Hệ thống thì sao mà vô dụng được cơ chứ?
Nhưng ngay sau đó Vương Động đã phải hối hận.
[Kích hoạt hệ thống, mời kí chủ nhận quà tân thủ.]
Quà tân thủ ư?
Đồ được cho không như vậy, Vương Động đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi.
[Nhận quà tân thủ.]
Trong đầu Vương Động xuất hiện một màn hình, hắn nhận được một phiếu rút thăm.
Rút thăm!
Vương Động nghĩ thầm.
[Đã rút được công pháp cấp chí tôn, Lôi Đế Bất Diệt Kinh.]
Lôi Đế Bất Diệt Kinh.
Nghe cũng ngầu đấy!
Vương Động lập tức xem thử, mới chỉ xem trang tổng cương thì đã ngu người,
Đờ mờ!!
Lôi Đế Bất Diệt Kinh, tu thành tầng thứ nhất, tuổi thọ .
Tu thành tầng thứ hai, tuổi thọ .
Tầng thứ ba, tuổi thọ .
Tầng thứ tư, tuổi thọ .
Tầng thứ năm, tuổi thọ .
Tầng thứ sáu, có thể trường sinh!
Trường sinh!
Trường sinh!!
Có thể trường sinh!!!
Vương Động như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trợn mắt há mồm, chấn động vạn phần.
Phải biết rằng tuổi thọ của cao thủ hàng đầu trên giang hồ mới có .
Lão tử phát tài rồi!
Vương Động mừng rỡ, không nhịn được mà điên cuồng cười lớn.
Đám người kia đã quỳ đến tê hết cả chân, nhưng Vương Động không nói gì nên bọn họ không dám đứng dậy.
Qùy cả buổi trời, bỗng dưng lại nghe Vương Động cười lớn, cả bọn không khỏi sởn gai ốc, giật mình thon thót, không biết vị giáo chủ "người tốt" này lại phát điên cái gì nữa.
Vương Động làm gì còn tâm trạng để quan tâm đến đám giáo đồ này, hắn tiếp tục lật xem.
Tầng thứ bảy, trở thành bất diệt.
Tầng thứ tám, trở thành tiên thiên.
Đờ mờ, tiên thiên lợi hại tới vậy á?
Đúng là bốc phét!
Đám lão ngoan đồng Tiên Thiên cảnh có ai sống quá tuổi đâu!
Không nói cái khác, bản thân mình thiên tư hơn người, chỉ cần võ công tiến thêm vài bước nữa là cũng đến cảnh giới Tiên Thiên rồi.
Rõ ràng, Tiên Thiên trong Lôi Đế Bất Diệt Kinh tuyệt đối không giống với võ giả Tiên Thiên mà Vương Động biết!
Tầng thứ chín, nhận ra Bản Ngã.
Tầng thứ mười, trở thành Vĩnh Hằng.
Vương Động xem một lèo trong vui sướng, nhiệt huyết dâng trào, một lòng hướng tới.
Đồ của hệ thống đúng là đồ tốt!
[Thông báo nhiệm vụ: Giết chết lão giáo chủ ma giáo Quý Lưu Vân, thời gian nhiệm vụ là một tháng, thưởng điểm ma đầu.]
[Làm một đại ma đầu đạt chuẩn, không được phép để người khác đứng trên mình, giết cha giết thầy đều là thao tác cơ bản một đại ma đầu. Một khi đã trở thành giáo chủ, không giết lão giáo chủ thì không xứng với ba chữ đại ma đầu.]
Mẹ nó, cái hệ thống này không hổ hệ thống đại ma đầu.
Đúng là đầy ma tính.
Ta thích!
Vương Động vốn cũng định giết tên lão giáo chủ Quý Lưu Vân. Lão ta và Vương Hiểu Phong, Khổng Hư, Tiền Quý đã chuẩn bị để giết chết mình.
Bây giờ Vương Hiểu Phong, Khổng Hư và Tiền Quý đều chết cả rồi.
Vương Động cũng không nhẫn tâm để Quý Lưu Vân cô đơn sống hết quãng đời còn lại, dù sao cũng phải có người bầu bạn chứ?
"Tất cả đứng dậy đi."
Vương Động lên tiếng, cuối cùng mọi người cũng dám đứng dậy.
"Những người khác có thể lui, Phong Vân nhị sứ cùng ta tới Lưu Vân điện bái kiến lão giáo chủ."
Lưu Vân điện được đặt theo tên của Quý Lưu Vân, nên đương nhiên là chỗ ở của ông ta rồi.
