“Nếu có thể… tôi thực sự hy vọng trên thế giới chỉ có hai chúng ta, như vậy sẽ không có ai đến lo chúng ta là nam hay nữ. Chúng ta có thể sống bên nhau mãi.” Giọng Mộc Tử Duy càng ngày càng thấp. “Nhưng mà, đây là chuyện không có khả năng…”
Ánh mắt của người xa lạ cậu có thể không để ý, nhưng còn bố mẹ nuôi nấng cậu hơn hai mươi năm thì sao?
Quan Chước yên tĩnh nghe cậu nói xong: “Vậy quyết định của em, có thể nói cho anh biết không?”
Giọng cậu bình tĩnh mà dịu dàng.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên: “Em quyết định gì anh cũng đồng ý sao?”
Quan Chước nhìn cậu không nói lời nào.
“Nếu như em muốn chia tay anh thì sao?”
Quan Chước vươn tay, nhẹ nhàng phất qua đuôi lông mày và khóe mắt của cậu, ánh mắt cẩn thận phác lên đường nét mặt cậu.
Anh biết nếu Mộc Tử Duy muốn chia tay, anh nên buông tay. Mộc Tử Duy không giống anh, anh không còn bố mẹ chờ đợi, nhưng cậu có.
Người yêu mới sống chung mấy tháng và người thân đã sống hai mươi năm, bên nào nặng bên nào nhẹ?
Anh chưa từng hoài nghi tấm lòng của cậu, nhưng anh cũng biết anh khiến cậu khó xử, đây là điều anh chưa bao giờ mong nó xảy ra. Nhưng mà….
Quan Chước ngập ngừng: “Xin lỗi, chỉ điều đó là không được.”
Có thể là anh quá ích kỷ, anh không thể chịu đựng được việc người trước mắt không còn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
Mộc Tử Duy nghe xong cúi đầu, Quan Chước cho rằng cậu không vui, nhưng tay lại được cậu cầm lấy. Quan Chước giờ mới phát hiện, trong lòng bàn tay Mộc Tử Duy đều là mồ hôi.
“Ưm… anh rất vui.” Giọng Mộc Tử Duy nho nhỏ. “Thực ra em rất sợ anh đồng ý, tuy em biết anh chắc chắn không muốn chia tay em.”
Anh cũng không rõ vì sao mình lại nói ra lời ấy trong tình huống vừa rồi, có thể là thử, có thể anh vẫn không tự tin lắm, không tự tin lắm với tình cảm của họ.
“Quan Chước, anh có thể… ưm…” Mộc Tử Duy cắn môi suy nghĩ, muốn nghĩ ra một từ thích hợp từ trong cái đầu bí từ. “Có ham muốn chiếm hữu một chút.”
Quan Chước hơi sửng sốt.
“Quan Chước anh tốt với em, nhưng chính là quá tốt rồi.” Cưng chiều tới độ dù cậu quyết định thế nào cũng đều đồng ý, cho dù là bản thân Quan Chước sẽ đau lòng. “Anh như vậy, em sợ có ngày anh không cần em nữa.”
Quan Chước trước mặt cậu vẫn là một hình tượng của người bảo hộ. Cậu tuy rằng cảm kích điều ấy, nhưng sợ Quan Chước sẽ vì cậu bỏ qua những điều khác, thậm chí là tình cảm của họ.
“Em là của anh, anh không thể không cần em.” Mộc Tử Duy ngửa đầu nghiêm túc nói.
Quan Chước thong thả ôm chặt cậu vào lòng. “Sẽ không không cần em.”
Anh nghĩ có lẽ anh sai rồi. Thực ra giữa hai người họ, người kiên trì hơn cả là Mộc Tử Duy, người dũng cảm hơn cũng là Mộc Tử Duy.
Anh đã lo lắng rất nhiều điều bên ngoài, nhưng Mộc Tử Duy chỉ nghiêm túc muốn ở bên anh.
Mộc Tử Duy vùi đầu vào ngực Quan Chước, ôm lấy anh. “Em là của anh, anh là của em, nếu như anh chạy em sẽ bắt anh lại.”
“Cho nên, nếu như em chạy, anh cũng phải bắt em lại.”
