Mộc Tử Duy bắt đầu đi làm từ ngày mai, cho nên bữa trưa hôm nay của nhà họ Quan… gọi đồ ăn bên ngoài.
Lúc đồ ăn vất vả lắm mới tới nơi, Quan Quan lại vẫn chui trong phòng không ra. Cửa khóa trái từ bên trong, gọi hai tiếng cũng không ai đáp.
Quan Quan có thói quen khóa trái cửa. Thói quen này có từ lúc nó vẫn còn sống với bố mẹ.
Hai người lớn kết hôn rất sớm, bản thân vẫn còn trẻ ranh không nói, làm sao mà chăm sóc được cho một đứa bé? Hơn nữa anh trai bận công việc, bình thường không ở nhà. Chị dâu cũng thuộc dạng chơi bời, buổi tối hay ra ngoài đàn đúm với lũ bạn. Thường thường chỉ để lại một mình Quan Quan ở nhà.
Quan Quan là một đứa bé cá tính bướng bỉnh. Bị người lớn coi thường lâu đâm bản thân như giận dỗi, không thèm để ý tới bố mẹ.
“Làm nũng chính là nhận thua.” Có lẽ thằng bé nghĩ như vậy, một mình ở nhà cho dù có cô đơn với sợ hãi thế nào thì Quan Quan cũng chưa bao giờ kể cho bố mẹ nghe.
Mãi đến khi có một đêm, lúc thằng bé lại một mình ở nhà, trong nhà có trộm ghé thăm. Quan Chước không biết, tối đó Quan Quan một mình trong phòng ngủ nghe tiếng lục lọi đồ đạc trong phòng khách thì sợ hãi thế nào.
Tới ngày hôm sau, hắn có việc nên tới nhà anh trai lấy đồ, kết quả phát hiện trong phòng khách lộn xộn, đồ đạc lung tung thì không nhìn thấy Quan Quan đâu. Đi tới trước cửa phòng ngủ của Quan Quan, phát hiện cửa khóa trái, sau khi phá cửa thì phát hiện trên giường có một đống chăn tròn, vừa vén ra, liền thấy Quan Quan cuộn mình hơi run.
Trên mặt thằng bé đầy nước mắt, rõ ràng đã khóc nấc cả lên, nhưng vẫn cứ cắn gối đầu, không dám phát ra một tiếng nào.
Nhìn thấy người chú quen thân, Quan Quan tạm thôi khóc, yên lặng nhìn Quan Chước một giây, đột nhiên nhào vào lòng hắn, ‘oa’ một tiếng khóc to.
Cả buổi sáng, dù Quan Chước hỏi Quan Quan cái gì, Quan Quan cũng không nói, chỉ khóc không thôi. Khóc mãi đến khi nghẹn ngào, mệt quá mới ngủ quên mất.
Từ đó về sau, Quan Quan liền mắc cái tật hễ vào phòng là lại khóa trái cửa. Với cả, bắt đầu dính lấy Quan Chước. Thậm chí sau khi anh trai chị dâu ly hôn, hai người lớn hỏi nó muốn sống với ai, thằng nhóc kia cũng không hề nghĩ ngợi đã nói: “Theo chú.”
Mà khi ấy, sự nghiệp của anh trai lại bước vào giai đoạn lăn bánh, bận chết đi được. Chị dâu là một người phụ nữ còn trẻ đẹp có tiền tiêu xài càng không muốn mang theo một đứa con chồng trước. Vì thế, Quan Quan liền tới sống với hắn.
Thực ra Quan Chước rất thích người cháu trai này. Nhưng người Quan gia bọn họ, ngoại trừ Quan Tiểu Cẩn, tựa hồ có chướng ngại thể hiện tình cảm. Hắn không biết nên đối xử với Quan Quan mới tốt, không biết Quan Quan thích cái gì, muốn cái gì.
Mà Quan Quan cũng chưa bao giờ nói, mặc kệ Quan Chước mua gì cho nó, nó đều sẽ nhận lấy, cũng không nói có thích hay không.
Từ lần vào phòng ban sáng, Quan Quan vẫn chưa trở ra, Quan Chước có hơi lo lắng.
Chuyện na ná như vậy trước đây cũng đã từng xảy ra.
Lần ấy, sáng sớm quá h mà Quan Quan vẫn chưa mở cửa, gọi nó cũng không thưa, kết quả vừa vào phòng mới phát hiện thằng bé mặt mũi đỏ bừng, lúc đưa đi bệnh viện đã diễn biến thành viêm phổi….
Quan Chước sốt ruột, cầm luôn lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Vừa vào phòng, nhìn thấy Quan Quan đang đưa lưng về phía hắn, ngồi trước chiếc bàn học nho nhỏ, trên bàn hình như là một quyển sách tranh đồng thoại.
“Quan Quan?” Quan Chước thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại nhíu mày, vì sao người không sao mà cũng không thưa?”
Quan Quan nghe thấy Quan Chước gọi nó, không quay đầu lại, cũng không nói chuyện, vẫn ngồi không nhúc nhích. Quan Chước đến gần mới phát hiện, vai thằng nhỏ hơi run, nhỏ giọng sụt sịt.
