Tuy Quan Quan nhỏ tuổi, nhưng bế đứa trẻ kg trong tay cũng có phần vất vả.
Không biết có phải bởi chuyện gần đây, sức quan sát của Quan Quan càng nhạy cảm ơn, Mộc Tử Duy mới cảm thấy tê tay, Quan Quan liền lập tức yêu cầu buông bé xuống.
Mộc Tử Duy nhìn vào đôi mắt đen láy của bé, biết Quan Quan sợ bé trở thành gánh nặng của cậu, sợ bị bỏ rơi.
“Quan Quan nhỏ như vậy, ôm không hề nặng tẹo nào.” Mộc Tử Duy nghiêm túc nói.
“Nhưng em sẽ lớn lên, cô nói em ăn nhiều thì lớn lên sẽ cao hơn cả nhà nữa.” Quan Quan nói rồi nhăn lông mày lại. Bé cũng không biết bé cao hơn cả nhà thì vào nhà thế nào, có một quãng thời gian bé cũng không dám ăn nhiều, nhưng cơm anh lùn làm ăn rất ngon….
Cuối cùng Mộc Tử Duy cũng biết vì sao Quan Chước thường lườm Quan Tiểu Cẩn, tính cô bé hay nói năng lung tung lại thích trêu cợt người khác thật đúng là… đáng đánh.
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Cũng không phải ‘vù’ một cái là lớn lên được.”
“Hơn nữa, chờ Quan Quan lớn rồi, anh và chú em cũng sắp trở thành ông già, già tới mức không đi được luôn.” Mộc Tử Duy nghĩ tới cảnh cậu và Quan Chước biến thành ông già ngồi trên xe lăn phơi nắng, cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Nếu là Quan Chước, cho dù biến thành ông già, cũng chắc chắn là một ông già đẹp trai.”
“Ừ…” Quan Quan nghiêm túc suy nghĩ.
“Chờ anh lùn và chú trở thành ông già, lúc em lớn lên cao hơn cả nhà, cứ để em ôm hai người đi.” Mỗi người một tay, giống như lần trước chú ôm hai tay hai đứa là bé và Davy vậy. Ôm họ đi chơi, muốn đi đâu liền đi đó.
Rõ ràng là lời nói trẻ con với ánh mắt ngây thơ, nhưng Quan Quan nói như thể thật sự, nghiêm túc vô cùng.
Mộc Tử Duy nhịn mãi nhịn mãi, không thể nhịn được nữa thế là liền cười thành tiếng luôn.
Ở nhà không có ai, Mộc Tử Duy liền mang Quan Quan tới thẳng cửa hàng như trước kia, muốn lấy chút đồ ăn lấp bụng cho bé.
Nhưng vừa vào cửa, cậu đã bị cảnh tượng trước mặt làm ngây ngẩn cả người.
Lăng Á đứng ở đó, vẻ mặt sa sầm.
Quan Chước đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn lại.
Tần Cáp đứng ở chính giữa, dường như muốn khuyên can, nhưng trên mặt cũng đầy áy náy và lo lắng.
“Tiểu Mị, là ai đánh cậu?” Lăng Á hỏi Lăng Mị đang đứng đằng sau hắn, cố gắng kéo hắn lại, mắt vẫn vững vàng nhìn Quan Chước.
Mấy hôm trước, lúc hắn thấy vết thương trên mặt Lăng Mị, thằng em ngốc của hắn còn nói trên đường gặp cướp.
Lúc đó hắn đã thấy lạ, mãi đến hôm nay, khi Tần Cáp gọi điện hỏi hắn có cách nào để giúp bọn Quan Chước hay không đã nói câu ‘cậu không muốn giúp họ vì em trai cậu bị đánh chứ gì’, hắn mới hiểu là chuyện gì xảy ra.
Đây chính là em trai hắn, tuy rằng hơi ngốc, hơi ngơ, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Ngay cả hắn còn không nỡ bắt nạt em trai ruột, giờ lại bị người ta bắt nạt tới nỗi không dám nói với hắn? Coi người làm anh như hắn là để trang trí sao?