Nhìn thấy Vương Động dẫn người bước vào, Quý Lưu Vân đang đả tọa chữa thương lập tức nhíu mày.
"Vương Hiểu Phong đâu?"
Rõ ràng lão đã ra lệnh truyền ngôi cho Vương Hiểu Phong, tại sao Vương Động và Dạ Vương, Kiếm Vương lại tới đây?
Vết thương của lão giáo chủ này quá nặng, nay đang trong thời kỳ quan trọng của việc chữa thương, phải ế quan bảy bảy bốn chín ngày, không được đi lại. Nên lão không thể tham gia đại điển kế vị được.
Vương Động liếc nhìn Quý Lưu Vân, cười nói: "Quý lão giáo chủ, để ta giới thiệu với ông trước, hai vị này không còn là Dạ Vương và Kiếm Vương nữa.
Vị này bây giờ đã là tả sứ của Phong Vân Thần Giáo chúng ta, Từ Thất Dạ.
Vị này là hữu sứ của Phong Vân Thần Giáo, Dương Bất Quá."
Ánh mắt của Quý Lưu Vân cứng lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
"Vương Hiểu Phong đâu?" Lão hỏi lại một lần nữa, giọng nói trở nên run rẩy, hơi thở cũng không còn ổn định.
Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá đều nhíu mày, lão giáo chủ từ trước đến nay vẫn luôn ổn trọng, tại sao hôm nay lại dễ kích động như vậy.
Trong lúc chữa thương, không nên xúc động như thế!
Trước kia đúng là không biết lão giáo chủ lại quan tâm Vương Hiểu Phong như vậy.
Vương Động híp mắt, ngồi xuống đối diện Quý Lưu Vân, cười nói: "Vương Hiểu Phong, cô nhi, không rõ lai lịch, thánh nữ đời trước Quý Thanh Thanh đã đưa hắn từ ngoài về nuôi dưỡng.
Hắn được lão giáo chủ nhận làm đồ đệ, trong số ba đồ đệ thân truyền, hắn là kẻ xuất sắc nhất, là kẻ kế nhiệm giáo chủ đúng ý ông. Nhưng Quý lão giáo chủ, không biết cảm giác tự nguyền rủa bản thân bao nhiêu năm như vậy thế nào nhỉ? Vương Hiểu Phong là cô nhi? Vậy sao người cha như ông vẫn chưa chết? À, người mẹ là Quý Thanh Thanh đã chết rồi, cha thì không nhìn hắn, chỉ nhận hắn làm đồ đệ, cũng xem như cô nhi rồi."
Vẻ mặt của Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá đều thay đổi, trợn mắt há mồm.
Vương Hiểu Phong là con của lão giáo chủ và thánh nữ ư?
Nhưng lão giáo chủ và thánh nữ không phải là huynh muội sao?
Sao lại như vậy được?
Hoang đường!
Đúng là hoang đường!
"Nói nhăng nói cuội!!!" Quý Lưu Vân phun ra một ngụm máu, thanh danh khó giữ, thanh danh khó giữ mà, thế này còn khó chịu hơn cả việc giết chết lão
"Vương Hiểu Phong đâu?" Lão hỏi lần thứ ba.
Vương Động đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
"Chết rồi. Ta giết đấy!"
Quý Lưu Vân trợn to mắt, lại phun ra một ngụm máu nữa, màu máu đã biến thành đen sậm.
"Phun chậm thôi, vẫn còn chuyện động trời hơn mà!"
Lão giáo chủ nhìn Vương Động chằm chằm, ánh mắt căm thù như muốn lóc xương uống máu của Vương Động.
"Ta vẫn lấy làm tò mò, đứa con mà huynh muội ruột sinh ra phải bị ngờ nghệch mới đúng, sao lại có thể ưu tú như vậy, chỉ kém ta có một chút." Vương Động so hai bàn tay trên dưới để miêu tả.
"Sau này ta mới tra ra, hóa ra lão giáo chủ ông và Quý Thanh Thanh không phải huynh muội ruột, vậy là hợp lý rồi! Đúng rồi, ông có biết Quý Thanh Thanh chết như thế nào không?"
Quý Lưu Vân cố dằn xúc động muốn hộc máu ra, tức tối hỏi: "Chết như thế nào?"
Cái chết của Thanh Thanh vô cùng kỳ lạ, lão vẫn không thể tìm ra hung thủ.
"Ta giết đấy!" Vương Động bình tĩnh nói.
Lão giáo chủ lại phun ra một ngụm máu, lần ít hơn hẳn lần trước, hình như lượng máu không còn nhiều lắm.
