màu đỏ nhạt, Từ Văn Uyên sách một tiếng, nói nhỏ: “Sách, quần áo đều ướt hết rồi, không cởi sẽ cảm mạo.”
Nói xong, Từ Văn Uyên ném đi khăn tay, hai tay nhanh chóng cởi bỏ cúc áo, đợi cho Kha Nhất Minh phát giác thì quần áo đã bị cởi đến chỗ khửu tay.
Dưới ánh nến, hai mắt Từ Văn Uyên tận tình thưởng thức thân thể bị phơi nắng nhiều thành màu mật ong, có lẽ thường xuyên chạy nghiệp vụ, Kha Nhất Minh trên thân không có một tia sẹo lồi, ở chỗ bụng, còn có mấy khối cơ bụng.
“Thân hình của em rèn luyện rất khá.”
Từ Văn Uyên thật lòng tán thưởng, hai tay nhịn không được sờ lên thân thể hấp dẫn kia.
“Buông tay!”
Nhiệt độ lạnh lẽo trên tay truyền tới thân thể của mình làm Kha Nhất Minh phải nhịn xuống ghê tởm cùng chán ghét, lớn tiếng quát.
Hồi đáp của Từ Văn Uyên là ngay cả môi đều nhanh chóng chạm lên khối thân thể làm hắn nhiệt huyết sôi trào này.
” Vương bát đản, buông, buông ra — anh nếu không dừng tay, tôi sẽ kêu người — ”
“Em kêu đi, bất quá đến lúc đó mất mặt chính là ai cũng không biết nha.” Từ Văn Uyên ngẩng đầu, hướng y cười tà ác.
Sở Thiếu Hoa từng đối với hắn nói qua, Kha Nhất Minh tuy rằng đã thừa nhận chính mình là đồng tính luyến, nhưng bởi vì băn khoăn rất nhiều chuyện, y cũng không có nói cho bằng hữu biết chuyện này.
Kỳ thật nói, Kha Nhất Minh chẳng qua là không có đủ can đảm, thừa nhận thân là đồng tính luyến ái nhất định phải đối diện với đủ loại kỳ thị của thế nhân.
Qủa nhiên, nghe Từ Văn Uyên nói vậy, Kha Nhất Minh nhất thời nghẹn đỏ mặt. Y gục đầu xuống, cả thân thể đều run rẩy: “Loại người như anh… Loại người như anh chỉ biết uy hiếp người khác. Vương bát đản!”
Từ Văn Uyên không nói gì thêm, chính là nâng mặt y lên, thật sâu hôn lên môi y.
Kha Nhất Minh không có bất kỳ phản kháng nào, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt kịch liệt của hắn, đợi cho Từ Văn Uyên buông ra, y căn bản không phải đối thủ của hắn, sớm đã hơi thở rối loạn.
“Làm người của tôi đi.”
Từ Văn Uyên ở bên tai y nói, phun ra nhiệt khí, tay để trên lưng y nhẹ nhàng vuốt ve, hắn dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn đầy mị hoặc.
“Không muốn.” Kha Nhất Minh không có bị câu dẫn, kiên quyết cự tuyệt, “Anh đừng nói giỡn, sau khi cùng Thiếu Hoa tách ra lại muốn ra tay với tôi, loại người như anh thật đáng giận, thật nên đi chết đi.”
Từ Văn Uyên nâng cằm y lên, hướng y thâm trầm cười: “Tôi biết em thực chán ghét tôi… Nhưng mà, tôi lại rất vừa ý em.”
Kha Nhất Minh mắt lạnh liếc hắn: “Loại người như anh chỉ biết nói càn!”
“Ha ha.” Từ Văn Uyên không giận ngược lại còn cười, bàn tay đặt ở trên người Kha Nhất Minh từ bụng chuyển tới ngực, tiếp tục chậm rãi trượt xuống, trên mặt âm thầm khiến người khác khó hiểu, “Mặc kệ em có tin hay không, cũng sẽ không thay đổi được kết quả.”
Dừng một chút, Từ Văn Uyên lại hỏi: “Thế nào, quyết định xong chưa? Muốn làm người của tôi hay không?”
“Chết cũng không muốn.”
“Thật sự không muốn?” Từ Văn Uyên híp mắt, quang mang khiến Kha Nhất Minh vừa sợ hãi vừa thấu triệt, làm y không khỏi bắt đầu đề phòng.
