Tư Mỹ Nhân

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ấn tượng việc Sở vương đi săn với Thiên Mạch, giới hạn ở lần tại Đồng Sơn kia. Trải nghiệm suýt nữa bị cá sấu nuốt, đối với cô mà nói là một cơn ác mộng.

Nhưng giờ rất khác khi đó, Sở vương mang theo đại thần và quân sĩ, xe tứ mã chừng mấy trăm cỗ, trùng trùng điệp điệp ra từ Dĩnh Đô, dọc theo đại đạo thẳng đến Vân Mộng.

Thiên Mạch đi cũng là một cỗ xe tứ mã, đi theo ngay sau Sở vương. Vân Mộng rộng lớn, trừ hồ nước và đầm lầy, còn có cả nhiều đồi núi, núi cao và rừng rậm, đủ loại động vật, có mấy loài Thiên Mạch chưa thấy qua.

Mặt trời lên mấy ngày, cỏ cây cũng sớm héo, quân sĩ đốt cỏ dại, trong cơn gió lớn tương trợ mà bùng lên, khói đặc cuồn cuộn. Động vật nghỉ lại nơi đồng quê bị kinh hãi, nháo nhào rượt đuổi, tiếng kêu to hỗn loạn, xa xa mà nghe, cũng khiến người ta khẩn trương.

Người Sở hiển nhiên rất lành nghề với kiểu cách săn bắn này, Thiên Mạch cũng rốt cuộc biết vì sao cuộc đại săn của Sở vương phải mang theo nhiều binh xa và người như vậy. Toán lính phân công rõ ràng, có người phụ trách khống chế thế lửa, có người phụ trách dùng binh xa ngăn trở, bảo vệ quý tộc đi săn trên xe.

Sở vương nhìn bộ dáng trợn mắt hốc mồm của Thiên Mạch, có chút tự hào.

Y vừa thử dây cung trên trường cung trong tay, vừa nói, “Chưa thấy đại săn bao giờ ư?”

Thiên Mạch giúp y buộc thắt lưng bộ áo săn, gật gật đầu.

“Phụ thân nàng không thích đi săn?”

Thiên Mạch nói: “Ông không biết.”

“Không biết?” Sở vương hơi kinh ngạc, một lát sau, cười cười: “Tương lai quả nhân đến nhà nàng, cũng sẽ dẫn phụ thân nàng đi đại săn, ông sẽ thích.”

Thiên Mạch cũng cười cười, nhớ lại lúc mình vào rừng, cái tấm biển “Ai đốt rừng, người đó chịu trách nhiệm” ven đường kia, nghĩ thầm, ngài sẽ ngồi tù.

Tử Bối hứng thú bừng bừng chạy tới, bẩm báo nói đàn thú đã ra.

Thần sắc Sở vương cũng hưng phấn, mới nhảy lên vương xa, bỗng nhiên, quay đầu nhìn về phía Thiên Mạch.

Thiên Mạch thầm than một câu, Sở vương đã một tay kéo cô đi, Thiên Mạch sợ hãi kêu lên, mới đỡ lấy đòn xe ngồi vững vàng, Sở vương đã thét ra lệnh xuất phát, xe ngựa đi, lại khiến Thiên Mạch rung một cái, lao vụt đến phía trước mà đi.

Người Sở sĩ khí dâng cao, binh xa ù ù, bụi mù tận trời.

Thiên Mạch vừa khẩn trương lại hiếu kỳ, chăm chú vịn đòn xe, nhìn qua phía trước.

Nơi đồng quê rộng lớn, đủ loại đàn thú chạy, tựa như cảnh trong phim phóng sự. Binh xa rong ruổi, đi mấy đường, truy đuổi đàn thú, mũi tên bay như châu chấu.

Sở vương tự mình dẫn xe trái, xe phải thì là Tử Do lần trước đã giúp Thiên Mạch giữ ba lô. Trên mình bốn con ngựa khoác giáp, ngự sĩ hống to, thao túng xe ngựa đuổi một đàn nai. Kỹ thuật của hắn rất quen tay, mắt thấy một đám voi xông lại, Thiên Mạch bị dọa đến kêu to, Sở vương hét lớn, “Trái! Trái… Phải!” Ngự sĩ phối hợp đến xảo diệu, tả xung hữu đột, lại linh hoạt tránh khỏi.

Ngoại trừ Thiên Mạch, người trên xe đều cười to.