Vương Động sợ mình còn chưa làm màu xong thì Quý Lưu Vân đã phun máu đến chết, thế là hắn nói nhanh hơn.
"Quý Thanh Thanh muốn giết ta để dọn đường cho con trai ả, định loại bỏ chướng ngại vật là ta đây. Hết cách rồi, người khác muốn giết ta, sao ta có thể bó tay ngồi chờ chết được? Chỉ có thể giết ả thôi! Kết quả là trước khi Quý Thanh Thanh chết, ta lại nhận được một tin tức vô cùng kích thích."
Vương Động lấy một chiếc mũ ra từ ngực á, chiếc mũ này hắn đã chuẩn bị lâu lắm rồi, luôn chờ cơ hội để đội lên cho lão giáo chủ, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội rồi.
Chiếc mũ màu xanh.
Vương Động đội mũ lên đầu Quý Lưu Vân. Sắc mặt của Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá ở bên kia đều trở nên kì dị, nhất là Dương Bất Quá dễ bị chọc cười, muốn cười mà phải cố nhịn đúng là vất vả.
"Tin này chính là, Vương Hiểu Phong không phải là con ruột của ông, hề hề. Ông có biết tại sao Quý Thanh Thanh lại đặt tên con là Vương Hiểu Phong không? Ông tưởng là mình đã biết, thật ra ông không biết gì cả.
Dùng tên giả, không dám đặt họ Quý. Nhưng tại sao không phải là họ Châu? Họ Ngô? Họ Trịnh chứ? Vì hắn là con trai của môn chủ Huyền Kiếm môn Vương Thiên Lâm, nên Quý Thanh Thanh mới lấy họ Vương đặt tên cho hắn. Lão giáo chủ, ông đổ vỏ bao nhiêu năm, nuôi con cho người ta, đúng là sánh với trời cao mà!"
Ngụm máu thứ tư Quý Lưu Vân phun ra còn nhiều hơn ba lần trước, cứ giống như vòi phun nước vậy, lần này phun vừa nhiều vừa lâu.
"Không thể nào!!!"
Vương Động lại đi đến trước mặt Quý Lưu Vân, ngồi xổm xuống, hít một hơi rồi nói: "Quý lão giáo chủ, ông đã già rồi, xem như kiêu hùng cùng đường. Ông biết lần này ta đến tìm ông để làm gì không?"
Quý Lưu Vân trừng mắt nhìn Vương Động đầy oán hận, con ngươi hằn lên từng tia máu, sát ý cuồn cuộn.
"Tất nhiên là giết ta rồi!"
"Không sai, đúng là ta đến để giết ông.
Ông sắp chết rồi, ta lừa ông cũng chẳng để làm gì, chỉ muốn để ông làm một con quỷ được biết sự thật mà thôi. Dù sao ông cũng là trưởng bối, Vương Động ta từ trước đến giờ đều kính già yêu trẻ, không nỡ để ông làm một con ma hồ đồ."
Ánh mắt của Quý Lưu Vân dần trở nên trống rỗng, vô thần, ông ta lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể như vậy được, Vương Thiên Lâm luôn là kẻ thù sống chết của ta bao năm nay, vết thương của ta cũng là do hắn gây ra. Sao Thanh Thanh có thể… có thể cùng hắn...."
"Phụt ~~~~~" lại phun ra một ngụm máu nữa, đây đúng là ngụm cuối cùng rồi.
Đúng như Vương Động dự đoán, lão gia hỏa này bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng hộc máu tới chết.
[Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng điểm ma đầu.]
Giống với nhiều hệ thống khác, điểm này có thể đùng để đổi đồ.
Có rất nhiều công dụng!
"Giáo chủ, Vương Hiểu Phong thật sự là con của Vương Thiên Lâm sao?" Dương Bất Quá tò mò quá đỗi, không nhịn được mà hỏi.
Hôm nay đúng là đủ thứ chuyện, nghe sướng thật đấy!
"Đương nhiên là không phải, ta lừa ông ta đấy!"
Vương Động liếc nhìn Quý Lưu Vân đã tắt thở bỏ mình một cái.
"Chuyện hoang đường như vậy mà các ngươi cũng tin sao? Còn nữa, Quý Thanh Thanh không phải do ta giết hại, cũng là lừa ông ta thôi."
Đờ mờ, vô tình quá!
"Giáo chủ, ngươi đúng là...."
Dương Bất Quá nghĩ một hồi, không tìm ra từ nào phù hợp để hình dung.
Kết quả vẫn là Từ Thất Dạ đột nhiên tiếp lời.
"Người tốt!"