“Được.” Quan Chước sờ mái tóc mềm mại của cậu. Người đáng yêu như vậy, anh làm sao muốn buông ra được?
Sau khi Mộc Tử Duy nói ra những lời ấy, nhớ lại thấy buồn nôn ghê gớm, tự cảm thấy xấu hổ, sau đó liền làm một chuyện càng xấu hổ hơn. Cậu vùi mặt vào ngực Quan Chước, mãi không buông tay của Quan Chước ra.
“Quan Chước…” Giọng Mộc Tử Duy hơi buồn. “Em cảm thấy em nên nói rõ cho bố mẹ biết.”
“Muốn về quê một chuyến sao?”
“Ừ. Nhưng, em muốn đi một mình.”
—
“Cho nên anh đã đồng ý với anh ấy?!!!” Quan Tiểu Cẩn gào lên.
“Anh hai anh có nghĩ nhầm không vậy? Loại chuyện come-out này anh sao có thể để một mình tiểu ngốc thụ đi? Lỡ bố mẹ anh ta phản đối, mắng anh ta đánh anh ta thì sao?”
“Cậu ấy nói bố mẹ cậu ấy không đánh đâu.”
“… Anh ấy nói gì anh cũng tin à? Lỡ như thì sao? Lỡ như thì sao? Lỡ tiểu ngốc thụ bị đánh thật, đánh đến mức bệnh tật gì…”
“Dù cậu ấy biến thành như thế nào, anh đều cần hết.”
“…” Quan Tiểu Cẩn chán nản, cô từ trước tới giờ cũng không ngờ tới, anh hai anh minh thần võ vừa yêu đã trở nên ngốc rồi.
“Vậy lỡ như, lỡ như Mộc Tử Duy không trở lại thì sao?”
“Cậu ấy nói sẽ về, anh tin cậu ấy.”
Quan Tiểu Cẩn xúc động, trong đầu phác ra hình ảnh anh hai ngồi trong căn phòng trống đợi tiểu ngốc thụ mãi đến già, mũi ê ẩm, suýt thì rơi nước mắt.
“Anh ấy không về anh vẫn đợi sao?”
Quan Chước lắc đầu: “Không, anh sẽ đi đón cậu ấy.”
Trước hôm đi, Quan Chước cùng Mộc Tử Duy dọn dẹp hành lý.
Quan Chước gấp rất nhiều quần áo bỏ vào, Mộc Tử Duy lại lấy ra từng bộ một.
“Về nhà có quần áo rồi, không cần mang.”
Quan Chước lại lấy đống quần áo trong tay Mộc Tử Duy ra chọn vài bộ rồi nhét vào. “Nếu trên đường bị bẩn thì có thể đổi.”
Mộc Tử Duy muốn nói cậu đi một ngày là về đến nơi rồi, nhưng nghĩ tới đây là Quan Chước quan tâm tới cậu, cũng liền thôi không nói, chỉ lấy món đồ đó ra. “Dầy quá, bây giờ đang là mùa hè.”
Quan Chước không ngại phiền mà bỏ nó vào nữa: “Em đã nói trên đường về quê phải đi qua một ngọn núi bằng đường hầm, đường hầm một bên là trời nắng, bên kia là tuyết rơi.”
“… Nhưng mà em ở trên xe có xuống đâu.”
Quan Chước rũ mắt không nói gì.
Mộc Tử Duy quỳ trên giường, đối mặt với Quan Chước.
“Em cũng không phải con nít, anh đang lo lắng gì chứ?”
“Chính là lo em như đứa con nít.” Để người bên cạnh coi sóc cả ngày lẫn đêm, nếu làm mất thì sao giờ?
“Em sẽ quay lại.” Mộc Tử Duy nói nghiêm túc bảo đảm.
Quan Chước: “Anh biết.” Nhưng biết và yên tâm hay không phải lại là hai chuyện khác nhau.
Anh biết Mộc Tử Duy là người lớn, biết cậu cũng là người đàn ông có trách nhiệm, biết cậu thích mình, biết cậu nhất định sẽ trở về, nhưng không thể nào thôi lo lắng.
“Ngày mai em phải đi rồi.” Quan Chước nhìn vào mắt Mộc Tử Duy.