Mà khi hắn ép hỏi thẳng mặt, “thủ phạm” cũng bình tĩnh đáp: “Không phải tôi.”
“Không phải mày thì là ai?”
Lăng Á cau đôi mày thanh tú.
“Tuy em trai tao hấp tấp muốn tới với em gái mày, nhưng chúng mày không đồng ý là một chuyện, đánh người nghĩa là sao?”
Hiện giờ hai đứa trẻ còn chưa tới với nhau thì Lăng Mị đã bị bắt nạt không dám hé răng như vậy rồi, nếu sau này hai nhà thành thông gia thật, em trai hắn còn không biết sẽ biến thành ra sao nữa?! Chỉ nghĩ tới đó thôi Lăng Á đã không thể nén giận nổi.
“Anh, chúng mình về đi, thực sự không phải anh ấy…”
Càng làm hắn không nhịn nổi là đã tới lúc này rồi mà thằng em trai ngốc của hắn vẫn cứ nói giúp người ngoài. Khoan đã….
Không phải hắn ta…?
“Thực sự không phải Quan Chước.” Mộc Tử Duy đã đoán được đôi phần câu chuyện, ôm Quan Quan đi tới.
“Hôm đó lúc tôi và Quan Chước mang Quan Quan về nhà, trên mặt Lăng Mị vẫn chưa có vết thương.”
“Vâng!” Lăng Mị gật mạnh đầu.
Lăng Á quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lăng Mị.
Lăng Mị xấu hổ lùi một bước, bấy giờ mới lắp bắp mở miệng: “Em vẫn muốn nói với anh….” Tại anh hắn không cho hắn cơ hội mở miệng.
Sắc mặt Lăng Á càng sầm hơn, chỉ có Tần Cáp tinh mắt mới phát hiện vành tai Lăng Á hơi đỏ. Đúng là dễ thương chết đi được!
Tâm tình Lăng Á khá bối rối, “Không phải hắn thì là ai? Đừng lấy lý do gì ra lừa tôi.”
Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông cao lớn liền đi trên tầng xuống, ánh mắt đầu tiên là lạc tới người Quan Quan, Quan Quan vừa thấy hắn liền quay phắt đầu đi. Gã thở dài một hơi, chuyển mắt sáng hai anh em họ Lăng.
“Người đánh nó chính là tôi.”
Lăng Mị thấy trong mắt anh hắn bốc lửa, liền vội vàng kéo anh lại.
“Chuyện hôm đó vốn là do em có lỗi trước, hơn nữa… đó là anh cả của Tiểu Cẩn…”
“Anh trai Quan Tiểu Cẩn là có thể tùy tiện đánh cậu ư?” Lăng Á bực lắm, nhưng điều làm hắn buồn bực thật sự là….
“Sao anh trai Quan Tiểu Cẩn người này còn bạo lực hơn người kia nữa? Sau này nếu cậu gả qua thật thì phải sống sao?”
Lăng Mị nổi khùng luôn, không ngừng nhắc lại ‘Không phải gả mà là cưới’, nhưng anh hắn vẫn cứ nói ‘Vẫn chưa qua ải cậu đã sợ người nhà con bé thế rồi, cậu chắc chắn là cưới hả?” làm hắn chẳng nói lên lời.
Mà Quan Chước nghe thấy chữ ‘gả’ kia của Lăng Á, không hiểu sao thấy Lăng Mị thuận mắt hơn không ít.
Quan Trạc trầm giọng nói: “Chuyện đánh người là lỗi của tôi, tôi có thể xin lỗi các người.”
Lăng Á nhíu mày: “Nếu xin lỗi được thì thế giới này đã không cần ngục giam rồi.”
Quan Trạc cau mày: “Vậy giờ cậu muốn sao?”
“Anh đánh em tôi, tôi không cần gì, cứ để tôi đánh là được.”
