Tự Nguyện

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cả hai cùng im lặng. Đến giờ, Vu Sính Đình vẫn cảm thấy khó tin, không đợi cô định thần, Hứa Diễn Thần đã cụp mắt nhìn xuống mặt bàn, ngón tay gõ gõ theo nhịp, rồi nhìn cô như vừa nghĩ ra điều gì đó, “Gặp anh, hình như em rất ngạc nhiên.”

Vu Sính Đình ngượng ngùng cười, “Xin lỗi, em không nghĩ sẽ là anh.” Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao đối phương lại hoãn ba lần bảy lượt như vậy, nếu đó là Hứa Diễn Thần thì cũng chẳng có gì là lạ.

Cô cũng không thể trách Hứa Diễn Thần, lúc trước do gia đình cô khinh thường anh ta, thậm chí Liêu Hải Lâm còn chạy đến công ty Hứa Diễn Thần mắng anh ta một trận. Mọi chuyện đều do Quan Hân Nhiên kể lại cho cô. Trước đây, ngoài sự oán trách, cô còn đau lòng thay cho anh ta.

Hôm nay anh ta làm như vậy với cô cũng là bình thường, có ai lại không muốn tìm lại lòng tự tôn từ chính những người đã giẫm đạp mình.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Cho dù năm đó công ty phá sản, nhưng giờ Hứa Diễn Thần xuất hiện trước mặt cô với một tư thái hoàn toàn khác, cao cao tại thượng, lại như muốn chứng minh cho cô thấy, dẫu anh ta có trở về hai bàn tay trắng thì vẫn có thể dựa vào năng lực của mình để đứng dậy, tiếp tục bước đi. Lúc này đây, thực chất là Vu Sính Đình đang đi cầu cạnh Hứa Diễn Thần.

Nếu Vu Hàn Sinh không lâm vào chốn lao tù thì có lẽ người gặp Hứa Diễn Thần ngày hôm nay sẽ chính là ông.

Không hiểu vì sao, thấy Hứa Diễn Thần thành đạt, cảm giác áy náy trong lòng Vu Sính Đình đã tan biến. Cô nghĩ, rốt cuộc cũng đến lúc mình không phải tự trách mình vì những chuyện Phùng Mộ Huân gây ra cho anh ấy rồi.

Nghĩ đến đây, Vu Sính Đình vội vàng chuyển chủ đề: “Cuối cùng anh cũng có thời gian rồi, chúng ta bàn chuyện hợp đồng đi.”

Hứa Diễn Thần cười với cô, rồi đột nhiên nói: “Chuyện hợp tác không phải vội, vấn đề giấy tờ cứ để hôm khác bàn, dù sao anh cũng không thể thay công ty quyết định gì.” Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, ngữ khí kiên quyết: “Hôm nay chắc là em có thời gian, mọi người đều là người quen cả, đi ăn một bữa đi, được không?”

Hứa Diễn Thần không ngờ, người đến đây lại là Vu Sính Đình. Anh ta tới đây cũng được vài ngày rồi, cũng đã nghe nói đến vụ Vu Hàn Sinh bị nghi hối lộ, trên dưới công ty đều hoảng loạn. Tổng công ty không coi trọng lần hợp tác này với công ty của Vu Hàn Sinh, chỉ cử Hứa Diễn Thần dếnđể thăm dò.

Thấy Vu Sính Đình không trả lời, Hứa Diễn Thần vừa cười vừa nói: “Sao, em không muốn nhận lời à?”

Vu Sính Đình hé miệng cười, lắc đầu nói: “Đâu có.”

Hai người đến nhà hàng mà trợ lý của Hứa Diễn Thần đã đặt. Không khí bên trong phòng rất ấm áp, trên tường treo bức tranh sơn dầu, ngọn đèn pha lê tỏa ánh sáng dìu dịu. Phía trước còn đặt một máy phát nhạc cổ điển đang chạy, khiến bầu không khí lãng mạn hơn nhiều.

Thức ăn đã được dọn lên, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh rót cho Hứa Diễn Thần một ly vang đỏ.