“Anh muốn làm cái gì?”
Từ Văn Uyên không có hồi đáp, đem y từ trên ghế bế đặt lên sofa, cởi bỏ thắt lưng trực tiếp đem quần dài cùng quần trong tuột xuống.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Trừ bỏ áo bị mắc trên khuỷu tay, Kha Nhất Minh coi như là đã thoát sạch sẽ, chỉ có thể bất an cố gắng hướng trên ghế sofa co rút lại.
“Tôi muốn làm cái gì em còn không biết sao?”
Từ Văn Uyên cười đến tà ác, hắn kéo Kha Nhất Minh đang muốn chạy trốn đặt dưới thân mình, sau đó đem cả người chụp lên, miệng không ngừng hôn lên người của y, một tay theo đường cong tại phần eo của Kha Nhất Minh trượt xuống, rất nhanh liền sờ tới tính khí đang rũ xuống của Kha Nhất Minh.
“Umh — ”
Địa phương mẫn cảm như vậy bị đụng tới, Kha Nhất Minh bỗng run lên một cái, nhưng là rất nhanh, thân thể y liền trở nên càng cứng ngắc. Bởi vì Từ Văn Uyên xoa nắn nơi đó, động tác thuần thục cao siêu nhanh chóng làm cho bảo bối trong tay cứng rắn lên. Cùng lúc đó, môi Từ Văn Uyên đã tham lam hôn lên mỗi tấc da thịt ở trước mắt.
Động tác của Từ Văn Uyên trên tay càng lúc càng nhanh, Kha Nhất Minh thở cũng càng ngày càng dồn dập, khi hắn phát hiện vật trong tay đang trướng lên thì lưỡi của hắn đã liếm tới đầu v hồng sắc trước mắt.
“Ân…”
Kha Nhất Minh cúi đầu phát ra hơi thở gấp, biết y muốn bắn ra, Từ Văn Uyên dùng sức căn đầu v y.
“Ân, a!”
Trên ngực mang theo đau đớn cùng tuyệt đỉnh khoái cảm, chất lỏng màu trắng của Kha Nhất Minh xuất ra trên tay Từ Văn Uyên, sau đó thì mềm nhũn ngã xuống ghế sofa, thở dồn dập.
Từ Văn Uyên thu hồi tay, nhìn chất lỏng màu trắng ấm áp trên tay một hồi, xoay người lấy khăn tay trên bàn lau đi. Kha Nhất Minh vô lực nằm trên ghế sofa chỉ cảm thấy sức nặng áp trụ hắn tiêu thất, sau đó không lâu, hắn thấy Từ Văn Uyên trở lại, trên tay lại có thêm một đồ vật này nọ.
Vật này khiến Kha Nhất Minh không khỏi mở to mắt. Bởi vì từng dùng qua nên hắn biết, này không phải là vật dùng bôi trơn hậu môn khi làm việc kia hay sao?
“Anh muốn làm gì?”
Kha Nhất Minh nhất thời khôi phục tinh thần, cảm giác được phi thường không ổn, y cố gắng từ trên sofa ngồi dậy.
“Sách.” Từ Văn Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, “Sao em luôn lặp lại vấn đề rõ ràng này vậy? Em kỳ thật… sớm biết tôi muốn làm cái gì rồi đúng không?”
“Tôi…” Nhìn chằm chằm thứ trên tay Từ Văn Uyên, Kha Nhất Minh không thể tin hỏi lại, “Anh, anh… thứ này không phải là dùng trên người tôi đấy chứ?”
“Ân hừ.”
Từ Văn Uyên khẽ hừ một tiếng, xem như trả lời.
Sắc mặt Kha Nhất Minh nhất thời trở nên khó coi.
“Anh— Tôi, tôi căn bản chưa làm qua loại sự tình này!”
Sở Thiếu Hoa là người đầu tiên của y, cùng cậu một chỗ, y cũng là ở mặt trên. Y căn bản không nghĩ tới mình sẽ ở mặt dưới, tiềm thức của nam nhân làm y kiên quyết làm việc kia chỉ có thể ở mặt trên.
“Tôi biết.”
Từ Văn Uyên đem thứ ở trong bình nặn ra lòng bàn tay, sau đó đem ngón tay bôi ướt từng ngón một.
“Cho nên, tôi sẽ thật cẩn thận, em không cần sợ.”