Thiên Mạch ngồi giữa, tim cơ hồ nhảy lên cổ họng. Sở vương lại vững vàng đứng trên con xe đang lắc lư, tiếng khống dây cung vang từng hồi, mũi tên bay ra ngoài, nhanh đến mức không nhìn thấy bóng, chỉ thấy đám nai không ngừng chạy có con ngã xuống.

“Thêm mũi tên!” Sở vương bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Thiên Mạch sửng sốt một cái, nhìn thấy ống tên trên lưng y chỉ còn lại có hai ba mũi tên, lập tức kịp phản ứng lời này là nói với cô, vội vàng mang tên dự bị trên xe lên, đổ đầy.

Sở vương liên tiếp bắn ngã mấy chục con dã thú, đang lúc hưng khởi, bỗng nhiên nhìn về Thiên Mạch đang một mực đứng ngoài quan sát.

“Muốn chơi không?” Trên mặt y mướt mồ hôi, khuôn mặt bị mặt trời phơi đỏ lên, hai mắt lại càng thêm chiếu sáng rạng rỡ.

Thiên Mạch vội vàng lắc đầu.

Sở vương lại cười một tiếng, bỗng nhiên kéo cô lên.

“A…” Xe ngựa chạy như điên khiến Thiên Mạch lắc lư mấy lần, cơ hồ đứng không vững, Sở vương dùng hai tay giữ lấy cô, để cô dựa vào mình mà đứng vững, đón lấy, nhét cung tiễn vào trong tay cô, tay nắm tay.

Cung kia nặng nề, có tay Sở vương và cô cùng nắm chặt, lại dường như dễ như trở bàn tay.

“Cầm chắc.” Môi của y dán bên tai Thiên Mạch, giọng nói dán trên lồng ngực vang vọng, mang theo hơi nóng đốt người, “Mắt nhìn phía trước, nhìn thấy con hươu đực trên lưng có đốm trắng kia không?”

Thiên Mạch không biết làm sao, gật gật đầu.

“Từ từ kéo ra.” một tay khác của y bọc lấy tay Thiên Mạch, dán lên ngón cái cô, dựng thẳng tên, dẫn cô giương cung.

Thể lực y khỏe mạnh, Thiên Mạch hoàn toàn bị y dẫn dắt, mở to hai mắt nhìn mũi tên nhắm ngay đầu con hươu đực kia. Lúc binh xa đuổi kịp, chỉ nghe Sở vương hét lớn, “Phóng!”

Thiên Mạch vội vàng theo y buông ra, chỉ nghe tiếng dây cung bắn ra mạnh mẽ, “vèo” một tiếng, tên bay ra ngoài.

Con hươu đực kia bị bắn trúng cổ, giãy dụa ngã xuống, sau mấy lần thì bị bỏ lại sau lưng.

Sở vương cười to, giọng điếc cả tai. Thiên Mạch kinh ngạc, nhìn qua bụi mù phía sau, chỉ cảm thấy nhịp tim đập kịch liệt, không biết là bởi vì mình vừa mới tự tay giết chết một con hươu, hay là bởi vì cái cuộc vận động này quá kích thích…

“Đại vương! Tê giác!” Lúc này, Tử Do lớn tiếng nói.

Sở vương lập tức nhìn về phía trước, Thiên Mạch cũng nhìn lại, chỉ gặp thấy trong đám cỏ cao, một con tê giác vọt ra.

Thân hình nó khổng lồ mà béo tốt, hiển nhiên là bị người Sở quấy rầy chọc giận, chạy xông thẳng sang bên này.

“Ngồi vững!” Sở vương lập tức buông Thiên Mạch ra, lại giương cung lắp tên lần nữa.

Thiên Mạch nắm chặt đòn xe một lần nữa, nhìn chằm chằm con tê giác kia. Tướng mạo nó, cùng con tê giác trước kia thấy trong sở thú thì không giống nhau lắm, hình thể không lớn như vậy, da trên người lại càng giống khôi giáp hơn. Loại động vật này, ở hiện đại đã không thể nào nhìn thấy ở bất kì đâu, nhưng sau khi tới đây, Thiên Mạch gặp rất nhiều, Sở vương có mấy bộ khôi giáp là dùng da loại này tê giác này chế ra.

