Lúc Tần Cáp nghe thấy Lăng Á nói ‘Lần sau’, vui vẻ suýt thì điên luôn.
Tuy biết rõ dù gặp bao nhiêu lần, hắn và Lăng Á cũng không có cơ hội, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn còn có thể gặp lại Lăng Á lần nữa, cả người đã trở nên khẩn trương. Thắt lưng không đau chân không nhức, làm việc cũng có sức hơn.
Tần Cáp hóa thân thành chiến sĩ thi đua cực kỳ được người yêu quý, gì mà mua thức ăn, quét đất, dọn bàn các loại công việc hắn đều chủ động gánh vác, thậm chí lúc bề bộn nhiều việc còn có thể giúp gọi cơm bưng đĩa.
Đối với biểu hiện khác lạ của Tần Cáp, Mộc Tử Duy rất là quan tâm, đặc biệt tìm Tần Cáp nói chuyện.
“Anh Tần, gần đây anh làm sao vậy? Làm nhiều việc như vậy không mệt sao?’
Tâm tình vui sướng của Tần Cáp lộ rõ trên mặt: “Không sao, không sao cả, đây không phải phần công việc đầu tiên của anh sao? Chỉ muốn làm tốt hơn thôi.”
Mộc Tử Duy còn hơi nghi ngờ: “Thật sao?”
“Thật hơn cả Thiết Mộc Chân luôn!”
“À, vậy là tốt rồi.” Mộc Tử Duy thở dài một hơi. “Còn đang muốn nói với anh, dù anh có làm bao nhiêu việc cũng sẽ không được tăng lương đâu.”
Tần Cáp: sữa đậu đỏ, cậu đã nói ra rồi….
“Đúng rồi, cái này cho anh.” Mộc Tử Duy nhét một vật nhỏ vào trong tay hắn.
“Đây, đây là…” Cho hắn chìa khóa là ý gì?
“Ừm, chìa khóa của quán.” Mộc Tử Duy nhìn qua vẻ mặt hắn. “Tôi và Quan Chước đã bàn bạc rồi, tầng trên có một phòng, anh có thể ở đây. Chỗ anh ở bây giờ cách đây quá xa.”
“… Sữa đậu đỏ, từ khi anh tới đây tìm cậu, cậu đã giúp anh rất nhiều, ngay cả chỗ ở hiện giờ cũng là chỗ cậu thuê ngày trước… Hiện tại cậu lại mượn phòng cho anh ở, anh thực sự…”
Mộc Tử Duy sợ kích thích đến lòng tự trọng của Tần Cáp: “Cái đó… Anh đừng nghĩ nhiều, buổi tối gác đêm gì gì đó, chúng tôi không tăng tiền lương đâu.” Tần Cáp lệ nóng doanh tròng, lời nói chẳng ngừng được: “Cảm ơn cậu lắm…”
Mộc Tử Duy: “…”
Tần Cáp: “… …”
“Tiểu ngốc thụ, hai người các anh dễ thương quá!” Về nhà rồi, Quan Tiểu Cẩn nghe qua câu chuyện từ chỗ Mộc Tử Duy
Mộc Tử Duy đã bị Quan Tiểu Cẩn đùa bỡn đến không còn cảm giác nữa. Nhưng Quan Chước nhét một quả táo vào miệng Quan Tiểu Cẩn: “Răng sâu cũng nhìn thấy rồi.”
Quan Tiểu Cẩn cắn táo, thoáng cái đã im lặng mải miết nuốt: khi một vị bác sĩ nha khoa vạch cái răng sâu của cô ra trong tương lai, quá mất mặt! Ừm, táo ngọt quá.
“Em vẫn thấy anh Tần không ổn.” Mộc Tử Duy như có điều suy nghĩ.
Tuy rằng Tần Cáp từ trước đến nay đều rất nhiệt huyết, trước đây lúc ở ký túc, buổi tối nói mớ còn hô to: “Tôi muốn thành đàn ông trong One Piece.” Nhưng hăng hái quá mà cứ nửa tiếng lại chạy đến cửa quán nhìn thì cũng quá mức.
