Mặc dù Thiên Mạch quả từng nói, cô muốn vào công thự. Nhưng hết thảy đều do Sở vương định đoạt, y nói để cô hầu hạ bên cạnh, giọng điệu kia cũng không phải là trưng cầu ý kiến cô, mà là ra lệnh.
Ngồi dưới hiên nhà người, Thiên Mạch cũng chỉ có thể nghe lệnh.
Kỳ thật hầu hạ Sở vương cũng không cần làm gì nhiều, việc nặng đều có tự nhân đi làm, việc của Thiên Mạch, chỉ là bưng nước, lấy cái này lấy kia, lại làm cái đuôi theo sau.
Sở vương lần này đi, không mang theo đại thần nào, lại mang theo rất nhiều sách tre việc vặt, trên đường đi, y ở trong khoang thuyền đọc duyệt. Mà Thiên Mạch thì ngồi ở bên cạnh y, không có việc gì.
Cách người xưa ngồi quỳ chân thực sự tra tấn người ta, cô mãi không bắt được trọng điểm, không bao lâu, hai chân liền tê dại, cô bắt đầu không ngừng chỉnh tư thế, để mình dễ chịu một chút.
Sở vương phát hiện, ngó tới.
Thiên Mạch vội đứng im.
Sở vương thu mắt, tiếp tục đọc sách tre.
Thiên Mạch nhịn một lúc, một lát sau, lại dịch người.
Sở vương buông sách tre xuống: “Lâm Thiên Mạch “
“Tôi cũng không cố ý, hai chân tôi tê hết rồi.” Thiên Mạch vội nói.
Sở vương kinh ngạc.
“Tê?” y ngó ngó chân cô, “Sao lại tê?”
Thiên Mạch có chút xấu hổ: “Ngồi lâu quá.”
“Ngồi lâu cũng đâu phải đứng lâu, chân sao lại tê?”
“Tôi không quen cách ngồi như vậy.”
Sở vương càng kinh ngạc, không hiểu nhìn cô, “Cô quen ngồi thế nào?”
Thiên Mạch mím mím môi, hơi nhấc người lên, sau đó, khoanh hai chân ngồi dưới đất.
Sở vương không thể tin nổi.
“Nhà cô đều ngồi như vậy?” y nhíu mày lại.
Thiên Mạch gật đầu, nghĩ ngợm, lại cảm thấy không đúng.
“Chúng tôi không ngồi đất.” cô nói, có chút khó khăn. Thời đại này cũng chưa xuất hiện đồ như bàn ghế, cô cũng không thể dùng tiếng Sở đưa ra danh từ của chúng. Thiên Mạch suy tư, nhìn giường Sở vương, nhanh trí, “Nhưng ngồi trên sập cao, buông hai chân xuống.”
“Cao?” Sở vương hỏi, “Cao bao nhiêu?”
Thiên Mạch dùng tay mô tả một độ cao, “Cao như vậy.”
Sở vương cúi đầu nhìn giường một cái, lại nhìn bàn một cái: “Cao như vậy, dùng bàn như thế nào?”
“Bàn cao hơn.”
Trên mặt Sở vương là biểu lộ không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Mạch nhìn y, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, cảm thấy đây có lẽ là cách không tệ, khiến Sở vương cảm thấy cô cổ quái, bỏ hứng thú đưa cô vào hậu cung.
“Chỗ chúng tôi còn có rất nhiều chuyện kì lạ, ” cô nghĩ ngợi, ngó ngó quần áo Sở vương, “Chúng tôi có rất nhiều thứ không giống nước Sở, chúng tôi không mặc y phục vừa dài vừa rộng như đại vương vậy, đàn ông cũng rất ít để tóc dài, thời tiết thế này, cũng phần lớn là áo ngắn tay.”
“Ồ?” Sở vương nghĩ ngợm, “Phụ nữ cũng giống vậy ư?”
“Không khác lắm.” Thiên Mạch nói.
“Cũng mặc khố giống cô lúc ở trên núi kia?”
Khố? Thiên Mạch hiểu, y đang chỉ chiếc quần jean kia, gật gật đầu.
Ánh mắt Sở vương ý vị thâm trường, “Như vậy, cũng không phải hoàn toàn không có thứ đáng học hỏi.”