Ngự sĩ lái xe về phía con tê giác kia, mắt thấy càng ngày càng gần, tê giác cúi đầu xuống, dùng sừng nhọn thô mà sắc nhắm ngay binh xa. Mắt thấy chỉ cách nhau hai ba trượng, tim Thiên Mạch cơ hồ nhảy ra, vội nhắm mắt lại.

Lúc này, binh xa vội chuyển hướng, huyền âm vang vọng, chỉ nghe một tiếng rống to, con tê giác kia bị Sở vương bắn trúng mắt, thống khổ táo bạo giãy dụa tại chỗ.

Sở vương lệnh ngự sĩ dừng xe, cầm giáo dài trong tay Tử Do, nhảy xuống xe, chạy về phía con tê giác kia.

“Đại vương!” Tử Do và người đi theo đằng sau đều biến sắc, vội vã đi cùng. Thiên Mạch ngồi trên xe, khẩn trương nhìn, chỉ thấy Sở vương quả thực tránh được công kích của con tê giác, thừa dịp nó quay đầu, hung hăng đâm giáo đồng vào cổ nó.

Người Sở chạy đến vội nhao nhao mang theo binh khí đâm tiếp, con tê giác cũng không còn cách nào phản kháng, ngã xuống vang tiếng thật to.

Sở vương nhìn con tê giác đã chết, thở hồng hộc, một lát sau, quay đầu nhìn về phía Thiên Mạch.

Thiên Mạch ngồi trên xe, nhìn thấy ý cười trên mặt y chiếu đến nắng gắt rực rỡ, hào hứng mà sáng sủa.

Gió thổi trên người, lại dường như hoàn toàn không lạnh, nóng như tam phục.

Tam Phục là ngày mà nhiệt độ, độ ẩm bước tới ngưỡng cửa cực điểm trong một năm.

Truy đuổi và săn giết cả ngày, khi mặt trời ngã về tây, đồng quê phiêu đãng mùi khói lửa, mang theo mùi tanh. Người Sở dọn dẹp con mồi lại, chất thành núi, dâng chiến lợi phẩm là tai thú đến trước mặt Sở vương, chừng mấy ngàn.

Toán sĩ tốt lột da hươu, hoẵng các loại con mồi, chuẩn bị bữa tối; các quý tộc thì bày các loại cự thú và mãnh thú đã săn đuổi được ở một chỗ, bình luận việc luận thưởng.

Sở vương săn tê giác, là cái đầu lớn nhất trong mọi người, được nhất trí khen ngợi.

Đại phu Khuất Vu hơi đập đập tay vào con tê giác đã chết, nói, “Đủ một tấc dày, con tê giác này sống phải ba mươi năm!”

Mọi người cùng tán thưởng, Sở vương mỉm cười, chốc lát sau, ghé mắt nhìn Thiên Mạch.

Cả ngày tanh máu, mặc dù cô đã nhìn quen tràng cảnh đẫm máu này, lại vẫn không đành lòng nhìn, trốn sau đám người, nói chuyện với tự nhân Cừ.

Cách đó không xa, một con voi nhỏ bị người dẫn đi. Nó hình như còn rất nhỏ, không biết là vì sợ hãi hay là không cách nào phản kháng, nó ngoan ngoãn đứng đấy, người bên ngoài thương lượng là nên ăn luôn hay là đưa đến uyển câu của Sở vương.

Trong lòng Thiên Mạch sinh ra thương cảm, muốn đi qua nhìn một cái, lại bị tự nhân Cừ kéo ống tay áo.

“Đại vương đang nhìn cô.” Hắn nói.

Thiên Mạch quay đầu, ánh mắt khó khăn lắm mới gặp nhau. Sở vương nhìn cô, tựa hồ muốn đi tới, nhưng lại có mấy vị đại thần chúc mừng y, đành phải dừng lại ứng đối.

“Sao nào? Đại vương lợi hại không?” Tự nhân Cừ có mấy phần đắc ý.

Thiên Mạch gật gật đầu, hỏi, “Nghe nói đại vương lúc trước đam mê đi săn?”

“Cái gì mà nghe nói, đúng thế đấy, đại vương cũng chưa từng phủ nhận.” Tự nhân Cừ nói, thở dài, “Đại vương khi đó cũng hết cách, mới kế vị, suýt thì bị loạn thần giết chết. Đại vương đến Vân Mộng đi săn, một là tránh loạn chính trong triều, hai là tôi luyện bản lĩnh, nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“Tôi luyện bản lĩnh?” Thiên Mạch kinh ngạc.