“Từ Văn Uyên, anh tốt nhất dừng lại, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Kha Nhất Minh sắc mặt tái nhợt ngoài việc trừng mắt nhìn động tác trên tay hắn, có phần không biết tự lượng sức mà uy hiếp nói.
“A, những lời này, chínhem có tin hay không nha?”
Từ Văn Uyên không khỏi cười khẽ một tiếng.
Kha Nhất Minh mặc dù tức giận nhưng cũng biết rõ y hiện tại đích xác chỉ có thể nói vài câu, sau đó liền bất lực nhìn Từ Văn Uyên tiến lại gần mình, đợi cho y theo bản năng muốn khép hai chân lại thì Từ Văn Uyên đã chen vào giữa hai chân y, làm y cũng không khép lại được.
Từ Văn Uyên nâng một chân y lên, dùng đầu gối cố định bên hông y, đem hạ thân của y phơi bày ở trong không khí, chỉ chốc lát sau, y cảm giác được địa phương chính mình chưa bao giờ bị người khác chạm qua truyền tới một trận ẩm ướt.
“Từ…” Kha Nhất Minh sợ tới mức thở hốc vì kinh hãi.
Ngón tay của Từ Văn Uyên ở xung quanh trước huyệt khẩu đầy nếp nhắn gia tăng thêm chút lực đạo chà xát một trận, mới thử đem ngón trở thăm dò vào bên trong.
Lúc này, thân thể bị hắn áp trụ đến cứng ngắc, Từ Văn Uyên dùng tay kia vỗ vỗ mông củay, cảnh cáo nói: ” Nếu em không thả lỏng, sẽ rất đau đấy.”
“Không muốn…” Kha Nhất Minh đầu không ngừng lắc.
Từ Văn Uyên đương nhiên sẽ không lĩnh hội, tuy rằng ngón tay cảm nhận được lực cản, nhưng vẫn không ngừng chen vào trong cơ thể cực nóng.
“Uhm, uhm…” Cảm giác được một ngón tay đang từ từ tiến vào thân thể mình, cảm giác dị vật xâm lấn khiến Kha Nhất Minh phát ra tiếng than nhẹ không thoải mái.
Từ Văn Uyên cuối cùng đem cả ngón trỏ đều đẩy vào trong thân thể Kha Nhất Minh, liền bắt đầu tả hữu hoạt động không ngừng, đợi cho ngón tay này cảm giác được không bị bức bách nữa, mới bắt đầu ấn vào ngón tay thứ hai.
Đợi cho ngón tay thứ hai cũng chen vào thì hắn chú ý tới Kha Nhất Minh lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy hắn đang cắn môi dưới, hơn nữa dùng sức nhắm hai mắt lại.
Từ Văn Uyên cười một chút, bắt đầu cố gắng đem chất lỏng bôi khắp dũng đạo khô khốc cực nóng này, đồng thời mở rộng bên trong.
Động tác trên tay hắn càng lúc càng nhanh, Kha Nhất Minh nhẫn nại cũng càng ngày càng vất vả, Từ Văn Uyên đem hạ thân của mình đặt trên đùi của hắn, bộ vị kia sớm đã cứng rắn đến khó chịu nhất thời làm thân thể Kha Nhất Minh lại lần nữa cứng đờ…
“Không…”
Kha Nhất Minh thả môi ra, hoảng sợ hô nhỏ, đồng thời, Từ Văn Uyên cũng rút ra ngón tay của hắn.
“Không?”
Từ Văn Uyên nhướng mày, cố ý xuyên tạc ý của y: “Là muốn tiếp tục để tôi đi vào sao?”
“Không!” Kha Nhất Minh dùng sức lắc đầu.
“Tôi biết em là rất muốn để tôi tiếp tục đi vào…” Từ Văn Uyên cười đến thâm trầm, hắn cởi bỏ thắt lưng trên quần, cúc áo, sau đó kéo xuống khóa kéo, từ trong quần lấy ra phân thân đã trướng đến lợi hại, trực tiếp đặt trước động khẩu đã được bôi trơn, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ thỏa mãn em.”
“Không!”
Kha Nhất Minh đầu lắc liên tục. Nhưng Từ Văn Uyên sớm nhẫn nại không được, dù thế nào cũng không có khả năng dừng lại.