Hứa Diễn Thần ngồi ở phía đối diện, nhìn Vu Sính Đình, điềm nhiên nói: “Lần này công ty cử anh đến đây chỉ là để xem có nên hợp tác lâu dài với bên này hay không thôi. Là anh chủ động xin đi, một là vì công việc, hai là để về thăm em, xong việc anh lại đi.”

Vu Sính Đình gật đầu đáp: “Ừm, chẳng phải Ngụy Tử đi cùng anh sao, giờ anh ấy thế nào rồi?”

Hứa Diễn Thần nhấp một ngụm rượu, bất đắc dĩ cười: “Hơn một năm nay xảy ra khá nhiều chuyện, hai bọn anh đều tạm xem là ổn, cậu ấy cũng được lắm, đang là quản lý bộ phận tiêu thụ ở công ty cậu ấy.”

Vu Sính Đình gật đầu vẻ vui mừng.

Đột nhiên, Hứa Diễn Thần gọi: “Đình Đình...”

Vu Sính Đình giật mình, “Dạ.”

Hứa Diễn Thần giơ ly rượu trong tay lên, nhìn thứ chất lỏng sóng sánh bên trong, rồi lơ đễnh nói: “Em còn nhớ không, lúc trước chúng ta còn bên nhau, anh chưa từng đưa em đến nhà hàng sang trọng lần nào. Có lần anh nhận được một đơn hàng, kết quả cũng khá khả quan, anh định đưa em đi chúc mừng, cuối cùng em lại nói em không thích chỗ nào cả. Anh nghĩ em đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, cho nên mới không thiết chỗ nào hết, sau đó anh mới hiểu, thì ra em đang tiết kiệm thay anh. Chắc em không ngờ, lúc anh có khả năng đưa em đến những chỗ thế này, thì chúng ta đã chẳng còn như xưa nữa.”

Nói tới đây, Hứa Diễn Thần đột nhiên bật cười khẽ, lại nhấp một ngụm rượu, giọng điệu như thể đang cười nhạo mình: “Em còn nhớ không, anh giao số tiền thưởng đó cho em giữ hộ, tới lúc em trả lại, anh đã mua hai cái vé xem chương trình của Trương Học Hữu. Chạy đến khu kí túc của em, em cầm cái vé mà tay còn run run, còn lao vào lòng anh khóc. Em biết không, mỗi lần nhớ tới chuyện đó, anh lại cảm giác như được trở về thời điểm đó. Thời gian ở Thâm Quyến, anh vẫn luôn mang theo ảnh của em.”

Hẳn là do uống kha khá rượu, Hứa Diễn Thần càng nói càng nhiều, tất cả đều là nhắc lại kỉ niệm với Vu Sính Đình hồi đại học.

Vu Sính Đình sụt sịt mũi, sắc mặt trở nên ảm đạm, chỉ sợ đợi Hứa Diễn Thần nói xong thì mình cũng sẽ xót xa hoài niệm theo, “Diễn Thần, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, cũng đã qua cả rồi, con người phải hướng về phía trước, không nên ở nguyên một chỗ. Nếu hai chúng ta không nói chuyện công ty, vậy thì chuyện cá nhân trước kia cũng đừng nhắc tới được không?”

“Được, vậy Phùng Mộ Huân...có tốt với em không?”

Ánh mắt Vu Sính Đình khựng lại, cô nhìn anh ta và gật đầu: “Anh ấy rất tốt với em.”

“Vậy là tốt rồi. Anh vẫn nghĩ là anh ta ép em phải lấy anh ta. Bởi vì hôm hai người kết hôn, trông em cũng không vui.” Nói đến đây, Hứa Diễn Thần hơi cắn môi, miễn cưỡng cười với cô, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ hung hãn.

Vu Sính Đình khẽ cười, che đi vẻ bối rối trong mắt mình: “Sao có thể chứ. Nhanh thật đấy, chẳng mấy chốc mà lại hết đời.”

Hứa Diễn Thần gật đầu, không biết đáp lại lời cô như thế nào. Đúng lúc điện thoại của Vu Sính Đình rung lên.

