Khu biệt thự cách biệt vời thành phố phồng hoa , tại một căn biệt thự nằm ở vị trí đắt địa nhất trong căn phòng ngủ rộng lờn sang trọng Lạc Bạch Đường lười biếng đưa tay che đi ánh nắng mùa xuân ấm áp đầu tiên chiếu vào mặt mình khó chịu mở mắt nhìn hoa văn quen thuộc trên trần nhà mệt mỏi đưa tay bóp cái đầu đau như bú bổ của mình , có lẽ do uống quá nhiều rượu mà cô không nhờ nổi chuyện gì
- " Mỡ Nhỏ, có thấy khó chịu ở đâu không " giọng nói người đàn ông trầm ấm vang lên liền kéo cơ thể mập mạc vào lòng lười biếng đến nỗi không thèm mở mắt
Cơ thể trần cô áp và cơ thể vạn vỡ của người đàn trường thành nằm bên cạnh, cô đưa đôi mắt ngái ngủ của mình nhìn người đàn ông bên cạnh dịu dàng đưa tay sờ khuôn mặt điểm trai đang say ngủ bỗng nhiên nhờ ra điều gì đó cô mở to mắt nhìn cơ thể trần của anh
- "Ahhh" tiếng cô hét vang vọng cả căn phòng đánh thức người đàn ông bên cạnh mình ngồi bật dậy sau đó chau mày nhìn cô kéo chiếc chăn bông che cơ thể mập mạc của mình ấp úp " anh.........em........ hai chúng ta............" Chưa kịp nói được câu gì mặt cô đã đỏ ửng lên lấy tay che khuôn mặt đỏ như trái cà của mình
Tống Dương Ngạo liền thở dài kéo đôi tay mũm mĩm của cô xuống hôn lên trán cô
- " Mỡ Nhỏ, em làm tôi sợ đó "
Anh nằm xuống giường kéo cô vào lòng ôm thật chặt cười giang nhìn cô
- " Mỡ Nhỏ à, chuyện đã thế này rồi hay chúng ta kết hôn đi "
- " kết.....hôn " khuôn mặt đỏ của liền phát ra tiếng nổ " bùm "
- " ukm, chúng ta đã biết nhau được năm rồi trong có năm yêu nhau, tôi đã đợi em suốt năm trời rồi "
- " nhưng em mời tuổi "
- " vậy là đủ tuổi kết hôn rồi "
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình hôm nay là sinh nhật cô tròn tuổi điều có nghĩa rằng người đàn ông này ngày hôm qua cũng đã bước sang tuổi thực sự không còn trẻ nữa bố mẹ anh cũng đã dục anh cưới nhiều lần nhưng vẫn chờ đợi cô. Giống như cái tên anh gọi cô " Mỡ Nhỏ" cô không xinh đẹp, không son phấn, không diện á váy lộng lẫy như người con gái cùng lừa tuổi khác vì cô béo nhưng cô lại có anh một người đàn ông trưởng thành có tiền có thế, có nhan sắc mặc dù đã ngoài nhưng chưa ai bảo anh quá tuổi cả vì anh không chỉ là nhà thiết kế thời trang mà còn là một người mẫu nam nổi tiếng, anh chính là món quá mà thượng đế ban tặng cô, một người đàn ông tốt như vậy đi đâu mà khiến và hơn tất cả người đàn ông này lại cam tâm tình nguyện chờ đợi cô xuống nằm trời.
Đôi lúc có những thứ tốt quá lại có cảm giác không thuộc về mình,khác vời gia thế nhà anh gia đình cô chỉ là một gia đình bình thường có bố mẹ và chị gái hơn cô tuổi mặc dù có của ăn của để nhưng không được coi là giàu có mà vấn đề chính là cô bị ám ảnh cuộc hôn nhân không mấy tốt đẹp của bố mẹ mình, bố cô từng ngoại tình và cô đã thấy mẹ mình phát điên vì chuyện đó nó là bóng ma ám ảnh cô nhưng cô lại không muốn mất người đàn ông tốt này.
Tống Dương Ngạo dưng như hiểu được nỗi sợ trong đôi mắt người con gái mình yêu kéo sát cô vào lòng hít lầy hương bạch hà trên người cô, hơi ấm của anh toản ra bao bọc lấy cô, quá ấm áp cô vòng tay ôm lầy eo anh úp mặc vào ngực anh như bị thôi miên bởi người đàn ông này cô từ từ gật đầu lấp tức khuôn ai đó liền nở nụ cười mãn nguyện.