Từ Văn Uyên dùng sức tách mông y ra rộng hơn, để động khẩu hoàn toàn lộ ra trong không khí, hắn liền đem phân thân của mình từng chút một đi vào, cảm nhận được giang bích (vách hậu môn) đối với chính mình bài xích, còn có sự chặt chẽ mang theo khoái cảm nóng rực.
“A… Không…”
Kha Nhất Minh không cam lòng không ngừng giãy dụa, kết quả chính là làm Từ Văn Uyên càng nhanh tiến vào, đồng thời tính khí của hắn càng thâm nhập thêm nữa. Cuối cùng, Từ Văn Uyên toàn bộ đều chôn trong thân thể như lửa nóng của y.
“Thật thích…”
Từ Văn Uyên hô nhỏ. Tuy rằng bởi vì phân thân bị gắt gao bao vây có điểm khó chịu, nhưng là bị kẹp chặt cùng cảm thụ sắp đem chính mình hòa tan vô cùng nóng rực như vậy đồng thời kéo tới lại biến thành tuyệt đỉnh khoái cảm khó nói thành lời, khiến hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà phát tiết.
“Nhất Minh.”
Từ Văn Uyên lần đầu tiên gọi tên Kha Nhất Minh. Nhưng mà Kha Nhất Minh chỉ đang cố gắng chống lại cảm giác buồn nôn trong ruột từng đợt từng đợt truyền tới não co rút đau đớn, căn bản không có nghe hắn nói cái gì.
Từ Văn Uyên tựa hồ biết cảm thụ của y, cho nên sau khi đi vào không có ngay lập tức trừu động, mà là ôm lấy y, lẳng lặng đợi y thích nghi chính mình.
Đợi cho thân thể Kha Nhất Minh không còn cứng ngắc nữa, dũng đạo bao quanh hắn cũng không tiếp tục bức bách như trước thì Từ Văn Uyên nâng thân, thử di chuyển một chút, lúc này Kha Nhất Minh phát ra tiếng thở gấp kinh hãi, nghe vào trong tai Từ Văn Uyên lại vô cùng hấp dẫn, nhất thời kiềm nén không được.
“Nhất Minh…”
Từ Văn Uyên lại cúi đầu kêu tên y, hai tay nắm chắc bên eo y, bắt đầu trừu động làm chính mình đạt được càng nhiều khoái cảm.
“Uhm… A…”
Kha Nhất Minh liều mạng muốn nhẫn trụ thanh âm, nhưng là ở dưới sự trừu động kích thích của Từ Văn Uyên, thanh âm vẫn từ trong đôi môi cắn chặt bật ra.
Giang bích non mềm liên tục bị ma sát, rất nhanh liền tê dại nóng bỏng, cảm giác này làm cho Kha Nhất Minh khó có thể tưởng tượng. Tuy cảm thấy có điểm đau, nhưng dần dần lại cảm nhận được khoái cảm, phân thân của y cũng bắt đầu ngẩng lên.
Sau khi trừu sáp mạnh mẽ gần mười phút đồng hồ, chú ý tới cảm thụ của Kha Nhất Minh lúc này, Từ Văn Uyên trên mặt liền hiện ra một nụ cười mang theo nồng đậm dục vọng. Hắn từ từ thả chậm tốc độ trừu động, cuối cùng thì dừng lại, cũng nhanh chóng đem dục vọng rút ra khỏi thân thể Kha Nhất Minh.
Sau khi hắn rút ra, cơ thể Kha Nhất Minh đã dần quen với cảm giác bị lấp đầy nhất thời có chút trống rỗng. Từ Văn Uyên xoay người Kha Nhất Minh nằm sấp trên ghế sofa, nâng nửa than dưới y lên, lại lần nữa đem phân thân cương cứng của mình tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể y.
“A…”
Thân thể lại bị lấp đầy, hơn nữa lần này, tay Từ Văn Uyên còn bao phủ lên dục vọng phía trước của y, bắt đầu vuốt ve.
“A… Ân…”
Từ Văn Uyên tiến hành trừu động trong thân thể y, cả trước và sau đều chịu công kích, thanh âm của Kha Nhất Minh lại càng ngăn không được mà phát ra, so với lúc trước còn lớn hơn.