Ấy? Thiên Mạch sững sờ, không hiểu ý.
Sở vương lại không nhiều lời, tiếp tục cầm lấy sách tre, tiện ném cho cô một miếng độc phiến, “Tử Do viết chữ khó nhìn quá, cô chép lại, rồi mang lên cho quả nhân.”
Thiên Mạch không thích mập mờ, nhưng cô biết, giờ quan hệ giữa mình và Sở vương, dù trong mắt mình hay mắt người khác, đều rất mập mờ.
Cô cũng không muốn vậy, nhưng lại mê mang, không biết đường ra của mình ở đâu. Cô biết, một khi ngồi lên thân phận cơ thiếp của Sở vương, mình sẽ rất khó còn con đường khác có thể đi. Cho nên, lúc cô cẩn thận từng li từng tí, phục thị Sở vương, cố gắng không nói hay làm ra hành vi trêu chọc y, giữ một khoảng cách.
Sở vương tựa hồ lơ đễnh, từ thay quần áo đến đấm lưng, thỉnh thoảng nói “Quả nhân hơi khó chịu”, không ngại chút nào.
Càng khiến Thiên Mạch cảm thấy khó chịu chính là, từ khi cô nói cho y biết cách người nhà xưng gọi cô, y cũng đi theo đó gọi cô “Thiên Mạch”.
“Công thiếp Mạch, quả nhân khát” biến thành “Thiên Mạch, quả nhân khát”.
“Thiên Mạch, lấy bút mực đến đây.”
“Thiên Mạch, thay quần áo.”
“Thiên Mạch “
“Thiên Mạch “
“Thiên Mạch “
Thiên Mạch im lặng nhìn trời.
Một người cổ đại dùng âm hiện đại để gọi tên của cô, mặc dù cũng không khó nghe, nhưng vẫn cảm thấy là lạ. Cô thậm chí bắt đầu hiểu, sắc mặt bất đắc dĩ khi tự nhân Cừ uốn nắn phát âm tiếng Sở của cô.
Khi đội tàu lại đi qua núi Quy và núi Xà, Thiên Mạch ngồi trong khoang thuyền, nhìn chằm chằm sườn núi phương xa xuất thần.
Bỗng nhiên, Sở vương cũng bu lại, cùng cô nhìn.
“Lần trước đi ngang qua chỗ này, cô vừa dầm mưa lại vừa muốn nhảy sông.” Thần sắc y nghiền ngẫm, “Chỉ là một khe núi nhỏ, có gì khác biệt?”
Thiên Mạch nhìn y, một lát sau, lại nhìn về phía bên kia, nói khẽ, “Không khác gì cả, chẳng qua là cảm thấy giống một chốn cũ.”
Sở vương hơi nhướng lông mày, một lát sau, gọi Tử Do đến.
“Ngươi từng theo phụ thân ngươi phòng thủ nơi đây, ” y chỉ chỉ, “Ngọn núi bên sông kia, có lai lịch ra sao?”
Tử Do kinh ngạc, trông qua, cười cười, lại lắc đầu, “Không có lai lịch gì lắm, chẳng qua nơi đây đầm nước liên miên, chỉ có núi kia và một ngọn núi khác bờ bên kia có thể đặt chân, lại vừa hay đối đối nhau, quan thần xây tường vây ở hai núi, để bảo vệ Vân Mộng.”
“Tường vây?” Sở vương cảm thấy hứng thú, “Có bao nhiêu người?”
“Không nhiều, mười người, phái ở các huyện gần đây.” Dứt lời, gã ngó ngó Sở vương, “Đại vương muốn đi tuần sát ạ?”
Sở vương không đáp, khóe mắt lại liếc Thiên Mạch.
“Cô có muốn đi xem thử, xem có phải thật sự là chốn cũ?” y hỏi.
Thiên Mạch giật mình, đoạn, lắc đầu.
“Không đi.” Cô mím mím môi, hai con ngươi bình tĩnh nhìn về phương xa, “Nó không phải.”
Đường về Dĩnh, thuyền ngược dòng mà đi, đi không nhanh lắm. Thời tiết cũng rất tốt, ban đêm, sao đầy trời.
Thiên Mạch nằm trên giường, nghe tiếng sóng cả, nhìn sao trời ngoài cửa sổ. Không có các kiểu ô nhiễm, bầu trời nơi này về đêm chói lọi giống như phủ kín kim cương.