Mộc Tử Duy nghe đến đây rõ ràng là lời tâm tình thì đỏ mặt.
Cậu chủ động ôm Quan Chước, bởi vì cậu đang quỳ, Quan Chước đang ngồi, cậu hiếm khi cao bằng Quan Chước thế này.
Quan Chước rất đáng tin, phần lớn thời gian cũng là do Quan Chước chăm sóc cậu, nhưng sống chung với nhau đã được một thời gian, cậu lại phát hiện Quan Chước không tự tin với tình cảm cho lắm. Mộc Tử Duy biết, đây là do Quan Chước quá quan tâm tới cậu.
Cậu cảm thấy Quan Chước bây giờ đang làm nũng, tuy rằng không có biểu cảm gì. Cậu rất thích Quan Chước như vậy, tuy không giống lúc Quan Chước bình tĩnh có thể dựa vào kia nhưng vẫn rất đáng yêu.
“Không thì anh cùng về với em.” Mấy ngày nay, Quan Chước đã nói thế rất nhiều lần.
“Không được, quán chúng ta vừa mới khai trương, anh là chủ quán, không thể đi được.”
“Hơn nữa, em nói chuyện chúng ta với bố mẹ, bố mẹ nhất định sẽ rất tức giận, em là con họ, họ cùng lắm cũng chỉ nói em thôi, sẽ không làm gì em đâu, nếu anh cũng tới, nhất định sẽ bị bố mẹ em mắng tối tăm mặt mày cho coi.” Vấn đề này cậu và Quan Chước đã bàn với nhau rất nhiều lần, Quan Chước nói anh không để ý bị chửi hay bị đánh, nhưng Mộc Tử Duy không nỡ.
“Một mình em thực sự có thể được mà, lần này em thuyết phục họ rồi, Tết Âm lịch này chúng ta về nhà bố mẹ mừng năm mới được không?”
“Được.” Quan Chước gật đầu.
Đợi đến lúc sắp đi ngày hôm sau, Quan Tiểu Cẩn và Quan Quan bởi vì đến trường, Quan đại ca bởi vì phải đi làm nên không có ai đưa tiễn, chỉ có Quan Chước và Tần Cáp đưa Mộc Tử Duy tới nhà ga.
“Sữa đậu, về đến nơi nhớ gọi điện cho chúng tôi, có chuyện gì cũng phải gọi điện, trở lại nhớ phải mang đặc sản đấy.” Lúc trước khi lên xe, Tần Cáp lại dặn một lần nữa.
“Ừ. Mộc Tử Duy gật đầu. “Tần Cáp, lúc tôi không có đây, phiền anh giúp tôi chăm sóc Quan Chước.”
“Biết rồi, sẽ không để nam nhân của cậu chết.”
“Còn nữa, đừng để Lăng Á bắt nạt.”
Tần Cáp mãi mới hé răng: “Cậu đừng quan tâm, tôi và y không có gì.” Sau đó liền im lặng.
Quan Chước trên đường tới thì không nói chuyện, hiện giờ cũng chỉ im lặng lặng lẽ nhìn cậu, giống như muốn khắc ghi hình dáng cậu vào lòng.
Mộc Tử Duy lấy chiếc thẻ ATM từ trong ba lô ra, là tài sản Quan Chước giao cho cậu bảo quản. “Tấm… ATM này, cứ để anh giữ đi.”
Quan Chước không nhận.
“Không lỡ có chuyện gì cần gấp…”
Quan Chước vẫn không nhận: “Cho nên em về sớm một chút.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy dùng sức gật đầu.
Đợi đến khi ngồi trên xe khách, cách một tầng kính nhìn Quan Chước, cậu đột nhiên đã hiểu Quan Chước nói còn chưa chia tay mà đã nhớ nhau rồi.
Xe sắp chạy, ánh mắt cậu cứ cay xè, cố gắng cong khóe miệng cười với Quan Chước.
Ngoài cửa sổ xe, Quan Chước mấp máy môi như muốn nói gì đó, không nghe thấy tiếng, cậu cố nhìn kỹ, cuối cùng nhịn không được khóc.
Quan Chước nói đi nói lại là: “Anh chờ em.”
>