Từ Văn Uyên hài lòng nhếch môi, động tác trên tay cùng trong cơ thể y cũng nhanh hơn, làm cho người dưới thân càng cảm nhận thêm khoái cảm đầy kích thích. Từ Văn Uyên dù sao cũng là người thân kinh bách chiến, ở trước mặt hắn, Kha Nhất Minh giống như là đứa trẻ vừa mới biết đi, dưới sự vuốt ve của hắn, qua mấy phút đồng hồ, Kha Nhất Minh một lần nữa lại xuất trong tay hắn.
Hai lần phát tiết, Kha Nhất Minh giống như bị rút hết tất cả khí lực trong người, thân thể yếu ớt nằm sấp xuống, ngay cả động cũng khó khăn, nhưng lúc này Từ Văn Uyên tinh lực vẫn đang tràn đầy hoàn toàn không có ý buông tha, tiếp tục trong thân thể y thâm nhập càng sâu, mạnh mẽ đong đưa trong cơ thể vô lực của y.
Đối với Kha Nhất Minh mà nói như là đã trải qua cả một thế kỉ thật dài, Từ Văn Uyên rốt cuộc sau một hồi kịch liệt trừu sáp, xuất ra trong cơ thể y.
Phát tiết qua một lần, dục vọng mới thoáng được bình ổn một chút. Từ Văn Uyên gục trên thân thể nóng hừng hực kia, tầm mắt dán chặt trên khuôn mặt của Kha Nhất Minh, khi thấy mồ hôi làm tóc y dính trên mặt thì hắn chu đáo gạt đi sợi tóc đó.
Chú ý tới cử động của hắn, Kha Nhất Minh ánh mắt cùng dần chuyển lên mặt hắn, lúc tầm mắt hai người đối diện, Từ Văn Uyên cười nói: “Em là lần đầu tiên, ít nhiều sẽ có thống khổ. Bất quá, em cũng thấy được rất tuyệt đi, ở trong tay tôi bắn hai lần…”
Kha Nhất Minh mặt nhất thời đỏ lên, có chút xấu hổ, có chút kinh hãi, lại cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh… anh lại có thể không mang bao… còn bắn ở bên trong…”
“Yên tâm…. tôi không có bệnh.”
Từ Văn Uyên hướng hắn nói rõ, cũng chậm rãi nâng thân lên. Kha Nhất Minh cho là hắn muốn đi ra ngoài đang thở phào nhẹ nhõm một hơi, vật kia không có chút dấu hiệu nào yếu đi mãnh liệt tiến vào chỗ sâu kín trong thân thể y.
“A —— ”
Kha Nhất Minh không có chút phòng bị nhịn không được thở gấp kinh hãi.
“Thanh âm thật tuyệt.” Từ Văn Uyên nở nụ cười, sau đó vừa lòng nhìn Kha Nhất Minh mặt càng ngày càng đỏ.
“Đêm vẫn còn rất dài mà.”
Từ Văn Uyên vui sướng nói xong, nhấc lên đùi Kha Nhất Minh, bắt đầu một vòng va chạm mới.
Lần này, Kha Nhất Minh lại trên tay Từ Văn Uyên bắn thêm một lần nữa, y đã không còn chút khí lực nào chỉ có thể mở rộng hai chân nghênh đón sự xâm nhập kịch liệt của Từ Văn Uyên.
Cửa động sớm bị thấm ướt theo từng trận ma sát phát ra âm thanh đầy dâm loạn, làn da mông bị phần hông Từ Văn Uyên vỗ vào đến tê dại, tất cả chuyện này cứ tưởng rằng sẽ không thể phát sinh trên người mình nhưng giờ lại thực sự xuất hiện, cho dù đạt được chút khoái cảm nhưng càng nhiều hơn đó là cảm giác bị sỉ nhục.
“Uhm…”
Lại là một đợt trừu động dữ dội, Kha Nhất Minh nghiêng đầu cắn chặt môi nhịn xuống thanh âm. Cho tới bây giờ, địa phương chưa từng có bị xâm phạm qua đã bị ma sát đến đặc biệt mẫn cảm, mỗi một lần niêm mạc nơi đó bị cọ xát, thân thể liền rùng mình giống như bị điện giật, nóng lên.
Lúc đầu đích xác có điểm đau, nhưng hiện tại, thay vì nói là không đau, không bằng nói là đã quen với đau đớn mà bắt đầu tê dại.
“Uhm!”