Vu Sính Đình nhìn tên trên màn hình, lại nhìn Hứa Diễn Thần đang ngồi đối diện, gương mặt lộ vẻ khó xử, cô đứng dậy và đi tới bên cửa sổ, “A lô?”

Phùng Mộ Huân đang ngồi trên ghế làm việc hút thuốc, “Điểm Điểm, tối nay mình về quân khu đi, rạng sáng mai anh phải ra ngoài sắp xếp huấn luyện rồi. Em có cần anh đến đón không?”

Vu Sính Đình giật mình, gần như là bất giác trả lời: “Không cần đâu anh!” Nói đến đây, cô vỗ vỗ ngực, điều chỉnh tâm tình rồi hạ giọng nói: “Em đang thương lượng chuyện hợp tác với một vị khách, anh cứ làm việc của anh đi, tan làm em sẽ lái xe về, anh cũng về sơm sớm nhé.”

“Được rồi, em lái xe cẩn thận đấy.”

“Vâng.”

Cô vừa ngắt điện thoại thì Hứa Diễn Thần đứng dậy, đi về phía cô, “Phùng Mộ Huân gọi à?”

“Ừm, Diễn Thần, em về trước đây.”

Vu Sính Đình bước về phía cánh cửa, Hứa Diễn Thần bước nhanh hơn, mở cửa cho cô. Cô vừa ra đến cửa, Hứa Diễn Thần đột nhiên tóm chặt lấy cánh tay cô. Vu Sính Đình vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dùng sức rụt tay lại nhưng không ngờ lại bị Hứa Diễn Thần tóm chặt hơn.

Vu Sính Đình cố giãy ra nhưng vẫn không có tác dụng, những vị khách đi qua nhìn họ bằng ánh mắt tò mò. Cô chỉ sợ Hứa Diễn Thần sẽ làm ra chuyện không hay ở đây, “Hứa Diễn Thần, anh có thể buông tay ra trước được không, ở đây có không ít người quen của em, họ mà thấy được e là sẽ hiểu nhầm.”

Nghe cô nói, Hứa Diễn Thần mới buông tay cô ra. Vu Sính Đình hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần rồi nói tiếp: “Chuyện hợp tác, em không hối thúc anh, anh có thể suy nghĩ kĩ rồi báo cho em biết. Nếu anh không yên tâm thì có thể tự mình tới thăm xưởng sản xuất của bên em, hoặc là đến công ty em cũng được. Lúc nào em cũng có thể tiếp.”

Hứa Diễn Thần khôi phục thần sắc, đột nhiên bật cười khẽ, thản nhiên nói: “Được, đợi anh suy nghĩ xong, anh sẽ bảo trợ lý liên lạc với em.”

Dù sao thì hai người họ vẫn còn cơ hội gặp lại.

...

Hành động lạ thường của Hứa Diễn Thần khiến Vu Sính Đình vô cùng sợ hãi. Đối với chuyện hợp tác lần này, Vu Sính Đình không dám chắc phần thắng. Hứa Diễn Thần quanh co như vậy chỉ đơn giản là vì muốn cho cô biết anh ta đang sống thế nào, nói như vậy thì không phải chỉ đơn thuần là muốn làm khó cô.

Vu Sính Đình đến trung tâm thương mại mua mấy món đồ để thay, vào siêu thị mua chút hoa quả và nguyên liệu nấu ăn. Lái xe đến quân khu, để lính gác kiểm tra xong giấy tờ tùy thân xong cô mới được qua cổng.

Xuống xe, cô xách túi định lên tầng, đột nhiên có vị sĩ quan đón lấy mấy túi đồ trong tay cô và nói: “Chị dâu, để em xách hộ chị cho.”

Vu Sính Đình cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”

“Thủ trưởng bọn em có biết chị đến không?”

“Biết đấy, anh ấy gọi tôi đến mà.”

“Gần đây thủ trưởng mệt mỏi lắm, không ngờ chị chu đáo thật đấy.” Dọc đường đi, viên sĩ quan giúp cô xách hết đồ. Vu Sính Đình định mời anh ta ăn một bữa, không ngờ đối phương bỏ chạy nhanh như chớp.