Nghe lời khiêu khích ấy, thoáng cái Quan Trạc đã nheo mắt lại, đang muốn mở miệng, một giọng nói non nớt lại vang lên.
“Không cho! Không cho anh đánh!”
Quan Quan thở hổn hển, quai hàm cũng bạnh lên.
“Quan Quan…”
Quan Trạc thấy thế vừa vui mừng vừa giật mình nhìn Quan Quan đã ngó lơ anh rất lâu, tuy Quan Quan lập tức quay phắt đầu đi không nhìn anh, nhưng cảm giác được con mình che chở gần như muốn làm anh rơi lệ.
“Không được?” Lăng Á hoang mang nhìn Quan Quan.
“Nếu không cho, anh sẽ không giúp em lên tòa đâu nha.”
Quan Quan vẫn mơ màng đang hỏi “Quan tòa là gì”, những người còn lại đều sững sờ nhìn Lăng Á.
“Lăng Á cậu… không phải cậu bảo không muốn giúp sao… Thế nào…” Tần Cáp lắp bắp nói.
“Nói thật, hiện tại tôi cũng không muốn giúp họ lắm.” Lăng Á nghiêm túc nhìn hắn.
“Nhưng không phải cậu đã nhờ tôi sao? Hơn nữa ai bảo Lăng Mị thích cô bé nhà họ.”
Tần Cáp sửng sốt, xung quanh đột nhiên nổi bong bóng hồng. Ý của câu này là… hắn rất quan trọng đối với Lăng Á phải không?”
Hiển nhiên, Tần Cáp đã quên luôn câu nói đằng sau rồi.
“Cậu là luật sư?” Quan Chước cau mày hỏi.
“Phải. Hơn nữa tuyệt đối giỏi hơn người các người đang mời kia.” Cái thái độ kiêu ngạo tự tin ấy thực sự rất đáng đánh.
“Hơn nữa, quan trọng nhất, bố bọn tôi chính là quan tòa.” Lăng Mị nhỏ giọng bảo.
“Của tòa án nhân dân Thành Đô.”
Lăng Á đón ánh mắt sùng bái ấy của Tần Cáp, khó khăn nói: “Dù không phải đi nữa tôi cũng có thể thắng được quan tòa ấy.”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Quan Trạc: “Tôi có thể giúp các ngươi, nhưng chuyện em trai tôi…”
“Chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi chuyện này, đừng nói là chịu đòn, cậu chặt ngón tay tôi, tôi cũng quyết định không kêu một tiếng.”
Lăng Á cũng không tỏ thái độ gì.
Quan Chước do dự rồi nói: “Chỉ cần chuyện này giải quyết xong, chuyện Tiểu Cẩn và em trai cậu chúng tôi sẽ không ngăn cản nữa.”
Lăng Á giờ mới mỉm cười, “Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Tuy chuyện các người tôi đã nghe đại khái từ Tần Cáp, nhưng tôi nghĩ hiện giờ các người chắc không ngại cung cấp thông tin chi tiết cho tôi chứ?”
—
Lời tác giả:
Tôi thấy, hiện tại Lăng dê con nhất định muốn ôm chân anh hắn hô to muôn năm rồi ~
Người đàn ông trung niên xuất hiện ở chương trước chính là bố ruột của bọn Quan Chước (tôi không viết rõ quá, không biết có ai phát hiện ra không)
Cho nên câu Mộc Tử Duy nói kia ‘Vứt bỏ ở cả hai phía’ không những chỉ mẹ Quan Quan mà còn chỉ bố Quan Chước.
Gần đây có rất chuyện ập tới, hơn nữa bận mãi cũng không biết mình bận gì… Orz.
Nhưng tôi sẽ cố gắng điều chỉnh trạng thái.
Nê: Dạo này Ô Thất cũng không biết nên viết thế nào vì vụ càn quét truyện H nhưng bả tự hứa thế kia thì cứ chờ coi