Tự nhân Cừ ngó ngó cô, “Cô cho rằng đại vương thân chinh nước Dung, tự thân ra trận chém giết, bản lĩnh này từ đâu mà đến? Ngày ngày ngồi trong thâm cung là có thể luyện ra?” Hắn ý vị thâm trường, “Cô nhìn vạn người ngàn xe kia, hợp lực chung kích, săn ở Vân Mộng là săn mãnh thú, đến chiến trường, giết chính là giết người.”

Thiên Mạch hiểu ra.

Lại nhìn về phía Sở vương, y nói chuyện cùng mọi người, được người cúi lạy, không khỏi lại nhớ tới điển cố một tiếng hót lên làm kinh người kia. Cô nghe tự nhân Cừ nói, Sở vương mới bắt đầu kế vị, vương vị đã từng một lần bất ổn. Lệnh doãn Thành Gia nắm giữ đại quyền, công tử vương thất tiếp tay với đại phu Đấu Khắc mưu phản, cùng Thành Gia xuất chinh, ép Sở vương dời Dĩnh, may mà được Lư Tập Lê dùng kế chém chết, nay cứu được Sở vương.

Cái người mạnh mẽ, cao ngạo này, đã từng bị người khác bắt cóc… Thiên Mạch dù chưa trải qua những chuyện này, nhưng liên hệ đến sự hăng hái của y sau này, lại có thể tưởng tượng việc này đối với Sở vương lúc đó là rúng động như thế nào.

Trong lòng sinh ra chút cảm thán, lúc này, ánh mắt Sở vương vừa hay lần nữa quăng tới.

Thiên Mạch nhìn y, không tránh đi, nhẹ nhàng mấp máy khóe môi.

Ánh mắt Sở vương giống như khẽ nhúc nhích, đang định dời bước, một tiếng nói mềm mại bỗng nhiên truyền đến, “Bái kiến đại vương.”

Nhìn lại, thấy là Việt cơ.

Nàng ta tựa hồ mới vừa đến, mình vận y phục sắc thái tươi đẹp, vòng eo yểu điệu, uyển chuyển cúi đầu với Sở vương, “Nghe được đại vương săn được tê giác, chúc mừng đại vương.”

“Sao nàng ta lại tới?” Tự nhân Cừ kinh ngạc.

Thiên Mạch nhìn bên kia, không nói gì. Cô gái kia cô từng gặp, bây giờ lại gặp, lại dường như càng đẹp, cách ăn mặc tinh tế, tỏa ra hào quang, đám người cực khổ chạy chọt và chém giết trong bùn đất cả một ngày, so với nàng ta, đều ảm đạm tắt nắng.

Ánh mắt Thiên Mạch ngưng lại.

“Sao nàng lại ở đây?” Sở vương cũng kinh ngạc, hỏi.

Việt cơ mỉm cười, nói, “Gần đây hướng gió di chuyển, phu nhân sợ đại vương bị cảm lạnh, tự tay may áo dài, mệnh thiếp đưa tới.” Dứt lời, nhận một bộ quần áo được xếp tinh tế từ trong tay thị nữ, hai tay nâng lên trước, “Đại vương cực khổ, thiếp xin giúp đại vương thay quần áo.”

Bên cạnh có người khen Việt cơ hiền lành, Sở vương nhìn bộ y phục kia, không nói gì. Lại quét ánh mắt về phía Thiên Mạch, cô cũng đã không thấy đâu.

Sở vương nhìn chung quanh, nhíu mày lại.

Việt cơ thấy thần sắc Sở vương, đang định nói tiếp, Sở vương lại nói, “Tiểu thần Phù, nhận quần áo.” Dứt lời, quay người đi.

Đống lửa cháy đến vượng, trên kệ, thịt hoẵng màu mỡ bị nướng đến mùi thơm bay khắp nơi, khiến người ta muốn ăn ngay.

Tử Do phụ trách nướng thịt, hôm nay lúc gã xuống xe đuổi con mồi, áo bị cỏ cây mắc lấy, rách mất một miếng, tự mình đòi tự nhân kim khâu để vá, bất đắc dĩ tay nghề kém quá, làm thế nào chỗ rách cũng khó nhìn.