Ngạnh vật (vật cứng) cực nóng ở trong thân thể đột nhiên gia tăng tốc đố, làm hô hấp của y theo không kịp tốc độ trừu sáp mãnh liệt như vậy, đem y lắc lư đến đầu choáng mắt hoa, một lần cuối cùng thật sâu thẳng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể, tiếp đó là môt cỗ nhiệt lưu bỗng lan tràn bên trong.
Hắn lại bắn vào trong mình…
“Vương bát đản. . .”
Cho dù đã không còn khí lực, vẫn là nhịn không được mở miệng mắng.
“Vốn đang lo lắng em có thể bất tỉnh hay không, bất quá nhìn em có thể mắng chửi người, tôi cũng yên tâm.” Từ Văn Uyên lần này thực rõ ràng rút phân thân vẫn còn cứng rắn của mình ra.
Kha Nhất Minh nghe ra trong lời nói của Từ Văn Uyên có ý, nhưng y đoán không ra ý tứ chân chính trong đó.
Sức nặng áp trên người lại lần nữa rời khỏi, Kha Nhất Minh gần như mất hết sức lực chỉ có thể nằm trên ghế sofa, từ từ bình ổn hô hấp. Từ Văn Uyên lúc quay lại thì trên tay lại đem thêm dao gọt trái cây ——
“Anh muốn làm gì?”
Kha Nhất Minh kinh hãi trừng lớn mắt, nhìn con dao con ở trước mắt lóe lên mũi nhọn.
Hắn sẽ không phải là… giết, giết người diệt khẩu chứ? Y, y sẽ không thảm như vậy đi? Cư nhiên bị tiền dâm hậu sát…
Dường như là biết được suy đoán của y, Từ Văn Uyên lộ ra một biểu tình quỷ dị, cầm dao con chậm rãi hướng y đi tới ——
” Tôi không —— ”
Ham muốn được sống khiến Kha Nhất Minh theo bản năng thét lên chói tai, nhưng miệng của y rất nhanh liền bị Từ Văn Uyên ngăn chặn.
“Đừng kêu thét giống như nữ nhân vậy, tôi chỉ là muốn cắt y phục của em thôi!”
Dứt lời, Từ Văn Uyên đem áo mắc trên tay Kha Nhất Minh cắt đi, để chiếc áo sơ mi bị rượu làm ướt rời khỏi người Kha Nhất Minh.
”Trên tay còn mắc đồ này nọ, tắm rửa thực không thuận tiện.” Từ Văn Uyên hướng hắn giải thích nguyên nhân.
“Không bằng anh thả ra.” Giật giật tay bị trói phía sau đến đau nhức, Kha Nhất Minh nhịn không được hướng hắn oán hận nói.
Từ Văn Uyên liếc mắt nhìn: “Tuy rằng em đã không còn khí lực gì nữa, nhưng em cũng là một đại nam nhân, vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là trói lại thì tốt hơn.”
“Anh thật là một người cẩn thận.”
Kha Nhất Minh đương nhiên không phải đang khen hắn, mà là châm chọc rõ ràng.
“Bụng của tôi bị anh đánh một quyền, lại bị anh… Tóm lại, anh còn muốn thế nào?”
“Đêm vẫn còn rất dài mà, không phải sao?”
Tươi cười lúc này của Từ Văn Uyên ở trong mắt Kha Nhất Minh, so với bộ mặt của ma quỷ còn đáng ghét hơn.
Từ Văn Uyên đem Kha Nhất Minh áp lên trên mặt tường trong phòng tắm màu trắng bằng gạch men sứ, sau đó cầm vòi hoa sen phun lên sau lưng Kha Nhất Minh.
Kha Nhất Minh đưa lưng về phía Từ Văn Uyên, nhìn không được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể thở hổn hển cảm nhận nước ấm từ sau lưng chậm rãi dời đến mông, sau đó, ngón tay Từ Văn Uyên mò tới động khẩu đang sưng nóng ở mông y, nước ấm cũng theo đó tiến vào.
“Uhm!”
Kha Nhất Minh bắt đầu giãy dụa. Từ Văn Uyên dùng thân thể ngăn lại, không choy lộn xộn.
“Tôi chỉ đem thứ ở bên trong rửa sạch ra ngoài thôi.”