Quan Tiểu Cẩn cắn táo rồn rột, đột nhiên nhớ tới tối hôm trước chat QQ với Lăng dê con:
“Lăng Mị, anh có ghét đồng tính luyến ái không?”
“… Ack, có ý gì.”
“Không có gì a, chính là muốn hỏi qua anh thôi.”
Sau đó Lăng Mị rất lâu mới hồi âm lại.
“Không ghét.”
Quan Tiểu Cẩn nghĩ đến đây, lại nghĩ tới Tần Cáp, cười rõ là bất lương: “Em thấy, hành vi khác lạ của Tần tiểu thụ chỉ có một câu trả lời: Spring is coming.”
Ở đầu bên kia QQ, Lăng Mị buồn bã nhìn hình con chim cánh cụt xám ngắt. Trên avatar, hai người con trai đang hôn nhau, tuy chỉ là hình anime, nhưng bất kể nhìn bao nhiêu lần đều làm hắn chấn động.
“Một cô gái thật tốt, sao lại là hủ chứ?”
Thực ra thì là hủ nữ hay không không quan trọng, vấn đề sở thích của Quan Tiểu Cẩn hắn không ngại chút nào. Quan trọng nhất là, anh hắn ghét nhất đồng tính luyến ái.
Nói đến nỗi ghét của Lăng Á với đồng tính luyến ái, thực ra là một di chứng từ trước.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách mẹ hắn đã trao cho y một khuôn mặt đẹp. Lăng Mị chỉ có khuôn mặt thanh tú thôi đã được cho là thiếu niên tuấn mỹ rồi, Lăng Á khi còn bé lại thường xuyên bị nhận lầm thành bé gái.
Tuy rằng sau này tính cách của Lăng Á càng ngày càng lạnh lẽo cáu kỉnh, động tác cũng không hề nữ tính, nhưng số đàn ông chỉ để ý đến khuôn mặt đổ xô vào y vẫn không ít. Đương nhiên, đàn ông lại nhìn trúng đàn ông như thế cũng chỉ có thể là Gay.
Lúc đầu Lăng Á cũng không để ý lắm tới nhóm người đồng tính luyến ái này, bởi vì y cảm thấy phải dùng cái nơi kia thực là quá bẩn. Nhưng cũng chỉ đơn thuần chướng mắt mà thôi, còn chưa tới nỗi kỳ thị, nếu như không phải có một tên Gay chết tiệt bỏ thuốc y.
Lúc đó Lăng Mị nghe nói xảy ra chuyện mới chạy tới quán bar, kết quả vừa vào phòng đã thấy anh trai hắn bị thuốc làm lú lẫn đang đánh người. Tình cảnh Lăng Á cầm chai bia đập lên đầu người kia, đời này hắn cũng không quên được.
Sợ có người chết, Lăng Mị cố sống cố chết kéo anh hắn ra. Kết quả vừa chạm phải người anh trai lại phát hiện cả người Lăng Á đang nóng ran, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp không ổn.
Lăng Mị thoáng cái đã hiểu chuyện gì xảy ra, tuy nhìn thấy hiện trường cũng đã hiểu Lăng Á tuyệt đối không tổn hại gì, nhưng vẫn tức quá xông lên đánh cho tên vô liêm sỉ đã bò không dậy được một trận nữa.
Người bỏ thuốc cũng là tên xui xẻo. Hắn thấy Lăng Á nam mà như nữ, tự nhiên cũng đánh giá thấp sức chiến đấu của Lăng Á, thành phần mê dược trong thuốc cũng chỉ có một chút. Kết quả là thấy người trúng chiêu, một giây trước còn đang trộm vui, giây tiếp theo đã bị đánh bại, ngay cả phản kháng cũng không kịp. Buồn nhất là, người đè lên hắn đánh cuối cùng cũng bị kéo ra, em trai đối phương lại đánh tiếp, sức tay cũng không nhẹ hơn anh hắn.