Vu Sính Đình mở túi ni lông, lấy hoa quả và sữa mới mua bỏ vào tủ lạnh.

Làm xong, cô lấy quần áo mới mua để đi tắm. Trong phòng tắm có lắp bình nóng lạnh, còn cả một bồn tắm mới tinh, hẳn là Phùng Mộ Huân lắp thêm để đón cô đến, chứ bình thường anh toàn tắm nước lạnh.

Tắm xong, cô mặc áo ngủ, đứng trước cửa lau tóc, đúng lúc Phùng Mộ Huân về.

“Sao muộn thế này mới về?”

“Anh vừa dự cuộc họp của sư đoàn, bàn vài việc, tại đang chuẩn bị có đợt huấn luyện.”

“Anh lại phải ra ngoài à?”

Anh hé miệng cười, chớp mắt nhìn cô, khẽ vuốt sống mũi cô một cái rồi dịu dàng nói: “Còn chưa xác định thời gian. Sao? Em không nỡ xa anh hả?”

Vu Sính Đình mấp máy môi, dời ánh mắt đến chỗ khác, không để ý đến anh.

Lúc này, ánh mắt Phùng Mộ Huân ngưng lại, anh đến cạnh cô, cầm khăn lông cẩn thận lau tóc cho cô: “Điểm Điểm, lấy anh có phải khiến em thiệt thòi không?” Giọng nói anh mang theo đôi phần áy náy.

Vu Sính Đình nói, “Không thiệt, bao lâu em cũng chờ được.”

Anh thở dài, tiếp tục nói: “Cái nghề này của anh, thời gian ở bên em thật sự quá ít, có điều chỉ cần có thời gian là anh sẽ về nhà với em đúng giờ.” Nói xong, anh lấy máy sấy lại, bật nấc phù hợp, vén tóc phủ trên trán cô ra sau tai rồi kiên nhẫn sấy tóc cho cô.

Tiếng máy sấy phù phù chặn ngang cuộc trò chuyện của hai người. Phùng Mộ Huân nhẹ nhàng sấy tóc cho cô, anh có thể nhìn ra, hôm nay Vu Sính Đình có tâm sự.

Vu Sính Đình giấu Phùng Mộ Huân chuyện gặp Hứa Diễn Thần, chỉ vì Hứa Diễn Thần là đề tài nhạy cảm giữa họ, cho nên chỉ cần cô nhắc đến tên Hứa Diễn Thần là Phùng Mộ Huân sẽ trở nên khác thường. Vu Sính Đình thầm nghĩ, dù sao mấy ngày nữa Hứa Diễn Thần cũng về Thâm Quyến rồi, không cần lo lắng nhiều như vậy.

Sấy khô tóc xong, anh chải qua cho cô, rút phích cắm rồi đặt máy sấy lại chỗ cũ.

Nhìn hành động săn sóc của anh, đột nhiên Vu Sính Đình thất thần ôm thắt lưng anh, khẽ khàng nói: “Mộ Huân, cảm ơn anh.” Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em.

Phùng Mộ Huân cúi đầu nâng cằm cô lên, thì thầm nói: “Muốn báo đáp anh? Phải không?”

“Thế anh muốn báo đáp gì?”

Phùng Mộ Huân nhìn cô bằng ánh mắt điềm nhiên, ôm chầm lấy cô rồi đột ngột hôn cô, nụ hôn nóng rẫy chiếm cứ miệng cô, anh đẩy hàm răng cô ra, triền miên một lúc lâu. Sau khi anh buông cô ra, Vu Sính Đình tưởng anh định ném cô lên giường chiến đấu tiếp, vậy mà Phùng Mộ Huân lại chỉ cúi xuống, khẽ cắn bờ môi cô. Anh đưa tay đặt lên ngực cô, nghiêng đầu nói bên tai cô: “Anh không cần gì cả, chỉ cần em toàn tâm toàn ý với anh.”

Truyện Chữ Hay