“Để tôi làm cho.” Sau lưng một giọng nói vang lên, Tử Do quay đầu, thấy là Thiên Mạch.

Vẻ buồn rầu trên mặt gã nhất thời bay biến, vội vàng giao quần áo cho cô.

Thiên Mạch ngồi một bên khác, nhờ ánh lửa, may lại chỗ áo bị rách, từng đường kim mũi chỉ, từng chút từng chút vá lại.

Tử Do cười hì hì nhìn cô, nghiền nát một vốc gia vị hạt tiêu, rắc lên thịt hoẵng, trong không khí lập tức bay ra một mùi thơm kỳ dị.

“Đại vương thích nhất là chọn con mồi, sao cô không theo ngài?” Tử Do hỏi.

Thiên Mạch may hai mũi, dừng lại một lát, nói, “Đại vương đang bận, không cần tôi ở bên cạnh.”

Tử Do hiểu ra, cười cười, “Đại vương bận rộn lắm, đại thần trong triều cơ hồ đều tới.”

“Anh thì sao?” Thiên Mạch hỏi, “Sao anh không đi?”

Tử Do nói: “Đại vương nói thịt ta nướng ngon hơn người khác, bảo ta đi nướng thịt.”

Thiên Mạch buồn cười. Lúc cô xuống núi, Tử Do giúp cô cầm ba lô, hai người xem như có giao tình. Nhưng về sau, Thiên Mạch không còn gặp gã, bây giờ lại ngồi cùng một chỗ, cô tò mò hỏi, “Còn chưa biết tên họ đại phu.”

“Ta cũng không phải đại phu.” Tử Do vội nói, “Ta chỉ là xa hữu của đại vương.” Dứt lời, gã cười cười, “Khuất Đãng.”

[车右]; võ sĩ đứng bên phải phải người ngồi xe ngựa

“Khuất Đãng?” mắt Thiên Mạch sáng lên, một lát sau, nói, “Khuất thị? Mạc ngao?”

[莫敖]: chức quan nước Sở, vốn cao nhất, về sau đúng sau Tả tư mã

Tử Do có hơi xấu hổ, lại rất có mấy phần tự hào, “Mạc ngao là thúc phụ ta.”

Thiên Mạch hiểu ra.

Khuất thị, cũng xuất thân từ Vương tộc, tiên tổ là con trai Sở Võ vương, phong đến đất Khuất, con cháu bèn lấy Khuất làm thị. Trước khi nước Sở thiết lập lệnh doãn, Mạc Ngao là chính thống soái nước Sở quân, vị trí này, chính là do Khuất thị trường kỳ đảm nhiệm. Mà Khuất Nguyên sau này, cũng xuất thân từ bộ tộc này, nói không chừng, chính là con cháu nào đó của vị Tử Do này.

Thiên Mạch nhìn gã, sinh ra chút cảm giác thời không sai chỗ kỳ diệu.

“Cái túi kia của cô là gì vậy, đồ tốt quá.” Tử Do hàn huyên với cô, mười phần thành thật nói, “Chỉ là khó mở.”

Thiên Mạch cũng cười. Cái ba lô leo núi kia của cô có rất nhiều ngăn dây đai và khóa kéo, còn thêm một cái khóa mật mã nhỏ. Khi đó, Tử Do và Sở vương suốt đường cứ mơ ước tìm được cách mở ra, nhưng Thiên Mạch quả thực là không mở ra trước mặt họ, không cho họ biết.

“Tương lai, tôi sẽ thử làm cho anh một cái.” Thiên Mạch nói.

Mắt Tử Do sáng lên: “Thật ư? Ta…” còn chưa dứt lời, gã đột nhiên dừng lại, nhìn đằng sau Thiên Mạch, thần sắc thu lại, vội đứng người lên, “Đại vương!”

Thiên Mạch cũng quay đầu, thấy quả thật là Sở vương.

Y không biết từ lúc nào cũng tới đây, mặt mỉm cười, bên cạnh dẫn theo theo con voi nhỏ mới nhìn thấy kia.

“Nàng vừa rồi không phải nhìn nó ư, ban thưởng cho nàng.” Y hào phóng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mặt Thiên Mạch, giống như đang dò xét xem sắc mặt của cô ra sao.

Sở vương anh mà đi đua motor, đua F chắc anh cầm cúp, đường tình anh vẫn đua và đường đua thì anh vẫn chấp:v.

Truyện Chữ Hay