“Làm sao thế?” Xoay ghế về phía mình, Quan Chước khom người, nhìn thẳng Quan Quan hỏi.
Trên mặt Quan Quan đầy nước mắt, khóa lâu nên hơi nấc, vừa sụt sịt vừa ngập ngừng nói: “Cháu không… thích… không… thích… hắn…”
“Không thích ai?”
“Người… lùn.”
“Quan Chước đại khái đã hiểu người Quan Quan nói là Mộc Tử Duy, nhưng Quan Chước rõ ràng thấy cậu trai kia rất tốt, vì sao Quan Quan lại ghét hắn?
“Quan Quan vì sao không thích anh kia?”
“Lùn…”
Quan Chước nhíu mày, “Nói thật đi.”
Nước mắt Quan Chước càng rơi nhiều hơn, “Cháu không cần… không cần mẹ kế…”
Mặt mày Quan Chước càng nhăn nhíu, “Mẹ kế gì?”
“Mẹ kế sẽ… sẽ… ăn hiếp… trẻ con.”
“… Ý chú là, vì sao cháu lại nghĩ vậy.”
Quan Quan cắn môi, “Chú… không phải muốn… muốn cưới… người lùn kia… sao? Chú… cưới hắn, hắn sẽ… là mẹ kế của cháu…”
Quan Chước ngoại trừ ‘…’ ra thì không biết nên nói gì.
Quan Chước vỗ lưng Quan Quan, thuận khí cho nó, suy nghĩ thật lâu mới nghẹn ra một câu: “Quan Quan… cháu nghĩ sai rồi.”
“Hửm?”
Quan Quan mở to đôi mắt ngập nước, dáng vẻ hoang mang.
“Mộc Tử Duy hắn… dù chú có cưới hắn, hắn cũng không phải mẹ kế của cháu. Vợ chú, cháu nên gọi là thím.”
“Là… vậy sao?”
“Ừ. Hơn nữa… Mộc Tử Duy cũng là đàn ông, không thể kết hôn với chú được.”
“Nhưng mà…”
Trong mắt Quan Quan đầy nghi ngờ, “Nhưng… chú bảo hắn… bảo hắn tới nhà… làm cơm? Trước đây… mẹ mới… làm cơm…”. Theo Quan Quan, trước đây sống với bố mẹ, mẹ gả cho bố, cho nên mẹ làm cơm. Bây giờ Mộc Tử Duy làm cơm cho chú và nó, Mộc Tử Duy cũng nhất định phải gả cho chú mới đúng.
Quan Chước: “… Mộc Tử Duy chỉ là người chú mời tới làm cơm cho chúng ta, giống như dì quét dọn cuối tuần nào cũng tới ấy. Cháu hiểu chưa?”
Quan Quan gật đầu cái hiểu cái không.
“Còn nữa, đàn ông với đàn ông không thể sống với nhau. Quan Quan đừng nghĩ bậy.”
Quan Quan mở to mắt. “Nhưng mà… nhưng mà… cô Cẩn nói được.”
Sắc mặt Quan Chước thoáng cái trở nên kỳ lạ, ấn vai Quan Quan, hỏi: “Cô Cẩn còn nói gì với cháu?”
“Còn nói? Ừm… nói… con gái… rất, ừm, phiền, bảo sau này phải kết hôn với con trai.”
Sắc mặt Quan Chước hoàn toàn sầm xuống.
Quan Tiểu Cẩn đang sôi nổi trò chuyện về tình Gay của một coser S nổi tiếng với một coserH khác thì di động vang lên.
“Đợi tẹo, nhận điện thoại đã.” Lấy di động ra, điện báo là ‘Tổng công đại nhân’. “Yo ~ anh hai?” Hất cằm với bạn một cái. “Chẳng lẽ là hưởng thụ xong tiểu thụ cô gọi tới, gọi điện báo kết quả chứ?”
“Cô nói vớ vẩn gì đấy!” Quan Tiểu Cẩn giả vờ nghiêm túc, chưa giả được một giây đã lại khôi phục bản tính, càng cười dê hơn, “Đừng nói, tiểu ngốc thụ kia phối với anh tôi rất là manh đấy ~”
Vừa khoe khoang xong, ấn phím nghe, sau đó chậm rãi trắng bệch mặt.
“Anh, em sai rồi…”
“Em không nên nói lung tung trước mặt Quan Quan, anh ~ tha cho em ~~~”
“… Bây giờ? Nhưng mà… còn nửa tiếng nữa là hội ký thụ bắt đầu rồi, em khổ lắm mới chiếm chỗ trước được…”
“Được được được, anh. Em sai rồi, em lập tức tới còn không được sao?”
Quan Tiểu Cẩn buồn rầu buông điện thoại, mắt ngấn lệ thâm tình nói với bạn: “Hiểu Tuyên cô nương, lúc ký thụ giúp tôi ký một phần được hôn? Về tôi mời ăn.”
Hiểu Tuyên cô nương cũng buồn rầu nhìn cô, nói: “Tiểu Cẩn cô nương, ký thụ giới hạn mỗi người chỉ có thể ký một phần a thân!”
Quan Tiểu Cẩn che mặt: “Hức hức hức, tôi đây tạo nghiệt gì a…”
>