Túi ba lô của cô đặt ở một góc khoang, lẻ loi trơ trọi, từ khi rời sơn trại người Thư, cô rốt cuộc không còn chạm vào.
Lúc bà nội qua đời, ông nội từng nói, bà sẽ biến thành một vì sao.
Mà khi ông qua đời, Thiên Mạch đã không còn tin loại trò lừa gạt trẻ con này. Nhưng rất kỳ quái, giờ nhìn những vì sao nháy nháy kia, cô sẽ nguyện ý tin tưởng, ông cùng bà đều ở trên đó.
Có lẽ, họ vẫn luôn chưa từng rời đi, dù thời gian không gian khác nhau, họ cũng vẫn bình yên ở lại trên trời.
Thiên Mạch
Khi cô chìm vào giấc ngủ, trong đầu ẩn ẩn lại vang lên tiếng ông bà gọi mình.
Gió từ cửa sổ thổi tới, mang theo ý lạnh.
Đội tàu tuần sát đêm của Sở vương trở về, phát hiện trong khoang thuyền của Thiên Mạch vẫn sáng đèn. Y đi vào, thấy Thiên Mạch đã ngủ. Cuộn mình trong tấm chăn mỏng, gương mặt tĩnh mịch, còn một vệt ánh nước.
Y nhìn cô, đứng một hồi, lát sau, thổi tắt nến, đưa tay kéo cửa gỗ lên, quay người mà đi.
Mấy ngày sau, đội tàu trở lại Dĩnh Đô.
Lúc trước Sở vương không nói một tiếng, đột nhiên đi Vân Mộng đông tuần, đám đại thần đều hơi kinh ngạc. nhưng Sở vương luôn hùng hùng hổ hổ, mọi người sớm đã không cảm thấy kinh ngạc. Bây giờ thấy y trở về, công thự các nơi lập tức trình báo sự vụ đọng lại nhiều ngày, Sở vương còn chưa kịp nghỉ ngơi đàng hoàng, liền bận rộn.
Nhưng cùng lúc đó, rất nhiều người tinh tường phát hiện, bên người Sở vương có thêm một cô gái. Phụng dưỡng bên cạnh Sở vương, ra vào cung cấm.
Mặc dù tự nhân bên người Sở vương nói, đó là ti y tân nhiệm của Sở vương, nhưng vẫn khiến người khác bàn tán.
Có người nói, đó là cung nhân mới tới, nhưng cung nhân từ đâu tới mà có thể nhắm mắt theo đuôi phục thị Sở vương?
Có người nói, đó là tân sủng của Sở vương, nhưng nếu là cơ thiếp của Sở vương, luôn phải ở trong hậu cung, cô gái này, lại ở tại công thự cùng ti y thực sự.
Cũng có người đi hỏi tiểu thần Phù.
Từ khi Sở vương đắc thắng trở về, tiểu thần Phù liền bị Sở vương phái đi tông miếu, giám sát chuyện tế tự. Khi hắn bẩm báo sự vụ với Sở vương nhìn thấy Thiên Mạch, trong lòng kinh ngạc không thôi. Nghĩ tới những chi tiết kia, giật mình tỉnh ngộ.
“Sao không nói cho ta biết?” Đến ngoài điện, hắn nhìn thấy tự nhân Cừ, hơi bực.
“Đại vương đột nhiên nói muốn đông tuần, tiểu nhân cũng không biết là ý gì.” Tự nhân Cừ cười khổ.
Đúng lúc này, tự nhân Lục cung Diên Niên đến, thấy hai người, làm lễ.
“Nghe nói đại vương trở về, Mục phu nhân muốn gặp đại vương.” Gã nói.
Tiểu thần Phù luôn luôn khách khí với tự nhân Lục, đáp một tiếng, nghĩ ngợm, lại nói, “Đại vương đang nghị sự, không biết Mục phu nhân muốn gặp đại vương, có vội không?”
“Chỉ sợ hơi vội.” Tự nhân Lục cười cười, biểu lộ thần bí, “Nghe nói chuyện xem bói cho đại vương rước vợ, đã có manh mối, Mục phu nhân gặp đại vương, chính là muốn bàn bạc chuyện này.”