Nghe Từ Văn Uyên nói vậy, Kha Nhất Minh tuy thân thể vẫn cứng ngắc, nhưng coi như là thoáng yên tĩnh lại. Đợi cho y không còn lộn xộn nữa, Từ Văn Uyên mới tiếp tục đem ngón tay tiến vào.
Kha Nhất Minh cảm giác được trong cơ thể mình ngón tay của hắn không ngừng cạo gãi nơi hết sức mẫn cảm ấy lại bắt đầu làm cho nhiệt độ của y trở nên khác thường. Y có thể cảm nhận được thứ gì đó không thuộc về mình theo ngón tay từ từ chảy rả khỏi cơ thể, một lát sau, nơi đó của y bị hai ngón tay tách ra, nước ấm cứ như vậy lọt vào bên trong.
“Ân…”
Cảm giác nước ấm nhiệt độ hơi cao chảy vào trong thân thể khiến hắn khó chịu mà than nhẹ, thân thể cũng dần dần run rẩy. Cùng với dòng nước ấm thì hai ngón tay cũng chen vào trong cơ thể y, động tác chuyển động rất nhanh, lúc nước ấm chảy ra ngoài, thứ nguyên bản còn ở trong cũng theo đó chảy ra.
Không biết qua bao lâu, ý thức của Kha Nhất Minh bắt đầu mơ màng, thân thể cũng càng ngày càng nóng, ngón tay Từ Văn Uyên rốt cuộc ly khai.
Kha Nhất Minh thở dài nhẹ nhõm.
Y có loại linh cảm, nếu tiếp tục nữa, y có thể sẽ không kiên trì nổi…
“A?”
Ngón tay Từ Văn Uyên ly khai, nhưng thay thế nó là ngạnh vật so với hai ngón tay còn thô to hơn mấy lần mãnh liệt đâm vào, làm Kha Nhất Minh cũng tỉnh táo, cũng làm cho y trượt xuống.
“A… Đừng…”
Qúa nhanh, so với lần tiến công trước còn nhanh hơn rất nhiều, y căn bản theo không kịp loại tốc độ này, lực ý chí của y luôn luôn so với sự thành thực của thân thể phản ứng chậm hơn một nhịp, thanh âm từ trong cổ họng bật ra, y cái gì cũng không biết, trừ bỏ bị va chạm đến run rẩy, trừ bỏ lửa nóng trong thân thể mãnh liệt tuôn trào, trừ thanh âm dâm loạn của chính mình cũng không thu hồi lại được…
Có lẽ là bị hơi nước xông lên, có lẽ là dục vọng trong thân thể quá mức cường liệt, có lẽ là lực đạo va chạm của hắn quá mức cường ngạnh, ánh mắt của Kha Nhất Minh dần dần nóng lên, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lúc này, y cảm thấy trống rỗng, ủy khuất, sỉ nhục, còn có phẫn hận không biết từ lúc nào đã để ở trong đáy lòng.
“Vương bát đản. . . hỗn trướng. . . Đáng chết. . . A . . .”
Kha Nhất Minh thân thể bị áp trên tường không ngừng đong đưa, y vô thức mắng, la hét, nước mắt không khống chế được mà chảy ra.
“A…” Từ Văn Uyên phát ra tiếng cười trầm thấp mị hoặc, tầm mắt tham lam nhìn lên chiếc lưng trần màu mật ong, trong hơi nước khắp nơi đặc biệt khêu gợi, “Em nhất định không phát giác, em nhưng thật ra thật thích hợp bị thượng … Thân thể dâm loạn gợi cảm như vậy, rên rỉ như vậy làm cho người ta huyết mạch sôi sục… Nhìn nơi này xem, đem tôi ngậm vào sâu như vậy, kẹp đến thật chặt…”
“Đủ rồi!”
Kha Nhất Minh nhắm mắt lại gầm nhẹ.
“Không đủ.”
Từ Văn Uyên dùng sức thẳng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể y, thì thầm giống như lời thở dài.
“Hoàn toàn không đủ.”
Từ Văn Uyên hai tay siết chặt hai bên hông của y, một lần cuối tiến thật sâu vào bên trong cơ thể y, đem chất lỏng nóng bỏng vừa mới rửa sạch ra ngoài một lần nữa bắn vào bên trong.
“Em thật hảo.”
Từ Văn Uyên mạnh mẽ ôm lấy thân hình luôn mê hoặc y, thấp giọng tán thưởng.
>> Hết chương