Lăng Mị đánh người cũng kha khá rồi liền cùng mấy người bạn đưa Lăng Á vào bệnh viện.
Có người nói, tên vô liêm sỉ bỏ thuốc kia từ nay về sau vừa nghe đến tên Lăng Á và Lăng Mị đều sợ run.
Mà Lăng Á từ đó về sau cũng cực kỳ ghê tởm đồng tính luyến ái.
“Nếu để Lăng Á biết Quan Tiểu Cẩn có sở thích kia…” Lăng Mị đau lòng nghĩ.
Vậy nỗi thầm mến của hắn chắc không tật mà chết rồi.
—
Sau đó, buổi trưa một ngày nọ, Quan Tiểu Cẩn nhận được một tin nhắn, Lăng Mị gửi tới.
Cô vội vã chạy vào bếp gọi Tần Cáp: “Tiểu thụ, Lăng Mị sắp tới rồi.”
Tần Cáp nghĩ mãi mới nghĩ ra đó là em trai Lăng Á tên Lăng Mị. Sau đó, cái thìa rớt.
Đi ra ngoài ăn cơm không thể nào chỉ có một người, vậy có nghĩa là… Lăng Á cũng tới? Nhưng lỡ người cậu em trai mang là bạn học hay là bạn bè thì sao?
Tần Cáp thoáng vui vẻ thoáng lại mất mát, bản thân cũng sắp bị dày vò điên mất rồi.
“Đúng rồi, anh tôi và tiểu ngốc thụ đâu?” Quan Tiểu Cẩn nhìn khắp nơi, lúc thấy ngăn tủ thì do dự một chút, vẫn không đi qua mở xem.
Tiểu ngốc thụ còn có khả năng giấu vào trong được chứ anh trai cô hoàn toàn không thể nào.
“Họ ư, đi ra ngoài một chút rồi.” Dù sao bây giờ cũng qua giờ cơm rồi, cũng không có khách nào lại chọn lúc này tới dùng cơm. Ừ… Bọn Lăng Á là thiểu số đi.”
“Ây chà ~ đi hẹn hò trong rừng cây nhỏ nha.”
Trong lúc Quan Tiểu Cẩn đang YY, một cậu phục vụ trắng mềm hoang mang rối loạn chạy vào: “Tiểu Cẩn Tiểu Cẩn, ông chủ ở ngoài kia đánh nhau với người ta!”
“Cái gì! Mấy người?”
“Chỉ có một người, còn có một người theo cùng, nhưng không đánh, ở bên cạnh khuyên.”
Một người mà dám đến phá đám? Còn một mình đánh với anh trai cô? Không muốn sống nữa hay sao?
Tuy rằng rất vững tin vào khả năng đánh nhau của anh trai, nhưng Quan Tiểu Cẩn vẫn xắn ống tay áo lao ra. Dù không đánh hộ được cũng phải cổ vũ anh cô chứ!
Tần Cáp sợ gặp xui cũng vội chạy theo xem.
Kết quả vừa ra đến cửa quán, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Tần Cáp người đang đánh nhau kịch liệt với Quan Chước, nói cũng không nên lời. Người kia ngày nhớ đêm mong, sao lại gặp phải dưới tình huống thế này?
Quan Tiểu Cẩn đầu tiên hô lên một tiếng “Anh”, sau đó thì không biết nên làm gì bây giờ. Ai có thể nói cho cô biết, anh của Lăng dê con sao lại uýnh lộn với anh cô?
Lăng Mị cũng sững người, hắn nghe thấy Quan Tiểu Cẩn gọi gì nhỉ? Anh? Anh hắn đánh anh cô? Không, anh cô đánh anh hắn?
Vẫn là một câu của Mộc Tử Duy kéo hồn mọi người lại.
“Mấy người đừng đứng nhìn, mau tách họ ra!”
>